Quá trình xử lý hỏa hoạn khá phức tạp, trước tiên là điều tra nguyên
nhân phát hỏa, xác định người chịu trách nhiệm và cuối cùng là xử phạt.
Vốn hỏa hoạn phát sinh từ phòng của Tần Phóng, anh dù không làm cũng
phải chịu trách nhiệm. Có điều may mắn là không dò được nguyên nhân phát hỏa. Không phải là do con người phóng hỏa, cũng không phải là do bị
chạm điện. Trước đó việc anh mua thuốc và bật lửa mang lên phòng là một
điểm đáng nghi nhất, nhưng Lạc Nhung Nhĩ Giáp nói: Anh ta lên lầu chưa
đến hai phút đã bốc lửa, còn lan đến vài căn phòng kế bên, tưới xăng đốt cũng không nhanh như vậy được.
Tạm thời bỏ qua điểm đáng nghi này nhưng họ vẫn giữ hết thông tin cá nhân của Tần Phóng để khi cần phải phối hợp “điều tra”.
Bên này xong trình tự điều tra thì trời đã mờ sáng, khách trọ được
chuyển sang khách sạn Kim Mã lớn gần đó. Lúc Tần Phóng chạy đến mọi
người đều đang ăn sáng tại lầu một. Tất cả mặt mũi lấm lem mặc đồ ngủ và khoác áo bông khách sạn cung cấp, nhìn ai cũng vô cùng mệt mỏi. Ngoại
trừ…. Tư Đằng.
Phòng ăn rất lớn, người khác đều chọn ngồi tại vị trí trong góc,
nhưng chỉ có cô là ngồi ngay chính giữa. Rõ ràng là cô khoác chiếc áo
lính cũ kỹ nhưng lại khiến người ta cảm giác giống như cô đang mặc đồ
hiệu LV mà còn là phiên bản hạn chế nữa.
Thật sự rất nhiều người nhìn cô chằm chằm, nhất là mấy nữ phục vụ
người Tạng trong phòng ăn. Vẻ hâm mộ sáng rực trong đôi mắt họ, khi Tần
Phóng đi ngang qua còn nghe các cô nàng nhỏ to: “Ôi chân cô ấy trắng
quá.”
Chân trắng thì có ích lợi gì trong khi lòng dạ đen tối chứ!
Tần Phóng không muốn ăn, anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Tư Đằng.
Trải qua buổi tối hôm qua, lần nữa đối mặt với cô tâm trạng anh rất phức tạp, có đủ cả căm hận và không biết phải làm sao. Anh nghĩ bất cứ giá
nào mình cũng phải rời xa nữ yêu quái này nhưng lại cảm thấy cực kỳ
không đáng: Vì một cơn bực tức mà phải hi sinh tính mạng không dễ gì có
được lần thứ hai sao? Nhưng nếu như khuất phục Tư Đằng, làm một con chó
chỉ biết vẫy đuôi đi theo cô thì…
“Tần Phóng, cậu có mơ ước gì không?”
Cô đang nói chuyện với anh sao? Lúc ban đầu Tần Phóng những tưởng
mình nghe lầm. Loại yêu quái tính tình trái khoáy khó nắm bắt này cũng
biết thảo luận về chủ đề Mơ Ước mang tính lãng mạn không dính gì tới củi dầu mắm muối này ư? Lẽ nào trong lời nói mang hàm ý muốn mượn đề tài
này để nói lên chuyện của cô cho anh nghe sao?
Tần Phóng hơi cảnh giác: “Mơ ước cái gì?”
“Người sống trên đời này đều có một mục tiêu, một mơ ước. Ngay cả học sinh tiểu học làm tập làm văn cũng viết về “Mơ ước của em”. Vậy mơ ước
của cậu là gì?”
Tần Phóng im lặng một chút: “Tôi ước mơ mình chưa từng đưa An Mạn đến Nang Khiêm này.”
