Hi Lạp Đức nuông chiều nhìn ái nữ của mình, nói: “Ngươi đừng làm phiền ta nữa, Hồ Quang mặc dù có vài phương diện không giống nam nhân, nhưng thực lực của hắn tại hoa dung đế quốc tuyệt đối nằm trong mười trong đứng đầu, sợ rằng hắn cũng chỉ có bắt ngươi là không có biện pháp. Sau này không nên tiếp tục trêu đùa hắn, dù sao, hắn đường đường là nguyên soái một phương.”
Miêu Miêu hừ một tiếng, nói: “Không, con muốn trêu trọc hắn, ai bảo hắn lần trước nói muốn nhận con làm con gái nuôi.”
Hi Lạp Đức bất đắc dĩ của nói: “Nha đầu ngươi a! Vừa ra khỏi cửa đã mang tới phiền toái cho ta rồi, lần sau ta nếu lại phát hiện ngươi để cho con hồ ly tùy tiện tìm chỗ đi tiểu, ta sẽ thiến nó.”
Miêu Miêu hi hi cười, nói: “Ba ba, người sẽ không làm như vậy đâu. Hồ ly rất thông minh, là sủng vật đầu tiên của con tiến vào đệ nhị giai đoạn mà, người làm sao có thể bỏ được?”
Hi Lạp Đức trừng mắt liếc Miêu Miêu, nói: “Ta bây giờ càng ngày càng hối hận đã dạy ngươi Triệu Hoán thuật đấy, nha đầu ngươi đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, lần này nếu không vì thấy tinh thần lực của ngươi có tiến bộ lớn, ngay cả trong số sủng vật cũng có con tiến hóa tới đệ nhị giai đoạn, ta đã không mang ngươi ra ngoài chơi, ngươi thành thật một chút cho ta, nếu không ta lập tức mang ngươi về nhà.”
Miêu Miêu lè lưỡi đáng yêu nói: “Được ạ, người ta nghe lời là được. Bất quá, ba ba người Nói xong, Niệm Băng ca ca có thể tới tham Hoa Long Trù Nghệ Tái hay không này không? Nếu hắn tới, nhất định có thể đạt được quán quân có phải không?”
Hi Lạp Đức hừ một tiếng, nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Niệm Băng tiểu tử trù nghệ mặc dù không tồi, nhưng cũng vị tất có thể thắng được mọi người.”
Miêu Miêu trong mắt toát ra một tia thần sắc mê mang, thì thào của nói: “Không biết Niệm Băng ca ca bây giờ thế nào rồi, muốn ăn thịt nướng của hắn quá!”
Hi Lạp Đức nói: “Ngươi sau này không có cơ hội nhìn thấy hắn nữa đâu. Đừng quên hắn là một gã trù sư, nếu ngươi và hắn ở cùng một chỗ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đem lũ tiểu sủng của ngươi ra làm thành thức ăn.”
Miêu Miêu cự lại, nói: “Sẽ không như vậy đâu, Niệm Băng ca ca tâm địa tốt nhất, chắc chắn sẽ không làm cho Miêu Miêu thương tâm.”
Nhìn vẻ mặt chấp nhất của nữ nhi Hi Lạp Đức trong lòng cả kinh, thầm nghĩ, không biết mang theo Miêu Miêu ra ra ngoài rốt cuộc là đúng hay sai, nếu thật sự gặp Niệm Băng, mình phải làm sao bây giờ? Giết hắn sao? Không được, hay là tận lực trở về thật sớm đây.
Ở một góc sân, một gã nam tử cao lớn trước người không ngừng truyền ra thanh âm nuốt nước miếng, dẫn dắt dân chúng chung quanh thỉnh thoảng đầu lại, ánh mắt tò mò.
