Băng Hỏa Ma Trù

Chương 89: Chương 89: Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao (Hạ)




Cảm giác khó có thể giấu nổi. Trước mặt hai nữ tử mà lõa thể cái cảm giác thật muốn làm cho Niệm Băng đâm đầu chết đi cho xong. Niệm Băng ho khan một tiếng:

“Đúng a, thật xin lỗi, vừa rồi, cái này....”

Phượng Nữ quay nửa người lại thấy Niệm Băng đã mặc lại y phục, lúc đó mới dẫn Miêu Miêu quay lại.

“Được rồi, không cần phải giải thích. việc ngươi nhờ ta, ta đã hoàn thành. Ta không cần thù lao ngươi chỉ cần nhớ là nợ ta một lần là được. Góp ý với ngươi một lần, trên người ngươi dường như có mang ma pháp vật phẩm không gian trữ tồn. Nếu đã như vậy thì hai thanh bảo đao này không cần phải có vỏ làm gì. Bảo đao sắc bén như vậy cớ sao lại giấu đi sự sắc bén của nó chứ?”

Niệm Băng cúi đầu suy nghĩ tức thì hiểu rõ ý tứ của Phượng Nữ. Ma pháp sư khi đối diện với vũ giả có thể nhanh chóng phát ra ma pháp chính là mấu chốt thắng bại. Mà thanh đao nếu không có vỏ thì có thể dùng thay ma pháp trượng đồng thời mang pháp lực quán chú vào bảo đao càng dễ trong việc hấp thu ma pháp nguyên tố. Đưa mắt nhìn vỏ đao được chuẩn bị trước bên cạnh

Niệm Băng gật đầu nói:

“Ngươi nói không sai, Phượng Nữ. TA hiện phải lập tức rời đi khỏi đây. Khí tức của Thần Lộ đao, ta chỉ sợ sẽ khiến cho không lâu sau có người sẽ tìm tới đây. chúng ta mặc dù không cùng đường, nhưng cùng ly khai một nơi. Ngươi mau dọn dẹp các thứ đi”

Phượng Nữ đưa Ly Thiên kiếm vào vỏ cười nhẹ:

“Có gì mà thu dọn chứ, có nó là đủ rồi. Sư phụ lưu lại những thứ ở đây thì cứ để ở đây. Nói không chừng sẽ có lúc ta quay lại. Miêu Miêu, ngươi vui lòng ra ngoài trước đợi ta được không? TA có vài câu muốn nói riêng với Niệm Băng ca ca”

Khuôn mặt khả ái của Miêu Miêu chợt rạng rỡ:

“Được chứ! tỷ tỷ, các người nhanh một chút nha ta ra ngoài trước đây”

Dứt lời liền chạy ra ngoài.

Phượng Nữ đưa mắt nhìn Niệm Băng, đúng lúc này Niệm Băng cũng đang đưa mắt nhìn lại. Cả hai như cảm thấy tim mạnh đập mạnh hơn. Cuối cùng, Niệm Băng lên tiếng trước:

“Nàng còn có chuyện gì nữa sao?”

Phượng Nữ khẽ cắn môi, thanh âm đươc đấu khí bao bọc truyền vào tai Niệm Băng:

“Nếu như, ta nói là nếu như, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, ngươi có đồng ý theo ta tới một nơi không. Ở nơi đó, có lẽ sẽ có nhiều thứ ngươi cảm thấy hứng thú. Nhưng khi tới nơi đó thì ngươi không thể nào quay lại với chốn xã hội nơi đây nữa”

Trong lòng Niệm Băng như cảm giác được cái gì khẽ than:

“Phượng Nữ, nàng biết không? Nàng là nữ tử đẹp nhất mà ta đã từng gặp. Nói thẳng ra ta thật sự rất thích nàng. Nhưng nếu như ta thật không phải có việc thì có lẽ ta sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng. Chì là sanh mạng hiện tại của ta đã không còn thuộc về cá nhân ta nữa. Ta còn vì sư phụ cùng phụ mẫu đã mất. Chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu, đúng không? Nếu như quả là có duyên phận như đã nói thì chúng ta nhất định sẽ gặp lại. TA đi trước đây, hẹn gặp lại”

Thần Lộ cùng chánh Dương cùng lúc được thu vào giới chỉ, Niệm Băng cúi đầu bước ra ngoài cổng. Khi Niệm Băng đi ngang qua người Phượng Nữ thì hồng quang chợt lóe lên, Ly Thiên kiếm không chút ngập ngừng đặt lên cổ Niệm Băng nặng như một quả núi khiến cho Niệm BĂng khó mà cất bước.

Thanh âm giận dữ của Phượng Nữ vang lên:“Biết ngay là ngươi trả lời vậy mà. Ngươi thật đáng ghét”

Niệm Băng miễn cưỡng quay đầu lại nhìn Phượng Nữ, thấy nàng cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt tràn ngập niềm hân hoan:

“Phượng Nữ, nếu sau này ta muốn tìm nàng thì phải tới đâu?”

Phượng Nữ nói:

“Ngươi muốn tìm ta sao?”

Niệm Băng khẽ cười:

“Chúng ta là bằng hữu, sao lại không thể tìm nàng chứ?”

Phượng Nữ giận dữ nói:

“Ngươi chỉ cần hướng lên trời kêu một ngàn lần Phượng Nữ, ta sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.”

Niệm Băng cười lớn nói:

“Hy vọng là như vậy. Lúc đó, ta nhất định sẽ kêu to lên.”

Thanh kiếm được nhấc lên, Niệm Băng cảm thấy toàn thân nhẹ nhỏm hơn nhiều. Phượng Nữ tiến lại bên cạnh khẽ nói:

“Ta nói Miêu miêu ra ngoài trước chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một việc. Thực lực của băng hỏa đồng nguyên ma pháp mặc dù đã được chứng minh nhưng nó cũng chính là một đại phiền phức. Trên đại lục này, không chỉ các cao thủ nổi danh mà ngay cả những người ẩn sĩ có lẽ sẽ rất hứng thú với ngươi. Vì vậy tốt nhất đừng ở tại một nơi nào lâu dài.”

Niệm Băng gật đầu nói:

“Sư phụ cũng đã từng nhắc nhở ta như vậy. Lần này lưu tại Băng tuyết thành cũng là bất đắc dĩ, ta sẽ không phạm sai lầm tương tự như vậy đâu. Cảm ơn nàng, Phượng Nữ. À, đúng rồi, nàng có phải là quen biết với Miêu Miêu, đúng không?”

Phượng nữ ngẩn người:

“Sao ngươi biết?”

Niệm Băng khẽ cười:

“Bằng không thì thân phận truyền nhân triệu hoán thuật của nó sao có thể nhanh chóng thi triển trước mặt nàng được. Thật ra ta lúc nào cũng có cảm giác nàng không đơn giản. Nhưng nàng cứ yên tâm, ta sẽ không hỏi nhiều đâu. Mỗi một người đều có bí mật của riêng mình. Nàng quen biết Miêu miêu cũng tốt. Vậy ta giao nó cho nàng”

Phượng Nữ tức giận trừng mắt nhìn Niệm Băng:

“Ngươi không lẽ không biết thông minh quá không tốt sao?”

Niệm Băng nhún vai nói:

“Ta đương nhiên là biết chứ. Nếu đổi là người khác thì dù ta có đoán ra cũng chưa chắc đã nói. Được rồi, ta phải đi đây. Phượng Nữ có dịp chúng ta sẽ gặp lại”

Dứt lời, Niệm Băng vòng tay ôm lấy Phượng Nữ vào lòng. Hồi sau, Niệm Băng lấy ra một bạo phong tuyết quyển trục, cả người dưới sự dẫn động của bạo phong tuyết bay thẳng lên không trung, trong nháy mắt tiêu thất. Dưới sân lúc này chỉ còn lưu lại những bông tuyết trắng xóa.

