Băng Hỏa Ma Trù

Chương 83: Chương 83: Đệ nhị vị sư phó (Hạ)




Nụ cười trên khuôn mặt Long Trí chợt biến mất, nghiêm mặt nói: “Ta hy vọng nếu như có một ngày ta chết đi, ngươi có thể thay ta tiếp lấy vị trí của ta hiện tại, đồng thời chiếu cố cho Linh nhi. Ngươi có thể đáp ứng không?”

Niệm Băng cười khổ:

“Cái này tựa như là hai điều kiện thì phải. Chiếu cố? Ta hy vọng hiểu rõ hai chữ này.”

Long Trí than nhẹ:

“Ta là một người cha, ta chỉ hy vọng nữ nhi của mình có thể vui vẻ. Chỉ cần ngươi có thể làm cho Linh nhi vui vẻ, thì dù chiếu cố như thế nào ta cũng không quan tâm. Cái này gọi là ước định không có thời gian. Chí ít khi ta còn sống thì ta vẫn còn có năng lực lo lắng cho nữ nhi của ta.”

Niệm Băng thầm thở phào gật đầu nói:

“Ta hứa trong khả năng của mình sẽ chiếu cố thật tốt đến nàng. Nếu như có môt ngày ngài chết đi, chỉ cần gọi ta trở về.”

Ngữ khí của hắn mặc dù rất bình thản nhưng lời nói chứa đấy sự khẳng định. Tứ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Niệm Băng hứa với một người.

Long Trí cười nói:

“Nam nhân hứa cũng không cần phải nói nhiều vậy đâu. Còn điều kiện kia thì sao?”

Niệm Băng nhíu mày nói:

“Ta biết ngài luôn hy vọng ma pháp sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc có thể phát dương quang đại. Nhưng đồng thời ngài cũng nên biết công hội bây giờ chỉ là một bù nhìn thôi.”

Long Trí cất tiếng cười lớn:

“Đương nhiên chỉ là một bù nhìn. Nếu không thì việc gì ta phải đưa ra điều kiện như vậy? Ta là một hội trưởng nhưng đó chỉ là một danh tự gọi cho dễ nghe mà thôi. Lực lượng ma pháp chân chính có trong tay chỉ là chỉ huy một nhóm vài chục người nho nhỏ, so với hàng trăm đại ma pháp sư thì ma pháp công hội ta chẳng là cái gì. Nhưng ta tin nếu sau này do ngươi kế thừa thì nhất định tình huống sẽ thay đổi. Đương nhiên, cả đời ta sẽ nỗ lực dọn đường cho ngươi. Điều kiện này, chính là điều kiện quan trọng nhất.”

Niệm Băng hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy trách nhiệm trên vai như nặng hơn rất nhiều.

“Nếu đã không còn đường lựa chọn thì ta chỉ có thể đáp ứng. Bất quá trong vòng tám năm ta sẽ không thể thực hiện lời hứa này. Ta cần phải hoàn thành di nguyện của sư phụ. Sau tám năm nhất định ta sẽ quay lại đây. Đó cũng chính là lúc ta bắt đầu tranh đấu cùng Băng Thần Tháp.”

Long Trí lập tức trở nên hưng phấn:

“Tốt, chúng ta một lời đã định. Ngươi quỳ xuống.”

Niệm Băng lui về sau một bước, hai chân quỳ xuống cung kình nói:

“Đệ tử xin ra mắt sư phụ.”

Nói xong cung kính cúi đầu lạy Long Trí ba cái.

Long Trí bình thản nhận lễ rồi đỡ Niệm Băng đứng dậy.

“Niệm Băng, ngươi có biết rằng có thể bái một ma đạo sư làm sư phụ chính là mơ tưởng của hầu hết các đai ma pháp sư không. Nhưng nhìn bộ dạng của ngươi hình như có vẻ không vui lắm.”

Niệm Băng cười nói:

“Ngài nghĩ ta có thể cao hứng sao? Dù sao chúng ta kết hợp cũng vì lợi ích thôi.”