Nam tử nọ thân cao chừng hơn hai thước, mái tóc ngắn màu xám nhìn qua cực kỳ đặc biệt. Nhất là hắn đôi mắt màu đen kia, nhãn châu hoàn toàn là màu đen. Thân thể của hắn rất gầy gò, nhìn qua bộ dáng tối đa ba mươi tuổi, dung mạo giống như dùng đao búa tạc nên, mặc dù rất gầy, nhưng nhìn lướt qua, thân thể của hắn tựa hồ là do cương thiết tạo thành. Làm cho người ta cảm thấy rất rắn chắc. Một bộ màu đen quần áo nhìn qua có chút lạnh lùng, hai tay khoanh lại sau lưng tựa như đang bảo vệ người phía trước, theo hướng hắn nhìn là một tiểu cô nương tuổi tác so với Miêu Miêu không sai biệt lắm, nàng có một mái tóc dài màu lam đậm kết thành một bím tóc sau lưng, một cặp mắt to màu xanh biếc nhìn qua vô cùng động lòng người, làn da trắng nõn hiện ra nhan sắc không khỏe mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ vẻ ra một tia mỉm cười tà tà, đó là một nụ cười mà tuổi của nàng cái không có khả năng lộ ra.
“ Bình Triều ca ca, ta muốn ăn những thứ bọn họ làm, nhìn qua rất ngon a.”
Nữ tử ngẩng đầu hướng nam tử cao lớn thân thể so với chính mình còn cao hơn phân nửa nói. Nam tử cao lớn vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, thản nhiên nói: “Không được, tiểu thư, ta phải bảo đảm sự an toàn của ngươi.”
Nữ tử bất mãn mở cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên một cước dẫm lên mũi chân của Bình Triều, đồng thời lấy tay dùng sức cấu vào đùi hắn, Bình Triều của sắc mặt nhất thời thay đổi, khuôn mặt thô ráp tái nhợt có chút vặn vẹo, nhưng hắn vẫn không cử động, tựa hồ đã quen với hành động này của nữ tử.
“ Bảo ngươi gọi ta U U bao nhiêu lần rồi, còn gọi tiểu thư, ta sẽ véo nhân trung của ngươi.”
Nói xong, U U không có hảo ý liếc mắt nhìn bộ vị ở giữa thân thể Bình Triều một cái. Bình Triều sắc mặt đại biến, ho khan một tiếng. “Được, tiểu thư, ta gọi là ngươi U U.”
U U lúc này mới hài lòng xoay người tiếp tục xem trận đấu trên đài, chỉ nụ cười nơi khóe miệng càng thêm tà ác. Đang ở lúc này, U U đột nhiên chứng kiến một thân ảnh nhỏ nhắn chạy lên giữa đài đấu, căn bản không có ai ngăn trở nàng, thân ảnh đó nhanh chóng di động, tay nàng cầm theo một đôi đũa, không ngừng gắp thức ăn đã chuẩn bị xong trên trù án cho vào trong miệng của mình, vừa ăn vừa thì thào nói cái gì đó.
U U trong mắt toát vẻ phẫn nộ, lại giẫm lên chân Bình Triều một cái. “Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, tại sao nàng có thể ăn mà ta lại không thể, ta bất kể, ta cũng muốn ăn.”
Nói xong, liền hướng đám người đi đến. Tấm hắc sắc phi phong lớn của Bình Triều khai chiển triển, cuốn lấy U U quay lại, thấp giọng nói: “Không nên làm loạn, chúng ta còn phải trở về. U U, ngươi quên chuyện tháng trước rồi sao?”
U U oán hận trừng mắt liếc Bình Triều, cái miệng nhỏ nhắn cong lên nhưng cuối cùng cũng không phản bác, lại dùng tay dùng sức niết Bình Triều một cái vào chỗ thuận tiện, lúc này mới tâm bất cam, tình bất nguyện xoay người rời khỏi, trước khi đi, nàng còn hung hăng trừng mắt liếc nữ tử nhỏ bé xinh xắn trên đài, trong lòng đã bắt đầu so đo.
Ăn mỹ thực trên đài đúng là Miêu Miêu, vừa ăn nàng vừa phê bình trù nghệ của các trù sư môn, phần lớn đánh giá của nàng chỉ có một câu. “Không ngon bằng Niệm Băng ca ca làm.”
