Băng Hỏa Ma Trù

Chương 169: Chương 169: Phượng tộc tứ đại cao thủ (Hạ)




Lam Vũ kéo tay Ngọc Như Yên, Lam Tầm kéo tay Như Ý, ánh mắt năm người đều tập trung trên người Niệm Băng. Hít một hơi thật sâu, Niệm Băng khôi phục tâm tình của mình, giờ phút này, tâm của hắn trở nên dị thường bình tĩnh, tay phải một dẫn, chín quả dưa chuột từ Không Gian Chi Giới xuất hiện, đặt ở trên cái thớt.

Vì bữa cơm hôm nay, Niệm Băng không chỉ chuẩn bị tốt gia vị, ngay cả dụng cụ để đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt, một cái đĩa lớn đường kính một thước theo chín quả dưa chuột xuất hiện, Niệm Băng cầm cái đĩa bằng tay trái, tay phải giơ lên, Ngạo Thiên đao mang theo phong hệ khí tức giống như một làn thu thủy xuất hiện tại trong bàn tay hắn, nhìn trước mọi người đài của mỉm cười nói:

“Ngọc a di, nói vậy các ngươi đều có hơi khát, ta này mỗi một món ăn, đều là dùng băng của làm, cũng là món ăn sử dụng băng mà ta sở trường nhất trong Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên - -- Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn.”

Ngạo Thiên đao nhanh chóng từ trên mặt bàn bay lên, chín quả dưa chuột đồng thời dưới tác dụng của thanh đao bay lên, Niệm Băng đem cái đĩa lớn đường kính một thước đặt ở trên bàn, chín quả dưa chuột rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong cái đĩa, dưa chuột dài không đầy một thước, chín quả dưa chuột trong cái đĩa đường kính một thước có chút không.

Niệm Băng nhanh chóng nhặt một quả dưa chuột lên, tay phải cầm Ngạo Thiên đao vừa muốn bắt đầu, tiếng bước chân dồn dập cắt đã đứt chú ý lực của hắn tập, một gã kỵ sĩ của Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn chạy nhanh đến.

“Báo cáo.”

Kỵ sĩ nhanh chóng quỳ xuống, khiến Lam Vũ công tước đang chờ Niệm Băng làm món ăn phải quay sang, Lam Vũ nói: “Nói.”

“Bẩm cáo công tước đại nhân, bên ngoài có bốn người tới, tự xưng là người quen của phu nhân. Muốn cầu kiến.”

“Hả?”

Lam Vũ có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua, bình thường rất ít khi có người tìm đến thê tử của mình,

“ Là người như thế gì? Có đặc thù gì không?”

Kỵ sĩ cung kính hồi đáp: “Bốn người hai nam hai nữ. Hai nữ nhân tuổi còn rất trẻ, hơn nữa đều dung mạo tuyệt sắc, hai nam nhân đều là lão giả, nhìn qua bộ dáng bảy, tám mươi tuổi, đặc điểm chung của bọn họ là quần áo, tất cả đều mặc một bộ hồng y, cảm giác tựa như ngọn lửa, mở miệng chính là một nữ tử trong đó, bọn họ hẳn đều là võ sĩ. Mỗi người đều mang theo một thanh trường kiếm, cảm giác không ra cấp bậc của bọn họ. Nhưng hẳn là không kém, khí độ trầm ngưng.”

Không hổ là người của Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn nhân, trả lời cực kỳ vắn tắt, nhưng lại đem tất cả đặc điểm cơ bản, đặc thù miêu tả rõ ràng.

Ngọc Như Yên sắc mặt biến đổi, nói với Niệm Băng: “Xem ra, muốn ăn bữa cơm này của ngươi thật sự không dễ dàng, cái sẽ tới rốt cục đã tới. Niệm Băng. Ngươi vào phía sau nghỉ ngơi đi, a di đi xử lý chút việc.”

Lam Vũ công tước sắc mặt cũng biến đổi. “Như Yên, ý của ngươi là những người đó?”

