“Tử tu tiền bối, chúng ta có thể cùng mở nồi thôi.” Vừa nói xong, dẫn song thủ có tử viêm thuật cùng lúc nâng lên, hướng chén bí đao đã chuẩn bị kĩ từ trước lướt tới, khí lưu nóng rực ở trên chén bí đao quét mua một lượt, tầng sương vụ trên chén bí đao kia giống như băng tuyết tan dần, đông qua phấn ở dưới chén bí đao bay xuống thành một vòng chỉnh tề, mà thân mình chén bí đao cũng lần nữa khôi phục màu xanh tươi lúc đầu, dưới tác dụng của tử viêm thuật nóng rực, giống như toàn bộ chén bí đao màu lục sắp nhỏ ra nước, nhìn qua thật sự giống như thúy ngọc động lòng người. Vào giờ phút này, tất cả mọi người mở to mắt nhìn, bởi vì bọn họ đều phát hiện, lúc trước đã nhìn nhầm.
Quỷ Điêu thần đao xuất ra, như thế nào lại sai sót vậy? Nếu như thật sự sai sót, đây cũng sẽ không phải Quỷ Điêu thần đao. Chén bí đao mặt ngoài lộ ra, không phải vật điêu khắc bình thường, mà là phù điêu, cả chén bí đao so với lúc đầu đã mỏng đi khoảng nửa tấc, ở trên bề mặt ngoài của nó, xoay quanh bên ngoài bởi chín con thanh long, mỗi một con đều trông sống động như thật, cả lân phiến cũng có thể rõ ràng nhìn ra, làm cho Đà Trù Tử Tu giật mình chính là, chín con thanh long này đều giống như đã sống dậy, mỗi một con đều có hình thái bất đồng, hoặc triển dực phác kích (giương cánh tấn công về trước), hoặc tham trảo thủ vật (giơ vuốt giữ vật), hoặc chấn dực cao phi (vỗ cánh bay lên cao), hoặc ngang thủ trường ngâm (ngẩng đầu ngâm dài), hoặc đằng vân giá vũ, chín con thanh long xen kẽ nhau, không có một tia tì vết nào, không có một tia sai lạc, lúc trước trên chén bí đao đột nhiên ba chỗ nổi lên, rõ ràng đúng là ba khối long đầu, cả long tu cũng thực sự rõ nét, đó là do đông qua của chỗ khác tạo thành a, trải qua tẩy lễ của băng và hỏa, đã hoàn toàn dung hợp vào một thể. Trong lúc nhất thời, cả trong phòng bếp hết sức im lặng, cả chính Niệm Băng trong mắt cũng toát ra vẻ mê say.
Mở nồi ra, Niệm Băng khi mở nồi, bỏ thêm vào trong nồi một ít muối, bây giờ mới đưa hỗn hợp cháo màu bạch trong nồi rót vào trong chén bí đao, động tác của hắn rất cẩn thật, chỉ sợ chạm phá hủy một bộ phận nào của chén bí đao. Gạo trắng giống như tiểu trân châu từ từ tan đần nhưng chưa tan đến bên trong, măng xanh tựa như phỉ thúy, hơn nữa đậu hũ quang hoa như dương chi bạch ngọc, hắn món hắn làm đúng chúc thái (cháo rau).
Tử Tu và Niệm Băng đồng thời mở nồi, thang trấp của hắn là kim hồng sắc, dẫn mùi thơm đậm đà đáo nhập vào trong một cái bát lớn. Trong đó sợi mì nhỏ tí so với sợi tóc còn muốn nhỏ hơn nhiều, hồng, kim, bạch tam sắc hoà lẫn nhau, tuy rằng không có bày biện hoa lệ như Niệm Băng.Nhưng mà ai cũng không hoài nghi mỹ vị của nó. Hai người đều tự đưa tác phẩm của mình đến trước mặt năm người quan chiến, Phượng Nữ ngơ ngác nhìn Niệm Băng một cái. Nói: “Thứ này có thể ăn sao?”
Niệm Băng sửng sốt một chút, bật cười nói: “Ngươi hoài nghi thủ nghệ của ta sao? Yên tâm, không có độc đâu.”