Nhân viên phụ trách bảo hộ an toàn cũng không ít, nhưng khi Miêu Miêu lên đài không có tới một người ngăn trở nàng, cũng không phải không muốn ngăn trở, mà là lúc Miêu Miêu đi qua bọn họ bên người của lúc, các bảo vệ đều cảm giác thấy được trong đầu một trận mơ hồ, đành trơ mắt nhìn nàng đi tới.
Miêu Miêu đối tượng người nhấm nháp cuối cùng chính là người Tiểu Thiên tán thưởng lúc trước, Mạc Mạc. “Oa, tỷ tỷ, thức ăn ngươi làm ngon quá a! Mềm quá, thơm quá.”
Mạc Mạc có phần kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, mỉm cười nói: “Ăn ngon không? Vậy ngươi ăn nhiều một chút đi.”
Lúc này, đám bảo vệ đã phát hiện ra nguyên nhân gây phiền hà là Miêu Miêu, đều xông lên trên đài, Miêu Miêu tự cho vào miệng mình hai cái thái hoa, hướng Mạc Mạc cười nói: “Tỷ tỷ, lần sau ta còn muốn ăn đồ ngươi làm, ta đi trước nhé.” Nói xong, thoải mái đi xuống dưới đài.
Khi nàng đi qua đám bảo vệ này, mọi chuyện lại phát sinh như trước. Đám bảo vệ trong cơn mơ hồ như trơ mắt nhìn nàng rời đi. Nếu đổi lại là một người khác, dân chúng phía dưới sợ rằng đã la ó bất mãn rồi, nhưng Miêu Miêu thật sự quá đáng yêu, mỗi một động tác đều khiến người khác trong lòng nảy sinh yêu mến, dĩ nhiên không có một ai bởi hành động của nàng mà tỏ vẻ bất mãn.
Hi Lạp Đức cau mày nhìn nữ nhi chạy về, trầm giọng nói: “Ta truyền cho ngươi tinh thần ma pháp là để ngươi đi ăn vụng hay sao?”
Miêu Miêu nắm lấy bàn tay mềm dẻo và khoan dung của cha, nũng nịu nói: “Mụ mụ không phải thường xuyên gọi con là con mèo nhỏ tham ăn sao. Ba ba, ngươi còn đọa con, trở về con sẽ nói cho mụ mụ. Mụ mụ sẽ bắt người ngủ dưới sàn.”
Hi Lạp Đức cơ nhục trên mặt giật một cái. “Ngươi, ngươi đem mụ mụ ra dọa ta.”
Miêu Miêu hi hi cười, nói: “Mụ mụ nói ngươi là khí quản viêm, ba ba, khí quản viêm là ý tứ gì?”
Hi Lạp Đức không nói gì, làm một Long Triệu Hoán sư cường đại, khiến cho hắn không có biện pháp gì sợ rằng cũng chỉ có của nữ nhi và thê tử của mình. Nếu hai người các nàng liên kết, hắn càng thất bại thảm hại.
*-------
Rời khỏi sân, Niệm Băng cũng không đi xa, trực tiếp tìm một lữ điếm tại phụ cận ở đó, lần trước bán tiền quyển trục vẫn còn lại rất nhiều, mặc dù tiền ở lữ điếm bên này cũng khá đắt, nhưng hắn cũng không để ý nhiều lắm, hoàn hảo, lữ điếm cũng tính là tiện nghi, sạch sẽ. Khung cảnh sạch sẽ với ánh mặt trời chiếu khắp căn phòng rộng rãi tạo cho Niệm Băng không ít hảo cảm, đơn giản ăn một chút, hắn khoanh chân trên giường, vừa minh tưởng, vừa hồi tưởng mọi chuyện phát sinh hôm nay.
