Băng Đế

Chương 23: Q.2 - Chương 23: Tô Phong chi uy




Không khí hoàn toàn yên lặng, chúng tu sĩ kinh ngạc tới mức cả hô hấp cũng ngừng lại.

Đạp lập hư không?

Không hề sử dụng bất cứ pháp bảo nào có thể đứng giữa hư không?

Mỗi một tu sĩ ở đây đều là đệ tử đại phái tu tiên, sao lại không hiểu rõ ý nghĩa của đạp lập hư không?

Độ Hư cảnh! Cái gì gọi là Độ Hư? Tức là tu sĩ có thể bằng vào pháp lực bản thân, không mượn bất cứ ngoại lực pháp bảo nào cũng có thể phiêu phù trong hư không.

Tu sĩ đạp lập hư không, mượn ngoại lực là nhân, bằng lực lượng bản thân là tiên.

Tiên nhân Độ Hư cảnh, trên Cổ Hoang đại lục, suốt một nghìn năm qua chưa từng lộ diện, đại năng Độ Hư cảnh của nhân tộc có Thánh Hoàng Cơ Nghiêu của Thánh Đình, tông chủ Thiên Thiền Tông Độ Thiện đại sư, cả hai người này cũng chỉ thấy tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng lộ diện.

Mà ngày hôm nay, lại có một vị đại năng Độ Hư Cảnh xuất hiện trên thế gian, mọi người làm sao không khiếp sợ?

Thậm chí trong mắt Tàng Thiên Cơ cũng lộ ra vẻ kinh hãi thật sâu, bước vào Độ Hư Cảnh vẫn luôn là mục đích truy cầu của Tàng Thiên Cơ, phải biết suốt nghìn năm qua, không một tu sĩ Cổ Hoang nào có thể làm dược điều này. Tính tình Tàng Thiên Cơ trời sinh cao ngạo, thề phải làm người đầu tiên bước vào Độ Hư cảnh, hôm nay nhìn thấy Ngô Tinh, hắn không hề biết rằng Ngô Tinh là tu sĩ thượng cổ, chỉ biết nhìn bề ngoài Ngô Tinh so với hắn còn trẻ hơn rất nhiều, nhất thời trong lòng hắn sinh ra một đạo áp lực thật sâu.

Hắn biết hình ảnh kia có thể dùng ánh mắt ảnh hưởng đạo tâm, trên người mang theo một tầng bóng ma.

Nhân vật như vậy ở đây Tàng Thiên Cơ tự nhiên biết sợ, trong lòng có sát khí đối với Tô Phong, nhưng thân thể lại hóa thành một đạo thanh quang, bỏ chạy thật nhanh.

Ngô Tinh nói ra câu nói vừa rồi liền biến mất trong hư không, nhưng chúng tu sĩ ở đây không dám có một chút bất kính, tuy rằng nhìn không thấy, thế nhưng không biểu thị hắn đã rời đi, hoặc là hắn đang ẩn nấp tại một chỗ nào đó trong hư không nhìn mọi người.

Chúng tu sĩ Hư Thiên Tông, Huyền Âm Tông một lần nữa nhìn về phía Tô Phong, trong mắt không còn coi thường, dĩ nhiên quen biết với tiên nhân Độ Hư cảnh, Ngô Tinh nói, ai dám bất lợi đối với Tô Phong chính là địch nhân của hắn, hiển nhiên quan hệ với Tô Phong không cạn, ánh mắt nhìn Cổ Thần, trong ít tu sĩ mang theo thần sắc mê hoặc.

Hiện tại đừng nói là chỉ giết năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, cho dù là nói Tô Phong giết chết năm tên tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, những tu sĩ này khẳng định sẽ gật đầu đồng ý, không phải là bọn họ tín nhiệm đối với Tô Phong, mà là bởi vì phía sau Tô Phong có một hậu trường quá mức cứng rắn.

Nhất là hai người Thiên Huyền Tử và Vô Thủy, ở vị trí tông chủ nhiều năm, bình thường cho dù kinh ngạc tới đâu cũng để ở trong lòng, vẫn còn duy trì phong độ một người tông chủ, nhưng lúc này, hai người cũng giống với bất kể tu sĩ nào tại đây, không giấu nổi vẻ khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Tô Phong càng thêm chấn động.

