Băng Hỏa Ma Trù

Chương 107: Chương 107: Kỹ nữ đích bí mật (Hạ)




Niệm Băng nhìn ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Như Ý, trong lòng bất giác cảm thấy gì đó bất an: “Ta là một trù sư.”

“Trù sư? Ngươi đơn giản là một trù sư sao? Ta nhìn người không ít nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một trù sư nào có khí chất như ngươi. Tuổi còn trẻ, không lo học tập cho tốt mà lại chạy tới kỹ viện làm bậy. Ta thấy ngươi chẳng có điểm nào tốt cả.” Nói mấy câu cuối, thanh âm của nàng càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Niệm Băng nhíu mày nói: “Vì sao tới kỹ viện thì lại không tốt chứ?”

Như Ý khinh miệt nói: “Nam nhân ai cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân. Các ngươi tới đây không phải là muốn phát tiết dục vọng lên người nữ nhân sao? Các ngươi coi nữ nhân chúng ta là loại người nào? Uổng cho ngươi bề ngoài anh tuấn mà bên trong lại bại hoại như vậy.”

Nói tới đây thì Niệm Băng đã hiểu ý nghĩa thật sự của kỹ viện là gì, trong lòng bất giác ớn lạnh vội vàng nói: “Như Ý cô nương, cô đừng có hiểu lầm.”

Như Ý cười lạnh đứng dậy: “Hiểu lầm, ta có gì để hiểu lầm sao. Dạng nam nhân như ngươi không biết trước giờ đã khiến cho bao nhiêu thiếu nữ phải thương tâm rồi.”

Mục quang của Niệm Băng lạnh lại: “Như Ý cô nương, giữa chúng ta tựa hồ như không có chút thù oán, cô sao lại đối với ta như vậy. Dù cho ta tới kỹ viện thì đã sao? Cô không phải chờ sẵn ở đây để chửi mắng ta chứ.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Như Ý càng lạnh lẽo: “Chờ ngươi? Dạng người như ngươi mà cũng xứng sao?”

“Nếu đã như vậy thì ta xin đi trước.”

Biết ý nghĩa chân chánh của kỹ viện, mặc dù Niệm Băng muốn trốn tránh Tuyết Tĩnh cũng không có cách nào ở lại đây một phút nữa. Tuy nhiên, trong quan hệ nam nữ hắn không có kinh nghiệm nhiều nên không thể nhìn ra ý tứ của đám kỹ nữ mà chỉ cảm thấy có gì không đúng mà thôi. Nào ngờ, vừa đứng dậy muốn bước đi, Niệm Băng chợt thấy đầu óc choáng vàng bất lực thả mình ngồi phịch trở lại.

“Ngươi còn muốn đi sao?” Như Ý lạnh lùng nhìn Niệm Băng

“Độc?” Niệm Băng đột nhiên hiểu rõ vội vận ý thức kích phát ma pháp quyển trục, chỉ có điều tinh thần Niệm Băng lúc này không cách nào tập trung được.

“Như Ý cô nương, ta cùng cô không cừu không oán, cô sao lại muốn hại ta chứ?”

Như Ý cười nói: “Đợi khi tới địa ngục mà hỏi đi“. Niệm Băng nhất thời cảm thấy mơ hồ, cuối cùng chịu không nổi hôn mê đi.

“Tỷ, tỷ định xử lý thế nào hôm nay?” Một thiếu nữ dung mạo có vài phần giống Như Ý nhưng có phần rắn rỏi hơn, thân vận kình trang vọt ra từ trong hỏi. Nhìn thấy mắt Niệm Băng liền tiếp: “Dường như hắn chỉ là khách bình thường, sao tỷ phải hạ mê dược, bây giờ giải quyết sao đây?”

Như Ý lãnh đạm nói: “Như Mộng, đưa hắn ra ngoài thành giết đi, nhớ làm cho sạch sẽ một chút.”

