Hắc Ám Thiên Hương ánh mắt lấp lánh nhìn Niệm Băng, dung nhan tuỵêt mỹ của nàng ở trong mắt của Niệm Băng tịnh không có chỗ nào đáng yêu, Niệm Băng rất rõ ràng, đối mặt địch nhân cường đại như thế, chính mình chỉ cần hơi không cẩn thận, lập tức thì có khả năng bị huỷ diệt.
Hắc Ám Thiên Hương đột nhiên nở nụ cười, “Hảo, xem ra ta quả thật là đã đánh giá thấp ngươi, tinh thần lực của ngươi quả nhiên rất mạnh. Bất quá ngươi chỉ là một nhân loại, ngươi nghĩ như vậy có thể uy hiếp đến ta sao?”
Niệm Băng cúi đầu nhìn về phía Quả Thật trong tay, “Ta vốn từ đầu không nghĩ muốn uy hiếp đến ngươi, ta chỉ là muốn mang vài Quả Thật đi. Ta nghĩ, ba quả này đối với ngươi cũng rất trọng yếu. Nếu ngươi nhất quyết đối với ta công kích mạnh mẽ, thì với tinh thần lực của ta cho dù không thể cùng ngươi đối kháng, thì việc trong nháy mắt đem mấy quả này hủy diệt vẫn là có thể làm được. Đừng ép ta làm việc mà chính ngươi không không muốn, ngươi cũng không mong muốn xuất hiện có kết quả ngọc đá cùng tan chứ.”
Nhìn hình dáng đáng giận kia của Niệm Băng, Hắc Ám Thiên Hương đột nhiên quyến rũ cười, nói: “Ngươi cần gì phải cướp mấy quả này đi? Tạp Áo bảo ngươi tới lấy chúng, đơn giản là hứa với ngươi điều kiện gì, vịêc nàng ta có thể làm được, ta vị tất cũng không thể làm được. Có lẽ, ta có thể trợ giúp ngươi đi? Cùng Tạp Áo so với, ta thật là dễ nói chuyện nhiều chứ.”
Mỉm cười, Niệm Băng nói: “Ngươi là Hắc Ám chưởng khống giả, cũng là kẻ mạnh nhất mà ta thấy đến nay có thể sử dụng hắc ám năng lượng, cho dù là Vu yêu cũng vô pháp cùng ngươi so sánh.Có điều ngươi dù sao cũng chỉ là một người của Hắc Ám thế giới, ngươi có thể khiến cho ta từ cương thi một lần nữa biến thành người, giao cho ta sinh mệnh lực mới sao? Ta nghĩ, cái này mới là không thể.”
Hắc Ám Thiên Hương nói: “Không sai, ta là không thể giúp ngươi khôi phục lại sinh mệnh lực, nhưng trở thành một hắc ám giả có cái gì không tốt? Ta có thể cho ngươi một lần nữa có được tất cả cảm giác của nhân loại, thậm chí một lần nữa có được năng lực sử dụng ma pháp, ngoại trừ không có sinh mạng lực ra, cùng những người khác không có gì khác nhau. Chẳng lẽ cái này không thể so với ngươi một lần nữa biến thành người càng tốt sao?”
Niệm Băng sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn Hắc Ám Thiên Hương, tinh thần lực của hắn mặc dù không có chút buông lỏng, nhưng thần sắc địch ý lại giảm đi một ít, “Ngươi có thể làm cho ta một lần nữa có được cảm giác của người? Ta nên hay không nên tin tưởng ngươi đây?” Ánh mắt trong cặp mắt màu đen kia của Hắc Ám Thiên Hương càng trở nên nhu hòa. “Vì cái gì lại không? Ta đối với ngươi cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ cần ngươi đồng ý buông tha mấy trái Thiên Hương Quả đáng yêu này. Ta liền thực hiện lời hứa của chính mình.”
Niệm Băng buông lỏng Quả Thật trong tay ra, hai tay giơ cao lên, chậm rãi đi tới ngoài ba thước trước mặt Hắc Ám Thiên Hương. “Cứ như vậy đi.” Thần sắc của hắn thập phần bình tĩnh.
