Bang Chủ Dụ Phi

Chương 12: Chương 12




"Mai Mai!" sắc mặt Đỗ Trọng Khang càng khó coi hơn, trong cơn giận dữ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt."Ta không phải nói ngươi hảo hảo ở trong trang mà đợi sao?"

"Ta có hảo hảo đợi mà." Mai Phượng Tuyết vô tội nhìn hắn, tự nhủ thầm cơn giận của hắn đều là bởi vì hắn không cẩn thận đem dấm nhầm thành rượu, mình không nên so đo với hắn lúc này.

"Vậy tại sao nàng lại ra bên ngoài nói chuyện với một đống người như thế?" Đỗ Trọng Khang vẫn không thể tha thứ. Mặc dù biết nàng thực sự tốt bụng, thế nhưng chuyện này không cần nàng ra ngoài lộ diện thay hắn!

"Bởi vì ta muốn giải thích cho họ hiểu rượu của ngài đích xác là đồ thượng hạng, ta sợ bọn họ sẽ mang rượu của ngài cùng thứ rượu giả kia đánh đồng với nhau." Mai Phượng Tuyết nói xong, đột nhiên lại kêu lên: "A, ta còn chưa nói cho bọn họ biết những thứ kia là do người giả mạo danh nghĩa Đỗ Khang tửu trang buôn bán..." Nàng vội vàng muốn xông ra ngoài giải thích.

Đỗ Trọng Khang nâng nàng lên, ngăn trở đường đi của nàng."Chuyện này ta đã phân phó người khác xử lý, nàng không cần phải lo lắng."

"Như vậy được không? Nhưng mà. . . . . . Ngài nên ra mặt nói rõ cho mọi người, còn phải xử phạt những kẻ bán rượu giả nữa." Mai Phượng Tuyết đề nghị.

"Không cần ta phải ra mặt." Lòng hắn đã tràn đầy lửa giận, đâu còn có tâm tư ra mặt! "Về phần kẻ bán rượu giả, khắc có quan phủ giải quyết bọn họ."

"Chuyện bán rượu giả khắc có quan phủ giải quyết? Ah, nói rất đúng! Thế mà ta không nghĩ tới?" Mai Phượng Tuyết sùng bái nhìn hắn."Nhưng ta còn có lời muốn nói với bọn họ."

"Nàng còn gì muốn nói với bọn họ?" Đỗ Trọng Khang bình dấm chua vừa mở, nhưng không biết phải nói lời nào. Loại chuyện nhỏ này cũng khiến hắn không thoải mái.

"Đúng vậy. Ta muốn nói với bọn họ, rượu giả sẽ làm mù mắt người uống phải, những người bán rượu kia có thể còn chưa biết thứ họ bán là rượu giả; còn nếu họ đã biết đó là rượu giả mà vẫn bán để hại người khác, đến lúc đó không thể trách người khác được." Mai Phượng Tuyết nghiêm túc nói.

"Nàng còn quản cả việc đó sao?" Đỗ Trọng Khang càng nghe tâm tình càng xuống thấp. Nàng từ đầu tới cuối căn bản chưa chịu tỉnh ra, cũng không ý thức được việc mình không nghe lời hắn!

Mai Phượng Tuyết nghe vậy, sau nửa ngày trầm ngâm ."Được rồi, chuyện này ta quản không nổi. Bọn họ bị bắt là đáng đời..., nhưng là ngài vẫn nên ra mặt nói rõ với bọn họ một chút về rượu của ngài tốt như thế nào, không phải sao?"

"Nàng chẳng phải mới vừa nói sao?" Đỗ Trọng Khang môi mỏng kéo ra nụ cười khó coi. "Hơn nữa nàng còn nói là ai không quan trọng!"

Lý trí nói cho hắn biết không nên tức giận, bởi vì câu trả lời lúc ấy của nàng có lẽ chỉ là do quá lúng túng, nhưng nghĩ đến ánh mắt thèm thuồng của đám người kia nhìn nàng, hắn vẫn không thể nào ép phẫn nộ xuống.

"Ách. . . . . ." Hắn hình như rất tức giận."Vậy ngài bảo ta nói thế nào đây?" Nàng cũng không biết nên giải thích từ đâu.

