- Ô, là ai đây…
Ánh mắt anh có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Vân Nam đưa ly rượu đến trước mặt mình.
- Đừng nói là cô theo tôi đến tận chỗ này đấy
Thật tình, nó nghĩ cố tìm anh mãi mà chẳng thấy, trong khi lúc Minh Vũ lại hiện diện ngay trước mặt
- Anh !
Tiếng nói nhẹ nhàng nhất mà nó từng thốt ra. Trong đầu nó lúc này đang có vô số câu muốn nói, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều khi gặp lại Minh Vũ, nó vẫn phải cố ép mình trong đầu “ phải đè nén lại, đè nén lại ” nhưng hình như là nghĩ một đằng, biểu hiện lại đi một nẻo. Cánh tay vô thức mà nắm lấy vạt áo trước mắt
Mấy ngày trước Hân có thắc mắc khi nó cố lấy bằng được số điện thoại của Minh Vũ trong khi đó chỉ cần một cái danh thiếp là có ngay tức thì. Nó vội lắc đầu giải thích: “tớ muốn số điện thoại riêng kia cơ, kết quả lại chẳng như y muốn”. Có khi nhân cơ hội hôm nay phải xin lại mới được
Nhưng biểu hiện của người đối diện dường như không như mong muốn, ánh mắt hiện lên tia chán ghét đến rõ ràng. Cùng lúc giật mạnh ra khỏi tay nó. Tay kia theo vô thức lấy khăn lau chỗ vừa chạm vào, đôi môi nhếch lên, sự khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt
Hành động bất ngờ đấy khiến Vân Nam đứng sững mà không biết làm gì.
- Trước kia anh chưa từng như thế này
- Trước kia ? Hahaha. Tiếng cười giòn vang, càng thu hút bao ánh mắt nhìn vào. Cô gái, cô đừng cho rằng chúng ta trước kia đã quen nhau đấy nhá
Minh Vũ bất chợt tiến lại gần, dí sát mặt vào Vân Nam. Mùi nước hoa bủa vây xung quanh, khí bức từ người anh càng lan tỏa mãnh liệt, nó càng cảm thấy sợ hãi. Cả người dần lùi ra đằng sau
- Em… em… chỉ… muốn chào anh …một tiếng
- Cô bẩn quá.
Lời nói nhẹ nhàng thoáng qua chỉ đủ cho 2 người nghe thấy
- Bảo vệ. Có người lạ
- Không phải ! anh nghe em nói.. em làm ở đây, không phải tự lẻn vào
Nó lắp bắp cố giải thích, mặt đã đỏ ửng lên. Mới gặp anh được một lúc mà đã bị đuổi đi thế này thì hơi quá
- Vậy à… tiếng nói bỗng ngập ngừng..
- Aaaa... cả đầu nó đã bị kéo ngược về phía sau, phần tóc mái che đi vết sẹo không còn che được hết, lộ ra một mảng lớn..
Chuyện gì thế… tiếng mọi người thì thầm to nhỏ bên cạnh… con nhỏ phục vụ kia là ai mà dám động vào Minh Vũ, thôi coi như xong đời rồi
Cơn đau từ da đầu truyền đến, khóe mắt Vân Nam bắt đầu giật mạnh, ly rượu trên tay rơi xuống đất “choang” một tiếng rõ to lên sàn
*****
Đó là một mái tóc rất đẹp. Hạ đã từng nói với nó như thế. Một ngày nào đó anh bỗng nói:
“ Nếu có ai đó vuốt nhẹ lên tóc em, em hãy cảm ơn người đó, vì họ sẽ giành những điều tốt đẹp cho em.
Còn ai đó làm tổn thương mái tóc thì
Hãy tránh xa người đó ra
Hãy tránh xa người đó ra
Vì lúc đó tâm của họ sẽ giống như một con ngựa điên ”
*****
- Xin lỗi anh, xin lỗi anh ….bạn tôi không cố ý. Ngọc Hân hoảng sợ cực độ, đầu cứ chốc chốc cúi xuống, liên mồm xin lỗi. chúng tôi đến đây làm việc, không có ý đồ gì khác, xin anh…cả người cô vẫn run lên từng hồi
Trên sảnh lúc này người bắt đầu đông. Đội cảnh vệ bên ngoài đã vào bên trong gần một nửa. Ánh đèn bắt đầu tắt dần đi, lúc này bể bơi trong nhà đã trở thành điểm sáng nhất.
Một thân ảnh vụt sáng lên giữa hồ. Tay vuốt ngược mái tóc bạch kim ra phía sau, để lộ ra khuôn mặt góc cạnh, trắng mịn. Từng giọt nước lăn dài trên má, nhỏ xuống bả vai, khoang ngực càng tô têm sự quyến rũ đến lạ thường. chiếc khuyên bạc không còn trên tai nữa mà đã chuyển đến cánh mũi, phong cách vừa nổi loạn, vừa ma mị
Đó là một bức tranh động
Cảm thấy bàn tay trên đầu mình từ từ lới lỏng, cảm giác đau cũng giảm đi, Vân Nam vẫn còn chút sợ hãi người trước mắt từ từ lùi về sau. Không dám nhìn lên phía trước. Minh Vũ cũng không muốn ảnh hưởng tâm trạng không tốt đến buổi tiệc, chỉ liếc mắt cảnh cáo đến hai đứa, rồi qua chỗ kia tiếp khách.
