Hơn mười giờ máy bay đáp xuống sân bay Tiêu Sơn, nhân viên nghiệp vụ ở công ty ban đầu gọi đến nói Đơn Chí Cương đang truyền dịch, ngoại trừ
sức khỏe vô cùng yếu ra thì không có gì đáng ngại. Trái tim thấp thỏm
của Tần Phóng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, cho rằng cũng đã trễ rồi nếu tình
trạng đã ổn định thì ngày mai đến thăm anh ta chắc cũng không muộn.
Bắt xe về nhà đã là nửa đêm, Tần Phóng cố nén cơn buồn ngủ sắp xếp
phòng ốc cho Nhan Phúc Thụy và Tư Đằng, sau đó trở về phòng gần như nằm
xuống đã ngủ ngay. Anh ngủ say như chết, do mắc quá mới tỉnh dậy còn
tưởng rằng trời đã sáng. Anh lấy điện thoại di động ra xem mới phát hiện chỉ mới bốn giờ ba mươi phút sáng.
Anh mơ mơ màng màng đi đến nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách
thấy thư phòng hắt ra một tia sáng. Tư Đằng vốn chẳng cần ngủ, có thể
lại đang đọc sách không chừng. Tần Phóng không muốn quấy rầy cô, lúc
quay người định đi thì chợt nghe thấy tiếng Nhan Phúc Thụy: “Là căn
phòng này sao?”
Nhan Phúc Thụy ư? Ông ta cũng không ngủ sao? Còn ở chung với Tư Đằng
nữa? Trong thoáng chốc cơn buồn ngủ của Tần Phóng đã bay biến, nín thở
định nghe tiếp, tiếng nói dường như lại thấp xuống.
Tần Phóng không muốn làm chuyện rình nghe lén thế này. Vả lại Tư Đằng rất cảnh giác, lỡ như để cô phát hiện ra khó tránh khỏi lúng túng. Do
dự một hồi anh vẫn lặng lẽ rời đi, có điều là suốt quãng thời gian còn
lại cũng không ngủ được nữa.
Sáng thức dậy nghĩ đến trong nhà có khách, làm chủ phải tận tâm, Tần
Phóng đi ra ngoài mua thức ăn về. Cảnh tượng ăn sáng này vô cùng kỳ lạ:
Tư Đằng ngồi trên ghế salon xem tin tức buổi sáng. Nhan Phúc Thụy cắm
đầu húp cháo trong tay còn cầm bánh bao. Về phần Tần Phóng, anh ăn một
miếng rồi ngưng lại thật lâu, trên mặt lộ rõ nỗi nghi ngờ nặng nề.
Ăn xong Nhan Phúc Thụy đẩy bát đũa ra: “Cám ơn cậu nhé Tần Phóng. Tôi đi đây.”
Trong lúc nhất thời Tần Phóng không hiểu được hàm nghĩa từ “đi đây”
của ông. Nhan Phúc Thụy lê dép lẹp xẹp trở về phòng, xách túi hành lý
của mình đi ra còn vẫy tay với Tư Đằng: “Tạm biệt nha tiểu thư Tư Đằng.”
Tư Đằng cũng không ngẩng đầu lên: “Tạm biệt, không tiễn.”
Cô không tiễn, nhưng anh không thể không tiễn. Thân làm chủ không thể đưa tiễn chậm trễ, Tần Phóng đầy hoang mang tiễn Nhan Phúc Thụy xuống
lầu: “Ông định đi đâu?”
Nhan Phúc Thụy hùng hồn trả lời hai chữ: “Đi làm.”
Sau khi Nhà Ngói chết, Nhan Phúc Thụy không thân không thích sống cô
độc một mình. “Gia nghiệp” ở núi Thành Thành đã chẳng còn gì, lại có “sở trưởng” bán xiên que nướng và Ma Lạt Thang (1), đúng là có đầy đủ tố
chất phù hợp để đi làm công…
(1) Ma Lạt Thang: Món hủ tíu đặc sản của vùng Tứ Xuyên.
Nhưng mà đây là xem anh như thằng ngốc sao? Tối hôm trước còn cùng
một yêu quái thì thầm to nhỏ hơn nửa đêm, ngày thứ hai liền “đi làm” à?
