Hai thanh niên nhân chỉ ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, không có lên tiếng, tự nhiên cũng có ý tránh ra.
Niệm Băng phẫn nộ, hắn có thể tưởng tượng bên trong xảy ra chuyện gì, thế nhưng, trong phòng chẳng những có Phượng Nữ mà mình yêu thương sâu sắc, đồng thời, cũng có luyến nhân của ca ca, bất luận ai xảy ra chuyện, đều là chuyện hắn không dám nghĩ tới. Phượng Nữ tự trốn đi, với tác phong của phượng tộc, bọn họ sẽ để yên cho Phượng Nữ sao?
Không do dự, Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao cùng Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức đồng thời tiến vào trong tay Niệm Băng, băng cùng hỏa lưỡng khí tức trong nháy mắt bốc lên, lúc này Niệm Băng dị thường hãi nhân, sau lưng hắn, đồng thời xuất hiện hai loại khí tức bất đồng, phượng tộc nhân bên trái cảm nhận được chính là băng lãnh khí tức, mà phượng tộc nhân bên phải lại hoàn toàn trái ngược. Cảm nhận được chính là hỏa diễm nóng rực. Nhất băng nhất hỏa, lưỡng chủng cực đoan đồng thời xuất hiện, nhất thời khiến bọn hắn lộ vẻ kinh ngạc.
“Không tránh ra, ta không ngại hủy cả lữ điếm này.” Thanh âm Niệm Băng phảng phất phát ra từ cửu u, vì Phượng Nữ, hắn chuyện gì cũng dám làm.
“Niệm Băng, không được.” Đúng thời khắc nguy cơ này, thanh âm của Phượng Nữ từ trong phòng truyền ra, chỉ thấy Phượng Nữ cùng Y Nặc đi theo ba người ra khỏi phòng. Ba gã phượng tộc thì có hai người Niệm Băng đã biết, một người chính là Phượng Hương lần trước đi ám sát mình. Mà người kia, là kẻ cùng mình đánh đến lưỡng bại câu thương, Phượng Không trưởng lão, sắc mặt hai người cũng không quá dễ coi. Ba phượng tộc nhân tạo thành thế tam giác vây lấy Phượng Nữ và Y Nặc.
“Xảy ra chuyện gì?” Dung Băng chạy lại.
Phượng Không cùng Phượng Hương đồng thời thất thanh kinh hô, “A! Ngươi không chết?”
Niệm Băng ngây ra một lúc. Nhất thời minh bạch bọn họ nhận lầm người, lúc này, hắn cũng không còn cách nào khác, bất luận là Dung Băng hay là Phượng Nữ và/ Y Nặc, hắn cũng không hy vọng bị một điểm thương tổn nào, lập tức vỗ vỗ hung châm trước ngực, trở lại diện mạo vốn có, “Không sai, ta không chết. Chỉ cần ta còn sống. Các ngươi cũng đừng mong mang được Phượng Nữ đi.”
Dung Băng lạnh lùng nhìn năm phượng tộc nhân trước mặt. Lạnh nhạt nói: “Niệm Băng, nơi này là địa bàn của chúng ta, không có ta đồng ý, ai cũng không thể mang bất luận kẻ nào ly khai.”
Phượng Hương hừ một tiếng, nói: “Hai người các ngươi thật giống nhau, ngươi là ai? Ngươi nói chúng ta không thể mang người đi thì chúng ta sẽ không mang đi sao?”
Dung Băng thấy Phượng Hương to tiếng, phảng phất lại chỉ như nhìn vật chết, khinh thường hừ một tiếng, nói: “Từ khi Hoa Dung đế quốc thành lập tới nay, có thể ở Đô Thiên nội thành này tùy tiện mang người của chúng ta đi chỉ có một, đó chính là Băng Tuyết nữ thần tế tự, trừ phi các ngươi tự nhận là có thể đạt tới thực lực như vậy, nếu không, các ngươi tưởng rằng mình có thể mang ai đi thì mang sao?”
Phượng Không trưởng lão ngăn Phượng Hương đang muốn phát tác lại, nói: “Các hạ khẩu khí thật lớn, Phượng Nữ là tộc nhân của chúng ta, chúng ta phải mang người đi, nếu không, ta rất khó bảo chứng sẽ không thương tổn các ngươi.” Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng trên người lại lờ mờ toát ra một uy thế cường đại, khiến Dung Băng thầm giật mình.
