Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi
Editor: Lili
Bởi vì Tằng thị bị bệnh, nhóm người Lục Thảng phải ở lại Phái Huyện ba ngày.
Ngoại trừ ký ức thì Minh Thư khôi phục thật sự nhanh chóng, bất luận là thân thể, tinh thần hay cảm xúc. Sau khi thay xong đồ mới, tình trạng phía sau lưng quả nhiên chuyển biến tốt đẹp, nàng cũng có thể ngủ ngon hơn, người cũng càng ngày càng tỉnh táo, sự bất an sau khi bị thương tỉnh dậy cũng dần dần bình tĩnh, chậm rãi đã có tinh thần như ngày xưa, tươi cười cũng nhiều lên.
Tuy rằng quá khứ trống rỗng làm con người lo sợ nghi hoặc, nhưng cũng sẽ không mang đến thống khổ, Minh Thư cũng không cảm thấy khó chịu, chẳng qua trên mặt tuy không có việc gì, hoài nghi trong lòng vẫn chưa từng buông xuống. Từ đặc điểm cơ thể của nàng đến những thói quen không hợp nhau trong sinh hoạt hàng ngày đều nhắc nhở nàng, bọn họ là khác biệt.
Ví dụ như Tằng thị và Lục Thảng xuất thân nghèo khổ, tinh thông mọi việc nhà, nhưng nàng lại mười ngón không dính nước, việc đơn giản như nhóm lửa nấu nước cũng không làm được. Ngày ấy nàng đi giặt đồ nhưng đến giếng nước lại không biết nên làm gì —— việc này vốn nên giống như ăn cơm, mặc quần áo, thân thể của nàng lại không hề có ký ức, phảng phất như chưa từng làm. Cuối cùng vẫn là Lục Thảng làm, quen thuộc múc nước giặt quần áo, làm việc mà vốn dĩ nàng nên làm.
Lại ví dụ như ăn cơm. Tằng thị và Lục Thảng tiết kiệm, ba bữa cơm hàng ngày đều ăn lương khô, không phải bánh gạo chính là màn thầu ăn cùng dưa chua, tương ớt linh tinh mà Tằng thị làm sẵn ở Giang Ninh mang đi. Minh Thư ăn không quen những thứ này, nhai bánh gạo màn thầu lạnh lẽo khó có thể nuốt xuống, mỗi lần nàng chỉ cắn hai miếng rồi không thể ăn tiếp. Sau lại vẫn là Tằng thị nhìn thấy, mỗi khi dừng xe trên đường sẽ tự tay nấu cháo cho nàng, Lục Thảng cũng đi săn gà rừng, chim thú thêm thức ăn cho nàng, đến khách điếm cũng sẽ gọi thêm chút thức ăn vặt ở địa phương cho nàng ăn đỡ thèm, tuy cơm canh vẫn đạm bạc như trước, nhưng rốt cuộc cũng vẫn theo khẩu vị của nàng.
Sự khác biệt này, Lục Thảng chỉ giải thích cho nàng là do nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, trước kia chưa từng làm việc nhà, về sau cũng không cần làm.
Như thế xem ra, nàng giống như đứa con gái út được đặt ở đầu quả tim mà nuông chiều của Tằng thị và Lục Thảng, mà trên đời này cũng không phải không có nhà sủng ái cô nương như vậy, Lục Thảng nói như vậy cũng có lý.
Nhưng...... Nàng vẫn cứ hoài nghi. Thiếu hụt ký ức làm quá khứ trở thành một bức họa mà người khác có thể tự tay bôi vẽ, nàng không thể bảo đảm Lục Thảng và Tằng thị không phải kẻ xấu có rắp tâm, ví dụ như mẹ mìn? Nhưng mẹ mìn sẽ giống Tằng thị và Lục Thảng như vậy, biết sở thích của nàng còn bảo hộ tính mạng của nàng sao? Vậy cũng không hợp lý? Huống chi tiếp xúc trong khoảng thời gian này, nàng có thể nhìn ra Tằng thị và Lục Thảng rất hiểu biết nàng, ít nhất trước kia bọn họ cũng là người quen.
Có lẽ là nàng đa tâm, Tằng thị đúng thật là mẫu thân của nàng, mà Lục Thảng cũng là ca ca của nàng.