Ngọc Như Yên trong mắt hàn quang đại phóng. “Đúng vậy, nhất định là bọn họ, nếu không, nam nhân bảy, tám mươi tuổi ai lại đi mặc quần áo màu đỏ. Bốn người, ta muốn gặp bốn người bọn họ. Lúc đầu nữ nhi của chúng ta bị bọn họ xử tử, mối thù này sao có thể quên được. Vũ ca, để cho người của chúng ta lui xuống đi đi.”

Lam Vũ gật đầu, nhìn tên kia kỵ sĩ nói: “Dẫn bốn người kia vào, đồng thời truyền lệnh của ta, không có ta đồng ý, bất luận diễn võ trường phát sinh tình huống gì, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy.”

“Vâng, công tước đại nhân.” Kỵ sĩ trả lời một tiếng, đứng dậy đi khỏi. Lam Vũ quay đầu hướng Lam Tầm cùng với tỷ muội Như Ý nói: “Các ngươi đều là đứa nhỏ của ta, ta cũng coi như người. Cũng nên cho các ngươi kiến thức một chút cái gì là điên phong của vũ giả. Các ngươi và Niệm Băng lui vào bên trong đi, nhớ kỹ, bất luận phát sinh tình huống gì cũng không nên động thủ, rõ chưa?”

Đối với mệnh lệnh của Lam Vũ ba người tất nhiên chấp hành vô điều kiện, đáp ứng một tiếng rồi Lam Tầm như trước cầm trong tay Ngạo Thiên đao của Niệm Băng, thối lui ra ngoài sân.

Niệm Băng mơ hồ cảm giác được có chuyện trọng yếu phát sinh, khi đi vào cũng không quên thu lại cái đĩa với đống dưa chuột, hắn đã hạ quyết tâm muốn tới nấu ăn cho Ngọc Như Yên báo ân, trước khi hoàn thành tuyệt không rời khỏi.

Cửa mở, một lúc sau, dưới sự đái lĩnh của bốn gã kỵ sĩ Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn, bốn hồng y nhân đã tới, đúng như lời tên kia kỵ sĩ lúc trước, bốn người này đều mặc quần áo màu đỏ, cùng mang trường kiếm, hai lão giả đi ở phía trước, hai người vóc người đều cao gầy, mái đầu tóc bạc cùng hồng y không tương xứng, có vẻ vô cùng quái dị, thân hình thẳng tắp, khí thế vô hình địa từ thân thể tản ra chung quanh, khí độ trầm ngưng, không cần cố ý quan sát, cũng có thể nhìn ra chỗ bất phàm. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Hai người tướng mạo có tám phần tương tượng, nhìn qua hẳn là một cặp huynh đệ, ánh mắt lạnh như băng vừa vào cửa đã tập trung vào Ngọc Như Yên. Sau lưng hai gã lão giả là hai nữ tử tuổi còn trẻ, nữ tử bên trái có một mái tóc dài màu xanh, cùng võ sĩ phục màu đỏ của nàng tương phản, nhìn qua cực kỳ bắt mắt, mặc dù hồng cùng lục hai màu nhan sắc phối hợp rất không hợp, nhưng xuất hiện trên người nữ tử này lại có một phong vị khác, hơn nữa nàng đôi mắt to màu xanh biếc của nàng, dung mạo xinh đẹp tựa động lòng người, vóc người thon thả phi thường cân xưng, tư thế bước đi vô cùng nhẹ nhàng.

Mặc dù nàng rất đẹp, nhưng so với nữ tử bên phải lại kém hơn không ít, nữ tử đi bên phải nàng nhìn qua tuổi còn trẻ hơn một chút, mái tóc dài màu phấn hồng sắc buộc chỉnh tề phía sau lưng, ở giữa mái tóc dài cột một cái buộc tóc màu lam, đôi mắt lóng lánh thâm thúy lay động lòng người tựa như ngọc bích, vóc người thon thon thả phối hợp với đôi chân kinh tâm động phác, cơ hồ là hoàn mỹ không có một tia tỳ vết nào, trong số những người ở đây cũng chỉ có Ngọc Như Yên miễn cưỡng có thể cùng nàng so sánh, Ngọc Như Yên hơn vài phần phong vận, nhưng lại thiếu đi vài phần khí tức thanh xuân.