Tần Phóng không cam lòng, còn muốn nói với ông thêm đôi câu. Nhưng
Nhan Phúc Thụy trải qua kinh nghiệm nằm vùng lần trước hiển nhiên đã
thông minh không ít. Ông đưa tay ngoắc taxi rồi tạm biệt anh: “Bái bai,
Tần Phóng.”
***
Buổi sáng chuẩn bị đến bệnh viện thăm Đơn Chí Cương, còn phải liên
lạc với cảnh sát Trương lúc trước chịu trách nhiệm vụ án của An Mạn để
trình báo chuyện mấy ngày nay nhận được tin nhắn quái dị, xem thử có thể tìm được manh mối phá án mới hay không. Có điều trước khi làm những
chuyện này phải đến nhà Đơn Chí Cương một chuyến trước đã.
Trên đường anh nói sơ nguyên do cho Tư Đằng biết. Tư Đằng cũng thấy
rất lạ, hỏi anh: “Lúc trước có phải An Mạn đã từng đắc tội kẻ sừng sỏ
nào không? Nếu không tại sao chuyện gì có liên quan đến cô ta đều phiền
phức như vậy? Triệu Giang Long đã chết, chính cô ta cũng đã bị giết. Còn Đơn Chí Cương lại bị nhốt trong nhà hai ngày, xem ra cũng suýt mất
mạng. Hiện tại đối phương rõ ràng lại đi tìm cậu…”
Có lẽ vậy, nhưng cô ta đã đắc tội kẻ sừng sỏ nào mà liên lụy đến cả những người bên cạnh thế này?
Căn hộ của Đơn Chí Cương thuộc loại cao cấp tại trung tâm thành phố.
Nhà anh ta ở ngoại ô vốn có căn biệt thự, nhưng sau khi Trần Uyển qua
đời, dường như có kiêng kỵ phong thủy nên cũng không đến đó ở nữa. Cha
mẹ Đơn Chí Cương thường ở nước ngoài, biệt thự vẫn để trống. Lúc trước
Tần Phóng có khuyên anh ta để trống rất lãng phí, không bằng bán đi. Đơn Chí Cương thờ ơ trả lời: “Để đó đi, đâu có thiếu tiền gì.”
Được rồi, Tần Phóng không hiểu lắm về thế giới người giàu có. Có đôi
khi thử nghĩ cũng thấy hơi hoang mang, nhà Đơn Chí Cương đã giàu có đến
vậy mà anh ta còn khăng khăng cùng anh gầy dựng sự nghiệp, mở công ty
làm gì chứ?
Đơn Chí Cương trả lời là “Cậu không hiểu đâu. Dù sao đó tiền của cha
mẹ, thanh niên thế hệ chúng ta vẫn phải theo đuổi điều gì đó chứ.”
Phần lớn vốn khởi động ban đầu của công ty đều lấy từ nhà Đơn Chí
Cương. Vượt qua xét duyệt đầu tiên cũng nhờ vào quan hệ của cha mẹ anh
ta. Nếu như sau này hai người kinh doanh thành công thì chính là từ
“theo đuổi” trong lời nói của Đơn Chí Cương…
Có điều Tần Phóng cũng là người hợp tác, anh hiểu đạo lý cơ bản đã
chịu ơn người ta mà còn trách người ta vậy thì nhân phẩm quá thấp kém
rồi.
Tần Phóng thường lui tới nhà Đơn Chí Cương, sau khi đưa chứng minh ra đăng ký liền nhận được thẻ từ mở cửa đi lên lầu. Trong nhà Đơn Chí
Cương quả nhiên bừa bộn giống như bị đánh cướp. Giầy dép, quần áo vứt
lung tung, khoai tây chiên ăn được một nửa, nửa bát mì nằm chỏng chơ,
mùi thức ăn thiu trộn lẫn với mùi tanh hôi. Trong đầu Tần Phóng bỗng nảy sinh một ý nghĩ: Nghe nói là bị trói mấy ngày mấy đêm, lỡ như mắc quá
không phải là…
Thấy trong nhà chẳng có chỗ đặt chân, Tư Đằng hoàn toàn không muốn đi vào, bảo Tần Phóng: “Cậu mau xem đi, xem xong rồi đi ngay.”