Cộc cộc ——
Hai tiếng gõ cửa, nàng ôm chăn ngồi dậy, mơ mơ màng màng kêu lên, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Lục Thảng từ bên ngoài phòng đi vào mang theo ánh sáng mặt trời, đi đến còn cách giường hai bước thì dừng lại, nhíu mày nói, “Còn chưa dậy sao?”
Người trên giường xoa mắt nhìn chàng, thân mình còn giấu ở trong chăn, căng phồng, hai má ngủ đến đỏ bừng, tóc trên đầu lộn xộn, vẻ mặt còn mê man.
Minh Thư trả lời “Đây rồi.” Thật ra nàng đã tỉnh lại một lúc rồi, chỉ là mở to mắt miên man suy nghĩ mà thôi.
“Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?” Lục Thảng đặt bình gốm nhỏ trong tay xuống đầu giường của nàng.
Minh Thư gật gật đầu.
Lục Thảng thuê hai gian phòng, bởi vì Tằng thị bị bệnh, ban đêm cần người chiếu cố, từ đầu Minh Thư xung phong nhận việc, không nghĩ đến bị Lục Thảng đuổi tới phòng này nghỉ ngơi, ban đêm Tằng thị được một mình Lục Thảng chăm sóc, đến ban ngày Minh Thư lại thay phiên với chàng. Một mình nàng chiếm cả gian phòng, không ai quấy rầy nàng, ngủ đến quá ngon giấc.
“Còn phải uống sao?” Nàng liếc nhìn bình gốm, mặt nhăn lại.
Trong bình gốm là nước hồng thơm mà sáng sớm Lục Thảng mua về. Bệnh của Tằng thị là phong hàn bình thường, bà không muốn xem đại phu nên bảo Lục Thảng đi mua thuốc có sẵn ở tiệm trong trấn, Lục Thảng sợ Minh Thư bị lây bệnh, mỗi khi đi đều mua thêm một phần nước thuốc dự phòng cho nàng uống.
Tuy gọi là nước hồng thơm nhưng Minh Thư uống cái này rất đắng.
“Dự phòng trước khi bị bệnh. Mau uống đi!” Lục Thảng nhìn chằm chằm nàng.
Trước giường có người nhìn chằm chằm, Minh Thư biết không thể tránh được, bê bình gốm ngửa đầu uống, mãi mới uống xong, cả khuôn mặt đều nhăn lại, cả miệng đắt ngắt, đắng đến nỗi muốn nhổ cả lưỡi ra.
“Ngậm lấy.” Đầu ngón tay của Lục Thảng bắn ra, một vật chính xác bắn vào trong miệng Minh Thư.
Minh Thư đột nhiên ngậm miệng, đầu lưỡi nếm được vị ngọt —— là đường mạch nha.
“Tật xấu thật nhiều. Nhanh dậy đi, hôm nay chúng ta phải xuất phát, quá muộn sợ tuyết lại rơi.” Lục Thảng mắng nàng một tiếng, quay đầu ra phòng.
Minh Thư ôm chăn, thưởng thức đường mạch nha, trong lòng lại nghĩ ——
Ca ca, chắc vốn là người như vậy nhỉ?
Trên mặt ghét bỏ đến muốn chết, trong lòng vẫn là thương nàng.
————
Sau ba ngày ở Phái Huyện, Lục Thảng lại mang theo Tằng thị và Minh Thư khởi hành.
Trời âm u, gió thổi rất lớn, cuốn theo bụi đất trên đường làm đôi mắt không mở ra được, là dấu hiệu của tuyết sắp rơi. Lục Thảng đội mũ trùm đầu và cả đấu lạp, che kín mít cả mặt và cổ, chịu đựng gió lạnh điều khiển xe ngựa, Minh Thư và Tằng thị tránh ở trong xe, cách vách thùng xe mỏng manh cũng có thể nghe được tiếng gió thổi mãnh liệt bên ngoài.
Bởi vì Minh Thư bị thương và Tằng thị bị bệnh, trên đường trì hoãn rất nhiều ngày. Nếu lại chậm mấy ngày, sợ là đến kinh thành đúng lúc cuối năm, đến lúc đó rất khó thuê phòng, nên Lục Thảng đánh xe với tốc độ nhanh hơn, để sớm đuổi tới Biện Kinh, nhưng ông trời lại không ủng hộ chàng, mới từ Phái Huyện xuất phát một ngày, bầu trời đã hạ tuyết.