Bốn gã Ngân Vũ kỵ sĩ đem bốn hồng y nhân vào trong sân xong yên lặng thối lui, Ngọc Như Yên đi tới vài bước, trong đôi mắt tràn ngập liễu sát khí.

“Phượng Nữ.” Thanh âm Niệm Băng tràn ngập vui mừng và sợ hãi của đánh vỡ sát khí trong diễn võ trường, hồng y thiếu nữ tóc màu phấn hồng sắc toàn thân chấn động. Khi nàng nhìn thấy Niệm Băng, kích động lắc mình một cái, dùng tốc độ mắt thường khó biết được vọt tới trước người Niệm Băng, nữ tử này chính là người mới rời khỏi Long Quật không lâu, Phượng Nữ.

“ Niệm Băng, Niệm Băng thật là ngươi sao?”

Khuôn mặt vốn bình tĩnh của nàng nước mắt thấm ướt, thanh âm nghẹn ngào, hai tay nắm chặt tay Niệm Băng, thân thể bởi vì kích động mà có hơi run rẩy. Phượng Nữ kích động, Niệm Băng sao lại không? Giờ phút này, trong mắt hắn cũng không có bất cứ ai, quên đi hết thảy.

Mở hai tay ra, gắt gao ôm Phượng Nữ vào trong lòng, thân thể mềm mại động lòng người trong lồng ngực hắn của có phần run rẩy. Trong sát na đó, Niệm Băng cảm giác được trong lòng mình chỉ có Phượng Nữ, tình cảm không cách nào ức chế mênh mông tỏa ra, hắn biết, trên thế giới này, Phượng Nữ là người đầu tiên hắn yêu. Nếu nói tình cảm của hắn đối với Long Linh của còn bao hàm chút thương xót, vậy, tình cảm đối với Phượng Nữ là tình yêu thuần túy. Tình yêu không có lý do. Trải qua lúc thống khổ sanh ly tử biệt, bất luận là Niệm Băng hay là Phượng Nữ. Trong lòng bọn họ, thân ảnh của đối phương đều đã trở nên càng thêm rõ ràng liễu, không để ý hết thảy gắt gao ôm lấy, cảm thụ nhịp tim nhanh dần của nhau.

Như Yên lạnh lùng của nói: “Có vẻ như, phượng tộc cũng không phải chỉ có ta như vậy, Phượng Hư, Phượng Không hai vị trưởng lão, năng lực ước thúc tộc nhân của các ngươi các ngươi tựa hồ càng ngày càng kém.”

Trưởng lão bên trái bị Ngọc Như Yên gọi là Phượng Hư trong mắt quang mang đại phóng. Đó là hồng sắc quang mang. “Phượng Nữ, ngươi đang làm cái gì vậy? Hắn là ai?”

Phượng Nữ toàn thân chấn động, lúc này mới nhớ lại mình đang ở đâu, mạnh mẽ đẩy Niệm Băng ra, quay đầu nhìn Phượng Hư, thấp giọng nói: “Đại trưởng lão, Niệm Băng là một vị bằng hữu của ta, ngài nghe ta giải thích.”

Phượng Hư trong mắt hỏa quang đại thịnh. “Phượng Nữ, ngươi hẳn là nhớ kỹ tộc quy, ta không cần ngươi giải thích, động thủ giết hắn đi. Coi như chưa từng có chuyện gì.”

Ngọc Như Yên quát lên: “Phượng Hư, ngươi đừng quên, nơi này không phải Phượng Tê Sơn, mà là công tước phủ của trượng phu ta, nếu ngươi dám ở đây tùy tiện giết người, đừng trách ta đối với phượng tộc không khách khí.”