Lần này tới phiên Hắc Ám Thiên Hương sững sờ “Ngươi chỉ có như vậy mà liền tin tưởng ta? Nếu như ta đổi ý đi? Đừng quên, ta có thể sai bảo người của Hắc Ám thế giới.”
Niệm Băng nở nụ cười, “Nếu ngươi muốn giết ta, ta sớm đã chết.”
“Vì sao nói như vậy?” Hắc Ám Thiên Hương tò mò hỏi.
Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, bởi vì, Hắc Ám Thiên Hương chẳng khác Tạp Áo, Sinh Mệnh chi thần, ta nói đúng chứ?”
Hắc Ám Thiên Hương chấn động toàn thân, ánh mắt trong ngươi màu đen trong nháy mắt trở nên sắc bén. Không thấy nàng thực hiện động tác như thế nào nhưng một vòng hào quang màu đen nhàn nhạt đã vây ở trên thân thể Niệm Băng. Tử vong khí tức mênh mông giống như lốc xoáy bao vây vòng quanh thân thể Hắc Ám Thiên Hương và Niệm Băng xoay tròn, Niệm Băng có thể rõ ràng cảm giác được, trong tử vong khí tức vây quanh chính mình rõ ràng kèm lẫn tinh thần lực của Hắc Ám Thiên Hương. Nguồn: https://truyenfull.vn
“Thẹn quá hóa giận sao? Tạp Áo tiểu thư, chẳng lẽ nàng đã đùa đủ rồi?” Niệm Băng mỉm cười nhìn Hắc Ám Thiên Hương, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.
Thần sắc của Hắc Ám Thiên Hương trở nên lạnh lẽo, “Ngươi làm sao mà phát hiện được?”
Niệm Băng nói: “Có phải là ngươi cảm thấy ta gây cho ngươi quá nhiều ngạc nhiên chăng? Kỳ thật, tất cả sơ hở đều là do ngươi tự mình làm lộ ra.”
“Ô?” Hắc Ám Thiên Hương nghi hoặc nhìn Niệm Băng, nói: “Là bởi vì ta thủy chung không xuất thủ đối với ngươi sao?”
Niệm Băng lắc đầu, nói: “Cái đó chỉ là một phương diện nhỏ trong đó mà thôi, trứơc khi ta lên núi, cũng đã nghe nói đại danh của ngươi, đồng thời cũng biết sự cường đại của ngươi, mà với thực lực cường hãn của ngươi như thế, ta lại như thế nào có thể trước sự thủ hộ của ngươi đi vào thác nước Tử Thần, cùng với lấy được ba trái Quả Thật kia đi? Nhiệm vụ của Tạp Áo giao cho ta rõ ràng là không có khả năng hoàn thành. Ngay cả là mấy ma thú trước khi ta tới nơi này gặp đều suýt nữa lấy mạng của ta. Đương nhiên, cái này cũng chỉ có thể khiến cho ta cảm giác được giữa ngươi cùng Tạp Áo có chút liên hệ không hiểu được, mà không thể chính thức phán đoán. Sau khi ta đi tới đỉnh núi, khi ngươi cùng ta nói chuyện thì bắt đầu lộ ra sơ hở. Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, ngươi xưng hô đối với ta vẫn là nhân loại, mà không phải thần nhân sao? Nếu không ai nói cho ngươi, ta nghĩ, ngươi không có khả năng phán đoán ra ta vốn không phải thần nhân trên Thần Chi đại lục.”
Hắc Ám Thiên Hương nhíu mày, nói: “Bởi vậy, ngươi liền cảm thấy ta cùng Tạp Áo vốn là một người? Ngươi đừng quên, Tạp Áo sở hữu Sinh mệnh lực, mà ta có chính lại là tương phản hoàn toàn, tất cả là Tử vong lực.”
Niệm Băng mỉm cười, nói: “Sinh mệnh, cũng chung quy có kết cuộc giống nhau. Sinh mệnh cùng Tử vong mặc dù là hai cái cực đoan, nhưng ở dưới tình huống nhất định lại có thể chuyển hóa lẫn nhau, cho nên, cái này cũng có thể trở thành nguyên nhân giải thích cho ngươi. Đương nhiên, ngươi sẽ cảm thấy điều kiện của ta cũng chưa đầy đủ, có chút gượng ép phải không. Quả thật như thế, nhưng thời điểm khi ta vừa mới đối với ngươi thăm dò, cùng với ở thời điểm lúc trước ta hướng ngươi phát động công kích, ta nhắc tới đến hai chữ Tạp Áo, tinh thần lực của ngươi liền gặp phải dao động cực kỳ rõ ràng, chẳng lẽ, cái này còn không đủ để chứng minh liên quan giữa ngươi cùng nàng ta sao?”
