Đối với tiền bạc, Niệm Băng luôn luôn không có khái niệm gì, hiện tại mặc dù là đi làm việc, nhưng hội nghị còn chưa bắt đầu, mới có thể đưa tam nữ đi chơi, đương nhiên hy vọng các nàng có thể vui vẻ một chút.
Lam Thần mỉm cười theo sát bên cạnh Niệm Băng, nàng từ nhỏ theo Băng Tuyết nữ thần tế tự thanh tu, có thể nói là thanh tâm quả dục, đối với mọi chuyện của ngoại giới đều không cảm thấy hứng thú. Nhưng Phượng Nữ và Long Linh lại đi hết hàng này đến hàng nọ, nhìn thấy cũng vui lây. Bọn họ không mua thứ gì, thứ có thể khiến các nàng coi trọng, dù sao cũng quá ít.
Đi một hồi lâu, mới qua được một ngã tư đường, Tích Lỗ không khỏi thấp giọng phàn nàn nói: “Niệm Băng, với tốc độ hai lão bà này của ngươi, chỉ sợ ta chết đói cũng chưa đi tới chỗ ăn cơm. Chúng ta có thể ăn cái gì trước không?” Đối với hắn mà nói, lực hấp dẫn lớn nhất của Ngưỡng Quang đại lục chính là mỹ thực.
Niệm Băng mỉm cười, nói: “Được, chúng ta đi ăn cơm trước. Phượng Nữ, ta đưa Thần Thần và Tích Lỗ đại ca tới chúc điếm lần trước chúng ta gặp mặt, nàng và Linh nhi đi chơi xong thì qua đó tìm chúng ta.”
Phượng Nữ đang cùng Long Linh chọn lựa quần áo trong một y phục điếm, mặc dù các nàng đầu đội nón, nhưng trong lúc vô ý tản ra khí chất cao quý, vẫn khiến nữ lão bản trong điếm không ngừng nịnh nọt, đang mang những thứ đồ tốt nhất cho các nàng chọn lựa. Phượng Nữ nghe Niệm Băng nhắc tới chúc điếm, mặt liền đỏ lên, may mà còn có lụa trắng trên nón che đậy, từ bên ngoài nhìn thì không thể phát hiện, “Được rồi, các chàng cứ đi trước đi. Chúng ta chơi xong sẽ đi tới tìm ngươi, nếu có chuyện gì, chàng thổi phong địch gọi ta.”
Niệm Băng dặn dò: “Linh nhi lần đầu tiên đến Đô Thiên thành, nàng cần phải chú ý tới nàng ấy, đừng để nàng lạc mất.”
Phượng Nữ cười khúc khích, đáp: “Chàng nghĩ bọn thiếp còn là tiểu hài tử sao? Sao lại sợ như vậy? Mau đi đi.”
Niệm Băng lúc này mới cùng Tích Lỗ, Lam Thần bước nhanh, đi về hướng chúc điếm. Từ tân quán tới chúc điếm cũng không xa, một lát sau, bọn họ đã đi tới trước cửa chúc điếm. Giống như lần trước, nơi này sớm đã sắp thành một hàng, mặc dù giờ ăn cơm, nhưng Niệm Băng bọn họ vẫn phải xếp sau hơn mười người.
Mũi Tích Lỗ hít liên tục, ngửi hương khí truyền từ trong điếm ra, thấp giọng hỏi Niệm Băng: “Huynh đệ, chúng ta phải đợi bao lâu mới có thể ăn vậy?”
Niệm Băng nhún vai, đáp: “Không nghĩ tới nơi này làm ngon đến thế, không phải phạn điếm mà còn có nhiều người như vậy tới ăn.”
