Tần Phóng sầm mặt: “Thời đại đó, tướng mập là gia cảnh giàu có.”
“Vậy ai mập nhất là có thể làm hoàng đế rồi, nói theo cậu thì chỉ có heo mới làm hoàng đế được thôi.”
Quy luật gì vậy hả? Đúng là cái loại yêu quái không có đạo đức, ngang ngược càn quấy, nói năng không biết kiêng kỵ. Tần Phóng gom xoành xoạch hết tất cả các bức ảnh lại, không để lại cho Tư Đằng một tấm nào: “Tư Đằng, cô nói tôi không sao, những người này đều là bề trên của tôi, cô
là yêu quái dân tộc Trung Hoa thì cũng nên kế thừa phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa. Nếu cô không tôn trọng họ, nói bậy nói bạ thì cô
đừng xem nữa.”
Tư Đằng cau mày nhìn Tần Phóng rất lâu, miễn cưỡng đồng ý. Cô cầm lại mấy tấm hình khi nãy, nhìn rồi lại nhìn với vẻ mặt bị đè nén vì không
được phê phán cho thỏa. Một lát sau, cô nhìn Tần Phóng nói: “Quả nhiên
là thời hiện đại tốt hơn, dinh dưỡng hoàn thiện, đời sau đẹp hơn đời
trước. Nhất là cậu, dáng vẻ như đột biến gien vậy.”
Cái này gọi là tiếng người sao?
Tư Đằng không để ý đến Tần Phóng sa sầm mặt, cứ thế tiếp tục xem
hình, qua một hồi cầm hai tấm lên: “Đây là hai tấm hình chụp mặt chính
và mặt sau phải không?”
Chắc vậy, mỗi một tấm cấp dưới kia đều chụp vài góc độ. Hai tấm
này, một tờ là P4 chính, một tờ là P4 sau, đại biểu cho tấm hình thứ tư mặt chính và mặt sau.
Đó là hình ông cố và bà cố Tần Phóng ôm đứa con trai, cũng chính là
ông nội của Tần Phóng, chụp một tấm ảnh gia đình trong cảnh cầu Đoạn
Kiều đọng tuyết bên Tây Hồ. Rất nhiều người chưa từng đi qua đều cho
rằng cầu Đoạn Kiều chính là cây cầu gãy làm hai nửa. Thật ra thì có một
cách nói là vào mùa đông tuyết rơi, bên kia cầu được ánh mặt trời chiếu
tan tuyết, nhưng sau lưng tuyết vẫn đọng bàng bạc, nhìn từ nơi xa thấy
cầu Đoạn Kiều giống như bị gãy. Hiển nhiên người chụp ảnh cho gia đình
ông cố Tần Phóng am hiểu rất rõ đạo lý này. Nhìn từ góc độ hình ảnh,
đúng là giống như cây cầu “gãy”. Ông cố Tần Phóng nắm cổ tay nhỏ bé của
con trai với mặt mày rạng rỡ, cảnh sắc vui vẻ đầm ấm.
Phía sau đề hàng chữ: Mùa đông năm 1946, đưa vợ và con du ngoạn Tây
Hồ, đi cùng còn có bạn Bạch Anh, cao hứng mà đến, tận hứng mà về.
Tư Đằng nhìn hồi lâu, rốt cuộc hoàn toàn chấm dứt tưởng tượng về ông cố của Tần Phóng.
Cô nói: Chữ của ông cố cậu thật là giống hệt như gà bới.
***
Tư Đằng vốn cho kỳ hạn ba ngày, sau đó lại gia hạn cho thêm vài ngày
để “lấy bằng chứng”. Trong thời gian này, quan chủ Thương Hồng đã đến
một lần, lúc Tần Phóng nghe thấy ông nói hai chữ Xích Tán, Tư Đằng
thoáng sửng sốt, cô nói:
“Ồ, đó là tiền bối rồi.”
Sau khi quan chủ Thương Hồng rời đi, Tần Phóng hỏi Tư Đằng. Tư Đằng
kể sơ qua tình huống của Xích Tán cho anh nghe, cô trầm ngâm nói:
“Nếu như năm đó Xích Tán không chết, từ năm Khang Hi đến giờ cũng có
hơn ba trăm năm… Nó dốc lòng tu luyện quả thật là có thể biến thành yêu
quái lần nữa. Hơn nữa nó đã trải qua thời loạn thế khá dài, loạn thế
chết nhiều dễ dàng giúp Xích Tán tích tụ ác khí. Chỉ cần Thương Hồng có thể đưa ra được một chút chứng cớ thì chắc chắn phải đi Kiềm Đông rồi.”