Phượng Nữ sắc mặt ửng hồng nhìn lên không trung. Một cảm xúc kỳ dị nhanh chóng trùm lấy tâm trí. Từ lúc sinh ra, lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân cận như vậy. Không hiểu vì sao trong lòng nàng không có chút phản cảm mà chỉ có một cảm giác mất mát xâm chiếm tâm hôn nàng.

“Miêu miêu, vào đây đi, chúng ta cũng nên đi thôi”

Cửa mở ra, miêu miêu nghe Phượng Nữ gọi từ từ tiến vào. Chỉ là một miêu miêu hoạt bát lúc này nhìn như một khúc gỗ. Phượng Nữ vừa tính thu dọn chút ít đồ đạc rồi đi thì cảm thấy có gì đó không đúng. Bước lại bên cạnh miêu miêu, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của miêu miêu,

Phượng Nữ nhíu mày hỏi:

“Miêu miêu, ngươi không sao chứ”

Miêu miêu ngây ngốc nhìn Phượng Nữ, một câu cũng không lên tiếng. Phượng Nữ thầm kêu không ổn, một chưởng đặt lên người miêu miêu. Mặc dù nàng không dùng sức nhưng bàn tay vẫn dễ dàng xuyên qua người miêu miêu. Hồng quan lóe lên rồi nhanh chóng biến mất cả người miêu miêu chợt biến mất. Trên mặt đất lúc này chợt hiện ra một con chương lang to bằng con gà đang đưa mắt hoảng sợ nhìn Phượng Nữ. Rồi nó cúi đầu xuống cả người chợt chui vào lòng đất trong nháy mắt biến mất.

Phượng Nữ ngây người một hồi rồi lộ nụ cười như có chút bực mình vừa lại buồn cười. Hay cho con nha đầu miêu miêu, ngay cả ta mà cũng dám gạt. Thảo nào hồi nãy vừa nói đã đồng ý, thì ra lại sử dụng huyễn ảnh thuật. Nàng có thể khẳng định con chương lang vừa rồi chính là một trong những đám sủng vật của miêu miêu, có đặc điểm huyễn hóa thành hình người. Còn miêu miêu thật sự chỉ sợ đã chạy mất rồi.

Bất lực lắc đầu, Phượng Nữ cũng không truy đuổi. Một thân ma pháp kỳ dị như miêu miêu nếu như muốn chạy trốn một người không phải là chuyện khó. Khẽ than một tiếng, Phượng Nữ tự nhủ:

“Quả không hổ danh là con của Hi Lạp đức, sủng vật do long triệu hoán sư bồi dưỡng ra quả nhiên là có đặc tính. Đành vậy, với năng lực của Hi Lạp Đức thì tìm ra nữ nhi của ông ấy không phải là khó, mình việc gì phải cưỡng cầu chứ. Chẳng thà tới Lãng Nguyệt đế quốc để làm chuyện của mình. Niệm Băng, ngươi nói không sai, nếu chúng ta có duyên phận thì nhất định sẽ gặp lại.”

Niệm Băng lặng lẽ ra đi. Mãi về sau người của hoàng thất Băng nguyệt đế quốc mới tới Băng tuyết thành, tuyên bố lệnh của quốc vương. Nhưng bọn họ dùng cách nào cũng không thể tìm ra Niệm Băng. Mặc dù ma pháp sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc chưa bao giờ được đế quốc coi trọng nhưng danh xưng của công hội không phải sứ giả của quốc vương có thể định tội. Bọn họ chỉ còn biết ngậm đắng quay về. Lão bản Kim Hạo của Đại Thành hiên mặc dù không hài lòng với kết quả này nhưng chí ít thì mối uy hiếp Niệm Băng cũng đã ly khai. Dù cho sau này Niệm Băng có xuất hiện lại tại Thanh Phong trai thì lúc đó hắn cũng có thể lấy danh nghĩa kháng chỉ để yêu cầu Nặc Á hầu tước bắt Niệm Băng. Nguồn truyện: Truyện FULL