Lam Thần mỉm cười nói: “Những thứ đó ăn ngon lắm sao? Không bằng chúng ta đổi sang nơi khác thôi. Ở ngay gần đây, để các tỷ tỷ có thể tìm được.”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Không, ở nơi này ăn đi. Ngươi nghĩ sai rồi, cháo nơi này phi thường đặc sắc. Nàng nghĩ lão công của nàng là gì, ngay cả ta cũng thấy ăn rất ngon, sao nó có thể kém chứ? Phượng Nữ và Linh nhi quả là nhìn xa trông rộng! Thần Thần, nếu không thì nàng cứ tới đi chơi cùng các nàng ấy đi, ta và Tích Lỗ đại ca ở chỗ này xếp hàng là được rồi.”
Lắc đầu, Lam Thần mỉm cười, cũng không nói thêm, bàn tay nhỏ bé mát lạnh nắm chặt lấy bàn tay Niệm Băng, vai dán vào cánh tay hắn. Nàng luôn luôn thích yên tĩnh, thật vất vả mới được một mình ở một chỗ với Niệm Băng, mặc dù là đang đứng đợi, nhưng nàng vẫn cảm thấy phi thường thoải mái, trong lòng thầm nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì thật tốt!
Niệm Băng đương nhiên không biết Lam Thần suy nghĩ gì, ánh mắt hướng về phía trong chúc điếm, giống Tích Lỗ, hy vọng có thể sớm đi vào. Đột nhiên, khi hắn vô tình ngẩng đầu lên, thấy một thân ảnh yểu điệu trên cửa sổ, trong lòng khẽ động, trên mặt liền toát ra vẻ tươi cười, “Xem ra, chúng ta có thể ăn sớm một chút rồi.”
Vừa nói, Niệm Băng vừa nắm tay Lam Thần đi ra khỏi hàng. Băng Vân kinh ngạc: “Sao lại không xếp hàng chứ?”
Niệm Băng thần bí cười, đáp: “Gặp người quen thì đương nhiên không cần xếp hàng nữa, người này nàng cũng biết, Thần Thần, khôi phục tướng mạo đi, hắc hắc.”
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Niệm Băng, Lam Thần cảm thấy ấm áp trong lòng, Thần Lộ đao vẫn nằm trong thân thể nàng, được tinh thần lực của Niệm Băng khống chế, khôi phục dung mạo của mình. Ba người trực tiếp đi tới trước chúc điếm, vừa muốn đi vào, lại bị tiểu nhị ngăn cản, “Xin lỗi ba vị, bản điếm hiện tại đã đầy khách, mời các vị xếp hàng phía sau đi, cảm tạ.”
Niệm Băng mỉm cười nói: “Không cần xếp hàng, bằng hữu của ta đang ở lầu hai dùng cơm, cứ đưa chúng ta lên lầu đi.”
Tiểu nhị ngây ra một lúc, “A, nguyên lai là như vậy, ba vị xin theo ta.” Được hắn dẫn đường, Niệm Băng ba người đi lên lầu hai, lầu hai đều là bao phòng, lúc tiểu nhị hỏi Niệm Băng bao phòng số mấy, Niệm Băng gặp khó, hắn chỉ biết là phương vị đại khái, đâu có biết số phòng gì đâu? Bất quá, chuyện này cũng không làm khó được hắn, tinh thần lực trong nháy mắt phát ra, liền nhanh chóng tìm được vị trí chính xác, chỉ chỉ về bao phòng đó, tiểu nhị vội vàng đưa bọn họ đi tới.
Tiểu nhị ý bảo Niệm Băng ba người chờ, gõ nhẹ lên cửa bao phòng, trong phòng truyền ra một thanh âm bình thản, “Không phải đã nói đừng tới quấy rầy rồi sao?”
Tiểu nhị cung kính nói: “Xin lỗi, khách nhân của ngài tới.”
“Khách nhân của chúng ta?” Thanh âm trong phòng xuất hiện thêm vài phần kinh ngạc.