Nghe nói cánh tay Xích Tán bị chặt đứt màu đỏ thẫm, lốm đốm trắng,
mềm như bông, ba ngày đã rữa nát, hóa thành nước. Đất bị nhiễm nước đó
đều trở thành đất chết, không có một ngọn cỏ nào sống nổi, kiến hay côn
trùng mà vô tình bò ngang qua đều chết hết.
Đám người đạo môn có thể nói đã đưa ra được ý kiến rất tài tình. Một
chiếc hộp đậy kín, bên trong là bùn đất lấy tại khu núi Kiềm Đông mà bùn đất này cần phải hôi thối vô cùng.
Rút kinh nghiệm lần trước, Tư Đằng vừa đặt ra yêu cầu mà trong vòng
vài ngày đạo môn đã phát hiện ra Xích Tán, vả lạicòn lấy được chứng cớ
thì ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không tin. Cho nên thời gian phát
hiện ra Xích Tán phải lùi về mấy tháng trước, lúc đó Thẩm Ngân Đăng động Ma Cô vô tình gặp phải nó trên núi, liều sức nhưng không địch lại, lúc
chạy trốn pháp khí vô tình gây thương tích nhẹ cho Xích Tán khiến một
giọt máu nó rơi xuống đất. Đất trong cái hộp đậy kín này chính là đất đã ngấm máu của nó.
Quả nhiên là một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi
cao. Một đám người túm tụm lại với nhau đã đưa ra một ý kiến gần như là
không chê vào đâu được. Bản thân họ cũng muốn vỗ tay khen mình hay, chỉ
có giáo sư Bạch Kim là xối cho mọi người một thùng nước lạnh: “Biện pháp không tệ, nhưng mà bùn đất hôi thối có thể gạt được Tư Đằng hay không.
Dù sao tôi vẫn giữ ý kiến nên trì hoãn.”
Đạo trưởng Mã Khưu Dương đang cao hứng, hoàn toàn không nghe lọt ý
kiến của Bạch Kim: “Ông cha ta có nói, một lời nói dối có chín phần thật rất khó bị phát hiện . Chuyện này chúng ta làm giả giả thật thật mà.
Không phải nhà Thẩm tiểu thư ở Kiềm Đông ư. Nhờ người nhà lấy đất ở vùng núi đó cấp tốc chuyển đến bằng đường máy bay. Về phần mùi hôi thối, yêu tinh yêu quái đều là giống cỏ cây thụ quái. Nếu ăn thịt người thì
trong mùi hôi thối nhất định cũng có mùi máu thịt thối rữa, chúng ta cứ
tìm vài loại động vật thực vật thối rữa trộn thêm vào. Đừng quên là
Xích Tán đã tuyệt tích vào năm Khang Hi bốn mươi hai, mà Tư Đằng mới
biến thành yêu năm 1910, hai yêu quái này trước nay chưa từng đụng độ,
máu Xích Tán là mùi gì làm sao Tư Đằng biết được.”
Giáo sư Bạch Kim cười khẩy: “Nhưng anh cũng đừng quên, hai người này
đều là yêu quái, giữa yêu quái với nhau có lẽ có chỗ tương thông. Nói
không chừng Tư Đằng có thể nhận biết được đồ chúng ta đưa đến không có
yêu khí đó.”
Đạo trưởng Mã Khưu Dương nhất thời cứng họng, chân nhân Trương Thiếu
Hoa thở dài: “Nếu thật như vậy thì chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi.
Từ trước đến nay chúng ta có từng gặp yêu quái gì đâu. Chuyện này vốn…
cũng chỉ là một cuộc đánh cược mà thôi.”
Xã hội hiện đại sẽ không ai làm ra chuyện dầu sôi lửa bỏng như vậy,
ngồi máy bay đưa đồ đến cũng không hợp lẽ. Thẩm Ngân Đăng gọi điện thoại cho ở nhà đi chuyển phát nhanh, tối ngày hôm sau, đất thối Xích Tán
cũng đã được đưa đến.