Cô đứng trong hành lang chờ anh, thuận tiện quan sát cách bày trí của căn hộ cao cấp. Nơi này trang trí rất giống khách sạn, nhà nhà giống
hệt như nhau, đều treo tranh nghệ thuật hoặc điêu khắc lên vách để thể
hiện phong cách. Điêu khắc ở tầng này đều là hình ảnh nghệ sĩ ba-lê nhẹ
nhàng nhảy múa, váy rất ngắn, ăn mặc gợi cảm, tư thế khác nhau có thể
xem là đẹp. Nhưng trái ngược chính là tướng mạo của nghệ sĩ múa lại mập
mạp, lộ ra hai bắp đùi giống như hai chân giò hun khói núc ních.
Cả ngày Đơn Chí Cương đều ra ra vào vào nơi đây, khiếu thẩm mỹ cũng đã bị lệch lạc đi rồi.
Đợi thật lâu cũng không thấy Tần Phóng đi ra, Tư Đằng hơi mất kiên nhẫn, đi đến cửa hối thúc anh: “Tần Phóng?”
Kỳ lạ, Tần Phóng đứng yên trước một chiếc tủ giống như là tủ thờ hay
đặt trong nhà. Gọi hai tiếng không thấy anh trả lời, Tư Đằng cảm thấy
hơi bất thường, nhanh chóng đi đến bên cạnh anh.
Tủ thờ này lại chia ra hai tầng, tầng trước là thờ Quan Công, có điều hình như tượng sứ đã bị đập vỡ chỉ còn phân nửa. Mảnh sứ vỡ xen lẫn với nhang đèn, màu trắng và màu đỏ tương phản nhau rõ rệt.
Tầng phía sau…
Tầng phía sau có một bóng đèn nhỏ màu xanh lá được bắt trên tường, có thể công tắc điện ở bên ngoài, vẫn luôn tỏa sáng. Màu xanh lục leo loét hắt lên mặt Tần Phóng có chút dọa người. Trong cùng có một tấm hình
thiếu nữ, quái dị chính là nơi cổ họng và tứ chi đều bị đóng đinh, lại
có dây xích nhỏ kéo đến bốn góc bàn thờ, mỗi góc đều treo khóa đồng.
Phương pháp này là… trấn yêu hay là trấn quỷ? Ngay cả bùa chú cũng
không có, không biết là có phải kẻ đồng bóng giả danh thầy bà lừa gạt
không nữa. Tư Đằng nhíu mày, lại cẩn thận nhìn tấm hình. Cô gái này
không lớn tuổi lắm, gương mặt hơi quen, nhất định là cô đã thấy ở đâu
đó…
Cô nhớ ra đã từng nhìn thấy trong ví tiền của Tần Phóng, đây là… Trần Uyển mà.
Mặt Tần Phóng lạnh tanh đưa tay rút đinh ra. Mỗi lần rút ra một cây,
vẻ mặt lại lạnh lẽo đi một chút. Cuối cùng lúc gở tấm hình xuống, cổ
họng và tứ chi Trần Uyển chỉ còn lại những lỗ thủng.
Anh đưa tay vuốt tấm hình kia, giống như làm vậy là có thể vuốt liền lại những lỗ thủng vậy.
***
Có hai ba nhân viên trong công ty đang chăm sóc cho Đơn Chí Cương,
mang theo laptop lên mạng, còn tập trung báo cáo công việc: “Đơn tổng,
hoạt động lần này của Hằng Á đầu tiên là thời gian chế tạo đạo cụ không
đủ, tiếp theo là vận chuyển đường dài, thời gian bất định, không tiện
cho tuyến chúng ta thuê tháng… À, Tần tổng đã tới rồi.”
Từ lúc bước vào phòng bệnh, mắt Tần Phóng vẫn nhìn chằm chằm vào
người Đơn Chí Cương, cũng không để ý đến người khác: “Tất cả mọi người
đi ra ngoài một chút, tôi có chuyện cần nói với Đơn tổng.”