theo sự ra đi của Niệm Băng, sanh ý của Đại Thành hiên dần khôi phục lại. Nhưng do trù nghệ của Minh Nguyên được đề thăng khiến cho bọn họ thủy chung vẫn không vượt qua được Thanh Phong trai.

Vào buổi trưa, sau khi Niệm Băng đã rời khỏi được ba ngày, lão bản Thanh Phong Trai Tuyết Cực tìm nữ nhi thì thấy trên bàn có đặt một phong thư. Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có vài dòng chữ: Ba ba, con đi tìm Niệm Băng đây. Một trù sư tốt như thế chúng ta sao có thể bỏ qua được. Cha cứ yên tâm. Tĩnh Tĩnh.

Theo sự ra đi của Niệm Băng, tin đồn về Băng hỏa ma trù dần dịu xuống, băng tuyết thành dần trở về như xưa. Nhưng sự tranh đấu giữa Tuyết Cực và Kim Hạo vĩnh viễn không kết thúc. Khi Băng tuyết nữ thần tế tự lần hai tới Băng tuyết thành tìm Băng tuyết nữ thần chi thạch thì kết quả vẫn như cũ. Chỉ là sự tức giận của nữ thần lần này lớn hơn rất nhiều khiến cho Nặc Á hầu tước không ngừng kêu khổ. Chỉ là bằng vào ảnh hường của nữ thần tế tự với băng nguyệt đế quốc khiến cho hắn chỉ biết cúi đầu than trời mà thôi.

Niệm Băng không hề trực tiếp phi hành ra khỏi thành bởi vì sẽ gây nhiều sự chu ý. Hắn cẩn thận hạ xuống một nơi không có ngươi tại gần cổng phía nam thành rồi từ từ thả bộ bước đi về hướng thành lớn thứ hai của Băng nguyệt đế quốc.

Bước đi thoải mái trên con đường lớn, Niệm Băng thấy trong lòng thật dễ chịu. Đối với Niệm Băng mà nói, Băng tuyết thành giống như một nhà lao thật lớn. Mặc dù ở đó có rất nhiều mỹ nữ hấp dẫn nhưng cảm giác bị trói buộc thật khiến người ta khó chịu. May mắn những chuyện cần làm đã làm xong, Chánh Dương đao đã sớm được tích hợp với hỏa diễm chi thạch. Còn mình trong quá trinh trao đổi với Minh Nguyên, đối với những chi tiết trong trù nghệ lĩnh ngộ không ít. Đáng giá nhất chính là bái Long Trí làm thầy. Chỉ trong ba tháng thời gian đã giúp mình với lý luận ma pháp tăng không ít. Mặc dù còn có nhiều điều chưa hiểu nhưng ít ra mình cũng đã ghi nhớ. Lý giải thì cần có thời gian, cái này thì để tử từ cũng được. Đối với ngộ tính của mình, Niệm Băng cực kỳ tin tưởng.

Hai bên đường mọc lên từng hàng cây đại thụ cao vút. Nhìn bề ngoài thì ít nhất chúng cũng phải hàng chục năm. Tán cây ngăn lấy ánh nắng nóng từ mặt trời khiến cho phái dưới có một cảm giác mát mẻ dễ chịu. Không khí trong lành khiến người ta thật thoải mái. Niệm Băng cũng không nôn nóng, cứ từ từ thả bước. vừa đi trong đầu vừa hiện lên nhưng tri thức ma pháp mà Niệm Băng vẫn còn chưa hiểu rõ.