Tiếng reo hò mỗi lúc một to lên. Hầu hết là từ các cô gái đầy phấn khích, tụ tập hết bên phía hồ bơi
- Phong Đạt…
Người dưới đó là Phong Đạt
Trần Phong Đạt
Người đang nắm giữ quyền cao nhất tập đoàn Lam Yên
Nó không nghe lầm
Chưa kịp định hình thì đã bị Hân kéo tay chạy vào bếp, thở không ra hơi
- Về sau muốn gây ấn tượng với anh ta thì chọn chỗ chứ, cậu có thấy vừa nãy suýt nữa cậu toi đời rồi không
Trạng thái đã về, nó quay ra xin lỗi rối rít hứa về sau sẽ không làm như thế nữa.
- Cậu thật sự thích Minh Vũ ? Hân muốn hỏi câu này lâu lắm rồi
Vân Nam nghe xong cũng nghệt cả mặt ra, lắc đầu
- Bí mật.
- Mà, khoan đã… Ngọc Hân chợt nhớ đến điều gì đó - Việc gọi cảnh sát… là thật có phải không.. cậu.. cậu… có biết chúng ta nếu nói linh tinh có thể vào tù đấy
Lúc này cô đã tỏ rõ sự hoảng sợ, tay cố lay vào người nó đợi một câu giải thích
- Nếu chúng ta lừa cảnh sát, không những vào tù mà còn sẽ bị Phong Đạt giết chết mất thôi…
Nhớ lại trước lúc dời đi, Kin có thì thầm vào tai nó: “ đó là hợp chất Marihuana, còn có tên gọi khác là ma túy điên… tôi nghĩ tiểu thư nên báo cảnh sát, không có người sẽ nhanh chân trước chúng ta đấy ”. Nó không khỏi lạnh người, bọn họ dám mang cả chất cấm vào bên trong, nếu bị phát hiện, Phong Đạt chắc chắn là người sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất
Kin nói tiếp : “ nếu để người khác gọi thì kết cục sẽ khác đấy thưa cô… còn chiếc khăn này tôi nên mang ra ngoài trước ”
Hiện tại thì Vân Nam vẫn chưa nghĩ ra được thứ đó được mang vào đây bằng cách nào. Trong khi đó an ninh, cảnh vệ nghiêm ngặt, máy dò kim loại chẳng lẽ lại có cánh bay vào. Một suy nghĩ khác chợt lóe lên có khi nó đã có trong này từ trước.
- Cậu dọn đồ ra bàn kia giúp tớ, tớ ra đây một lát. Nói rồi nó chạy nhanh ra phía cửa
- Này. Hân gọi vọng lại. Cẩn thận đấy, đừng có gây ra chuyện gì nữa
Những vị khách thưa dần, chỉ còn lác đác vài đại gia đến sau, đang đưa những tấm thiệp mời để nhận dạng. Vân Nam từ từ tiến lại gần, chào hỏi một lượt rồi từ từ hỏi
- Anh cho em hỏi, tất cả các khách mời ở đây khi vào đều phải kiểm tra túi đúng không
Chàng trai quay lại thấy cô bé phục vụ nhỏ nhắn, khuôn mặt có chút khép nép, bỗng bật cười
- Trong bếp hết việc sao mà lại chạy ra đây
Nó cố tỏ ra nhút nhát nhất có thể
- Vẫn còn nhiều việc lắm ạ. Em chỉ tò mò một chút thôi
Chàng trai kia trông rất hiền, và khá thoải mái, vì số khách ra vào cũng thưa dần, nên anh cũng không ngại mà nói chuyện với nó
- Hầu hết là phải kiểm tra. Đây này… anh ta còn kéo nó đến chỗ cái máy chỉ vào cái máy cho nó hiểu. Đây máy dò kim loại, kia là máy kiểm tra con dấu. Tất cả thiếp mời đều được in ra, rồi đến máy kia . Còn vé mời Vip thì chỉ kiểm tra giấy mời thôi, chứ túi sách hay bất kì những thứ trên người đều được cầm vào
- Òa.. nó tỏ ra ngạc nhiên. Chắc có nhiều khách vip lắm anh nhỉ
Anh ta lắc đầu cười cười, đưa tay sờ lên sống mũi tỏ vẻ biết
- Không dưới 10 người đâu, toàn lại thường hết
- Anh, cái máy kia thần kì thật đấy, lần đầu tiên em trông thấy.