Long Trí thản nhiên nói:

“Điểm này ta thừa nhận. Bất quá nếu ngươi đã là đệ tử của ta, đã hứa với ta thì ta cũng sẽ không e dè gì nữa, sẽ đối xử ngươi giống như đối xử với Linh nhi. Ban đầu bao nhiêu hy vọng ta đều đặt trên người Linh nhi. Nhưng dù sao thì nó vẫn là một nữ nhi, ta ít nhiều gì cũng có lo lắng. Hiện tại đã có ngươi thì quá tốt rồi.”

Niệm Băng nói:

“Thân là nam nhi, lời đã nói ra giống như bát nước đã đổ, lời hứa của ta nhất định ta sẽ hoàn thành. Chỉ là ta không dám khẳng định công hội sau này trong tay ta sẽ phát dương quang đại, nhưng ít nhất cũng sẽ không xấu đi.”

Long Trí cười nhẹ:

“Sư đồ truyền đạo thụ nghệ. Xem ra bây giờ ta phải thực hiện chức trách của mình. Bắt đầu từ hôm nay cho tới khi ngươi trước khi rời khỏi Băng Tuyết thành, đây chính là nơi học tập của ngươi.”

Niệm Băng như có chút kinh ngạc:

“Người hình như không muốn giữ ta lại.”

Long Trí gật gât đầu nói:

“Đúng là như vậy, ngươi không thể nào lưu ở đây. Ngươi có biết vừa rồi có ai tới đây không?”

Niệm Băng ngẩn người nói: “Ai?”

Long Trí hít sâu một hời trả lời:

“Là Liêu Phong. Hôm qua danh tiếng của ngươi quả quá lớn. Liêu Phong mặc dù rất kiêu ngạo nhưng hắn cũng là người chính nghĩa, đối với những chuyện mờ ám hắn luôn coi thường. Hắn nói với ta là Kim Hạo của Đại Thành hiên chuẩn bị ra tay đối phó ngươi. Một đằng là điều tra xem ngươi có phải là ngươi mà Băng Tuyết Nữ Tthần tế tự đang tìm hay không. Một mặt thì chính là đưa ngươi vào làm trù sư trong hoàng thất. Trong hai việc này, bất kỳ cái nào thành công thì cũng đều đối với ngươi bất lợi. Vì vậy ngươi cần phải rời khỏi Băng tuyết thành, hơn nữa còn phải bí mật ly khai.”

Niệm Băng trong lòng kinh hãi nhưng nháy mắt sau đã bình tĩnh trở lại:

“Ta nghĩ ta làm việc không hề lưu lại dấu vết, bọn họ muốn điều tra ta có phải người mà Băng Tuyết Nữ Thần tế tự tìm hay không không phải dễ. Còn việc muốn ta vào hoàng cung thì đúng là rất phiền toái. Bất quá từ đây muốn tới Băng Nguyệt Thành đường đi cũng không ngắn. Cho dù dùng khoái mã toàn lực chạy thì muốn quay về cũng phải mất ít nhất nửa tháng.”

Long Trí gật đầu nói:

“Không sai, từ Băng Tuyết Thành tới Băng Nguyệt Thành muốn đi về phải mất ít nhất nửa tháng. Hơn nữa quốc vương bệ hạ lúc nào cũng ở trong Băng Nguyệt Thành, xung quanh đều bố trí trọng binh. Dù có văn điệp thông quan thì qua kiểm tra cũng phải mất mấy ngày. Huống chi ở đó còn có hoàng gia kỵ sĩ đoàn, mà thống soái của kỵ sĩ đoàn lại là Tuyết Phách thân huynh của Tuyết Cực. Nếu như chúng ta dùng ma pháp phong hệ truyền thư nhờ Tuyết nguyên soái làm chậm trễ thời gian thì có thể làm cho nửa tháng này trở thành hai tháng. Nếu được vậy thì thời gian đã quá đủ để ta mang tri thức ma pháp của mình truyền lại cho ngươi.”

