Băng Hỏa Ma Trù

Chương 284: Chương 284: Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng tử (thượng)




Lúc đầu Yến Vân không để ý, nhưng khi cái bàn đồ ăn thứ ba cũng chui tọt vào bụng Gia Lạp Mạn Địch Tư thì trong mắt hắn lộ ra vài phần kinh ngạc. Phải biết rằng ba bàn đồ ăn này phỏng chừng 300 kim tệ, mà tốc độ ăn của Gia Lạp Địch Man Tư chẳng có chút gì giảm bớt cả, khiến hắn không khỏi nghi hoặc; đương nhiên chẳng phải là tiền bạc, mà là cái phạn lượng (sức ăn) của tên Gia Lạp Địch Mạn Tư này. Một bàn đồ ăn phong phú như vậy cũng đủ cho mười người, vậy mà cả 3 bàn cũng chẳng làm cho bụng của Gia Lạp Địch Mạn Tư có chút biến hóa nào.

Niệm Băng ăn cũng không mau, sức ăn so với Yến Vân không sai biệt lắm. Qua nói chuyện với nhau, Yến Vân phát hiện Niệm Băng nói chuyện khá ít, cả buổi ăn chỉ nói vài câu về thân phận của hắn và Gia Lạp Địch Mạn Tư, tuyệt không nói thêm câu nào về chuyện khác. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

“Ngon, ngon thật! Yến Vân huynh đệ, kêu phục vụ đem thêm một bàn nữa đi.”

Yến Vân mỉm cười gật đầu, ra lệnh cho phục vụ đem thêm thức ăn và nói: “Long Hỏa đại ca, phạn lượng của ngài thật là làm cho tiểu đệ hâm mộ, nếu đệ có thể ăn nhiều như vậy, nói không chừng có thể khỏe mạnh hơn “

Gia Lạp Địch Mạn Tư quét sạch thức ăn còn thừa trên bàn, thẫn thờ nói: “Ngươi tu luyện Băng đấu khí, cho dù ăn nhiều thì hình thể cũng chẳng phát sinh biến hóa; trừ phi người đạt tới cấp Vũ Thánh mới có thể tùy ý thay đổi hình thể, hừm…. ít nhất cũng mười năm nữa.”

Yến Vân trong lòng cả kinh, quả thực hắn chính là Vũ đấu gia. Gia Lạp Địch Mạn Tư chưa từng thấy hắn, nhưng bây giờ nói ra trạng thái của hắn một hơi, bảo sao hắn không giật mình cho được? Yến Vân nhất thời tim đập nhanh, mỉm cười nói: “Đúng vậy, cũng phải mười năm nữa, tu luyện thì phải theo tuần tự từ từ mà tiến, dù ta có gấp cũng vô dụng.”

“Nguyên liệu không đủ để nấu thêm 1 bàn nữa. Yến tiên Sinh, ngài gọi món khác đi “.

Một giọng nói khá bình thản vang lên, nghe không phải là giọng điệu khách khí của phục vụ, bọn Niệm Băng 3 người cùng hướng về phía âm thanh phát ra. Gia Lạp Mạn địch Tư nhất thời chấn động toàn thân, cả ăn cũng không nổi, bởi vì người vừa mở miệng chính là Tuyết Tĩnh mà hắn thầm thương trộm nhớ.

Tuyết Tĩnh vẫn như trước, chỉ có điều Niệm Băng nhìn ra được so với trước kia nàng gầy hơn 1 chút. Toàn thân màu hồng, váy đỏ dài nâng thân hình đầy đặn như một đóa hoa mân côi nở rộ. Dĩ nhiên mân côi (hoa hồng) nào mà chẳng có gai! Tuy nhiên, không thể không thừa nhận là tại lúc này, dung nhan của Tuyết Tĩnh so với Long Linh và Lạc Nhu không hề thua kém.

Yến Vân mắt sáng ngời, vội vàng đứng dậy nói: “Tuyết cô nương, khỏe không? Hôm nay thật sự là vô ý quá. Vị bằng hữu này của ta ăn hơi nhiều 1 chút, nếu không có nguyên liệu, có thể làm món ngon khác cũng được“.

Tuyết Tĩnh mắt thoáng lên 1 chút quái dị nhìn Gia Lạp Địch Mạn Tư, bởi vì Niệm Băng có đấu lạp (nón) nên nàng chưa thấy được dung mạo. “Hắn là bằng hữu của ngươi?”, nàng chỉ Gia Lạp Mạn Địch Tư hỏi.

Yến Vân gật đầu, có chút kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cô nương biết Long Viên đại ca? Thật sự tốt quá, chúng ta cũng chỉ vừa mới quen biết không lâu.”