“Tỷ, tỷ điên à? Cấp trên có lệnh không được tùy tiện giết người, càng không được giết nếu không phải là đối tượng báo thù. Tỷ làm vậy......”

Như Mông rõ ràng là bị Như Ý dọa đến hết hồn.

Ánh mắt lạnh lùng của Như Ý liếc qua Như Mộng nói: “Ta vì dân trừ hại thì có gì sai? Ngươi hãy nhìn người này đi, có một tướng mạo đàng hoàng mà lại chạy tới kỹ viện mua vui. Bộ dạng của hắn cao lắm cũng chỉ hơn hai mươi. Nếu để cho loại người này sống trên thế gian thì tương lai không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị hại nữa. Ngươi đã quên khi xưa ta đã bị gạt thế nào sao? Những nam nhân càng anh tuấn thì càng đáng giết.”

Nói tới đây,ánh mắt của nàng ngập tràn hận ý, toàn thân tức đến run rẩy khiến cho Như Mộng đứng bên cũng cảm thấy khiếp sợ.

“Đi đi, làm sao thì chắc ngươi đã hiểu rồi. Má mì nơi này để ta đối phó” Như Ý hung ác nhìn Niệm Băng rồi hướng về Như Mộng xua xua tay.

Như Mộng cũng không nói gì nhiều vác lấy Niệm Băng lên vài, mở cửa sổ rồi nhẹ nhàng như một con ly miêu nhảy vài cái rồi biến mất.

Nhìn theo bóng dáng Như Mộng dần ly khai, đôi mắt của Như Ý bỗng nhiên nhỏ lệ: “Nam nhân không có cái gì tốt, nam nhân càng anh tuấn thì càng là mối họa của nhân gian. Ta thấy một tên thì giết một tên, chỉ cần anh tuấn thì tất cả đều phải chết. Có như vậy nữ nhân mới có thể sống yên ổn được”

Băng Lan thành là thành thị mang tính thương nghiệp. Mặc dù đây là nơi giao giới của lưỡng quốc nhưng lúc này trời đã khuya, không thể tự do qua thành. Như Mộng vác theo niệm Băng, lén xuất thành rồi chạy nhanh tới một nơi vắng vẻ trong rừng thả Niệm Băng xuống đất.

“Người này thật sự đáng chết sao? Trên người hắn căn bản không hề có chút khí tức của đấu khí, chỉ là một người bình thường mà thôi. Tỷ tỷ cũng thật là, không thể vô cớ lạm sát người vô tội chứ! Bỏ đi, Dù sao hắn cũng chỉ là một người bình thường. Ta chỉ cần giải thích rõ với hắn rồi để hắn rời khỏi nơi này là được rồi. Đại lục bao la, tỷ tỷ cũng không thể nào nhìn thấy hắn lần nữa. Ai, hắn ta cũng thật anh tuấn, so với tỷ phu khi xưa còn anh tuấn hơn nhiều. Chẳng trách hôm nay tỷ tỷ lại phản ứng mạnh đến như vậy”

Dứt lời, Như Mộng đành lắc lắc đầu rồi lấy từ trong người ra một cái bình, đổ ra một viên đan dược đưa vào miệng của niệm Băng.

Thật ra, bản thân Như Mộng không biết chính vì trong lòng mình có thiện niệm nên đã cứu lấy mình một mạng. Quyển trục của Niệm Băng mặc dù không thể mở nhưng trên người vẫn còn bốn quyển xúc phát quyển trục phòng thân, trong đó cái mạnh nhất đạt tới lục giai. Nếu Như Mộng thật sự muốn hạ sát thủ thì khi ma pháp trận cảm thấy sinh mạng của Niệm Băng bị uy hiếp, tức thì quyển trục sẽ tự động phát tác. Với năng lực của Như Mộng hiện tại cộng thêm cự ly gần như vậy, căn bản không có lấy một cơ hội để tránh né.