Cường giả Dung Băng thấy nhiều, từ khí tức mà Phượng Không lộ ra, hắn rất dễ dàng nhận ra, vũ giả có tuổi này của đối phương chỉ sợ là một cao thủ cấp bậc vũ thánh, đối mặt cao thủ như vậy, Dung Băng trong lòng cũng không có gì e ngại, Dung gia ở Hoa Dung đế quốc là thế nào? Thân là tiểu vương gia, tràng diện này hắn đã thấy nhiều, hơn nữa, đối phương hiện tại còn giữ cả công chúa của Hoa Dung đế quốc đương triều, chỉ dựa vào thân phận của hắn cùng với Y Nặc, đừng nói đối phương chỉ có một vũ thánh, cho dù có mười, cũng không nhất định có thể mang người ra khỏi Đô Thiên nội thành này.
Phượng Nữ trong mắt toát ra một tia bi thương, bình tĩnh nhìn Niệm Băng, nói: “Niệm Băng, không nên ngăn cản trưởng lão và tộc nhân của ta được không? Không trưởng lão đã đáp ứng ta, sẽ không làm khó bất luận kẻ nào, chỉ cần mang mình ta đi. Còn nhớ chúng ta ngày đầu tiên gặp mặt, ta nói với ngươi thế nào? Chờ ta, được chứ?”
Lời Phượng Nữ vừa nói ra, Niệm Băng trong lòng đau đớn, khuôn mặt anh tuấn của hắn đã co quắp vì phẫn nộ, ngay cả người mình thương yêu nhất cũng không bảo vệ được, vậy, mình còn là nam nhân sao? Lúc này hắn cũng không phát hiện, Phượng Không mang đến bốn người, ngoại trừ Phượng Hương ra, trong mắt ba gã thanh niên đều toát ra vẻ phẫn nộ. Phượng Nữ là phượng tộc đệ nhất mỹ nữ, tự nhiên là đối tượng mà chúng thanh niên này truy cầu, thế nhưng, bọn họ không ngờ tới, Phượng Nữ lại đi thích một ngoại nhân, lại không tiếc vì ngoại nhân này mà trốn thoát khỏi tộc, bọn họ sớm đã bất tri bất giác sinh ra hận ý đối với Niệm Băng.
“Không được, hôm nay trừ phi ta chết, nếu không, ai cũng không thể mang ngươi ly khai nơi này.” Thanh âm của Niệm Băng như chém đinh chặt sắt, không hề để lại một chút đường lui, trong lòng hắn thầm phát thệ, dù phải sử dụng trớ chú ma pháp, cũng tuyệt đối không thể để Phượng Nữ rời khỏi mình. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Dung Băng đè vai Niệm Băng, nói: “Đệ đệ, ngươi tỉnh táo một chút, yên tâm đi, chỉ cần còn ở Đô Thiên nội thành, ai cũng sẽ không sao cả.”
Y Nặc phảng phất như là không bị người kiềm chế, hì hì cười, nói: “Đúng vậy! Bất quá, hôm nay thật sự là kích thích a, loại cảm giác này ta lâu rồi không trải qua.”
Dung Băng nhíu nhíu mày, nói: “Y Nặc, không nên náo loạn. Vị lão tiên sinh này, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, thả người của chúng ta ra, ta có thể cho các ngươi bình an ly khai, nếu không, hậu quả tự mình chịu.
Phượng Không lạnh nhạt nói: “Ta cho tới bây giờ còn chưa sợ có hậu quả gì. Thanh niên nhân, nói chuyện không nên quá lớn lối. Mau tránh ra, chúng ta muốn ly khai.” Nếu không phải hắn ngăn trở, bốn phượng tộc niên khinh cao thủ sớm đã động thủ rồi. Mặc dù Phượng Không lo lắng rất chu toàn, nhưng nơi này dù sao cũng là thủ đô của Hoa Dung đế quốc, thủ vệ sâm nghiêm, lại có Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn nổi tiếng toàn đại lục, có thể không kinh động quan phương là tốt nhất.
Dung Băng nở nụ cười, hắn cười rất lạnh, ánh mắt lóng lánh như thiểm điện.
Y Nặc bật cười, nói: “Lại nữa rồi, Dung Băng. Ngươi có biết không, kiểu cười này của ngươi so với khóc còn muốn khó coi hơn.”
Dung Băng sắc mặt cứng đờ, hơi giận nói: “Lúc này là lúc nào rồi, ngươi còn tâm tình nói đùa.
Y Nặc bĩu môi, cúi đầu nói: “Được, nhân gia không đùa là được. Đại gia gia, nhị gia gia. Các ngươi mau ra đây! Có người khi dễ Nặc Nặc, các ngươi nếu còn không ra, khi trở về ta sẽ mách phụ thân.”