Phượng Hư âm thanh lạnh lùng nói: “Tiểu Yên, lúc cha ngươi qua đời đã đem ngươi giao cho chúng ta nuôi dưỡng, chúng ta nuôi dưỡng ngươi lớn lên, truyền cho ngươi phượng tộc tuyệt học, nhưng, ngươi lại phản bội tộc nhân và tín ngưỡng của phượng tộc, cùng một nhân loại kết hợp. Hôm nay đừng nói là tên tiểu tử kia, cho dù là ngươi và trượng phu của ngươi cũng không ngoại lệ. Phượng Nữ, ngươi còn chưa động thủ sao?”

Từ khi Phượng Nữ đẩy ra, Niệm Băng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, cẩn thận của quan sát thế cục diễn võ trường, lại nghe đối thoại của Ngọc Như Yên cùng Phượng Hư, hắn lập tức hiểu rõ rất nhiều việc, Ngọc Như Yên a di mà mình tôn kính hiển nhiên cũng giống như Phượng Nữ, đều là phượng tộc nhân, bởi vì Lam Vũ công tước mà rời khỏi phượng tộc, mà giờ phút này, phượng tộc trưởng lão dẫn người tìm đến nàng gây phiền toái.

Phượng Hư trưởng lão vậy mà lại ra lệnh cho Phượng Nữ giết mình, quả thật quá buồn cười. Mỉm cười, hắn nhìn Phượng Nữ hỏi: “Ngươi sẽ giết ta sao?”

Phượng Nữ sắc mặt đại biến, thân hình đột nhiên lóe lên, một lần nữa đi tới trước mặt Niệm Băng, một chưởng trực tiếp ấn lên ngực Niệm Băng, Niệm Băng chỉ cảm thấy một cổ khí lưu nóng rực bao vây lấy thân thể của mình, tựa như đằng vân giá vũ bay đi, đồng thời bên tai thanh âm của Phượng Nữ vang lên.

“Nhanh giả chết, nếu không trưởng lão sẽ không tha cho ngươi. Phượng tộc của chúng ta cũng không kém Hỏa Long nhân tộc, ngàn vạn lần không nên ra đây nữa.”

Thân thể mãnh liệt đập vào bức tường, rồi chậm rãi rơi xuống, trong nháy mắt khi đập vào vách tường, khí lưu cổ nóng rực của từ sau lưng Niệm Băng phóng ra, giống một tấm đệm hóa giải trùng lực, khiến Niệm Băng hoàn toàn không bị thương tổn gì. Niệm Băng mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn chiếu theo lời Phượng Nữ mà làm, sau khi thân thể ngã xuống mặt lập tức nhắm mắt không nhúc nhích.

Khí lưu màu bạc tựa như sương khói tràn ngập, Phượng Nữ đột nhiên sinh ra cảm giác hít thở không thông, nhất thời hoảng sợ, Ly Thiên kiếm không hề do dự rút ra ra, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có, huyễn hóa thành một mảnh hỏa hồng quang ảnh, cố gắng ngăn cản trụ công kích cận hồ mãnh liệt đó.

Tiếng rống giận dữ Phượng Hư của đồng thời vang lên,

“Lớn mật.”

Trong diễn võ trường liên tiếp phát ra vài tiếng nổ, Lam Vũ đứng trong sân đối mặt với hai gã Phượng tộc trưởng lão, hắn trước ngực phập phồng, hơi thở có phần không đều, mà Ngọc Như Yên đã đi tới bên người Niệm Băng xem mạch cho hắn, Phượng Nữ trận khí rối loạn, được trưởng lão Phượng Hư mang về bên cạnh. Phượng Hư, Phượng Không, sắc mặt hai gã trưởng lão đã có chút biến hóa, đó là thần sắc kinh ngạc.

Phượng Không trưởng lão nhíu mày, nói: “Tiểu Yên, mười năm hơn không gặp, thực lực của ngươi tăng không ít a!”