Khi đó chỉ là vì ý niệm hư vinh dấy lên trong đầu, anh cảm thấy vượt
nghìn dặm thực hiện lời hứa là chuyện rất phóng khoáng lãng mạn đáng giá để khoe khoang; Cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo phải làm một hai việc bốc
đồng gì đó chẳng hạn như nói đi là đi giống như chuyện này. Bây giờ anh
đã hối hận, chỉ định vượt nghìn dặm đến đây để dập đầu ngược lại đã dập
rơi luôn cả đầu của mình rồi.
“Chuyện này không tính, việc đã rồi, là sự thật đã không thể thay đổi được. Đây gọi là nằm mơ chứ không gọi là mơ ước.”
Gọi là nằm mơ ư? Nếu như thật sự nằm mơ thì tốt rồi, tỉnh mộng còn có cơ hội làm lại.
Tần Phóng hơi tự giễu hỏi Tư Đằng: “Mơ ước là chuyện nhất định phải thực hiện được đó hả?”
“Muốn thực hiện nhưng lại không dễ dàng thực hiện.”
Tần Phóng cười khổ: “Vậy không có.”
“Không có?”
“Không có” – Cô biết rõ còn cố hỏi sao? Anh đã thành tình trạng như
vậy còn có tư cách an nhàn thoải mái nói chuyện mơ ước ư? Tần Phóng đột
nhiên nổi giận, anh tựa vào ghế nhìn thẳng vào mắt Tư Đằng, hạ thấp
giọng, nói không chút khách sáo – “Tôi có một chuyện không gọi là mơ
ước, cũng có thể gọi là nằm mơ. Tôi muốn có thể hít thở tự do tự tại.
Tôi muốn còn sống mà tách khỏi cô. Tôi muốn lại làm người một lần nữa,
không phải trốn tránh như một con chó. Có thể không? Có thể không?”
Về sau càng nói càng kích động, anh đứng dậy hai tay chống lên bàn,
gân xanh đều nổi trên mu bàn tay. Xung quanh khe khẽ vang lên tiếng trò
chuyện, tiếng gọi điện thoại, tiếng oán trách trận hỏa hoạn xui xẻo tối
hôm qua. Còn có người quan tâm đến cổ phiếu của mình, hỏi rằng: Cổ phiếu có chuyển sang màu đỏ không? Tăng lên không?
Đủ loại âm thanh quanh quẩn như khoan vào tai anh, chúng càng làm nổi bật vẻ tuyệt vọng bi thảm của anh hơn. Anh cũng muốn giống như bọn họ
vậy. Có thể không?
Tư Đằng cầm lấy giấy ăn bên cạnh, lau lau bên khóe môi, kéo lại chiếc áo khoác lính đã trượt đến bả vai, lại thuận tay phủi lông dính trên cổ áo, thờ ơ nói: “Có thể chứ.”
Nhưng Tần Phóng không thể nào hiểu được ý nghĩa của ba chữ “có thể
chứ” này. Anh cứ đứng như vậy, mười đầu ngón tay vẫn run rẩy mất khống
chế. Cho đến khi người phục vụ đến đặt chén đĩa lên bàn vang lên tiếng
lanh canh anh mới ngồi xuống suy đoán trong khi tim vẫn đập kịch liệt.
Là mình nghe nhầm sao? Cô ấy nói là: Có thể chứ.
Sắp hết giờ cơm, nhân viên tiếp tân khách sạn bố trí phòng cho khách
dọn đến vì trận hỏa hoạn tối qua, đưa thẻ phòng cho từng nhóm khách về
phòng nghỉ ngơi. Đến chỗ Tần Phóng, nhân viên phục vụ vừa đưa thẻ vừa
xin lỗi: “Xin lỗi, phòng khách sạn khá ít, có khách vẫn chưa trả phòng.
Xin anh vui lòng ngồi ở phòng ăn chờ một chút, sau mười hai giờ mới có
thể nhận phòng.”