Mấy người này đều là những người đã đến nhà Đơn Chí Cương ngày hôm
trước, đại khái hiểu được Tần Phóng muốn nói gì với Đơn Chí Cương. Dù có muốn nhiều chuyện nhưng cũng đều ngầm hiểu lần lượt đi ra ngoài. Lúc đi ra cửa thấy Tư Đằng bọn họ đều ngỡ ngàng. Tư Đằng nghe bọn họ thì thầm
to nhỏ.
– Bạn gái mới của ông chủ hả? Không phải vị hôn thê mới xảy ra chuyện sao? Vậy cũng nhanh quá rồi.
– Cậu không hiểu đâu. Ai biết là có người mới rồi người cũ mới xảy ra chuyện, hay là người cũ xảy ra chuyện rồi mới có người mới chứ.
– Ông chủ quả là ông chủ, không làm thì thôi, đã làm là chấn động.
Lúc trước luôn độc thân, nhưng khi không độc thân nữa lại thay đổi như
đèn kéo quân…
Lúc Tư Đằng đóng cửa lại chợt cảm thấy dường như phải khuyên Tần
Phóng nên nói rõ ràng với mấy người kia. Bọn họ chỉ vừa mới thấy mặt cô
đã suy diễn phong phú như vậy, lúc trước nhìn thấy những thứ kia ở nhà
Đơn Chí Cương làm sao mà sẽ thật lòng “coi như không thấy” chứ. Còn
không biết là sẽ đồn thổi đến cỡ nào nữa đây.
Thấy Tần Phóng trở về, Đơn Chí Cương rất vui mừng. Sau đó lại phát
hiện sắc mặt anh không ổn, lại lạnh lùng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, anh ta bắt đầu cảm thấy bất thường nhưng vẫn lựa lời nói với Tần Phóng: “Sao về nhanh vậy? Hai ngày nay xảy ra chuyện, không biết hậu sự của An Mạn thế nào. Chắc là đã hỏa táng… Đúng rồi, bọn họ nói là nhận được
điện thoại của cậu mới đến nhà tìm tôi, làm sao cậu biết…”
Tần Phóng móc tấm hình kia ra, đưa thẳng đến trước mặt Đơn Chí Cương.
Đơn Chí Cương bỗng im bặt, sắc mặt và màu môi gần như trong nháy mắt
biến thành trắng bệch. Trắng như vậy lại có chút kỳ cục thế cho nên Tư
Đằng móc ra thỏi son tô lên môi anh ta, sau đó nói với anh ta: “Nào,
cười một cái đi.”
Trong sự việc này, đương nhiên là cô phần nào đồng cảm với Tần Phóng, nhưng thường thì yêu quái là loại trái thói và cực đoan nên thấy như
vậy lại có chút hả hê. Cô nhớ đến bảy mươi bảy năm trước, trong xưởng
dệt Hoa Mỹ lụn bại đã đóng cửa kia, cô gái đó nói với cô: “Cô không hiểu đâu, cô đâu có tình cảm.”
Tình cảm ư? Cái cô ta nói là loại tình cảm yếu ớt của loài người pha
lẫn với rất nhiều mộng tượng hoa mỹ đấy à? Là tình yêu không chân thật
của Tần Phóng và An Mạn, loại tình bạn tối tăm mù mịt của Đơn Chí Cương
và cả tấm chân tình giả dối của Thiệu Diễm Khoan là cái mà cô ta muốn đề cập sao?
Tần Phóng ngồi xuống trước mặt Đơn Chí Cương nói: “Chí Cương, chúng
ta quen biết nhau đã nhiều năm, không cần nói dối, nghe mệt lắm. Rốt
cuộc chuyện Trần Uyển là sao?”
Yết hầu Đơn Chí Cương lên xuống vài lần, đôi môi hơi khô. Anh ta lo
lắng chỗ truyền dịch trên mu bàn tay nên nhích người ra sau một chút:
“Không có… Không có gì hết.”
Đầu óc anh ta xoay chuyển thật nhanh, khó nhọc mở lời xa gần: “Tần
Phóng, cậu cũng biết chuyện đã xảy ra ở nhà của tôi, ít nhiều gì cũng có kiêng kỵ cho nên…”
Tần Phóng ngắt lời anh ta: “Chột dạ sao?”