Tuyết Tĩnh trên mặt lộ ra hàn ý, bước đến bên cạnh Gia Lạp Địch Mạn Tư: “Ai cho ngươi tới đây? Lần trước đuổi đi, sao ngươi lại như ruồi nhặng bám đến đây nữa? Phong Thanh Trai chúng ta không chào đón khách nhân như ngươi, lăn ra ngoài cho ta!”

Gia Lạp Mạn Địch Tư trên mặt lộ vẻ khổ sở, than nhẹ một tiếng: “Tuyết Tĩnh cô nương, Thanh Phong Trai các người mở cửa buôn bán, có lý nào lại đuổi khách đi? Ta biết ngươi không thích ta, nhưng ta lần này tới đây vẫn không có làm phiền ngươi. Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng để cho ăn xong bữa cơm này chứ?” Ý tứ hắn rất rõ ràng, “Ta đã không chọc ngươi, ngươi dựa vào gì mà đuổi, các người kinh doanh ăn uống mà!“. Chiêu này do Niệm Băng chỉ hắn, rồi hắn tự lĩnh ngộ thêm, bây giờ đóng một vở kịch hay thế này khiến trong phạn điếm cũng có khá nhiều người đồng tình.

Quả nhiên chiêu này của hắn có tác dụng, Tuyết Tĩnh thở hắt một tiếng, sau đó nhíu mày nói: “Vậy thì ngươi ăn xong rồi cút đi, không được đến làm phiền ta nữa nghe không?”

Gia Lạp Mạn Địch Tư gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng nói: “Ta chỉ tới đây ăn, ta thích nơi này vì thức ăn thôi, chẳng lẽ như thế là sai sao? Tuyết Tĩnh cô nương, nàng không thấy làm như vậy là bá đạo lắm sao?” Niệm Băng đã từng nói qua với hắn, Tuyết Tinh giống như một nữ hài tử vậy, ghét nhất là bọn a dua nịnh nọt; càng đối với nàng nhẹ nhàng, nàng càng xem thường.

Tuyết Tĩnh hiển nhiên là không ngờ Gia Lạp Mạn Địch Tư lại có thái độ như vậy, “Tốt, ngươi giỏi lắm! Nãy giờ vẫn chưa nổi điên lên à!”

Gia Lạp Địch Mạn Tư mỉm cười nói: “Cho dù tính tình ta không tốt, chỉ sợ cũng không bằng tiểu thư.”

“Ngươi… “, Tuyết Tĩnh tính tình thẳng thắn, căn bản không biết nhẫn nại là cái gì ; hào quang trong mắt lóe lên, tay hướng đến Gia Lạp Mạn Địch Tư vung ra, trên tay ẩn đấu khí đỏ rực, hiển nhiên là không đùa với hắn.

“Tuyết cô nương hạ thủ lưu tình”, lam sắc đấu khí trong tay Yến Vân phát ra băng khí, một tay hắn kéo Tuyết Tĩnh: “Tuyết Tĩnh cô nương vì lẽ gì nổi giận? Vị bằng hữu này của ta chỉ đến ăn thôi, nếu các người có ân oán, xin cô nương nễ mặt ta 1 chút được không?”

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn Yến Vân cầm tay Tuyết Tỉnh, trong mắt suýt nữa phun ra lửa, bao nhiêu hảo cảm vừa sinh ra với Yến Vân liền bay biến sạch. Hắn hừ một tiếng, đứng lên nói: “Nơi này đã không muốn lưu thì chúng ta đi.” Vừa nói hắn vừa hướng Tuyết Tĩnh đi tới xăm xăm, sắp đụng vào nàng.

Tuyết Tĩnh bị Yến Vân nắm tay, nhưng nàng không có giãy dụa. Mắt nhìn thấy Gia Lạp Mạn Địch Tư đi tới, tay còn lại nhất thời tràn ngập đấu khí, hướng tới hắn mà chụp, trong mắt hiển nộ hào quang.

Gia Lạp Mạn Địch Tư để cho chưởng phách của Tuyết Tĩnh đánh đến thân người, phát ra 1 tiếng bịch. Hắn không hề di chuyển mà phản lực khiến cho Tuyết Tĩnh thối lui vài bước, năng lượng còn dẫn truyền khắp toàn thân nàng, nhất thời đánh bật tay của Yến Vân ra.

Yến Vân trong lòng cả kinh, thực lực của Tuyết Tĩnh hắn hiểu rõ, một chưởng kia mặc dù không dùng toàn lực, nhưng cũng không hề nhẹ. Mặc dù trên người hắn có bảo y, cũng không dám dùng thân thể hứng một chưởng này của Tuyết Tĩnh. Vậy mà Gia Lạp Mạn Địch Tư chẳng những không đón đỡ, mà còn dụng lực phản chấn đánh lui Tuyết Tĩnh vài bước.