Tim Tần Phóng vẫn đập liên hồi như tiếng trống vang lên bên tai. Anh
thuận tay nhận thẻ phòng rồi cầm luôn cốc thủy tinh để che giấu. Trong
cốc còn dư lại một ít nước, số thẻ phòng phản chiếu dưới đáy cốc vặn vẹo và quái dị.
Số 188.
Anh kiên nhẫn chờ phục vụ đi xa mới run rẩy hỏi Tư Đằng: “Tôi phải làm thế nào?”
“Đạo sĩ luyện đan, yêu quái tụ khí, trong tiểu thuyết ma mị rất thích khuếch đại khả năng của yêu quái, cái gì mà dời non lấp biển đổi trắng
thay đen gì cũng là giả thôi. Quý giá nhất của yêu quái chính là yêu
khí, cũng là một luồng yêu khí duy nhất có thể khiến người ta chết đi
sống lại.”
“Nhưng càng quý giá càng không dễ dàng cho đi. Theo tôi biết thì chưa từng có chuyện này. Có điều trong tiểu thuyết cổ đại có viết ví dụ như
là yêu quái chịu đại ơn của con người, nhả tiên đan ra cứu người gì đó.
Yêu quái không có nội đan, đó là đồ của đạo sĩ, dùng để cứu người chẳng
qua là một luồng yêu khí mà thôi.”
Tiểu thuyết cổ đại có viết ư? Hình như là có, Liêu Trai Chí Dị, Thái
Bình Quảng Ký và Dậu Dương Tạp Trở (1) từ trước đến nay đều viết mấy
chuyện ma quỷ huyễn hoặc. Mọi người đều biết Bạch Tố Trinh uống rượu
Hùng Hoàng lộ ra nguyên hình hù chết Hứa Tiên. Trong thoại bản (2) nói
rằng nàng đi trộm tiên thảo của Nam Cực Tiên Ông để cứu chồng. Lẽ nào
cuối cùng cứu Hứa Tiên chính là luồng yêu khí kia của bạch xà sao?
(1) Liêu Trai Chí Dị là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm,
là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh.
+ Thái Bình Quảng Ký gồm 500 quyển và tổng cộng 3 triệu chữ được
biên soạn bởi Lý Phưởng và những người khác thời Tống. Đây là tác phẩm
tập hợp khoảng 7.000 truyện văn học được chọn ra từ hơn 300 sách văn học xuất bản từ thời nhà Hán đến đầu thời nhà Tống.
+ Dậu Dương Tạp Trở do Đoàn Thành Thức người đời Đường biên soạn.
(2) Thoại bản: Truyền kể theo hình thức truyền miệng.
“Tình huống của cậu thật ra thì chưa từng có, cũng không nên có.”
Trái tim Tần Phóng bất chợt loạn nhịp, câu nói “có thể chứ” khi nãy
như tiếng kinh kệ từ bi, bây giờ câu ngoại lệ này lại khiến anh thoáng
chốc toàn thân lạnh lẽo. Giống như một kẻ bị bệnh nan y lắng nghe lời
bác sĩ căn dặn, mỗi câu của Tư Đằng cũng có thể khiến anh phút chốc bay
lên thiên đàng phút chốc rơi xuống địa ngục.
Tư Đằng nghiêng người về phía trước, mắt nhẹ chuyển, rõ ràng đang
cười nhưng trong mắt lại sáng lên vẻ tàn nhẫn: “Cậu biết tại sao không?”
Môi Tần Phóng khô khốc: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi là…”
Cô bỗng im miệng, đưa tay lên trút ngược cốc nước còn gần phân nửa
trước mặt Tần Phóng. Ngón trỏ cô chấm nước, viết hai chữ lên mặt bàn gỗ.
Tư Đằng chỉ biết viết chữ phồn thể, có điều hai kiểu chữ này giản – phồn không khác biệt.
Bán yêu.