Thấy cô bé hăng say, chàng trai cũng không nỡ đuổi vào bên trong, để cô ở đây nói chuyện cho đỡ buồn vì công việc của anh khá thoải mái
- Nó kiểm tra tất cả mọi thứ khả nghi đấy. Nếu trong người em có dao hay sung, bọn anh biết hết, lúc này sẽ bắt em vào tù ngay
Nó bĩu môi
- Làm gì kiểm tra được hết, liệu ma túy thì sao
Không khí bỗng im bặt, anh ta ra hiệu suỵt nhẹ 1 tiếng
- Được chứ em, nó đã bắt được tội phạm rồi đấy
Vân Nam lắc lư người tỏ vẻ đã hiểu. Vậy làm sao chỗ “ hàng trắng’’ đó lại lọt vào bên trong khi đi qua máy kiểm tra này.
- Khách vip cũng phải kiểm tra máy đó hả anh
- Trời. anh nói từ đầu rồi còn gì. Khách vip chỉ đi qua cái máy nhận dạng thiệp mời kìa, còn chỗ này, bọn anh không được phép kiểm tra họ, vì nó cao quý mà.
- Anh vẫn đứng đây chờ khách đến sao
Một giọng nói con trai khác vang lên. Nó quay lại, đoán không lầm cùng nằm ở trong đội cảnh vệ
- Anh vào trong đi, em đứng đây canh cho, tiện thể hỏi vị khách nào có đánh rơi chiếc kẹp áo này thì trả lại cho họ
Đó là chiếc kẹp áo, bên ngoài mạ vàng sáng lấp lánh, đuôi gắn 1 viên kim cương nhỏ. Vậy mà anh ta không biết còn lên tiếng – chiếc kẹp này vợ tôi có mấy cái giống hệt, không ngờ mấy quý bà sang chảnh kia cũng dùng hàng chợ như ai
Vân Nam cười thầm trong bụng, mấy anh mà biết giá trị thật của chiếc kẹp này chắc khóc thét lên mất, ước chừng hơn 1000 đô chứ mấy
- Anh nghĩ của 1 một trong hai cô gái vừa rồi,họ va vào nhau ,anh thấy bị đổ hết đồ trong túi sách ra cơ mà. Để tí anh vào hỏi
Dường như nó phát hiện ra điều gì, quay ra nhìn anh với ánh mắt dễ thương nhất
- Anh đẹp trai, có vị khách vip nào tên Thư Thư không
- Đấy. Cô gái bị va vào tên Thư Thư đấy, chẳng hiểu tại sao bị va, anh thấy 2 người đi cách xa nhau lắm. À, em hỏi khách vip đấy hả. Cô ấy không phải, nhưng người đi cùng thì phải, hình như là một vị rất thần bí, tại vì anh thấy trong thiếp mời không ghi tên, chỉ có dấu.
- Vậy thì cái người va vào chị ấy là ai vậy ạ
Lúc này anh ta có vẻ cảm thấy kì lạ trước cô gái trước mặt, như đang tra hỏi anh điều gì, lòng tỏ ra nghi vấn
Nó nhận thấy có điều không đúng, tỏ ra hối lỗi
- Chị Thư Thư đó là chị họ của em, khi vào bên trong em thấy mắt chị đỏ, nghi bị ức hiếp vì tính chị ấy hiền lắm,không ngờ lại bị bẽ mặt trước buổi tiệc này
Còn chàng trai kia tỏ ra bình thường như trước, thấy chẳng có gì đáng ngại
- Đợi anh xíu, khổ thân chị em. Để anh tra xem, vì cô ấy, kí tên ngay sau chị em thôi. Đây rồi… tên Diệp nhé em
Nó cảm ơn rối rít rồi chào anh ta đi vào, lấy đại lý do là chỉ xin phép ra ngoài một lúc. Trong lòng dường như đã có câu trả lời. Người con gái tên Diệp đó chắc chắn có vấn đề. Giả thiết là cô ấy cố tình va vào Thư Thư, rồi nhân cơ hội bỏ chất cấm vào túi của chị. Lợi dụng cô ấy là khách vip, không đi qua máy kiểm tra nên hàng sẽ an toàn đi vào bên trong. Và chắc có sơ suất gì đó,thứ bột bị rơi ra ngoài, bám vào chiếc khăn tay đặc biệt đó. Vân Nam nghĩ, mình va vào chị cũng không hẳn đen đủi, có khi còn cứu Phong Đạt một bàn thua trông thấy
Mải đi mà không để ý đến xung quanh. Một bóng người vội lướt qua chỗ nó, hay cánh tay va mạnh vào nhau. Vội quay lại hưng người kia đi mất. Nó bỗng rùng mình một cái, như có cảm giác ánh mắt sắc lạnh nào đó vừa chĩa vào phía mình. Người đàn ông đó vừa đi qua, trên người tỏa ra khí bức đến sợ. Nó vẫn ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng đó càng đi xa phía mình. Đội nhiên tấm lưng đó dừng lại, quay người về phía sau.
Giật bắn cả mình. Tim nó lúc này giống như mình đang làm chuyện gì có lỗi, Vội quay đầu chân chạy nhanh vào trong sảnh.
Và nó đã bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng một khuôn mặt đẹp mê hồn