Hắc Ám Thiên Hương lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cũng không nên đoán chúng ta là cùng một người. Có thể chúng ta là bằng hữu, hay là tỷ muội thì sao?”
Niệm Băng nhún vai, nói: “Thế ngươi đã nói là đoán, cái gọi là đoán, chính là lớn mật giả thiết, cẩn thận chứng thực. Đã muốn phán đoán, thì ta vì cái gì không đoán cái khả năng tương đối nhỏ, nhưng kết quả lại càng có thể khiến ngươi giật mình đi?”
Hắc Ám Thiên Hương trợn to mắt nhìn hắn, “Chỉ đơn giản như vậy?”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Chỉ đơn giản như vậy, mặc dù có chút ít điểm nghi ngờ, nhưng ta lại chỉ là phán đoán mà thôi.”
Hắc Ám Thiên Hương nói: “Phán đoán của ngươi đúng là lớn mật, ngay cả tính mạng của chính mình cũng mang đánh cuộc, ngươi cảm thấy như vậy đáng giá sao?”
Mỉm cười, Niệm Băng trong mắt toát ra một tia thần quang nhàn nhạt, “Dù sao ta cũng không có cơ hội gì. Nếu ta tùy tiện hái quả, cũng tuyệt đối không thể từ trước mặt ngươi xông ra ngoài, ba quả kia là hy vọng của ta, ta tự nhiên sẽ không cam lòng đem chúng nó hủy diệt. Đã như vầy, ta vì cái gì không đánh cuộc một lần đi, vận khí của ta gần đây không tệ, ta cá cược là nhất định ngươi sẽ không giết ta.”
Hắc Ám Thiên Hương nở nụ cười, “Nhân loại đều thông minh giống ngươi như vậy sao? Đáng tiếc, nhân loại thông minh luôn phải chết sớm, ngươi đã đánh cuộc sai, ta bây giờ đã muốn giết ngươi.”
Vừa nói, bàn tay mảnh khảnh của nàng đã lặng lẽ ấn lên ngực của Niệm Băng, không có gì ra vẻ uy hiếp động tác nhìn qua rất nhẹ nhàng. Nhưng mà, một chưởng nhẹ nhàng kia lại kéo theo Tử vong khí tức bao bọc xung quanh, đem thân thể của Niệm Băng chắc chắn giam cầm ở bên trong, khiến cho hắn không thể nhúc nhích.
Niệm Băng không giãy dụa, trong mắt hào quang đại phóng, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen kia của Hắc Ám Thiên Hương, mặc kệ nàng một chưởng kia đã ấn lên ngực mình. Lân phiến màu xanh sẫm dưới bàn tay trắng nõn kia đột nhiên hướng ra phía ngoài dao động từng vòng, làn da giống như sóng biển run rẩy, Niệm Băng toàn thân căng thẳng, cảm giác nghẹt thở rõ ràng truyền vào đại não. Lân phiến ở ngực dưới bàn tay nhỏ trắng nõn kia kịch liệt rung động, lân phiến màu xanh sẫm dần dần biến thành màu xanh tươi, đang màu xanh tươi dần dần biến thành màu xám tro.
Hắc Ám Thiên Hương giống như đang vỗ về ngực của tình nhân, ở trong ngực Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt ve, mỗi lần vỗ về đều có một cỗ thống khổ phát ra từ linh hồn kích thích thân thể Niệm Băng khẽ run lên, nhưng thần quang trong mắt ngược lại càng mãnh liệt vài phân.
“Thật sự không sợ ta giết ngươi?” Hắc Ám Thiên Hương lúc này đã gần sát người Niệm Băng, bàn tay nhỏ lúc trước ở trên ngực hắn đưa lên phía trên, quần áo nửa thân trên của Niệm Băng hóa thành tro bụi biến mất, lân phiến trên người cũng dưới động tác của bàn tay nhỏ bé kia không ngừng thay đổi.