Toàn thân Niệm Băng chợt phát lạnh khiến cho Niệm Băng từ trong hôn mê tỉnh lại: “Ủa? Đây là nơi nào?”

Một màn đen bao la khiến cho Niệm Băng chợt cảnh giác, ý niệm tức thì liên hệ với ma pháp quyển trục, tùy thời có thể ứng phó.

“Tiên sinh, thật là xin lỗi”

Nghe thấy thanh âm của Như Mộng, Niệm Băng lúc này mới phát giác ra bên cạnh còn có một người, vội vàng đứng dậy lui về sau mấy bước giữ khoảng cách với Như Mộng. Cũng do Như Mộng có sáu bảy phần giống như Ý, cộng thêm đầu óc của Niệm Băng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tức thì nhận lầm: “Như Ý tiểu thư, đây là nơi nào? Cô sao lại mang ta tới đây?”

Như Mộng vội nói: “Tiên sinh, ta không phải Như Ý. Đó là tỷ tỷ của ta, ta tên Như Mộng. Việc xảy ra hôm nay thật sự xin lỗi”

Cẩn thận quan sát, Niệm Băng phát hiện ra điểm khác nhau giữa Như Ý và Như Mộng. So sánh hai người mà nói thì Như Mộng gầy hơn một chút, người cao hơn một chút: “Như Mộng cô nương, ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”

Như Mộng trong lòng thầm kinh ngạc. Lâm nguy không loạn, nam tử anh tuấn trước mặt tuyệt không binh thường như nàng nghĩ. “Tiên sanh, xin đừng hiểu lầm. Tỷ tỷ của ta làm việc trong kỹ viện là có nguyên nhân, cụ thể như thế nào ta không thể nói rõ. Bất quá, tỷ ấy không phải loại người như ngài tưởng tưởng. Tỷ tỷ từng chịu một sự đả kích, vì vậy chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi. Tiên sinh, ở đây ta có chút tiền, ngài mau lập tức rời khỏi nơi này, đừng quay lại Băng Lan thành nữa”

Dứt lời Như Mộng liền lấy ra mấy tử kim tệ đưa cho Niệm Băng.

Nhìn nữ tử đơn thuần trước mặt, Niệm Băng lãnh đạm nói: “Như Mộng cô nướng, lệnh tỷ vô duyên vô cớ hạ độc ta. Nhưng cô lại không đồng ý nói rõ ràng. Không lẽ Băng Lan thành là nhà của các người sao? Bằng vào cái gì mà các người không cho ta trở về?”

Như Mộng nhíu mày: “Ngươi như ngươi sao không chịu động não vậy? Không lẽ ngươi chưa chết chưa chịu sao?”

“Chết?Tỷ tỷ của cô muốn giết ta? Ta cùng cô ta không thù không oán, sao lại muốn giết ta.” Niệm Băng chợt thấy khó hiểu, đồng thời cũng tự trách mình lơ là để dễ dàng bị rơi vào tình cảnh này.

Như Mộng bất lực nói: “Việc của tỷ tỷ ta không thể nói ra. Việc ta có thể làm chỉ có thể như vậy. Nếu như ngươi muốn quay trở lại thành thì ngay cả ta cũng không thể cứu ngươi. Vì sinh mạng của ngươi, tốt nhất hãy rời khỏi đây đi.”