Băng Vân nhìn thoáng qua Niệm Băng, không khỏi nhéo tay hắn một chút, thấp giọng nói: “Đáng ghét, luôn thần thần bí bí, người trong phòng rốt cuộc thì là ai? “
Không đợi Niệm Băng trả lời, cửa phòng đã mở ra, một thân ảnh yểu điệu từ trong đi ra, mắt Băng Vân chợt lóe lên, liền nhận ngay ra người này, chính là kẻ trước đây từng tham gia ngũ quốc Tân Duệ ma pháp sư đại tái, đại biểu của Lãng Mộc đế quốc, Mộc Tinh. Mộc Tinh vừa mở cửa, liền thấy ngay thân hình cao lớn của Niệm Băng, nhất thời ngẩn ngơ, “Sao lại là ngươi?”
Niệm Băng mỉm cười, đáp: “Mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp được, chúng ta đang ở dưới lầu xếp hàng, đột nhiên thấy thân ảnh của tiểu thư qua cửa sổ, liền đi lên quấy rầy, cho phép chúng ta dùng cơm cùng chứ?”
Mộc Tinh trong mắt quang mang chợt ẩn chợt hiện, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ khó khăn, “Niệm Băng huynh, thật sự không có ý tứ, ta đang khoản đãi bằng hữu, không tiện lắm, không bằng, ngươi nói cho ta biết nơi các ngươi ở, chờ chuyện ở đây xong xuôi, Mộc Tinh lập tức tới bái phỏng.”
Niệm Băng mỉm cười đáp: “Thì ra là thế, nhiều ngày không gặp, Mộc Tinh tiểu thư càng thêm hấp dẫn. Ta mới từ Băng Nguyệt đế quốc đến, đang ở Quốc Tân Quán. Tiểu thư nếu có rỗi, có thể đến chỗ đó gặp chúng ta.” Nói xong, kéo Băng Vân xoay người rời đi.
Nghe xong Niệm Băng nói vậy, sắc mặt Mộc Tinh nhất thời biến đổi, chặn lại: “Niệm Băng huynh, xin chờ một chút.”
Niệm Băng quay người lại, mỉm cười hỏi: “Sao, còn có chuyện gì?”
Mộc Tinh nói: “Ngươi nói các ngươi đang ngụ tại Quốc Tân Quán, chẳng lẽ là sứ giả lần này của Băng Nguyệt đế quốc sao?”
Niệm Băng sớm đã đoán được nàng sẽ có phản ứng như vậy, gật đầu đáp: “Được bệ hạ tin tưởng, lần này ta tới đây với thân phận thủ tịch ma pháp sư, đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc.”
Mộc Tinh nhìn ánh mắt đầy hàm ý của Niệm Băng, trong lòng thầm run sợ, nói: “Đã như vậy, cũng không coi là ngoại nhân, bằng hữu mà tiểu muội mời chính là đến từ Áo Lan đế quốc, Niệm huynh mời vào, vừa lúc chúng ta có thể đàm luận.” Nói xong, nàng vội vàng tránh người khỏi cửa.
Niệm Băng nắm tay Băng Vân thật chặt, “Tích Lỗ đại ca, ta nói chúng ta có thể không cần xếp hàng mà, Mộc Tinh tiểu thư luôn luôn hiếu khách.” Vừa nói xong, bọn họ đã đi vào bên trong phòng.
Bao phòng này cực kỳ rộng rãi, ở giữa là chiếc bàn lớn đủ cho hai mươi người cùng ngồi dùng cơm, ngoại trừ Mộc Tinh ra, tron phòng còn có ba người, trước mặt mỗi người đều bày một nồi cháo nhỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL
“Niệm Băng?” Tiếng kinh hô vang lên, ba người trong phòng thì có hai người đứng lên, chính là Ngọc Như Yên và trí nữ Lạc Nhu đã lâu không gặp. Ngọc Như Yên có vẻ bớt phần tươi tắn, nhưng ánh mắt của nàng lại càng thêm lợi hại. Lạc Nhu so với lần trước Niệm Băng gặp thì thay đổi rất nhiều, một thân hắc sắc trường quần, nhìn qua phi thường trắng trẻo, váy mặc dù đơn giản, nhưng trên ngực có một viên thủy lam sắc bảo thạch đường kính chừng ba tấc, cùng rạng rỡ với cặp mắt màu lam thâm thúy của nàng, mái tóc dài cuộn sóng dài hơn trước kia chừng một thước, để tóc không xõa xuống, lúc trước vốn là để buông xuống đùi, lúc này đứng lên, có thể thấy rõ, tóc dài đã qua đầu gối. Thay đổi lớn nhất chính là khí chất của nàng, trong ấn tượng của Niệm Băng, Lạc Nhu mặc dù tràn ngập trí tuệ, nhưng nàng lại có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng hiện tại xem ra, ánh mắt thâm thúy của nàng lại có thêm vài phần bình thản, khí tức so với trước kia đã thành thục hơn rất nhiều.