Hắc Ám Thiên Hương mặc dù nói lời muốn giết người, nhưng thanh âm của nàng lại phi thường mập mờ, ánh mắt quyến rũ nhẹ liếc qua thần quang trong mắt Niệm Băng. Tựa như làm nũng với tình nhân.
Niệm Băng miễn cưỡng nhẫn nhịn sự thống khổ của thân thể, “Ngươi đương nhiên sẽ không giết ta, nếu ta đoán không sai, ta đối với ngươi nhất định có giá trị lợi dụng rất lớn, ngươi lại như thế nào để ta chết đi. Đã là ngươi không giết ta, thì vậy cần gì phải cứ cố làm ra vẻ.”
Hắc Ám Thiên Hương than nhẹ một tiếng, “Vận khí của ngươi thật sự là tốt lắm, không sai, ta cùng với Tạp Áo quả thật có quan hệ không tầm thường. Nhưng ngươi đã đoán sai, ta cùng với nàng cũng không phải một người. Nếu nàng là Sinh Mệnh chi thần, ta đây liền tính là Tử Vong chi thần đi. Mà thác nước Tử Thần này chính là nhà của ta. Ngươi đã muốn chết như vậy, đơn giản ta liền thành toàn ngươi, Tạp Áo quả thật bảo ta không được giết ngươi, bất quá, ngươi biết không? Bộ dáng kiêu ngạo của ngươi quá mức chán ghét, cho nên, ta quyết định có lẽ là không để ý tới thỉnh cầu của Tạp Áo, cứ như vậy giết ngươi đi. Ngươi nói được chứ?” Thanh âm của nàng rất nhẹ, trong lời nói nhỏ nhẹ nói rõ sinh tử của người khác đặc biệt có một loại cảm giác kỳ dị.
Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: “Giết đi, dù sao ta bản thân cũng đã là người chết.”
Hắc Ám Thiên Hương ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, sát khí từ trong đôi mắt chợt lóe lên, cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé nhẹ nhàng rời ngực Niệm Băng, tới khi tay nàng cách ngực Niệm Băng ba tấc thì ngừng lại, một chưởng này ấn xuống, đừng nói là một cương thi, cho dù là một con Hắc ám ma thú đỉnh cấp, chỉ sợ cũng phải hoàn toàn hủy diệt.
Chính lúc này, Niệm Băng đang thản nhiên đứng, chuẩn bị tùy thời nhận lấy cái chết đột nhiên di chuyển, thất thải quang mang như điện xạ phóng ra, tinh thần thật thể như mũi tên chợt hướng cái trán của Hắc Ám Thiên Hương đâm tới.
Hắc Ám Thiên Hương hừ lạnh một tiếng, tay phải giữ nguyên xu thế không thay đổi hướng ngực Niệm Băng chụp tới, con ngươi màu đen bắn ra hai đạo hàn quang lạnh lùng, bỗng nhiên đón nhận tinh thần công kích của Niệm Băng. Nhưng sự tình khiến nàng thật không ngờ đã xảy ra, tinh thần lực trong Thiên Nhãn Huyệt của Niệm Băng phát ra chỉ là vừa phát liền thu, cũng không có cùng tinh thần lực của nàng tiếp xúc, mà thân thể của Niệm Băng chợt lùi xa, tinh thần lực thu hồi trực tiếp đâm trên lòng bàn tay của Hắc Ám Thiên Hương. Mà thân thể của hắn cúi thấp xuống, một lần đảo người, hướng cây quả phía sau đánh tới.
“Hạt châu gạo, cũng phóng ra quang hoa?” (“chỉ là hạt gạo thường, mà cũng đòi phát sáng sao?” – ý tứ coi thường) Tay của Hắc Ám Thiên Hương đánh ra nhẹ nhàng vừa thu lại, một cỗ hắc sắc khí lưu nồng đậm nhẹ nhàng bay ra, cùng thật thể tinh thần lực của Niệm Băng cuốn cùng một chỗ, Niệm Băng thảm hô một tiếng, thân thể bay ngược trong không trung vừa chậm lại, toàn thân Tử vong khí tức tỏa ra mạnh mẽ, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Mà thân thể của Hắc Ám Thiên Hương cũng dừng lại một chút, tinh thần năng lượng trong mắt phóng thích nhẹ nhàng thu về, liền đang lúc nàng lực cũ đã dùng hết, lực mới chưa sinh, một đường bén nhọn vô hình đâm lên lưng của nàng.