“Cậu thấy tình cảnh tôi ngay sau khi bò ra khỏi mộ rồi đó. Có kẻ đã
vắt khô máu tôi, muốn lấy mạng tôi. Ba cây mây nghìn năm phong ấn tôi
bảy mươi bảy năm. Chuyện như vậy làm sao tôi dám không biết thẹn mà xưng là yêu chứ? Ngay cả chữ “bán” này cũng chỉ là lừa mình dối người mà
thôi. Nếu nói tóc nuôi từ máu, răng mọc từ xương thì tôi là xương máu
vật chủ, còn cậu chính là răng tóc ký sinh. Nếu tôi thiếu huyết khí thì
cậu có tự tại được chăng?”
Tuy đã trải qua mấy ngày bị oanh tạc từ chương trình tivi, nhưng Tư
Đằng nói chuyện vẫn mang giọng điệu nhẹ nhàng uyển chuyển theo kiểu
người đẹp cổ trang. Nghe nhiều quả thật sẽ khiến người ta thấy hoảng
hốt, cảm giác như vừa quay người đã trở về thời đại dân quốc tối tăm,
sườn xám thướt tha, son phấn ngào ngạt, âu phục cổ điển hòa với tiếng
bút máy phương Tây.
Quầy phục vụ bật nhạc, tiếng loa lúc lớn lúc nhỏ, dòng nhạc hỗn tạp
kéo dài chói tai. Thoáng chốc Tần Phóng tỉnh táo lại khỏi cơn hoảng hốt. Hai chữ “bán yêu” kia vốn là vài vệt nước đọng, chỉ trong một thoáng
thất thần mà chúng đã nhanh chóng khô đi. Giống như một bí mật không thể nói dần dần biến mất.
“Cho nên mơ ước của cô là gì?”
“Một lần nữa trở lại làm yêu.”
Tần Phóng không nói nữa, anh quay đầu nhìn về một góc khác trong
phòng ăn. Nơi đó, đối diện cánh cửa thủy tinh chạm đất là con đường cái.
Thời gian đã không còn sớm, người trên đường cũng dần đông lên. Rất
nhiều xe đạp, xe ba bánh lạch cà lạch cạch, xe gắn máy phóng vèo một
mạch, xe hơi lướt nhẹ trên phố, xe vận tải chạy qua ào ạt. Xa nữa là các bảng hiệu người Hán đủ mọi màu sắc, nằm ngang nằm dọc. Tất cả những thứ này tạo nên thế giới thế tục hỗn độn mà anh đã quen khi còn sống nhưng
sau khi chết lại khó chạm được.
Bây giờ anh biết anh có thể có được một cơ hội không phải là sống
giống với những người kia, mà là sống với tư thái của con người.
“Cô muốn trở lại làm yêu lần nữa, tôi có thể giúp được gì không?”
Giúp Tư Đằng chính là giúp mình, tuy phải khúm núm nghe cô sai bảo
nhưng chỉ cần không phải cả đời, chỉ cần có ngày thoát khỏi cảnh này là
được.
“Năm việc.”
“Năm việc gì?”
Tư Đằng đưa tay trái ra, trước tiên cô gập ngón cái lại vào lòng bàn
tay: “Đầu tiên là cố hết sức hiểu rõ xã hội loài người. Bảy mươi bảy
năm, thế giới này đã thay đổi ra sao, cái gì nên làm, cái gì không nên
làm, cái gì có thể mạo hiểm đi làm. Nếu muốn thành sự trước tiên phải
xem thời thế. Đạo lý này tôi vẫn hiểu được.”
Cô còn nói: “Không phải tất cả chương trình tivi đều đáng xem nhưng có điều chúng vẫn rất có ích.”
Tim Tần Phóng đập thình thịch. Khi đó cô hỏi làm thế nào để có thể
hiểu rõ xã hội hiện đại nhanh nhất, anh chỉ kêu cô xem tivi cho có lệ.