Khi Niệm Băng đang đắm chìm trong biển tri thức ma pháp thì một thanh âm chợt vang lên khiến Niệm Băng giật mình:

“Niệm Băng ca ca, ngươi đi chậm quá đi. Ta đợi ngươi cả nửa ngày rồi đó!”

Thanh âm nghe rất quen thuộc. Trong thanh âm mang theo sự hưng phấn cùng hy vọng.

Niệm Băng vốn tưởng đã rũ bỏ hết mọi thứ ở Băng Tuyết thành lúc này bất giác đưa mắt nhìn về phái một cây đại thụ, có chút bất đắc dĩ:

“Miêu Miêu, ngươi chẳng phải theo Phượng Nữ sao, sao lại chạy tới đây làm gì?”

Trong thâm tâm Niệm Băng không khỏi kinh ngạc. Bởi vì từ Băng Tuyết thành tới đây, Niệm Băng phi hành mà đi, tốc độ phi hành đương nhiên không thể so sánh với đi bộ được. Nhưng Miêu Miêu lại có thể tới đây trước mình.

Miêu Miêu cười cười từ sau thân cây đi ra:

“Niệm Băng ca ca, không lẽ ngươi không muốn gặp ta sao? Ba ba thường nói Miêu Miêu rất dễ thương mà”

Dứt lời, khuôn mặt bầu bĩnh tỏ ra như đang rất ủy khuất.

Niệm Băng nhíu mày hỏi:

“Miêu Miêu, ngươi trả lời ca ca trước cái đã”

Miêu Miêu cúi đầu nói:

“Tỷ tỷ muốn đưa người ta trở về nhưng ta không nghĩ sẽ về đâu! Nếu trở về chỉ sợ ba ba không cho ta ra ngoài nữa. Ca ca, ta ai cũng không quen biết, trên người lại không có tiền. Ngươi để cho ta theo với. Miêu Miêu nhất định sẽ rất ngoan, rất nghe lời mà.”

Niệm Băng cười khổ:

“Ta với ngươi bất quá mới quen biết nhau chưa đầy hai canh giờ. Vì sao ngươi lại nhận định ta như thế?”

Miêu miêu cười hì hì nói:

“Bởi vì phượng nữ tỷ tỷ nói ca ca là người tốt! Đương nhiên, quan trọng hơn là ca ca nấu ăn ngon. Vừa nãy là món ăn mà miêu miêu ăn ngon nhất trong đời. Chỉ cần theo ca ca thì không những được đi chơi mà còn được ăn ngon nữa. Miêu miêu đương nhiên là phải theo ca ca rồi. Ca ca, ngươi không nỡ bỏ miêu miêu chứ.”

Niệm Băng ráng kìm tâm trạng, tạo ra bộ mặt lạnh lùng nói:

“Tại sao không, ta với ngươi đâu có quen biết. Coi như chúng ta lần đầu gặp mặt, ta tặng ngươi tiến để ăn uống trên đường. Mau trở về nhà đi, ta còn nhiều chuyện phải làm, sao có thể dẫn theo ngươi được”

Dứt lời liền lấy túi tiền trong người ra, lấy ta một tử kim tệ cất vào người, còn bao nhiêu đưa hết cho Miêu Miêu. Quay người bỏ đi, Niệm Băng có cảm giác Miêu Miêu đối với mình mà nói tuyệt đối là một đại phiền phức, tránh xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Miêu miêu cầm tiền trong tay, mắt nhìn Niệm Băng bỏ đi không hề quay đầu đột nhiên khóc lớn:

“ca ca không phải người tốt. Ca ca khinh phụ miêu miêu. Miêu miêu là một nữ hài, một thân một mình ở ngoài thật đáng thương. Không có gì ăn, không có cái mặc ngộ nhỡ gặp người xấu thì miêu miêu chắc chết mất. Ca ca xấu, ca ca xấu, ca ca hại chết miêu miêu. Ô ô ô ….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.