Với tốc độ bình thường của xe ngựa thì ba ngày sau mới có thể tới thành trấn tiếp theo, mà theo kế hoạch của Lục Thảng, nếu đi nhanh thì hai ngày có thể tới, vậy thì có thể đến kịp thuê phòng trước khi hạ tuyết.
Kế hoạch của chàng hoàn hảo nhưng không nghĩ đến tuyết rơi không bình thường.
Trời âm u dường như muốn sụp xuống, gió lại càng ngày càng mạnh, lúc đầu chỉ là bụi tuyết, bị gió cuốn cùng với bụi đất bay lên không trung, hợp lại với nhau thành một tầng xương xám, rất khó thấy rõ con đường phía trước, xe ngựa chỉ có thể chạy chậm lại. Nửa ngày sau, gió không có xu thế giảm đi mà càng thêm mãnh liệt, tuyết bụi biến thành từng hạt tuyết, rơi xuống che trời lấp đất, tầm nhìn càng ngày càng bị thu hẹp, tốc độ xe ngựa chậm giống như rùa bò.
Nhưng dù tốc độ xe ngựa giảm đến chậm nhất, Minh Thư tránh ở trong xe không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nàng cũng ý thức được tình hình không thích hợp.
Nhiệt độ bên trong xe ngựa dường như bất chợt giảm xuống, mặc dù nàng tránh ở bên trong, tay chân cũng đã lạnh băng, mà âm thanh truyền đến cách thùng xe, phảng phất như một loại dã thú đang rít gào, gầm gừ bên tai, làm lòng người hốt hoảng.
Nàng ở bên trong đã đông lạnh không chịu được, không nói đến Lục Thảng đang đánh xe bên ngoài?
Nghĩ như vậy, Minh Thư vọt tới trước cửa xe, mở ra một khe hở nhỏ—— gió đột nhiên thổi vào, nàng nhất thời không thể giữ được, làm cửa bị mở ra rộng hơn, cuối cùng nàng phải dùng sức lực rất lớn mới có thể đóng lại được.
Bên ngoài trời đất tối tăm, con đường phía trước và hai bên đường đều đã thấy không rõ lắm, Lục Thảng ở trước xe ngựa, trên đầu trên người đều rơi xuống một tầng tuyết, nghe được động tĩnh phía sau, chàng quay đầu lại, quát, “Ra đây làm gì? Mau vào đi!”
Âm thanh của chàng bị gió nuốt một nửa, đến bên tai Minh Thư chỉ còn một chút, nàng không thấy rõ mặt chàng, vừa giữ cửa vừa hét to, “Thời tiết bị sao vậy?”
“Bão tuyết!” Chàng hét lại, “Nhanh đi vào!”
Minh Thư hoảng sợ, xoay người chui vào thùng xe, trái tim đập bịch bịch.
Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy, trong lòng Minh Thư càng thêm hốt hoảng. Đường là đường đèo, một bên là vực thẳm, nhưng lúc này bị gió tuyết che mờ không nhìn thấy, chỉ cần một chút sơ ý thì xe ngựa sẽ lao xuống bên dưới vách núi. Trời còn lạnh như vậy nữa, một mình Lục Thảng chịu gió chịu tuyết như vậy thì làm sao chịu nổi?
Nàng muốn giúp đỡ nhưng lại không giúp được, nghĩ như vậy nàng thấy vô cùng khó chịu.
“Xảy ra chuyện gì?” Tằng thị vẫn luôn mê man ngủ đột nhiên tỉnh lại, hỏi, “Nương mơ mơ màng màng hình như nghe thấy tiếng của A Thảng.”
Nghe được âm thanh nhưng không nghe rõ nội dung.
“Không có việc gì, bên ngoài đường hơi khó đi, huynh ấy nói phải đánh xe chậm lại một chút.” Minh Thư cố gắng trấn tĩnh an ủi Tằng thị.
Nàng biết Lục Thảng rất hiếu thuận, chắc chắn không muốn mẫu thân lo lắng, nàng không thể giúp chàng chuyện bên ngoài nên chỉ ở có thể ở đây trấn an Tằng thị, cũng coi như giải quyết một nỗi lo cho chàng.
“Tại sao lại lạnh như vậy?” Tằng thị run lập cập xoa xoa hai tay nói.
“Có thể do đang lên núi.” Minh Thư vừa nói chuyện vừa giũ tấm chăn dày bao trên người mình phủ thêm lên cho bà.