Tuyết Tĩnh căm tức nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư: “Giỏi! dám đánh ta, ta đánh chết ngươi“. Toàn thân nàng bốc hỏa, đấu khí trên tay nhất thời cường thịnh.

Lúc này một giọng nói vang lên: “Không nên động thủ. Tuyết Tĩnh, tính tình của nàng vẫn chưa thay đổi.”

Tuyết Tĩnh ngừng lại, hướng về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy người đội nón kia đứng dậy, cởi nón ra. Cả thân thể mềm mại của nàng kịch liệt chấn động, nhất thời ngây dại, đấu khí tự nhiên tiêu tán. Không biết bởi vì kích động hay phẫn nộ, âm thanh của nàng có chút run rẩy: “Ngươi… ngươi đã trở lại.”

Niệm Băng than nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, ta đã trở lại. Long Hỏa đại ca là bằng hữu của ta, mong nàng hạ thủ lưu tình.”

Tuyết Tỉnh lúc này đã tỉnh táo lại, hai mắt đỏ lên: “Ngươi còn biết trở về, ngươi… ngươi…”

Gia Lạp Địch Mạn Tư có chút quái dị nhìn Niệm Băng, nhưng Niệm Băng lại đang nhìn Tuyết Tĩnh cười khổ: “Tuyết Tĩnh, nói thế nào thì chúng ta cũng là bằng hữu, chẳng lẽ ta không thể ghé thăm nàng và Tuyết thúc thúc hay sao?“.

Tuyết Tĩnh thần sắc lạnh đi, đột nhiên chuyển hướng nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư hỏi: “Ngươi thích ta?”

Gia Lạp Mạn Địch Tư ngẩn người, vô thức gật đầu: “Đúng vậy, không thích nàng thì ta bám lấy nàng làm gì?”

Tuyết Tĩnh gật đầu nói: “Tốt lắm, ngươi giết tên này thì ta đồng ý kết giao với ngươi.” Vừa nói tay nàng vừa chuẩn xác chỉ hướng Niệm Băng. Mặc dù Tuyết Tĩnh nộ khí công tâm, nhưng thần trí vẫn còn rõ ràng, nàng biết Gia Lap Mạn Địch Tư có thực lực rất mạnh cho nên mới nói như vậy.

Gia Lạp Mạn Địch Tư ngẩn người: “Nàng làm sao hận hắn đến vậy? Niệm Băng là huynh đệ của ta, ta không thể ra tay được. Mặc dù ta thích nàng, nhưng ta không vì nữ nhân mà sát hại huynh đệ của mình. Niệm Băng, hay là chúng ta đi thôi.” Hắn đối với Tuyết Tĩnh có chút thất vọng, than nhẹ một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài. Niệm Băng nhìn Tuyết Tĩnh, rồi đi theo hướng Gia Lạp Mạn Địch Tư.

Tuyết Tĩnh hét lớn: “Không được đi, không ai được đi. Yến Vân, hắn không hạ thủ, vậy thì ngươi giết người này cho ta, ta đáp ứng chịu gả cho ngươi, ngươi không phải nói với Lạc Nhu là có ý với ta sao? Giết người này xong, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi.”

Yến Vân ngẩn người, hắn chính là người của hoàng thất, Tuyết Tĩnh đã làm bại lộ thân phận của hắn. Nếu nói vì một nữ nhân mà giết người, hắn tuyệt đối làm được, nhưng cũng phải coi là dưới tình huống nào. Hắn lúc này muốn giữ gìn danh dự của mình, mặc dù dung mạo Tuyết Tĩnh hấp dẫn hắn, nhưng trong lòng hắn nữ nhân vĩnh viễn vẫn kém hơn quyền lực. “Tuyết cô nương, ta thật xin lỗi. Niệm Băng mặc dù cùng ta mới quen, nhưng ta không thể tùy tiện ra tay với hắn. Rốt cuộc là các người có cừu hận gì, không giết hắn không được sao?”

Niệm Băng nhìn Yến Vân, trống ngực đập thình thịch, nguyên lai trước mặt mình chính là nhân tuyển số một kế thừa chức vị Hoàng đế tại Băng Nguyệt đế quốc - Ngũ hoàng tử. Trách không được tại sao hắn có thể được Băng Nguyệt đế quốc quốc vương coi trọng, quả nhiên là hắn có vài phần năng lực.

Tuyết Tĩnh oán hận nói: “Hắn vũ nhục nhân cách ta, ta chưa bao giờ hận người nào như hắn. Ngươi có giết hay không?... Tốt, các người không động thủ thì ta đây tự mình động thủ.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng bay lên, tay hướng Niệm Băng bổ tới.