Phượng Nữ lắc lắc đầu nói: “Không, ta có phần không lỡ ăn nó, ngươi nói món ăn gọi là gì?”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Yên tâm ăn đi, nếu ngươi thích, từ nay về sau ta còn làm cho ngươi. Tên của món ăn này là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên Chi Cửu Long Chí Tôn Đỉnh.”
Tử Tu tức giận nó: “Còn Cửu Long Chí Tôn Đỉnh ư. Rõ ràng chỉ là Trân châu phỉ thúy bạch ngọc chúc sở trường của Tra Vô Cực lão quỷ mà thôi.”
Niệm Băng một chút không có tức giận. Mỉm cười nói: “Quả thật như thế, chỉ có điều tăng thêm một chút biến hóa mà thôi, tiền bối một chén này, có phải là Hồng Phấn Kim Ngọc Diện mà sư phụ của ta tôn sùng ư.”
Tử Tu hừ một tiếng, nói: “Đi, mọi người thưởng thức một chút đi, đã lâu chính mình không nấu ăn a. Không biết có giảm sút không nữa.”
Mọi người đồng thời động thủ, sắc mặt của Tử Tu nhất thời trầm xuống, bởi vì mục tiêu của mọi người đều là Cửu long chí tôn đỉnh của Niệm Băng, nhưng không ai động tới Hồng Phấn Kim Ngọc Diện của hắn. Trái lại Tử Thanh Kiếm thật thà tính tình hiền hậu, thấy bên của thúc thúc không có người động. Thu lại muỗng hướng Cửu long chí tôn đỉnh, mà chuyển hướng đi ăn mì.
Niệm Băng đi tới bên cạnh Tử Tu, mỉm cười nói: “Tiền bối, nếu như ngài yên tâm, chúng ta liền bình phẩm lẫn nhau một chút đi, mì sợi mặc dù bình thường, nhưng ngài tuyệt không như vậy làm ra.” Một câu nịnh nọt này của hắn khiến cho sắc mặt Tử Tu khá hơn một chút, gật gật đầu, mỗi người đều tự nếm tác phẩm của đối phương.
Không có người nói, thậm chí cả tiếng kêu ngon đều không có, bởi vì tất cả mọi người đều vùi đầu hết sức ăn.
Rất nhanh, Cửu long chí tôn đỉnh của Niệm Băng liền chỉ còn lại cái nồi, ngay cả hắn tự mình cũng chưa kịp ăn một miếng, khiến người ta cực ngạc nhiên là, ăn được nhiều nhất vậy mà là Lan Mộng học viện viện trưởng Tử Mộng, hắn hết sức phát huy thực lực Vũ thánh của mình, xuất muỗng như điện, cao lương mỹ vị không lãng phí chút nào đều nhét vào trong miệng lão. Nguồn: https://truyenfull.vn
“Tử Mộng, ngươi ỷ vào tay mình nhanh khi dễ người phải hay không, cái này là đồ đệ ta làm cho ta ăn.” Người khác không dám lên tiếng chỉ trích, Hắc Dạ có thể không khách khí, trong đám người tranh đoạt Trân châu phỉ thúy bạch ngọc chúc, chỉ có hắn không có vũ kỹ, ma pháp ở đây căn bản không có tác dụng gì, hắn ngược lại thành ăn được ít nhất.
Ăn một chén nhỏ Hồng phấn kim ngọc diện của Tử Tu làm, Niệm Băng xoay người, mặt hướng Tử Tu, “Diện(Mì sợi) mà tiền bối làm, sắc, hương, vị, ý, hình đều đầy đủ cả, đặc biệt là ứng dụng của Sanh tê họat liệt trọng ưng thủ, khiến vãn bối cam bái hạ phong, vô luận thế nào, ta cũng không thể làm ra món mì ngon như vậy. Không có Phá Thủy Bảo Diện chi pháp, sợi mì nhỏ như vậy lại không dính liền chút nào, mà do bản thân cực kì chắc chắn, trong quá trình cực tỉ mỉ, độ lửa vừa đủ tới, mỗi một sợi đều hoàn toàn dung nhập được vào hương vị của lão áp thang (canh vịt) và nga can trấp (canh gan ngỗng), quả thật cực phẩm mỹ vị a!”