Tiểu Thiên, Mạc Mạc, bọn họ phân biệt am hiểu của Huyễn Ảnh Phân Cát Thiên Thiết Thủ và Bạch Tuyết Phiêu Linh Thiên Linh Thủ, Thiên Linh Thủ là tuyêt kỹ thành danh của Linh Trù, mà Thiên Thiết Thủ lại không phải am hiểu của Ngũ Đại Trù Thần. Lai lịch của Tiểu Thiên đối với Niệm Băng mà nói quả thực bí ẩn, nhưng từ sự tự tin mãnh liệt đó, Niệm Băng có thể thấy được, trù nghệ của hắn tuyệt không chỉ đơn giản là Thiên Thiết Thủ như vậy, bất quá, Niệm Băng cũng không bởi vì đối phương tự tin mà suy nghĩ nhiều, dù sao, trong lòng hắn, trù nghệ của Tiểu Thiên cho dù mạnh hơn nữa cũng vô pháp cùng đà trù thần tử tu so sánh.
Dứt bỏ tạp niệm trong lòng, Niệm Băng chậm rãi khép hai mắt lại, tiến vào cảnh giới minh tưởng sâu hơn, chỉ chừa lại một tia tinh thần lực ở bên ngoài cơ thể vẫn duy trì cảnh giác, trước khi tiến hành minh tưởng, hắn đã dùng ma pháp quyển trục bày kết giới chung quanh thân thể mình, từ sau khi có Thần Ky Bách Biến Đích Lục Mang Lục Mang - --- Tuyền Ki đao tới nay, tạo nghệ của hắn trên phương diện ma pháp trận đột nhiên tăng mạnh, dù sao, hiểu rõ hơn đối với không gian ma pháp, khả năng khắc họa ma pháp trận cũng có biến hóa vô cùng lớn.
Từ sau khi Băng Hỏa Đồng Nguyên đột phá, mỗi ngày minh tưởng thời gian dài đã trở thành thói quen của Niệm Băng, hắn cũng không phải một người thích an tĩnh, nhưng minh tưởng mang tới chỗ tốt lại quá rõ ràng, Băng Hỏa Đồng Nguyên sinh ra hấp dẫn lực đối với ma pháp nguyên rất mạnh, cũng khiến cho hắn mỗi lần minh tưởng đều có công hiệu gấp rưỡi, mỗi một lần minh tưởng xong đều có cảm thụ mới, ma pháp lực tăng lên rõ rệt, cũng bởi nguyên nhân này mới khiến Niệm Băng đối với minh tưởng thời gian dài hứng thú tăng nhiều, lần này trước khi tham gia Ma Pháp Sư Tân Duệ Đại Tái, hắn nhất định tới Thiên Đô thành, ở đó tiến hành bế quan quan minh tưởng thẳng đến khi trận đấu bắt đầu.
Minh tưởng khiến tinh thần của Niệm Băng trở nên tập trung dị thường, hồng, lam lưỡng sắc ma pháp nguyên tố không ngừng hướng thân thể hắn tập trung, trong trạng thái ma pháp tốt nhất, ma pháp lực của hắn đang từ từ tăng lên. Bây giờ hắn đã hoàn toàn ổn định tu vi ma đạo sĩ.
Trong quá trình minh tưởng thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác, bên ngoài trời đã tối sầm xuống, dư huy của trời chiều dần dần biến mất, đêm đã tối đen.
Đang trong minh tưởng tinh thần lực Niệm Băng đột nhiên có chút động, một tia ma pháp ba động khiến hắn từ trong minh tưởng bừng tỉnh, mở hai mắt, trong bóng tối trong phòng không làn ảnh hưởng tới thị lực của hắn của, tinh thần lực ngoại phóng, cẩn thận của cảm thụ tia ma pháp ba động.
Ma pháp ba động mang đến cảm giác lạnh như băng, mục tiêu cũng không phải mình mà là hướng tháp phía thành đông tới, cũng đã trễ thế này, sao lại có ma pháp sư hành động, hơn nữa, từ nọ|vậy tốc độ di động tia ma pháp ba động của đối phương có thể thấy, đây cũng không phải ma pháp sư bình thường, chẳng lẽ là phong hệ ma pháp sư sao?