Nghe xong Y Nặc nói, Phượng Không trong lòng không khỏi cả kinh. Chẳng lẽ chung quanh còn có người khác ẩn nấp sao? Với tu vi của mình vi cũng không cảm giác được?
Đúng lúc này, nhất thanh nhất hôi, lưỡng đạo thân ảnh phiêu nhiên tới, Phượng Không mặc dù phản ứng kịp, nhưng cũng chỉ kịp ngăn chặn một đạo thân ảnh, ầm một tiếng. Cả tòa lữ điếm rung lên. Niệm Băng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Y Nặc đã rời khỏi vị trí lúc trước, theo hôi sắc thân ảnh xuất hiện bên cạnh Dung Băng.
Phượng Không trưởng lão lùi một bước về phía sau, hai mắt sáng rực, “Hảo tu vi.”
Thanh sắc thân ảnh lui về trước người Y Nặc, thản nhiên nói: “Ngươi cũng không tồi. Cửu Ly đấu khí rất thâm hậu, xin hỏi, ngươi là vị trưởng lão nào trong phượng tộc?”
Phượng Không trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, hắn hiển nhiên không ngờ là thân phận của mình lại dễ dàng bị đối phương phát hiện như vậy, nhưng thân là phượng tộc trưởng lão, hắn luôn luôn biết giữ trầm ổn, thản nhiên cười, nói: “Tại hạ Phượng Không, chẳng biết hai vị là?”
Lúc này, Niệm Băng đã thấy rõ chủ nhân của lưỡng đạo thân ảnh kia, đó là hai lão giả, nhìn qua niên kỷ cũng đã ngoài thất tuần, râu tóc trắng xóa, hai người tướng mạo bình thường, so với một lão nhân thì chẳng có gì khác, thế nhưng nhãn thần của bọn họ lại sắc bén dị thường, ánh mắt giống như thực chất, dù Niệm Băng tinh thần lực không tầm thường, khi nhìn vào mắt bọn họ, cũng không chịu nổi phải né đi một chút. Trong lòng Niệm Băng nghiêm túc, Tra Cực từng nói với hắn, bất luận là hành nghiệp gì, kẻ nhìn qua càng bình thường, càng có thể là cao thủ hàng đầu, hai vị lão nhân trước mặt không phải vậy sao? Xem bộ dáng bọn hắn cũng không có gì kỳ lạ, nhưng chỉ một người đã có thể đánh bình thủ với Phượng Không, mặc dù đó là lúc Phượng Không không sử dụng phượng hoàng biến, nhưng thực lực như thế, cũng tuyệt đối xứng với hai chữ vũ thánh.
Thanh y lão giả thản nhiên cười, nói: “Phượng Không trưởng lão không cần biết, chúng ta chỉ là hạ nhân của tiểu chủ nhân mà thôi.”
Y Nặc làm nũng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ai nói vậy, các người rõ ràng là đại gia gia, nhị gia gia của ta mà. Ngay cả gia gia ta cũng xưng huynh gọi đệ cùng các người mà.”
Phượng Không thấy hai vũ thánh cấp bậc cao thủ trước mặt lại xưng là hạ nhân, lại nhìn lại Niệm Băng và Dung Băng bừng bừng như hổ, hắn biết, hôm nay sợ rằng khó mà mang Phượng Nữ đi, chỉ với hai vũ thánh trước mặt đã rất khó đối phó, huống chi đối phương còn có thêm ma pháp sư mạnh giống Niệm Băng nữa, một khi Phượng Nữ chống lại, sợ rằng vị tất bên mình đã có thể toàn thân thoát ra.
Khi Phượng Không còn đang cân nhắc lợi hại, Dung Băng mở miệng, “Ta nghĩ, hiện tại mấy vị có thể đi, ta không biết phượng tộc cái gì, nhưng ta biết, đây là thủ đô của Hoa Dung đế quốc, nể mặt Phượng Nữ là tộc nhân của các ngươi, lần này ta không làm khó các ngươi, nếu tái kiến, đừng trách ta không khách khí.”
Phượng Không thấy ngữ khí khinh người của Dung Băng, trong lòng không khỏi tức giận, lạnh lùng nói: “Được, hôm nay chúng ta đi, bất quá, các hạ là người phương nào, hôm khác sẽ xin thỉnh giáo. Phượng tộc uy nghiêm, không tha bất luận kẻ nào vũ nhục.”
Dung Băng thản nhiên nói: “Làm nhục người thì bị người làm nhục. Ta là Dung Băng, nếu muốn trả thù, các ngươi có thể tới Dung vương phủ tìm ta, chỉ cần báo tên ta, người trong phủ đệ đều biết.”