Niệm Băng nói:

“Hai tháng quả thật quá đủ rồi.” Thêm hai tháng nữa, Niệm Băng đoán có lẽ Chánh Dương cũng đã điêu khắc xong. Nguồn truyện: Truyện FULL

Long Trí nói:

“Chúng ta nên bắt đầu luôn đi. Niệm Băng, ta hy vọng ngươi sẽ không giấu giếm chút gì, đem đặc tính ma pháp lực của băng hỏa đồng nguyên nói cho ta biết.”

Niệm Băng gật gật đầu nói:

“Phụ mẫu ta đều là ma pháp sư. Ban đầu ta chỉ theo phụ thân tu luyện hỏa hệ ma pháp. Tới năm mười tuổi, ta theo phụ thân tới Băng thần tháp tìm mẫu thân, không ngờ bị Băng Tuyết Nữ Thần tế tự ngăn trở. Phụ thân lúc đó không phải là đối thủ của Băng Tuyết Nữ Thần tế tự, vào lúc tối hậu phụ mẫu ta đã đem toàn lực chống đỡ, đồng thời đưa Hỏa Diễm Thần Chi Thạch cùng Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch cho ta rồi giúp ta sử dụng quyển trục không gian chuyển di thoát khỏi nơi đó. Nếu ta đoán không sai thì hai người họ có lẽ đã bị hại rồi.”

Niệm Băng nói rất đơn giản nhưng ánh mắt của hắn lúc này đã tràn đầy cừu hận.

Long Trí nhíu mày:

“Nếu nói như vậy thì mẫu thân ngươi là người trong Băng Thần Tháp? Băng Thần Tháp có một quy định là nữ nhân tuyệt không thể gả cho bất kỳ ai. Khi ngươi mười tuổi thì mẫu thân ngươi vẫn còn sống sao. Xem ra địa vị của mẫu thân ngươi tại Băng Thần Tháp hẳn rất cao mới đúng.”

Niệm Băng lạnh lẽo nói:

“Cao?Cao thì có tác dụng gì. Đối với Băng Thần Tháp cũng chỉ như vậy thôi. Tình huống cụ thể thì ta không thể nói rõ được. Hồi ức năm đó thật quá đau đớn. Ta hận không chỉ Băng Thần Tháp mà còn hận những người đã truy đuổi chúng ta. Sau đó ta vì trốn tránh cao thủ Băng Thần Tháp truy sát mà nhảy xuống dòng Thiên Thành Hà. Khi đó ta nghĩ mình đã chết rồi thì bất ngờ lại được sư phụ dùng lưới cứu được. Sau này ta mới biết sư phụ là Quỷ Trù Tra Cựu vang danh khắp đại lục. Sư phụ khi thấy ta có sơ cấp ma pháp đã rất cao hứng, thu ta làm đồ đệ chuyên tâm truyền hết trù nghệ cho ta. Cùng lúc đó ta bắt đầu tu luyện ma pháp. Sau này ta mới phát hiện ra trong cơ thể ta co một đạo hàn lưu......”

Sau đo Niệm Băng đem lại quá trình tu luyện ma pháp của mình kể ra toàn bộ.

Nghe Niệm Băng kể lại, Long Trí chần chừ một chút rồi nói:

“Nếu nói như vậy thì chính là khối ngọc thạch trươc ngực đã hoán tỉnh lại tâm trí của ngươi, giúp ngươi có thể đem hai loại ma pháp dung hợp lại. Niệm Băng, ngươi có biết không, đó không phải là dung hợp. Ngươi hiện tại đang rất nguy hiểm.”

Niệm Băng cười khổ:

“Ta đương nhiên biết, nếu không thì ta còn đến công hội làm gì? Ta đến đây với mục đích chính là có thể tìm thấy tri thưc có liên quan tới băng hỏa đồng nguyên để có thể hóa giải nguy cơ tiềm tàng trong người ta.”