“Mẹ, Lạc Nhu tiểu thư.” Ngọc Như Yên tựa hồ đã quên bên cạnh còn có Mộc Tinh, thân chợt lóe lên đã đi tới trước mặt Niệm Băng, hai tay nắm chặt bờ vai hắn, ánh mắt không ngừng nhìn khắp thân hắn, cảm thụ được sinh mệnh lực mênh mông phát ra từ trên người Niệm Băng, con mắt Ngọc Như Yên đã ươn ướt, “Tốt, tốt, hài tử, ngươi không sao thì thật quá tốt.”
Mộc Tinh thừ người đứng ở một bên, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Niệm Băng lại có quan hệ với Ngọc Như Yên, tiếng Niệm Băng gọi mụ vừa thoát khỏi miệng, nhất thời khiến lòng nàng đại loạn.
“Mẹ.” Băng Vân hất mạnh nón trên đầu ra nhào vào lòng mẫu thân, nước mắt không thể khống chế được mà chảy xuôi xuống, một năm rưỡi qua, rốt cục cũng lại được mẫu thân, nàng sao có thể không kích động chứ? Ngọc Như Yên tràn ngập mừng rỡ trong lòng, một tay ôm nữ nhi, một tay nắm lấy tay Niệm Băng, kích động nói không ra lời.
Lạc Nhu nhìn Niệm Băng thật sâu, rồi nhìn nhìn lại Lam Thần, kích động lúc trước rất nhanh biến mất, đi tới trước mặt Niệm Băng, mỉm cười nói: “Niệm Băng, đã lâu không gặp.”
Niệm Băng mỉm cười đáp: “Thật là lâu không gặp! Uy danh của tiểu thư, ta ở Băng Nguyệt đế quốc đã nghe nói.”
Lạc Nhu nhìn thật sâu Niệm Băng, rồi nói: “Đấy chẳng phải do ngươi ban tặng sao? Lạc Nhu vẫn chưa có cơ hội để cảm tạ ngươi.”
Niệm Băng trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, bởi vì hắn không rõ tại sao Lạc Nhu lại nói ra tên của chính mình mà không dùng tên giả, đáp: “Được rồi, chúng ta ngồi xuống đã, đừng khiến Mộc Tinh tiểu thư chê cười.” Vừa nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo tay Ngọc Như Yên.
Ngọc Như Yên lúc này mới phản ứng lại, kéo Lam Thần ngồi ở một bên, dùng đấu khí ngưng tụ thành thanh âm, quay về phía nàng nói gì đó.
Lúc này, lòng Mộc Tinh càng thêm rối loạn, Lam Thần, không, trong lòng hắn vẫn còn là Băng Vân, cường đại ma pháp sư của Băng Thần tháp lại là nữ nhi của Ngọc Như Yên sao? Rốt cuộc thì Niệm Băng có thân phận gì? Hắn nếu đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc mà đến, nhưng là, hắn lại có quan hệ mật thiết với Ngọc Như Yên này, lại quen với kình địch Lạc Nhu của mình, nhìn dáng vẻ của hắn cùng vào với Băng Vân, hiển nhiên đã rất thân mật, một năm rưỡi trước, bọn họ vẫn còn là đối địch! Rối loạn, tất cả đều rối loạn.