Đơn Chí Cương khẩn trương đến tay run lên, khiến ống truyền dịch cũng run theo. Đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng ngậm lại.
Tần Phóng cười lạnh: “Ngay cả tôi dù không thạo lắm còn thấy được
cách bố trí bàn thờ nhà cậu không ổn. Cậu không chột dạ thì cần gì khóa
cô ấy lại chứ? Trần Uyển đã chết hơn bảy năm rồi, cậu sợ cái gì? Cậu
không chột dạ à? Nhiều năm như vậy cậu chưa từng nhắc đến với tôi. Tôi
vẫn cho rằng cô ấy bị sẩy chân rơi xuống nước, tôi chưa bao giờ biết
được trong đó có ẩn tình khác, càng không biết chuyện đó có liên quan
đến cậu.”
Lồng ngực Đơn Chí Cương lên xuống kịch liệt, anh ta dừng lại một chút để lấy bình tĩnh, đột nhiên cười lên quái dị.
“Tần Phóng, ý cậu là sao? Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy cậu
không tin tôi ư? Nếu như tôi giết Trần Uyển, ban đầu cảnh sát đã sớm bắt tôi rồi. Nhiều năm như vậy tôi đối với cậu thế nào? Làm bạn bè với nhau tôi từng xử tệ với cậu sao? Công ty chúng ta lúc khởi đầu nhà tôi phải
ra bao nhiêu sức lực, bao nhiêu quan hệ? Hiện tại chỉ bằng một tấm hình
cậu đã nghi ngờ tôi? Chúng tôi tìm thầy để cầu gia đạo bình an không
được sao? Cái gì gọi là chuyện liên quan đến tôi, chỉ là một tấm hình
tôi liền biến thành tội phạm giết người à?”
Tần Phóng cười lên: “Cậu không nhắc đến nhà cậu ra bao nhiêu sức lực
tôi cũng suýt nữa quên mất nhà cậu thế lực rộng lớn, công an, kiểm sát,
tư pháp đều có người. Nếu như ban đầu thật sự là cậu làm cũng có thể tội lớn hóa nhỏ, tội nhỏ hóa không rồi đúng không?”
Nói đến sau anh bỗng không kiềm chết được, đưa tay phải nắm cổ áo Đơn Chí Cương: “Nói thật đi Đơn Chí Cương! Tôi muốn nghe lời thật!”
Đơn Chí Cương hất mạnh tay Tần Phóng ra: “Tôi nói là thật, cậu không tin thì báo cảnh sát đi, để cảnh sát đến bắt tôi.”
Không khí trong phòng nhất thời căng thẳng vô cùng, Tần Phóng mắt
muốn phun lửa, quả đấm càng siết chặt hơn. Trong cảnh im lặng, Tư Đằng
nãy giờ vẫn dựa vào tường thở dài một hơi: “Các người hỏi tới hỏi lui,
gà sinh ra trứng hay trứng sinh ra gà, bao giờ mới ra đầu mối chứ.”
Cô chỉ vào Đơn Chí Cương nói với Tần Phóng: “Bất kể cậu ta nói gì cậu cũng sẽ không tin. Chuyện đã cách bảy tám năm, tất cả đều do cậu ta
nói, lời nói đầu môi, chỉ dựa vào hỏi là có thể hỏi ra sao?”
Vừa nói cô vừa đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình, ngụ ý: “Lời trong miệng không thể tin tưởng, nhưng nơi này tuyệt đối
không gạt được người ta… Tần Phóng, nói ra còn phải cảm ơn Thẩm Ngân
Đăng đó.”
Cô vừa nói vừa đi về phía Đơn Chí Cương. Không biết tại sao, đứng
trước cơn phẫn nộ chất vấn của Tần Phóng, Đơn Chí Cương còn có thể miễn
cưỡng bình tĩnh được. Nhưng thấy Tư Đằng mỉm cười từ từ đi đến, anh ta
lại bất giác rét run cả người, nói chuyện cũng lập cà lập cập: “Cô… cô
làm gì…”