Long Trí nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:

“Rất khó. Ta nói thẳng với ngươi là dù có lên tới tầng bốn của Đồ Thư Quán cũng không có một chút tri thức nào liên quan tơi Băng Hỏa Đồng Nguyên. Chỉ sợ tới cả ma pháp công hội của các đế quốc cũng không có. Bởi ma pháp Băng Hỏa Đồng Nguyên vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.”

Thâm tâm của niệm Băng chùng xuống hỏi dồn:

“Thật sự không có biện pháp khác sao? Không lẽ ta thật sự không còn cách nào khác sao? Ta có dự cảm nếu như ma pháp lực đạt đến một trình độ nào đó thì vòng xoáy băng hỏa kia sẽ trở nên xấu đi. Lúc đó, trong quá trình bọn chúng tranh đấu, ta sợ cơ thể sẽ nổ tung ra mất.”

Long Trí lắc đầu nói:

“Không. Ngươi cũng không cần phải bi quan như vậy. Với tình huống của ngươi thì có lẽ đã ngàn năm khó gặp rồi. Nếu ngươi đã sớm duy trì được băng hỏa không xâm phạm thì đã chứng tỏ thân thể của ngươi có đặc thù nào đó. Cộng thêm bao nhiêu năm qua ngươi liên tục tu luyện khiến cho thân thể đối với băng, hỏa sớm đã dần thích ứng. Hiện tại cái ngươi cần chính là kỳ duyên. Lúc đó dưới tình huống đặc thù ấy sẽ giúp ngươi đem băng hỏa hai loại nguyên tố chân chánh dung hợp. Tới lúc đó ngươi sẽ chính thức trở thành ma pháp sư băng hỏa đồng nguyên duy nhất trên đại lục. Ngươi vừa rồi chẳng phải nói chữ ngộ sao? Muốn dung hợp chỉ có thể nhờ vào chính bản thân tự lĩnh ngộ. Hiện tại ta cũng không biết vòng xoáy Băng Hỏa trong cơ thể ngươi có thể chịu được bao nhiêu ma pháp lực nhưng trước khi nó bão hòa, ngươi nhất định phải ngộ ra được sự huyền ảo trong đó.”

Vừa nói, Long Trí vừa cầm tay Niệm Băng, một luồng ma pháp lực phong hệ nhu hòa từ từ dung nhập vào cơ thể Niệm Băng.

Niệm Băng cảm thấy toàn thân như bị một cơn gió thổi qua, cả người bị phong nguyên tố bao trùm lấy. Nửa ngày sau, Long Trí buông tay ra, không nói tiếng nào, tay phải phất lên tức thì hiện ra Thần Lộ đao đang bị quấn vải cùng Hỏa Diễm Thần Chi Thạch trên tay. Long Trí đem hai vật đặt vào hai tay Niệm Băng rồi một lần nữa nắm lấy cổ tay Niệm Băng.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Khoảng nửa canh giờ sau, Long Trí mới thở phào rồi từ từ ly khai.

“Thật may mắn, Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch cùng Hỏa Diễm Thần Chi Thạch quả không hổ là đính cấp bảo thạch. Ngươi có thể đạt tới trình độ này là do có sự tồn tại của chúng. Vừa rồi ta cảm nhận rất rõ khi mang hai bảo thạch này đặt vào tay ngươi thì vòng xoáy băng hỏa trong cơ thể ngươi tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Nếu muốn bảo trì trạng thái này chỉ còn cách duy trì trạng thái xoay chuyển của chúng. Chỉ có như vậy thì băng hỏa mới không xâm phạm nhau. Chỉ cần lúc nào ngươi cũng mang theo hai khối bảo thạch bên người thì trừ phi ma pháp lực của ngươi mạnh tới một mức nào đó bằng không thì nó sẽ không ngừng xoay chuyển, công thêm khối ôn ngọc trước ngực thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Niệm Băng trong lòng cảm thấy an tâm hỏi:

“Sư phụ, toàn thân đầy ma pháp lực là cảnh giới nào?”