Vô Thủy kinh hãi hỏi:

- Tô Phong, khi nào ngươi quen biết với tiên sĩ Độ Hư cảnh?

Tô Phong còn chưa mở miệng, Vô Chân đã tranh trước trả lời:

- Vị tiền bối này là do Tô Phong sư đệ quen biết khi ở trong địa cung.

Tô Phong gật đầu nói:

- Đệ tử ngẫu nhiên xông vào một chỗ cấm địa trong địa cung, đưa hắn ra ngoài.

Nói thế, Tô Phong đã để lộ cho mọi người một tin tức: ta đối với tiên sĩ Độ Hư cảnh kia có ân.

Mọi người nghe nói, đều vô cùng ước ao đối với Tô Phong, có ân đối với một tu sĩ Độ Hư cảnh, hiện thế gia này có ai dám gây chuyện với hắn?

Thấy mọi người nhìn mình không còn dám tiếp tục coi thường, Tô Phong một lần nữa quay sang Huyền Âm Tông lớn tiếng nói:

- Bạch Ngọc Chính đi ra nhận chết.

Trên mặt Bạch Ngọc Chính trắng bệnh, thân thể run lên, hiển nhiên đã sợ hãi tới cực điểm, biết rõ Tô Phong có một hậu trường cường đại như vậy, hai người nhất thời như rơi vào hầm băng, cái này, cho dù ông trời muốn bảo vệ bọn họ cũng khó.

Thiên Huyền Tử nhìn thoáng qua không trung, tuy rằng không nhìn thấy rõ thân ảnh của Ngô Tinh, thế nhưng trong lòng hắn tuyệt đối không dám thả lỏng, đối mặt với lời nói của Tô Phong, lúc này hắn không dám có bất cứ phản bác nào, để tránh khỏi đắc tội với một tu sĩ Độ Hư cảnh.

Thiên Huyền Tử nói:

- Tô Phong sư điệt, tiểu đồ tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, mong Tô Phong sư điệt giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng, sau khi trở lại tông môn, ta nhất định sẽ nghiêm phạt hắn cẩn thận, có thể hay không?

Trên mặt Tô Phong nhạt nhẽo cười, nói như đinh đóng cột:

- Vân Tuyết chết, hắn cũng phải chôn cùng, ai cũng không ngoại lệ.

Bạch Ngọc Chính nghe vậy mà phá nát tim gan, phịch một tiếng, nhất thời quỳ xụp xuống dưới đất, nhìn Thiên Huyền Tử nói:

- Sư phụ cứu đệ tử… Đệ tử không muốn chết, đệ tử không muốn chết… Sư phụ cứu đệ tử!

Thiên Huyền Tử cắn răng, nói:

- Quyền sinh tử của ngươi nằm trong tay Tô Phong sư điệt, ngươi cầu xin hắn đi!

Bạch Ngọc Chính nhìn Tô Phong đầy sợ hãi, dập đầu liên tục nói:

- Van cầu ngươi, Tô Phong đạo hữu, Tô Phong sư huynh, không nên, vạn lần không nên, ngươi tha ta một mạng, đời này dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ nhớ ơn ngươi, van cầu ngươi, không nên…

Trên mặt Tô Phong vẫn băng lãnh như trước, trong mắt không hề có nửa phần dao động, nhìn Thiên Huyền Tử nói:

- Ta không muốn xuất thủ, thỉnh tiền bối xuất thủ giúp ta, chỉ cần Bạch Ngọc Chính vừa chết, cái chết của Vân Tuyết không còn quan hệ với Huyền Âm Tông!

Trong mắt Thiên Huyền Tử hiện lên một tia băng lãnh, nói:

- Tô Phong sư điệt, tiểu đồ đã cầu ngươi như vậy, ngươi còn cứng rắn không chịu tha thứ? Hắn còn nhỏ tuổi, xin Tô Phong sư diệt có thể cho hắn một cơ hội!