Yến Vân lúc này cũng không ngăn cản Tuyết Tĩnh, Gia Lạp Man Địch Tư đứng một bên cũng không lên tiếng. Đấu khí sung mãn của Tuyết Tĩnh bổ thẳng về phía Niệm Băng.

Niệm Băng đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tuyết Tĩnh. Phanh, phanh …hai tiếng nổ vang lên, hỏa đấu khí tỏa ra hơi nóng. Niệm Băng lui về sau hai bước, nhưng không ngã xuống. Lúc này tâm tình của Tuyết Tĩnh cực kỳ phức tạp. Lúc trước Niệm Băng đã làm dậy sóng trái tim nàng, rồi lại cự tuyệt nàng. Nàng cũng không rõ bản thân đối với Niệm Băng là yêu hay hận. Nước mắt đã khiến cho ánh mắt nàng có chút mông lung, nàng máy móc điên cuồng hướng đến Niệm Băng bổ một chưởng… rồi lại một chưởng nữa. Cả Thanh Phong Trai đấu khí mù mịt, dọa tất cả thức khách bỏ chạy.

Niệm Băng không hề né tránh, càng không công kích lại Tuyết Tĩnh, tùy ý tiếp một chưởng phách kim liệt thạch (phá vàng vỡ đá), hỏa đấu khí điên cuồng đánh vào ngực hắn, xâm nhập vào kinh mạch. Nhưng bây giờ Niệm Băng đã khác trước, đừng nói là Tuyết Tĩnh, cho dù là một gã Vũ Thánh ở chỗ này, muốn dùng đấu khí để đả thương hắn cũng không phải là chuyện dễ.

Tiếng bang bang vang lên không ngớt, rốt cuộc Tuyết Tĩnh dừng lại thở dốc. Toàn lực phát ra đấu khí đối với nàng tiêu hao rất lớn khí lực, nên không thể không dừng lại được.

Niệm Băng há mồm phun ra một ngụm nhiệt khí, ma pháp lực trong cơ thể phối hợp với long thể đã đem toàn bộ đấu khí của Tuyết Tĩnh hóa giải. “Tổng cộng có mười sáu chưởng, Tuyết Tĩnh, khí lực của nàng cũng tiêu tán rồi. Lúc trước là ta không đúng, ta xin lỗi nàng “.Nói xong, Niệm Băng cúi người hướng đến Tuyết Tĩnh thi lễ.

Tuyết Tĩnh nghẹn ngào: “Xin lỗi? Ngươi đã vũ nhục ta, một câu xin lỗi có thể hóa giải sao?. Niệm Băng, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi.” Nước mắt còn vương lại trên mắt, nàng xoay người chạy về phía sau, đụng vào bàn mà cũng không hay biết.

Yến Vân có chút bất đắc dĩ, nhìn Niệm Băng và Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: “Thật là vô ý tứ, tính tình Tuyết Tĩnh có hơi nóng nảy. Hai vị, ta còn có chút việc phải đi trước, về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ lại mời hai vị cùng ăn một bữa ngon“. Bất luận là Niệm Băng hay Gia Lạp Mạn Địch Tư đều cho hắn một ấn tượng sâu sắc, hai người sở hữu lực phòng ngự siêu cường làm cho trong lòng Yến Vân sinh ra giới bị. Băng Nguyệt Đế Quốc quốc vương thân thể không tốt, bây giờ đã thập phần hư nhược, mặc dù lão thích Yến vân, nhưng Yến Vân còn có bốn ca ca. Lúc này chính là lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên Yến Vân cực kỳ thận trọng.

Sau khi Yến Vân rời khỏi, Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khổ nói: “Không công bình, thật sự là không công bình!!!”

Niệm Băng nhìn hắn nghi hoặc: “Có cái gì không công bình? Chẳng lẽ ngươi hy vọng hơn một trăm chưởng kia đánh vào ngươi sao? Mặc lực phòng ngự thân thể của ta cường đại, nhưng lúc đó cũng nguy hiểm, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khổ nói: “Không phải ý này, ý ta là ám chỉ đến điều kiện của Tuyết Tĩnh. Nàng để ta giết ngươi, chỉ nói là cùng ta kết giao. Nhưng lúc kêu tên mặt trắng kia giết ngươi, lại muốn lấy thân ra đền đáp… aiii…. Thật là bất công!”

Niệm Băng trong lòng đổ mồ hôi lạnh, lạnh lùng nói: “Nói như vậy thì nếu nàng chịu lấy thân đền đáp, ngươi giết ta luôn à?”

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc: “Để ta đi hỏi nàng, nếu nàng đồng ý thì ngươi cứ giả bộ chết, ca ca ngươi sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi đâu“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.