Dứt lời, nàng cũng không nói nhiều với Niệm Băng, thân hình nhoáng lên vài cái tiêu thất trong bóng đêm. Niệm Băng đứng yên một chỗ, trong đầu không ngừng xuất hiện các ý nghĩ. Như Ý, Như Mộng, hai cái tên này không ngừng quyện lấy nhau. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật đúng là xui xẻo mà, dù sao vẫn chưa làm chuyện xấu mà! Bất quá bị người ta chơi như vậy, xém chút nữa là mất mang, việc này sao có thể bỏ qua được? Không, ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ nguyên nhân rồi nói

Ý niệm tức thì liên hệ với không gian chi giới, không gian ma pháp nguyên tố tức thì cuộn lấy Niệm Băng. Từ giới chỉ phát ra ngân sắc quang mang chói mắt. Một bộ hắc bào xuất hiện, tiếp theo đó một tấm diện cụ hinh khô lâu vô thanh vô tức hiện ra trên tấm trường bào. Niệm Băng lấy mặt nạ đeo vào, dùng trường bào mặc lên người, kéo cái nón che đầu. Mái tóc đen xõa ra. Thân phận này cuối cùng cũng phải dùng lại lần nữa. Thật không ngờ lần dùng lại chỉ vì một cái kỹ viện.

“Vĩ đại băng tuyết nữ thần! Thỉnh ngài cho ta mượn sự phẫn nộ, đưa ta tới bờ của mê thất – bạo phong tuyết.” Lam sắc quang điểm không ngừng hướng về Niệm Băng, nhiệt độ giảm dần, từng đóa tuyết hoa bắt đầu xuất hiện cuốn quang người Niệm Băng. Sử dụng chú ngữ để sử dụng ma pháp đúng là phiền phức, phải thông qua ngâm xướng để ngưng tụ ma pháp lực, thật là phí thời gian. Chẳng bằng trực tiếp sử dụng mà pháp quyển trục do trên ma pháp quyển trục sớm đã ngưng tụ đủ ma pháp lực, khi sử dụng hoàn toàn có thể thi triển đầy đủ uy lực của ma pháp.

Dưới sự khống chế mạnh mẽ của ma pháp, bạo phong tuyết từ từ đưa người Niệm Băng lên cao. Đứng giữa không trung nhìn thấy vị trí của Băng Lan thành, Niệm Băng không chế ma pháp bay về hướng đó. Vừa bay, Niệm Băng vừa suy nghĩ lại những gì xảy ra tại kỹ viện. Nữ tử tên Như Ý kia rõ ràng không phải đơn giản là một kỹ nữ. Hai tỷ muội bọn họ khuất thân trong kỹ viện nhất định là có mục đích gì đó. giống như Như Mộng đã nói, Như Ý nhất định đã phải chịu một đả kích nên khi mình vừa tiến vào phòng, trên người nàng ta bất giác đã tỏa ra một hàn ý mãnh liệt, tựa hồ như có cả sát cơ. Chỉ là lúc đó mình lại không nhận ra thôi. Đả kích của nàng ta nhất định là có liên quan tới nam nhân, hơn nữa hình như cùng dạng với mình. giống như khi xưa mình gặp phải a di xinh đẹp nên nhận là mụ mụ. Nhưng kỹ viện là nơi dơ bẩn, bọn họ có việc gì mà phải tàng thân ở đấy? Nhất định mình phải tìm hiểu cho rõ ràng.