“Phốc -” Thân thể của Hắc Ám Thiên Hương dưới lực tác dụng của sự trùng kích cự đại chợt nhào về phía trước, mở miệng phun ra một cỗ huyết vụ tạo thành từ chất lỏng màu đen, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, ở giờ khắc này, nàng thế nhưng đã mất đi sự khống chế đối với thân thể mình, thân thể đang vọt tới trước, trực tiếp đâm vào Niệm Băng đã bởi vì tinh thần lực bị phá mà ngã xuống đất phía trước.
Hai người đụng cùng một chỗ, nhất thời biến thành một mớ lăn lộn hỗn độn. Niệm Băng vô ý thức ôm chặt lấy thân thể Hắc Ám Thiên Hương, đó là một thân thể ấm nhuyễn mềm mại, phảng phất như không có xương cốt, nhưng ôm trong ngực trong lại tràn ngập co dãn, sự tuỵêt vời trong nháy mắt khiến cho Niệm Băng lại có chút mê mẩn. Trong lúc xoay người tịnh không có hướng Hắc Ám Thiên Hương hạ thủ.
Hắc Ám Thiên Hương lúc này bỗng chốc bị thương rất nặng, lại phun ra một ngụm chất lỏng màu đen, mà ở lưng của nàng, cũng không ngừng tuôn ra một luồng chất lỏng màu đen, năng lượng của thân thể phát ra rõ ràng đã yếu bớt hơn một nửa.
Niệm Băng cuối cùng vẫn là Niệm Băng, lấy cường độ tinh thần lực của hắn tịnh không có quá lâu mất tự chủ lập tức tìm lại chính mình, thân thể trong lúc lăn mình dồn sức đứng lên, trong ngực như trước ôm Hắc Ám Thiên Hương, mà tinh thần lực trong nháy mắt bộc phát, cố nén sự đau đớn kịch lịêt trong Thiên Nhãn huyệt, lại hướng Hắc Ám Thiên Hương phát động một lần thực chất tinh thần lực công kích nữa. Thật vất vả tìm được cơ hội, hắn lại như thế nào có thể buông tha cho đi? Mặc dù tại thời điểm phát động này Niệm Băng cảm giác thấy có chút thương tiếc, dẫu sao là dáng mạo xinh đẹp như vậy a! Cứ như thế nổ tung mà chết, quả thật có chút đáng tiếc.
“Muốn chết sao? Mau buông ta ra.” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, tinh thần lực của Niệm Băng mới xuất ra, toàn thân lại kịch lịêt rung động giống như bị điện giật. Hắn hoảng sợ phát hiện, trong ngực mình ôm đã không hề là Hắc Ám Thiên Hương tràn ngập Tử vong khí tức kia, mà là Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo hoàn toàn do Sinh mệnh khí tức tạo thành, ngay cả bề ngoài cũng hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt bình thường của Tạp Áo, trang phục mộc mạc cùng Hắc Ám Thiên Hương hoàn toàn bất đồng. Tại thời khắc này, Hắc Ám Thiên Hương đã biến thành một người khác.
Niệm Băng đầu tiên là sửng sốt một chút, vừa định buông tay ra, nhưng hắn lập tức nghĩ tới có chỗ không đúng. Cố nén sự không thoải mái của chính mình đối với Sinh mệnh khí tức, dùng sức đem Tạp Áo ôm chặt, “Nghĩ hay đấy, ngươi nói thả thì thả hả! Hắc Ám Thiên Hương, ta biết tinh thần lực của ngươi am hiểu biến ảo, nhưng lúc này đây, ta tuyệt sẽ không bị mắc lừa. Ta ngược lại muốn nhìn, thời điểm khiến ngươi tâm thần rối loạn, còn có thể hay không tiếp tục biến thành bộ dáng của Tạp Áo lừa ta.”