Không, cảm giác lạnh như băng của không nằm trong số những loại ma pháp mình đã tiếp xúc qua, tựa hồ có khí tức tà ác, chẳng lẽ, chẳng lẽ là hắc ám ma pháp sư? Vừa nghĩ tới hắc ám ma pháp sư, Niệm Băng lại nhớ tới Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình bị trộm đi, trong cơn tò mò, hắn đẩy ra cửa sổ, trên cơ thể mình gia trì thêm một cái Bạo Phong Tuyết, chợt tăng tốc, theo hướng tia ma pháp ba động bay tới.
Niệm Băng bay của rất cao, bằng ma pháp lực và tinh thần lực khống chế của hắn bây giờ, Bạo Phong Tuyết đã có thể duy trì thời gian rất lâu. Dựa vào tinh thần lực của cảm thụ, rất nhanh hắn đã đuổi tới gần, đánh giá chủ nhân của tia ma pháp ba động, đó là hai người, người phía trước thân thể bị áo choàng màu đen che khuất, nhìn qua vóc người không cao, thân thể phảng phất như đang phi hành, cũng không có cảm giác như đang nhảy lên, mà phía sau hắn, là một gã nam tử cao lớn, mủi chân mỗi một lần chạm xuống đất đều ít nhất bật xa tới mười trượng, rất nhẹ nhàng đi theo người phía trước.
Tia ma pháp ba động Niệm Băng cảm thụ lúc trước chính là từ người phía trước phát ra. Thấy được bộ dáng chính thức của hai người, hắn càng khẳng định hai người này trên người phát ra là hắc ám khí tức, bọn họ trên người tựa hồ tỏa ra hắc sắc vụ khí, khí tức mười phần băng lãnh và tà ác.
Niệm Băng không kinh động bọn họ, lặng lẽ trên không trung vừa bay theo vừa giữ một khoảng cách, từ trong Không Gian Chi Giới lấy ra Tuyền Ki đao, lấy Băng Hỏa Đồng Nguyên dẫn động, dựa vào Tuyền Ki đao đem khí tức trên người mình hoàn toàn thu liễm, tại Tháp Lỗ Thành lại có hắc ám ma pháp sư xuất hiện, bọn họ muốn làm gì đây?
Thời gian không dài, hai người nọ đột nhiên ngừng lại, người phía trước bỏ mũ trùm trên đầu xuống, lộ ra mái tóc dài màu lam đậm, vị trí dừng lại của bọn họ là một lữ điếm nhìn qua rất xa hoa, nữ tử tóc lam nhìn qua xung quanh một chút, thấy không có người đi đường, lúc này mới vươn bàn tay nhỏ bé trắng noản, khắc họa cái gì đó trên tường, Niệm Băng đứng xa xa nhìn, kinh ngạc phát hiện đó là một ma pháp trận hắn chưa bao giờ nhìn thấy, hắc sắc vụ khí mờ đục không ngừng từ trong ma pháp trận phiêu dật ra, đi vào trong phạn điếm.
Từ ma pháp ba động của đối phương có thể thấy ma pháp lực cũng phải cường đại, nhưng hắc ám hệ ma pháp này quả thật rất quái dị, vụ khí nọ phảng phất như có tánh mạng, tự hướng bên trong lữ điếm đi vào. Niệm Băng trong lòng có chút do dự, mình có nên hay không đây? Hắc ám ma pháp sư trên đại lục cực kỳ hiếm thấy, có lẽ từ trên người bọn họ có thể tìm được một chút manh mối về Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Nguồn: https://truyenfull.vn
Đang ở lúc này, một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên. “Grào, grào - --”
Hắc sắc vụ khí vốn dũng mãnh tiến vào trong lữ điếm quay ngược lại, nữ tử kia hiển nhiên rất kinh hãi, quay đầu hướng nhìn đồng bạn của mình, cửa lữ điếm mở ra, một thanh âm ngây thơ vang lên. “Ai lại đáng ghét như vậy, đang buổi tối lại làm ầm ỹ khiến người ta thức giấc.” Miêu Miêu mái tóc đen hơi rối cỡi nãi ngưu từ trong phòng đi ra, vừa lúc cùng ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt nữ hắc ám ma pháp sư kia.