Cái hộp chuyển phát nhanh không lớn, được dán băng keo từng lớp. Sau
khi Thẩm Ngân Đăng ký nhận thì lại không có can đảm mở ra, quan chủ
Thương Hồng hỏi cô ta khi nào đi gặp Tư Đằng, cô ta do dự một chút nói:
“Ngày mai đi, tối nay tất cả mọi người hãy thư giãn một chút.”
Cũng tốt, quan chủ Thương Hồng bảo mọi người đêm nay nghỉ ngơi cho
thật tốt, ngày hôm sau cùng đi gặp Tư Đằng. Lần này ông không tránh mặt
Vương Càn Khôn và Nhan Phúc Thụy, thông báo chung trước mặt tất cả mọi
người.
Nhan Phúc Thụy cảm thấy đây cũng là một tin tình báo quan trọng, vội
vàng gọi điện thoại báo cho Tần Phóng. Tần Phóng giận điên lên: Tin này
cũng có thể gọi là tình báo sao? Cùng nhau đến cửa thăm viếng có thể gọi tình báo à?
Nhan Phúc Thụy muôn phần ấm ức: “Vậy cậu nói thử xem cái gì gọi là tình báo?”
Tần Phóng dằn lòng xuống làm kim chỉ nam, giảng giải cho ông ta. Ví
dụ là mời khách ăn cơm không gọi là tình báo, mà lấy danh nghĩa mời
khách ăn cơm để ám sát mới gọi là tình báo.
Nhan Phúc Thụy áp dụng kiến thức ngay: “Vậy cũng có thể là bọn họ mượn danh đến cửa thăm viếng để ám sát thì sao?”
Chuyện này chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu, Tần Phóng tức ói máu,
mắng ông ta: “Hoặc là nghe ngóng được chuyện có ích, lần sau còn gọi
mấy cú điện thoại vô dụng này nữa, ông có tin là tôi không tiếp hay
không?”
Nhan Phúc Thụy cảm thấy mình bị người ta coi khinh, lòng tự ái bị tổn thương nặng nề. Suy nghĩ làm sao để hỏi thăm ra được những tin tức
không giống vậy nữa. Buổi tối, sau khi dỗ Nhà Ngói ngủ, ông chạy ra
ngoài định tìm ai đó trò chuyện để tìm hiểu bí mật.
Hơn nửa đêm rồi nếu tìm Thẩm Ngân Đăng thì không hay, trai đơn gái chiếc bất tiện. Quan chủ Thương Hồng và chân nhân Trương Thiếu Hoa đều
là người già cả, không chịu được hành hạ. Giáo sư Bạch Kim nói chuyện
quá cao thâm, nghe không hiểu. Lưu Hạc Tường tiên sinh quá nghiêm
chỉnh, vừa nhìn cũng biết là rất kín miệng. Đạo trưởng Mã Khưu Dương
luôn tỏ vẻ khinh người. Liễu Kim Đính là một tên đầu trọc, quá hung tợn, là kiểu cướp bóc trong Thủy Hử. Đinh Đại Thành là đàn ông phương Bắc,
quá cao lớn, khiến người ta cảm thấy rất áp lực…
Nhan Phúc Thụy thượng đội hạ đạp cuối cùng quyết định tìm Phan Kỳ
Niên động Đào Nguyên: Anh ta có dáng vóc lùn tịt, xem ra có thể dễ lừa
gạt.
Nhưng tìm cớ thế nào đây? Có rồi, vạn vật đều thay đổi chỉ có nịnh bợ là trường tồn. Nên nói mình ngưỡng mộ động Đào Nguyên đã lâu, rốt cuộc
tìm được cơ hội nên đến đây thăm hỏi… Sau đó từ từ, uyển chuyển hướng đề tài đến việc thăm dò bí mật…
Nhan Phúc Thụy bừng bừng phấn khởi gõ cửa phòng Phan Kỳ Niên.
Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch ban đầu đâu vào đấy, nhưng chỉ có
một chút tính toán sai lầm: Phan Kỳ Niên thật sự nói quá nhiều.