Tử Tu lạnh nhạt cười, nói: “Niệm Băng, trận tỷ thí này ngươi nghĩ rằng chúng ta là ai thắng?”
Niệm Băng chần chờ một chút, nói: “Tiền bối, chuẩn xác là ta thắng. Tác phẩm của ngài và Cửu long chí tôn đỉnh của ta ở mùi vị đều có đặc sắc, nhưng là, lão áp nga can thang (canh vịt già ngan ngỗng) của ngài quý ở sáng tạo mới, nguyên liệu so với ta rẻ hơn nhiều, nhưng có thể đủ để tạo ra hương vị ngang nhau, cho nên, ở hương này hạng nhất, là ngài thắng. Mà phương diện vị của mì, thông qua Sanh tê họat liệt trọng ưng thủ của ngài, cũng so với Trân châu phỉ thúy bạch ngọc chúc của ta chiến thắng một bậc, nhưng mỹ vị trình độ của hai người cực kỳ gần nhau, ở hai hạng trên, là ngài thắng, ta nói đúng chứ?”
Tử Tu mỉm cười nói: “Tiểu tử, tại phương diện trù nghệ, ngươi quả thật có thiên phú hơn người, đúng vậy, ngươi nói đúng là rất trọng tâm, nhưng có chút khiêm tốn rồi. Món cháo (chúc) của ngươi ta đã nếm qua, nếu như là Trân châu phỉ thúy bạch ngọc chúc bình thường, ta quả thật có tự tin về hương vị thắng trên ngươi một bậc. Nhưng là, ngươi cái này lại hoàn toàn không giống. Không hổ là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, thông qua phương pháp gia nhiệt đặc thù cùng xử lý tài liệu cực lạnh, những tài liệu này mà xuất hiện ra hương vị hoàn toàn bất đồng, ta có thể phân biệt ra trong đó chín chín tám mốt loại biến hóa, cái này cũng chính là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên của ngươi thôi. Lấy ma pháp nhập trù, xác thật có thể khiến hương vị của mỹ thực thiên biến vạn hóa, trách không được ngươi đã có tự tin như vậy. Đã thua cứ là thua, ngươi cũng không cần phải vì ta che giấu cái gì.”
Niệm Băng thấy Tử Tu thản nhiên nhận thua, kính nể trong lòng càng tăng, cung kính nói: “Trù nghệ của vãn bối về hỏa hầu còn có không ít khiếm khuyết, nếu không phải đã lợi dụng xảo thủ ma pháp, như thế nào cũng không có khả năng so hơn được tiền bối. Lần này chỉ là may mắn mà thôi.”
Tử Tu lắc lắc đầu, nói: “Cái gì mà có nhiều may mắn vậy. Mặc dù ma pháp nhập trù có thể sinh ra hiệu quả đặc thù. Nhưng không có thời gian dài luyện tập và cảm ngộ, ngươi lại như thế nào có thể đem ma pháp cùng trù nghệ kết hơp tốt như vậy? Bất quá, trong đó còn là có một chút thiếu sót. Trong quá trình liên tiếp còn chưa đủ tinh tế, hơn nữa, ngươi tại phương diện xử lý tài liệu còn có chút thô ráp. Sau này còn phải chút ý nhiều. Sự xuất hiện của ngươi, chắc chắn khiến cho trù nghệ giới sau này phát sinh biến động rất lớn, còn về Ấm hội (hội trà) biến thành dạng gì, ta thì không biết rồi. Niệm Băng, mặc dù Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên của ngươi rất thần kỳ, nhưng cái này lại không hề khiến ta kinh hỉ nhất. Dù sao, bản thân ma pháp nhập trù đã có ưu thế của mình. Ngươi biết không? Kỳ thật khi ngươi hoàn toàn thi triển ra Long vu tập vũ, ta đã biết ta thua rồi. Cho dù về hương và vị hai hạng mục ta có thể thắng ngươi, nhưng là tại sắc, hình, ý ba phương diện. Ta dù sao cũng so không được với Cửu Long Chí Tôn Đỉnh này của ngươi. Chỉ là, ta không có nghĩ tới. Long Vu Tập Vũ của ngươi đã vượt qua sư phụ ngươi.”