Long Trì cười nhẹ:

“Pháp lực luân chuyển toàn thân chính là tiến vào cảnh giơi ma đạo sư. Ngươi học nhanh như vậy, nếu như trước khi đạt cảnh giới ma đạo sư mà ngươi vẫn chưa ngộ ra ảo bí của băng hỏa đồng nguyên thì lúc đó chỉ còn cách phóng ấn thân thể ngươi lại để cho ma pháp lực của ngươi không thể tăng thêm. Mặc dù làm như vậy ngươi không có cách nào đạt tới cảnh giới tối cao của ma pháp nhưng để bảo hộ tính mạng thì không là vấn đề. Vốn dĩ Băng Hỏa Đồng Nguyên cũng gần tiếp cận với thực lực ma đạo sư, vì vậy thực lực của ngươi lúc đó cũng không kém ta bao nhiêu.”

Có lý giải của Long Trí, mối lo lắng trong lòng Niệm Băng cũng dần được giải tỏa. Mặc dù chưa giải quyết triệt để vấn đề nhưng sinh mạng không còn bị uy hiếp khiến cho tâm tình Niệm Băng trở nên tốt hơn rất nhiều. Ít nhất tu luyện từ nay về sau trở nên thoải mái hơn. Niệm Băng nghĩ ngộ tính của mình không đến nỗi ngu ngốc cộng thêm từ ma pháp trận Niệm Băng đã tìm được một chút biện pháp, chỉ là chưa thuần thục mà thôi.

“Sư phụ, đa tạ người. Ta tin rằng băng hỏa đồng nguyên tuyệt đối không thể làm khó được ta.”

Long Trí cười cười nói:

“Nên nhớ ngươi đã bái ta làm sư thì ta cũng không thể thu không một đồ đệ được, coi như đó là phần lễ vật ra mắt của ta. Hôm qua nguyên bổn ta nói Linh nhi cùng Sư Cửu đưa ngươi về phòng, không ngờ trên người ngươi lại mang nhiều bảo vật như vậy. Nhưng lúc đó ngươi đang hôn mê, nếu để vậy không ổn, vì vậy ta chỉ còn cách giữ lấy những vật đó thôi. Ngươi không thấy kỳ lạ khi hỏa diễm thần chi thạch cùng thanh hàn đao của ngươi lại đột nhiên xuất hiện sao? Ngươi xem, bọn chúng thật ra được để ở đây.”

Dứt lời, Long Trí đưa tay phải về phía Niệm Băng.

Niệm Băng nhìn thấy trên tay Long Trí đeo một cái hắc sắc giới chỉ. Nhìn bề ngoài thì hắc sắc giới chỉ trông rất bình thườn tựa như một cái thiết hoàn ( nhẫn sắt) nhìn rất khó coi.

Long Trí tháo giới chỉ ra cười nói:

“Ngươi đừng có xem thường nó. Nó là một vật phẩm ma pháp cấp bậc kim khí đó. Ai, nói cho cùng công hội chúng ta nghèo quá, ma pháp vật phẩm ít tới mức đáng thương. Cái giới chỉ này là một không gian giới chỉ được tạo bởi kim chúc rất đặc thù, là một vật phẩm ma pháp trử tồn không gian. Nên biết rằng một ma pháp sư khi ra ngoài thì mang theo rất nhiều thứ. Nhưng thân thể chúng ta thì quá yếu nhược, nhiều thứ như vậy làm sao mang đây? Loại không gian trữ tồn vật phẩm ma pháp này là một trang bị không thể thiếu của cao cấp ma pháp sư. Nói cho cùng giới chỉ là tốt nhất vì thể tích nó rất nhỏ, dễ mang theo. Kiện giới chỉ này có kích thước hình khối mười mét, vậy cũng đủ rồi. Những bảo bối của ngươi đều được ta cất vào trong đây.”

Dứt lời bàn tay Long Trí nắm lại. Một cổ ma pháp lực quán nhập vào trong giới chỉ, tức thì Thanh Minh Trượng liền hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.