Không phải ông nói ngưỡng mộ động Đào Nguyên sao? Ông biết lịch sử
động Đào Nguyên không? Anh ta bắt đầu nói từ tổ sư gia anh ta xuất thân
nghèo khổ thế nào, một lòng hướng đạo thế nào. Còn trích dẫn điển tích,
đưa ra dẫn chứng Đào Uyên Minh trong Đào Hoa Nguyên Ký. Mấy lần Nhan
Phúc Thụy đều không xen mồm vào được, nhưng đại cục quan trọng, vẫn
phải nâng cao tinh thần lắng nghe câu chuyện, nhưng có điều ánh mắt đã
lửng lơ…
Ơ, trên cái tủ phía sau Phan Kỳ Niên là cái gì, là một hồ lô à?
Cái hồ lô này thật thú vị, bụng to đùng, ngang hông hồ lô còn cột một dây lụa đỏ, giống như hồ lô rượu của Thiết Quải Lý trong Bát Tiên. Mấu
chốt là nó bỗng dưng lung lay, vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch…
Nhan Phúc Thụy không nhịn được nữa, chỉ vào hồ lô kia hỏi Phan Kỳ Niên: “Sao hồ lô kia của cậu còn phát sáng nữa?”
Phan Kỳ Niên quay người lại theo phản xạ, khi nhìn thấy bỗng đờ cả người, chừng một hai giây sau kêu to lên: “Yêu khí, có yêu khí.”
Không chỉ có Phan Kỳ Niên, pháp khí của mấy người khác cũng đồng
loạt có động tĩnh. Liễu Kim Đính nghe thấy kiếm Kim Tiền của mình rung
lên leng keng, hạt châu trên bàn tính đồng của Đinh Đại Thành lên xuống
không ngừng. Pháp ấn Lôi Kích Mộc của chân nhân Trương Thiếu Hoa vốn đặt trên bàn dựa vào tường không có ai đụng đến bỗng tự bay ra ra ngoài vài tấc, còn lòi ra khỏi mép bàn một khoảng. Chân nhân Trương Thiếu Hoa
vẫn khẳng định thánh vật bổn môn tất nhiên phải được đặt cung kính,
không bao giờ ném lung tung.
Có điều lúc mọi người tập trung tại phòng quan chủ Thương Hồng lại
không còn hiện tượng kỳ lạ gì nữa. Đạo trưởng Mã Khưu Dương cầm cờ lệnh
“Sắc Triệu Vạn Thần” nhìn xung quanh, vô cùng khẩn trương hỏi: “Có phải
Tư Đằng đã đến hay không?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám loại bỏ khả năng này: Từ trước đến nay yêu quái này đều làm việc không theo lẽ thường. Ngoài
mặt thì ung dung chờ đợi, ai biết trong lòng có thầm nghi ngờ lén lút
đến đây điều tra hay không chứ?
Có điều may là pháp khí của mọi người cũng không phải thứ vô dụng.
Quan chủ Thương Hồng khuyên mọi người trở về nghỉ ngơi: “Dù sao ngày
mai cũng sẽ đi gặp mặt cô ta rồi. Là lành hay hung, cứ xem tình hình mà
làm thôi.”
Nhan Phúc Thụy vui sướng hài lòng trở về phòng, cảm thấy rốt cuộc tối nay đã có chút thành tích. Ông muốn nói với Tư Đằng: Tối nay cô lén đến đạo môn thăm dò bí mật, còn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay
sao? Không đâu, không đâu, pháp khí của các vị đạo trưởng rất lợi hại,
đã phát hiện ra rồi…
Ông lấy thẻ phòng ra định mở cửa. Lúc này mới phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ. Khi nãy mình ra ngoài không đóng cửa sao? Sơ suất quá, may là
khách sạn này đàng hoàng, nếu như cái loại khách sạn trá hình thì trẻ
con có bị bắt cóc cũng không biết.
Nhan Phúc Thụy đóng cửa lại, lần mò lên giường, lấy điện thoại gửi
tin nhắn cho Tần Phóng. Màn hình điện thoại di động sáng chói soi một
khoảng trên đầu giường. Không biết tại sao ông luôn cảm giác rằng có gì
đó không đúng… Qua giây lát, Nhan Phúc Thụy bỗng kịp nhận ra, vội vàng
đưa tay bật đèn đầu giường sáng lên.
Ông nhìn trên giường của Nhà Ngói, chăn tung ra đang nằm vắt vẻo phía chân giường, nhưng người đã biến mất.