Phượng Không hít một ngụm khí lạnh, hắn mặc dù đối với sự tình ở ngoại giới không quen thuộc, thế nhưng Dung gia của Hoa Dung đế quốc thì hắn sao lại không biết? Nhìn bộ dáng của Dung Băng, không cần hỏi, hắn tự nhiên là có địa vị không nhỏ ở Dung gia, mà Niệm Băng có tướng mạo giống hắn đến vậy, chỉ sợ cũng là người Dung gia, xem ra, lần sau truy tìm Phượng Nữ cũng khó mà hoàn thành được!
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: “Phượng Không trưởng lão, trước khi các ngươi đi, ta lặp lại lời lúc trước, trừ phi ta chết, nếu không, các ngươi đừng mong mang Phượng Nữ đi.”
Phượng Hương bốn người giận dữ, đồng thời tiến lên trước một bước, Cửu Ly đấu khí phát ra nóng rực, hướng về phía Niệm Băng và Dung Băng.
Niệm Băng huynh đệ không sợ chút nào, hai người bước lên một bước đón, băng hỏa đồng nguyên ma pháp của Niệm Băng cùng hỏa diễm ma pháp của Dung Băng chống đỡ bốn người họ cũng không hề yếu thế, ở khí thế, song phương không ai làm gì được đối phương.
Phượng Không nhìn Phượng Nữ thật sâu, thở dài nói: “Hài tử, ngươi bảo trọng. Chúng ta đi.” Nói xong, đái lĩnh Phượng Hương đám người đi ra phía ngoài. Niệm Băng cùng Dung Băng cũng không ngăn trở, tùy ý bọn họ ly khai, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Niệm Băng trong mắt quang mang chớp sáng, hắn với phượng tộc vốn không có ấn tượng gì tốt, lần này phượng tộc lại phái người tới bắt Phượng Nữ, ác cảm lại càng mãnh liệt hơn so với trước kia, trong ngực đã mọc lên một tia bực bội.
“Tiểu công chúa, đã không còn việc gì, ngươi cũng nên theo chúng ta hồi cung đi?” Thanh y lão giả có chút bất đắc dĩ nhìn Y Nặc.
Y nặc suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, thời gian quả thực không còn sớm. Dung Băng, ta về trước, nhớ tìm ta chơi. Phượng Nữ, tái kiến, hôm nay biết ngươi thật cao hứng, ta đi trước. Đại gia gia, nhị gia gia, chúng ta đi thôi.”
Dung Băng trong mắt toát ra một tia ôn nhu, “Trên đường cẩn thận một chút, đừng ham chơi làm phiền hai vị gia gia, biết chưa?”
Y Nặc có chút bất mãn nói: “Biết rồi, nhân gia cũng không phải tiểu hài tử. A, được rồi, tên giống Dung Băng kia, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nợ ta một lần. Sau này, ta phải đòi lễ vật thật lớn mới được.” Nói xong, mỉm cười cùng hai vị lão giả đồng thời ly khai.
Nhìn bóng Y Nặc ly khai, Niệm Băng không nhịn được cười nói: “Ca, ngươi thật sự là tìm được một tẩu tử vui tính.”
Dung Băng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nàng từ nhỏ sinh trưởng trong nhà đế vương, lại rất được Hoa Thiên đại đế sủng ái, tự nhiên không biết gì là sầu, gì là bi. Luôn giống một hài tử.” Bất tri bất giác, giọng hắn cũng toát ra vẻ yêu chiều.
Niệm Băng tiến lên cầm tay Phượng Nữ, nhìn nàng có chút thất thần, trong lòng không nhịn được đau xót, nói: “Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ. Bị thương sao?”
Phượng Nữ lắc đầu, nói: “Không trưởng lão bọn họ vừa tới thì các ngươi đã quay về. Ta không sao. Dung Băng đại ca, lần này cảm tạ ngươi.”
Dung Băng mỉm cười, đáp: “Cám ơn cái gì, đệ muội, ngươi yên tâm ở chỗ này, chỉ cần có ta, không ai dám thương hại ngươi, nơi này là Đô Thiên thành, không phải chỗ nào khác, ta nghĩ, bọn họ hẳn là sẽ không trở lại.”
Phượng Nữ than nhẹ một tiếng, nói: “Ta không thể vĩnh viễn ở cùng Niệm Băng ở chỗ này, Phượng Không trưởng lão bọn họ sẽ không buông tha đâu.”
Niệm Băng nắm chặt tay Phượng Nữ, nói: “Yên tâm đi, chỉ cần có ta, bọn họ không thể mang ngươi đi.”