Nghĩ tới đây, Niệm Băng bất giác thầm kêu may mắn. Nếu như không phải may mắn Như Mộng tha cho mình, không phải may mắn mình uống trúng ly rượu có mê dược chứ không phải độc dược thì dù cho mình có mang bao nhiêu ma pháp quyển trục đi nữa cũng không có đất dụng võ. Lúc này, Niệm Băng cũng đã quay lại bên trong Băng Lan thành. Cả thành lúc này đều đã chìm trong giấc ngủ sy. Niệm Băng cẩn thận thao túng bạo phong tuyết dưới chân. Pháp lực của Niệm Băng tới giờ vẫn chẳng tiêu hao bao nhiêu. Trải qua một thời gian lý giải về ma pháp, hiện tại Niệm Băng càng hiểu sao có thể sử dụng ma pháp lực một cách hợp lý. Vì vậy việc duy trì một tứ giai ma pháp đối với Niệm Băng không còn là vấn đề. Lúc này, hai tay Niệm Băng cầm Ngạo Thiên đao cùng Chánh Dương đao. Chưa ly khai khỏi Băng Nguyệt đế quốc thì Thần Lộ đao không nên dùng là tốt nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mặc dù mới tới Băng Lan thành không lâu nhưng trí nhớ của Niệm Băng rất tốt. Đầu tiên, Niệm Băng bay qua cửa thành tìm đến Lan Hinh tân quán trước. Sau đó, từ tân quán xác định phương vị bay tới kỹ viện. Lúc này trời cũng đã quá khuya, đèn đóm trong kỹ viện cũng đã tắt hết. Niệm Băng đứng lững lỡ trên không trung thăm dò tất cả các phòng. rất nhanh, Niệm Băng tìm ra căn phòng của Như Ý liền nhẹ nhàng bay tới phía ngoài. Thoáng do dự một chút, Niệm Băng chuẩn bị hành động thì đột nhiên trong phòng truyền ra một thanh âm khe khẽ. Trong lòng thoáng động, Niệm Băng khống chế bạo phong tuyết đưa mình nhè nhẹ tới sát cửa sổ nghe thanh âm bên trong. Như Mộng hình như mới vừa trở về, hạ giọng nói với Như Ý: “Tỷ, giờ này tỷ vẫn chưa ngủ sao?”

Như Ý lạnh lùng hỏi: “Việc đó giải quyết thế nào? Làm có sạch sẽ không? Ở nơi phức tạp như thế này nhất định không được để lộ chút sơ hở nào cả.”

Như Mộng do dự một chút rồi trả lời: “Đã sớm giải quyết xong rồi, tỷ, tỷ cứ yên tâm đi”

Như Ý thở dài nói: “Tiểu muội, ta biết làm như vậy thật khó cho ngươi. Ngươi căn bản quá mềm lòng, căn bản không thích hợp làm sát thủ. Đợi sau khi chúng ta trở về, ta sẽ hướng tới đại nhân hồi báo để ông ta điều ngươi sang cương vị khác. Có thể sẽ khiến ngươi trở thành chiến sĩ.”

“Tỷ, không thể như thế được. Ta chính là được đào tạo thành gián điệp mà! Sao có thể thành chiến sĩ chứ?” Thanh âm của Như Mông như đang rất bi thương.

Như Ý nói: “Thật ra cũng không có gì là không có khả năng. Dù sao ngươi cũng không giống như ta. Ta sớm dã lộ diện trước mặt mọi người nhưng ngươi thì từ trước tới giờ vẫn ẩn trong bóng tối. Tin tỷ tỷ đi, nhất định sẽ có cơ hội mà”

Nghe ở bên ngoài, Niệm Băng tức thì hiểu ra tất cả. Hai tỷ muội này rõ ràng không phải là người của Băng Nguyệt đế quốc mà là gián điệp nước khác, thông qua kỹ viện dùng nhan sắc quyến rũ khách nhân để dò la tin tức rồi truyền về bổn quốc. Xem ra việc này mình cũng chỉ biết vậy thôi. Mâu thuẫn giữa quốc gia tốt nhất mình không nên xen vào. Nghĩ vậy, Niệm Băng khống chế bạo phong tuyết muốn bỏ đi. Nào ngờ khi quay người lại, hắc bào vô ý quẹt vào cửa sổ phát ra âm thanh ma sát.

“Ai?” Giữa thanh âm trầm trầm, một đạo hàn quang phát ra. Mặc dù chỉ dựa vào thanh âm để phán đoán nhưng mục tiêu của đạo hàn quang lại chính là cổ họng của Niệm Băng. Thầm kêu không ổn, Niệm Băng không hề phát động ma pháp quyển trục, hữu thủ đưa lên, Ngạo Thiên đao hóa thành mười đạo tàn ảnh chia thành các phương vị khác nhau chém thẳng vào đạo hàn quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.