Anh thật sự cho rằng cô giết thời gian thôi. Hóa ra từ khi đó cô đã bình tĩnh tìm hiểu, phân biệt, nếm trải, tiếp nhận xã hội. Hóa ra từ đó đã
bắt đầu bước đầu tiên.
Cô thật sự là không lãng phí một giây một phút nào cả.
“Thứ hai thì sao?”
Ngón trỏ của Tư Đằng cong vào lòng bàn tay: “Nếu mọi chuyện đều phải
tự dựa vào sức mình là quá lãng phí thời gian, luôn luôn có một số
chuyện tôi phải cần người khác đi làm thay. Người này phải tuyệt đối
đáng tin, kỷ luật nghiêm minh, chấp nhận thân phận của tôi và bảo vệ bí
mật cho tôi.”
Hiểu rồi. Tần Phóng hỏi thẳng: “Tôi có thể không?”
“Phàm là có lựa chọn khác tôi cũng không muốn dùng cậu.”
Tần Phóng cảm giác mình đã tự vã vào mặt mình. Hai bên mặt đồng thời
nóng rát nhưng không thể nói được gì, anh đành phải thẳng lưng lên cố
làm ra dáng vẻ trấn định thản nhiên.
“Nói trắng ra là tôi cần một nô tài trung thành tận tâm, có đầu óc,
có tài năng và có chủ ý; Trong lòng nghĩ cho chủ nhân chứ không phải
nghĩ cho mình. Có điều người như vậy rất khó tìm lại phải tốn thời gian. Tôi không có nhiều thời gian như vậy. Nếu tạm thời phải tìm một người
vậy chi bằng chọn cậu.”
Dĩ nhiên chi bằng là anh rồi, cùng sống cùng chết, hơn ai hết anh là
kẻ muốn giúp Tư Đằng trở lại làm yêu quái nhất trên đời này.
Tần Phóng lại hỏi một lần: “Tôi có thể không?”
“Thử xem sao.”
Đó chính là năm việc cần làm, chỉ mấy ngày trôi qua ở Nang Khiêm thôi mà cô đã làm xong việc thứ hai rồi.
“Vậy thứ ba thì sao?”
***
Gần như là cùng một thời gian, Nhan Phúc Thụy dẫn Nhà Ngói ngồi ăn
tàu phớ nóng tại một tiệm bán tàu phớ bên cạnh cửa nam trạm xe cũ của
Thành Đô. Nhà Ngói cắm đầu hăng hái húp sì sụp, Nhan Phúc Thụy chẳng có
lòng dạ nào mà ăn uống, ông rướn cổ lên nhìn về phía trạm xe. Một chiếc
xe đường dài chạy vào, lại thêm một chiếc nối đuôi theo sau, một đám
người lũ lượt vác túi lớn túi nhỏ đứng vây ở cửa, nhưng không có kẻ mà
ông muốn chờ.
Thở dài thườn thượt, ông đưa tay vào trong túi lấy ra một quyển sách
đã ngã vàng. Mấy ngày qua quyển sách này đã bị ông lật xem đến sắp tả
tơi. Ông ngơ ngẩn nhìn mấy hàng chữ trên đó.
“Tư Đằng, năm 1910 biến thành tinh tại Tây Nam, nguyên thân là cây
mây trắng, thường gọi là quỷ tác (3). Giỏi đan bện, tính tình tàn nhẫn
giết cả đồng loại và những yêu quái khác. Tàn ác có một không hai vào
thời đó, gặp kẻ địch chưa từng chiến bại, khiến chúng yêu nghiến răng
nghiến lợi và giới đạo môn biến sắc. Năm 1946, thiên sư Khưu Sơn đã trấn giết Tư Đằng tại Thượng Hải, vắt sạch máu, đốt thành tro bụi, chấm dứt
tai họa này.”
(3) Quỷ tác là vô số cây mây trắng quấn quanh gốc đại thụ vướng chân người.