Nàng không còn nhớ nàng chỉ là người của hắn, chỉ một mình hắn được cùng nàng hoan ái —— cho dù nàng từng đề nghị muốn hắn đổi người khác để cho nàng thử nhìn một chút.

"Nói không ra nguyên nhân phải không? Tức là nàng chấp nhận rồi?" Đỗ Trọng Khang lửa giận đột nhiên bùng lên ngùn ngụt.

"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Mai Phượng Tuyết cuống quít khoát tay."Ta không có suy nghĩ xa vậy. . . . . . Ta thật sự không có nghĩ như vậy. . . . . ."

Đỗ Trọng Khang khẽ hừ một tiếng, coi như đáp án này làm hắn có chút hài lòng."Về sau không cho phép nàng tự tiện chạy ra khỏi trang lần nữa, biết không?"

Bên ngoài là đám lang sói hổ báo, tất cả đều không an toàn! Ngay cả nữ nhân cũng có thể bắt đại mỹ nhân như nàng đi bán!

"Hiểu rồi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết uất ức cúi đầu, thật sự không biết vì sao mình phải chịu đựng cơn tức giận của hắn, vì hắn đem nhầm dấm ủ thành rượu uống.

Đỗ Trọng Khang lại hừ lạnh một tiếng, hoài nghi nàng vẫn chưa hiểu thật sự.

"Ngài đừng tức giận nữa nha, nếu không đợi chút nữa ta đi rồi, lúc đó ngài có thể tự nhiên xả cơn giận vì uống nhầm rượu mà." Mai Phượng Tuyết nhìn hắn không khỏi đình trệ hô hấp, ngẩng khuôn mặt kiều mị nhìn hắn chăm chú.

Đỗ Trọng Khang vừa nghe nàng nói như thế, tâm càng không thể bình ổn lại."Đợi khi nàng rời đi?" Hắn khẽ nheo mắt lại.

"Đúng vậy! Ta đã học xong rồi, nên muốn đi." Mai Phượng Tuyết tỏ ra vô tội cực kỳ. Mặc dù nàng càng lúc càng không muốn đi, nhưng nàng không thể không đi. . . . . . Nàng làm bộ như mình còn chưa học xong cũng là một hình phạt rất ác liệt!

"Cho nên, nàng ở lại chỗ này, hoàn toàn chỉ vì muốn ta chỉ giáo, chỉ như thế?" Đỗ Trọng Khang chân mày rối rắm thành đoàn, tâm tình vô cùng không vui.

Hắn thừa nhận, hắn thật sự vì nguyên do này dụ nàng ở lại trong trang, nhưng hắn cũng hi vọng nàng có thể cùng hắn sinh tình ý!

"Đúng vậy." Mai Phượng Tuyết chột dạ khẽ gật đầu một cái.

Nàng phát hiện mình ở lại chỗ này không chỉ vì hi vọng được hắn chỉ giáo chuyện kia, nàng còn như quyến luyến...Quyến luyến......

"Nàng ——" Đỗ Trọng Khang hung hăng khóa nàng vào lồng ngực."Được, nếu như nàng thực tâm chỉ muốn cùng ta học tập, ta sẽ dạy nàng nghiêm túc hơn!"

Khi nàng còn chưa rõ sự tức giận của hắn, hắn đã cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng.

"Ngài. . . . . . Ngài muốn làm gì?" Mai Phượng Tuyết tiếu nhan vừa hồng vừa sợ. Ý đồ của hắn với nàng không quá minh bạch, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy cả người hắn toát ra cỗ khí mãnh liệt bạo cuồng giống lần này, hắn tựa hồ sau một khắc sẽ cắn nuốt nàng.

"Ngài đến tột cùng muốn làm cái. . . . . ." Thấy hắn không tiếng động, Mai Phượng Tuyết lại hỏi lần thứ hai. Nàng nói còn chưa xong, cơ thể đã bị hắn đẩy ngã trên mặt đất. Nàng đột nhiên cả kinh, thân thể chưa ổn định, sau lưng lập tức đổ lên một thân thể nam tính cuồng mãnh. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.