Niệm Băng cười khổ nói: “Tiền bối, ngài quá khen, có lẽ ngài không tin, nếu như lại để cho ta làm như vậy một lần, ta là tuyệt đối vô pháp làm ra thứ giống như vậy, vừa mới ở trong quá trình điêu khắc. Ta hoàn toàn đã dung nhập một loại lĩnh vực kỳ diệu, cả chính mình cũng không biết đã xuất nhiều hay ít đao, nhưng mà, trong một sát na hoàn thành, ta lại rõ ràng đã cảm giác được chính mình thành công.”
Tử Tu mỉm cười nói: “Cảm giác là phi thường trọng yếu, không nên coi thường chính mình, ngươi đã tiến vào cảnh giới Dĩ ngộ lai thái (lấy giác ngộ để nấu ăn), có lẽ, đao pháp của ngươi còn so không tinh xảo bằng sư phụ ngươi, nhưng đối với giải thích Long Vu Tập Vũ, sư phụ ngươi lại không bằng ngươi. Tuổi còn trẻ mà đã có thể có thành tích như thế, đại lục đệ nhất trù tương lai không phải ngươi thì là ai.” Từ trong bát gắp lên một miếng đậu hũ cuối cùng, thong thả đưa vào trong miệng nhai kỹ,có chút mơ hồ nói: “Đậu hũ này thật không tệ, đậu hũ vốn là không dễ dàng nhập vị, nhưng qua ngươi vừa đóng băng, mặt ngoài mặc dù không có biến hóa gì, nhưng bên trong của nó đã xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, có thể đầy đủ hấp thu cái ngon trong thang trấp (nước canh), hơn nữa, trong chế biến cực nhiệt cũng không có tình huống bể vỡ xuất hiện, ngược lại càng thêm dòn hơn. Quả thật rất ngon. Niệm Băng, ngươi cuối cùng bỏ vào đây một chút muối tác dụng Họa Long điểm tình (rồng khắc chạm trời quang), khiến cho cảm giác của Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên trở nên nồng đậm lên, điểm này phải phát huy thêm, nhớ kỹ, muối là bách vị chi tôn (tôn sư của trăm gia vị), tiên vị nào có muối gia nhập đều sẽ trở nên khác đi.”
Niệm Băng từ đáy lòng gật gật đầu, nói: “Cám ơn ngài, tiền bối. Tiền bối, người có phải là...”
Tử Tu tự nhiên biết Niệm Băng muốn hỏi cái gì, dùng đấu khí bức âm thành đường, hướng hắn nói cái gì, sau nửa ngày, Niệm Băng trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ, “Cái này, điều này sao có thể, thân phận của người đó...”
Tử Tu hướng Niệm Băng dùng tay ra hiệu im lặng, mỉm cười nói: “Ngươi không phải ở trên lớp học đã từng nói qua không có cái gì không có khả năng sao? Bây giờ ngươi hiểu được sư phụ ngươi vì cái gì đã không cho ngươi thay hắn báo thù rồi. Thân phận của đối phương phiền toái như vậy, hắn rất không hy vọng bảo bối đồ đệ duy nhất xảy ra chuyện gì. Lại huống chi, sư phụ của ngươi có lẽ cho đến lúc chết kia một ngày cũng không có đối với người đó vong tình.”
Niệm Băng đã có chút mờ mịt, nếu nói sư phụ mình trước sau đối với nữ nhân kia vong tình, kia chính mình thay người báo thù đúng hay không? Lắc lắc đầu, quên đi, bất luận có phải là hay không thay sư phụ báo thù, như thế nào cũng phải gặp được nữ nhân kia một lần, có lẽ, từ thái độ của nàng, liền có thể khiến cho chính mình quyết định rất nhiều đi.Nghĩ tới đây, hướng Đà trù Tử Tu nói: “Tiền bối, cám ơn ngài nói cho ta biết những cái này. Nếu ngài không bận tâm, ta muốn lại ăn chút Hồng Phấn Kim Ngọc Diện.”
Tử Tu cười hắc hắc, nói: “Cái này, có lẽ không tới phiên ngươi rồi, ngươi quay đầu lại nhìn xem.”