Tằng thị vội nắm lấy tay nàng, ôn nhu cười nói, “Con ngoan, nương không lạnh, con tự đắp đi cho đỡ lạnh.”
Minh Thư mở chăn ra chui vào ôm lấy Tằng thị, rồi bọc chăn xung quanh hai người, đầu nàng nhẹ nhàng để lên vai Tằng thị, nói, “Như vậy càng ấm áp.”
Tằng thị càng thêm thương nàng, vỗ đầu nàng nói, “Đứa nhỏ ngốc.”
Minh Thư cười cười, không lên tiếng.
Mẫu thân ở bên người, ca ca ở bên ngoài, hình như nàng không có gì phải sợ hãi.
————
Xe ngựa dừng lại khi đi qua một hòn đá, Minh Thư bị xóc tỉnh, mới phát hiện chính mình mơ mơ màng màng ôm Tằng thị ngủ một giấc. Bên ngoài âm thanh gió tuyết không hề có dấu hiệu ngừng lại, lúc này xe ngựa dừng lại là có chuyện gì sao?
Nàng nhẹ nhàng tách ra khỏi Tằng thị đang ngủ say, mới vừa định ngồi dậy, cửa lại bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lục Thảng bịt kín chỉ còn đôi mắt xuất hiện ở ngoài cửa.
“Tìm được một gian khách điếm đặt chân, tạm thời tránh trận bão tuyết này đã rồi tính, huynh đi thăm dò chút đã.” Âm thanh của Lục Thảng nghẹn ngào nói.
“Từ từ, muội đi với huynh.” Minh Thư nhìn Tằng thị đang ngủ say, cúi người đi đến trước cửa nói.
Lục Thảng suy nghĩ, nói, “Cũng được, muội mặc kín vào, bên ngoài lạnh lắm.”
Minh Thư tùy tay lấy một tấm thảm mỏng bao cả đầu rồi chui ra khỏi xe ngựa định nhảy xuống thì bị Lục Thảng ngăn lại.
Chàng đã đứng trên mặt đất, nàng ở trên xe ngựa, hai người đứng bằng đầu nhau, Lục Thảng kéo tấm thảm của nàng trùm đến cả lên mặt, vòng hai vòng che kín đến khi không còn một khe hở nhỏ nào mới thôi, chỉ nói, “Không phải bảo muội trùm kín rồi mới xuống dưới sao?”
Minh Thư nghĩ lúc này chắc nàng đã trùm kín mít như chàng đến nỗi trên mặt chỉ còn đôi mắt ở bên ngoài, bốn con mắt nhìn nhau, nàng không khỏi cười ra tiếng, nhờ tay chàng nhảy xuống xe ngựa, run rẩy nói, “Lạnh quá.”
“Nếu không muội ở trên xe ngựa chờ huynh.” Lục Thảng nói.
Minh Thư xoay người đưa một lò sưởi ấm nhỏ cho chàng, rồi nắm tay chàng không ngừng xoa. Tuy chàng đeo bao tay, nhưng vẫn bị đông lạnh đến cứng đờ. Lục Thảng giật mình, chỉ nghe nàng nói, “Mau ấm áp.” Vừa giơ tay phủi bụi tuyết dính trên vai chàng, tay kia quơ trước mắt chàng, làm lông mi của chàng dính chút bụi tuyết, chàng mới hoàn hồn, gạt nhẹ tay nàng ra, chỉ nói, “Đi vào trước nhìn xem.” Khi nói chuyện người đã xoay người bước lớn đi phía trước, hướng về phía khách điếm.
Gió thổi quá lớn, cỏ cây bị thổi đến ngã trái ngã phải, người hơi gầy yếu chút cũng có thể bị gió thổi bay, lúc đầu Lục Thảng còn đi một mình, đi được hai bước đã quay đầu lại, nắm chặt tay Minh Thư đi về phía trước. Xung quanh mờ mịt như đi trong sương mù, cũng không biết giờ này là giờ nào, nếu không có ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu phía trước thì không ai biết nơi này có phòng ở.
Nơi hoang vu hẻo lánh, không phải nhà dân, chỉ có thể là khách điếm cho khách đi đường dừng chân.
Đi chưa được mấy bước, hai người đã nhìn thấy một cái sân hình vuông, bảng hiệu bằng gỗ treo trước cửa đung đưa trong gió, khách điếm nhỏ tên là Bằng Lai.