Trong mắt Tô Phong phát lạnh, nói:

- Bạch Ngọc Chính không chết, Huyền Âm Tông chính là địch nhân của Tô Phong ta, tiền bối tự quyết định.

Thiên Huyền Tử nhìn Tô Phong, sát khí trong mắt lộ rõ, nhưng rốt cuộc không dám ra tay, gằn từng chữ nói:

- Tốt… Tốt… Tốt…

Nói xong, Thiên Huyền Tử đi tới bên người Bạch Ngọc Chính, Bạch Ngọc Chính dập đầu trên mặt đất, càng dập càng mạnh.

Thiên Huyền Tử phất tay, mọi người Huyền Âm Tông nhích lại gần, đột nhiên Thiên Huyền Tử tung ra một đạo phù chú, phù chú hòa thành quang mang chói mắt, bao phủ toàn bộ mọi người Huyền Âm Tông bên trong.

Thiên Huyền Tử nhìn thoáng qua Tô Phong, nói:

- Tô Phong, ngươi khinh người quá đáng, hừ, từ hôm nay trở đi Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông đoạt tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau.

- Truyền tống pháp lệnh?

Vô Chân và mấy trưởng lão thấy thế, bật thốt.

Truyền tống pháp lệnh chính là một loại trận pháp truyền tống xác định địa điểm, có thể khắc vào lệnh bài hay phù chú, bình thường nối thông với đại trận tông môn, chỉ cần dùng pháp lực khởi động là có thể cùng một lúc truyền tống nhiều người tới địa điểm đã xác định trước, tương đối quý giá.

Thiên Huyền Tử hiển nhiên đã có quyết định, không tiếc đắc tội đối với Tô Phong cũng muốn bảo vệ tuyệt thế thiên tài Bạch Ngọc Chính này.

Truyền tống pháp trận đã khởi động, cho dù là tu sĩ Độ Hư cảnh cũng không có cách nào ngăn cản.

Hàn khí trong mắt Tô Phong dày đặc, nhìn vào pháp trận truyền tống, mơ hồ còn lưu lại thân ảnh Thiên Huyền Tử, nói:

- Ngươi nhớ kỹ, lâu thì ba năm, nhanh thì một năm, Tô Phong chắc chắn tới Thái Âm Cốc gặp mặt!

Theo tiếng nói của Tô Phong vừa dứt, rất nhanh pháp trận truyền tống tỏa quang mang, tất cả mọi người đều biến mất không thấy, hiển nhiên đã trở về đại trận tông môn.

Lời đối thoại giữa Tô Phong và Thiên Huyền Tử, Vô Chân cũng thuật lại đại khái hành trình trong địa cung lần này, biết được Chiến Thần Lệnh chỉ là giả, trên mặt Vô Thủy sợ hãi than thở không ngớt, khi biết được Tô Phong từ trong phòng luyện đan đoạt được một quyển trục thần bí, trên mặt Vô Thủy lại xuất hiện một phần kinh hỉ.

Đám người Huyền Âm Tông vừa đi, Vô Thủy đi tới bên người Tô Phong, nói:

- Tô Phong, hành trình địa cung lần này có thu hoạch gì?

Tô Phong đưa ra quyển trục thần bí, trực tiếp giao vào tay Vô Thủy, nói:

- Đệ tử lấy được quyển trục này, thế nhưng bị hạ cấm chế, không thể mở, chưởng môn sư bá kiểm tra xem có thể mở ra?

Vô Thủy cầm quyền trục, loay hoay hồi lâu, đôi lông mày nhíu sát lại, nói:

- Thực sự cổ quái, cấm chế này dĩ nhiên nghiêm mật như vậy? Ngay cả ta cũng không phá hủy được!

Nói xong, Vô Thủy thu quyển trục vào Càn Khôn Trạc, kết quả quyển trục không chút động đậy nào, hắn vô cùng kinh ngạc nói:

- Quyển trục này quá quái dị, chờ ta trở về tông môn tìm mấy vị thái thượng trưởng lão cùng nhau nghiên cứu.

Thấy Vô thủy không có ý trả lại quyển trục, Tô Phong nói:

- Không cần nhọc chưởng môn sư bá, đệ tử có một biện pháp có thể mở ra quyển trục này.