Quanh thân Băng Vân toát ra một tầng lam sắc quang mang, thanh âm được băng nguyên tố tác dụng thu nhỏ lại, nói chuyện cùng Ngọc Như Yên, dường như sớm đã quên đi nơi này còn còn có những người khác. Ánh mắt của Niệm Băng quét qua, rơi trên người một kẻ xa lạ duy nhất trong phòng. Nhìn thấy người này, hắn trong lòng không khỏi thầm rung động, đó là một nam tử anh tuấn, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, một thân thanh sắc võ phục tinh xảo, khí tức hoàn toàn nội liễm, từ biểu hiện thì giống như một người thường, nếu không phải tinh thần lực của Niệm Băng cao cường, thì không thể phát hiện khí tức chân chính của hắn. Người này rất giỏi ấn tàng thực lực, đấu khí hoàn toàn ngưng tụ trong cơ thể, thế nhưng, Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn huyệt mà quan sát hắn, lại phát hiện người này tuyệt không đơn giản, cường độ năng lượng cũng không thể dưới Tích Lỗ. Phát hiện này, khiến hắn cũng có chút u mê, Ngưỡng Quang đại lục lúc nào lại xuất hiện ra thập nhị giai vũ kỹ cao thủ như vậy? Trách không được Mộc Tinh ở chỗ này mời Lạc Nhu và Ngọc Như Yên ăn cơm lại chỉ mang theo mình hắn đến.
Lạc Nhu để Niệm Băng ngồi ngay bên cạnh mình, Tích Lỗ thì ngồi ở phía bên kia Niệm Băng, Lạc Nhu không nhìn mẫu nữ Ngọc Như Yên, mỉm cười nói: “Niệm Băng, nguyên lai ngươi đã biết Mộc Tinh tiểu thư. Ta và Tinh Tinh từ nhỏ đã là hảo bằng hữu, nàng từng ở nhà ta một thời gian dài.” Nàng là vì nhận ra nghi hoặc trong lòng Niệm Băng nên mới giới thiệu như vậy.
Trong lòng Niệm Băng cảm thấy kỳ quái, Mộc Tinh nếu là công chúa của Lãng Mộc đế quốc, sao lại ở Băng Tuyết thành chứ? Bất quá, hắn cũng không hỏi, mỉm cười nói: “Thật sự là khéo! Chúng ta phân biệt đại biểu cho tam đại đế quốc tới nơi này tham gia tứ quốc công luận đại hội, rồi lại gặp nhau trong chúc điếm này. A, Mộc Tinh tiểu thư, nhờ gọi phục vụ sinh mang chút gì ăn, chúng ta còn chưa ăn gì.”
Mộc Tinh lúc này mới tỉnh táo lại, nàng quả thực có khí độ hơn người, thần sắc trên mặt lập tức khôi phục bình thường, mỉm cười gật đầu, gọi tiểu nhị tới lấy thêm rất nhiều thực vật. Tích Lỗ từ lúc tiến vào, ánh mắt liền rơi trên thân của nam tử anh tuấn kia, mà tên nam tử kia cũng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt hai người không ai nhường ai, không ngừng đối chọi giữa không trung.
Niệm Băng nói: “Không biết hai vị tiểu thư đang bàn bạc cái gì, ta có thể tham dự chứ?”
Mộc Tinh thản nhiên cười, đáp: “Đương nhiên là được. Kỳ thật, chúng ta đang đoán xem Băng Nguyệt đế quốc các ngươi sẽ phái ai tới tham gia tứ quốc công luận đại hội lần này, không nghĩ tới ngươi lại tự mình tìm đến.”
Niệm Băng phảng phất như không nghe được ý châm chọc trong lời nói của nàng, mỉm cười, nói: “Cho nên ta mới nói là trùng hợp mà, kỳ thật, ta chỉ là sứ giả mà thôi, lần này quốc gia ta phái tới quan viên cao nhất không phải là ta, ta chỉ phụ trách đàm phán mà thôi, sứ đoàn cũng do nàng đưa tới.”