Trong sân của khách điếm cũng không trống trải, mà có vài chiếc xe ngựa. Đây là xe ngựa dùng để kéo hàng hóa, nhưng lúc này không thấy ngựa và hàng hóa, chỉ còn mỗi vỏ xe ngựa ở chỗ này. Lục Thảng đi chậm lại đánh giá vài lần, nghe được âm thanh của Minh Thư, “Sao vậy? Có người cũng đến nơi này tránh bão tuyết như chúng ta sao? Hình như tới sớm hơn chúng ta một chút.”
“Hả?” Lục Thảng hình như muốn nàng giải thích.
“Tuyết rơi cũng một lúc rồi, nhưng trên xe ngựa cũng không có nhiều tuyết, vết bánh xe cũng chưa có nhiều tuyết phủ lên, thời gian đến đây chắc cũng không dài.” Minh Thư giải thích, lại nói, “Nhìn đoàn xe ngựa này, có lẽ người tới tránh bão tuyết là một thương đội.”
“Không phải thương đội.” Lục Thảng không vội vàng đi vào khách điếm mà đứng ở đó xem xét mấy chiếc xe ngựa, lại đi xem chuồng ngựa bên cạnh khách điếm, quả nhiên nhìn thấy mấy thớt ngựa đang ăn cỏ uống nước.
“Đây là tiêu đội của tiêu cục.” Lục Thảng lại nói.
“Hả?” Minh Thư hơi kinh ngạc, nhanh chóng hỏi chàng, “Tiêu đội sao? Sao huynh biết?”
Lục Thảng nói, “Trên xe ngựa có tên tiêu cục Ám Huy.”
“Huynh là một người đọc sách, sao lại biết những cái đó?” Minh Thư lại hiếu kỳ hỏi.
Lục Thảng không đáp —— tuổi nhỏ nghèo khổ, mẫu thân không thể bảo vệ chàng, thật ra đã nhiều năm chàng lăn lộn đủ đường ở huyện Giang Ninh, kết giao không ít đầu gấu lưu manh, chàng cũng biết rất nhiều những chuyện trên giang hồ này.
Minh Thư cũng không hỏi nhiều, tự lẩm bẩm nói, “Tiêu cục được chia thành minh tiêu và ám tiêu, tiêu đội này không biết là minh tiêu hay ám tiêu?”
Nàng tự hỏi, rồi lại tự mình phân tích, “Tiêu cục áp tiêu có quy củ, đúng ra phải phái người bên ngoài canh gác, nhưng từ khi chúng ta đến đây cũng chưa gặp người nào. Nhiều xe ngựa như vậy, số người của tiêu đội này cũng không ít, nhưng trong khách điếm lại không có một tiếng động nào truyền ra, chẳng lẽ là gặp......” Nàng có một dự cảm không tốt, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, chỉ châm chước nói, “Nếu quả thực như thế, bọn họ vận chuyển hàng hóa hẳn là giá trị không nhỏ, cho nên là......”
“Là ám tiêu.” Lục Thảng cùng nàng trăm miệng một lời.
Minh Thư trừng lớn mắt nhìn chàng.
Lục Thảng cũng tò mò —— nàng phân tích đạo lý rõ ràng, rất giống suy đoán của chàng, nhưng nàng là một cô nương nuôi dưỡng trong khuê phòng, làm sao biết được những kiến thức này?
Chàng không hỏi vấn đề này, bởi vì có hỏi cũng sẽ không có đáp án, nàng mất trí nhớ. Chàng không biết Giản gia kinh doanh vàng bạc, hàng hóa vận chuyển đều là những vật quý giá, không ít lần phải thuê tiêu cục vận chuyển, Giản Minh Thư đã sớm xử lý việc kinh doanh trong nhà. Tuy nàng không trực tiếp tiếp xúc, nhưng cũng không xa lạ, những thứ kia cũng giống như toán học, thơ từ, nàng đều ghi tạc trong lòng cũng không quên.
Sự tò mò này rất nhanh đã được dập tắt, trong lòng hai người đều tràn ra sự bất an nồng đậm.
Nếu khách điếm này là hắc điếm thì bọn họ có nên vào ở trọ không? Không được, nếu bão tuyết ngày càng lớn hơn thì bọn họ cũng không có nơi nào để trốn.
Phải cũng cũng không có cách, trái cũng không có cách, hai người đối diện, ai cũng không nói chuyện.