- Là phương pháp gì?

Vô Thủy hỏi, trong thanh âm có chút kinh ngạc, ngay cả hắn cũng không mở ra được, Tô Phong làm sao có cách?

Tô Phong nói:

- Bằng hữu của đệ tử ở ngay gần đây, hắn nhất định có thể giúp đệ tử mở ra.

Cho dù là ai cũng hiểu ra, Tô Phong muốn nhờ vào tiên sĩ Độ Hư cảnh kia rồi.

Vừa rồi lực rung động Ngô Tinh mang tới vẫn như trước hiện rõ trong lòng mọi người, Tô Phong lấy lý do này, Vô Thủy không có cách nào cự tuyệt.

Trả lại quyển trục cho Tô Phong, Vô Thủy hỏi:

- Ngươi đi tìm hắn đi, chờ ngươi mở quyển trục, chúng ta cùng nhau trở lại Linh Hư Sơn.

Tô Phong tiếp nhận, buộc quyển trục vào đại lưng, nói:

- Chưởng môn sư bá, lần này hạ sơn, đệ tử thu hoạch rất lớn, tu vi cũng có bước đề thăng không nhỏ, đệ tử muốn ở lại một đoạn thời gian củng cố tu vi.

Vô Thủy nhíu mày, nói:

- Nghe Vô Chân nói, trong địa cung ngươi đã đắc tội không ít người, một mình ngươi ở bên ngoài, chẳng phải rất nguy hiểm?

Tô Phong lắc đầu nói:

- Đệ tử sẽ cẩn thận.

Thấy Tô Phong kiên trì, Vô Chân không tiện nói thêm điều gì, hơn nữa Tô Phong còn có một bằng hữu Độ Hư cảnh sau lưng, vấn đề an toàn không cần phải lo lắng, Vô Thủy nói:

- Tu sĩ tu luyện cần kết hợp với nghỉ ngơi, một mực tu luyện đề thăng không phải là điều kiện tốt nhất đề cao cho tương lai, càng nhiều thời gian cần phải yên tĩnh tiềm tu, trên Linh Hư Sơn có động thiên phúc địa cho ngươi tu luyện, ngươi sớm ngày trở lại tông môn.

Tô Phong gật đầu,:

- Rõ, chưởng môn sư bá.

Vô Thủy khẽ lật tay, một kiện lệnh phù xuất hiện trong tay, nói:

- Đây là Diễm Tinh Phù, nếu như có khó khăn gì đó ngươi có thể sử dụng nó, đệ tử Hư Thiên Tông trong phạm vi nghìn nặm sẽ chạy tới trợ giúp.

Tô Phong gật đầu tạ ơn, tiếp nhận Diễm Tinh Phù vào tay, thu vào trong Càn Khôn Trạc.

Sau đó Tô Phong đi tới trước mặt Hư Tử Uyên.

- Sư đệ, ta cũng không trở về nữa, ta cùng đi với ngươi được không?

Nhìn Tô Phong, Hư Tử Uyên có chút chờ đợi hỏi.

Tô Phong hành động đơn độc chính là vì muốn tới bí địa Lý gia, cấp độ nguy hiểm không thua gì hành trình địa cung lân này, hắn lắc đầu nói:

- Ta nhờ vị tiền bối kia mở phong ấn quyển trục, thuận tiện thỉnh giáo một chút, xem có phương pháp cứu trị Vân Tuyết hay không, hắn không thích ta dẫn người khác cùng đi gặp hắn, sư tỷ về trước, chờ ta xong xuôi chút việc, tối đa hai tháng là ta sẽ trở về Bách Thảo Phong.

Tuy trong mắt Hư Tử Uyên có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu.

Tiếp nhận thi thể Vân Tuyết bị đóng băng trong tay Hư Tử Uyên, Tô Phong quan tâm hói:

- Sư tỷ, phải bảo trọng thân thể, nếu như quyển trục này thực sự có ghi lại thuần dương đan phương, ta nhất định sẽ luyện chế ra thuần dương đan, giúp sư tỷ trừ đi hàn khí, ta đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.