Niệm Băng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn, chỉ thấy mọi người lúc trước xúm lại ở Cửu long chí tôn đỉnh kia của mình ánh mắt đều đã dừng ở trên Hồng phấn kim ngọc diện trước thân mình, mục quang khao khát đồ ăn trong mắt bọn họ khiến Niệm Băng một trận phát lạnh, vội vàng lui về sau một bước, làm ra một động tác xin mời.
Lúc này đây, động tác nhanh nhất chính là Phượng Nữ, đũa vừa lấy được, một chén mì sợi liền xới xong, Niệm Băng đột nhiên phát hiện, ở trước mỹ thực, hai chữ thục nữ này căn bản không có ý nghĩa gì, đừng nói Phượng Nữ, ngay cả Tử Thanh Mộng luôn luôn trầm lặng lúc này cũng giống như lâm đại địch, bay nhanh giành lấy món mì ngon lành đó.
Tử Tu lướt qua mọi người, đi đến Niệm Băng kia chỉ còn lại trái bí đao trước là Cửu long chí tôn đỉnh, tiến đến trước cẩn thận nhìn, không khỏi tán thưởng không dứt, hết thảy đều là tinh tế sống động như thế, chín con thanh long không có một chút tì vết nào, nhìn qua là ngon lành như thế, đáng tiếc là, Trân châu phỉ thúy bạch ngọc chúc trong nồi đã ngay cả cặn bã cũng không còn nữa, thậm chí ngay cả bên trong thành bí đao cũng bị cạo đi một ít, than nhẹ một tiếng, hắn không khỏi nói: “Nếu như cái này thật sự là ngọc thạch thì tốt lắm, tuyệt đối có thể trở thành nhất kiện hi thế trân bảo a (hi thế trân bảo: bảo vật trân quý hiếm có trên đời)! Không hổ là đại lục trù nghệ giới đệ nhất đao pháp, cho dù Thúy Mạc Đoan Ngưng của ta tỉ mỉ hơn nữa, cũng không có khả năng thể hiện ra thực lực như vậy của Long Vu Tập Vũ, Niệm Băng, ngươi thật sự đã xuất sư. Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên Chi Cửu Long Chí Tôn Đỉnh, đúng là cái tên hay a!”
Niệm Băng nhìn Tử Tu liếc mắt, nói: “Tiền bối, lần này ta sở dĩ nóng lòng cùng ngài tỷ thí, là bởi vì ta có lẽ phải rời khỏi nơi này rồi, có vị bằng hữu nhờ ta giải quyết công chuyện, ta phải nhanh làm.” Vừa nói, hắn đi đến trước cái thớt, đem ba thanh thái đao của mình thu hồi vào trong không gian chi giới.
Tử Tu trong mắt toát ra một tia thất vọng, “Ngươi giờ muốn đi rồi sao? Ta mời ngươi làm đao công lão sư của trù nghệ hệ, chức trách lão sư ngươi tới một ngày cũng chưa có làm a.”
Niệm Băng mỉm cười, nói: “Tiền bối, ta thực thích hoàn cảnh nơi này, thực tế thích cùng ngài và Hắc Dạ sư phụ luận bàn, nếu tương lai sau khi ta hoàn thành xong tâm nguyện của mình, nhất định sẽ trở lại.”
Tử Tu trong mắt hào quang lấp lánh liên tục, đại thủ kiên định vỗ vỗ đầu vai Niệm Băng, “Là một trù sư ưu tú, các loại lịch lãm khác nhau nhất định không thể ít, hãy đi đi. Ta sẽ không ngăn cản ngươi đi tới trước. Tiến vào trù nghệ giới là thiên hạ của ngươi. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, bất luận trù nghệ đạt đến trình độ nào, cũng tuyệt không thể có chút tác phong kiêu căng, nếu không, ngươi nhất định sẽ gặp phải thất bại, mà tựa như sư phụ ngươi, đúng là bởi vì nhất thời sơ ý, xem thường đối thủ của hắn, chỉ là tiện tay làm vài món ăn, nếu không, đối phương cho dù ma pháp phụ trợ, nói về thành tựu trù nghệ như thế nào có thể cùng Quỷ trù so sánh đây.”