Ngọc Như Yên không để ý đến Phượng Không trưởng lão, thấy Niệm Băng không có việc gì, hướng ba người Lam Tầm bên cạnh dặn dò: “Bảo vệ tốt Niệm Băng, nhớ kỹ lời công tước, nhất định không được nhúng tay.”

Nói xong những lời này, thân hình chợt lóe, tựa như trong nháy mắt di động về bên cạnh trượng phu. “Quả thật đã mười năm hơn không gặp, nếu nữ nhi của chúng ta còn sống, bây giờ hẳn là gần mười chín tuổi rồi.”

Vừa nghe Ngọc Như Yên nói, Lam Vũ trong mắt sát khí tăng mạnh, sát khí ma lệ mang theo huyết tinh nơi chiến trường khiến hai gã Phượng tộc trưởng lão cũng không khỏi thất kinh. Phượng Hư âm thanh lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, nó đã chết. Tiểu Yên, lúc đầu các ngươi trốn tránh nhiều năm, lại có đứa nhỏ, mặc dù ngươi là nữ nhi của Đại trưởng lão tiền nhiệm, nhưng tộc quy của Phượng tộc cũng không thể xâm phạm, hôm nay chúng ta tới đây, chính là vì giải quyết vấn đề đó. Chỉ cần ngươi giết liễu nam nhân người của đồng thời giao ra nữ nhi kia của các ngươi, ta chẳng những có thể cho phép ngươi phản hồi Phượng tộc, đồng thời, còn có thể mặc cho ngươi trở thành bổn tộc trưởng lão, ngươi hẳn là biết đây là vinh dự lớn thế nào.”

Ngọc Như Yên trong mắt hàn quang lóe ra. “Ta biết. Khi còn bé, trở thành Phượng tộc trưởng lão là mục tiêu của ta. Nhưng là, bây giờ đối ta mà nói này hết thảy đều không quan trọng nữa, ta chỉ biết là các ngươi là kẻ thù giết con của ta, từ khi các ngươi nhẫn tâm sát hại nữ nhi của ta trở đi, ta cùng với Phượng tộc không còn quan hệ gì khác, chỉ là cừu địch. Niệm tình các ngươi từ nhỏ nuôi dưỡng ta lớn lên, truyền thụ ta Phượng tộc kỹ nghệ, ta cũng không đi trả thù, không nghĩ tới, các ngươi cư nhiên lại tìm tới cửa gây hấn. Được, nếu muốn giải quyết, vậy hôm nay đồng thời giải quyết đi. Các ngươi bốn người lên đi, báo thù cho nữ nhi chỉ cần ta và Vũ ca là đủ.”

Ngọc thủ thon dài trắng nõn đặt lên hông, một dải ngân sắc quang mang tựa như linh xà xuất hiện, đó là một thanh nhuyễn kiếm dài chừng ba thước, thân kiếm màu bạc, Ngọc Như Yên cổ tay vung nhẹ, nhuyễn kiếm trở nên cứng rắn hẳn lên, thân kiếm ngân quang lấp lánh, có thể nói, cũng là một thanh bảo kiếm.

Lam Vũ cũng động thủ, cũng làm cùng một động tác, cũng là một thanh nhuyễn kiếm, chỉ bất quá nhuyễn kiếm của hắn là màu lam, so với ngân kiếm của Ngọc Như Yên sánh có vẻ rộng hơn một chút, đỉnh của nhuyễn kiếm thẳng tắp, chỉ vào hai gã Phượng tộc trưởng lão trước mặt. “Động thủ đi, các ngươi yên tâm, ta và Như Yên tuyệt sẽ không lấy nhiều thắng ít.”

Phượng Hư. Phượng Không hai người trong mắt hồng quang đại thịnh. “Đã như vậy, không cần nhiều lời nữa, Phượng Nữ, Phượng Hương, Cửu Ly Trùng Thiên Quyết.” Hỏa hồng sắc đấu khí trong nháy mắt tràn ngập, Phượng Nữ cùng nữ tử kia trên người đồng thời tản mát ra khí tức nóng rực của Cửu Ly đấu khí, hai nữ nhân đồng thời quát một tiếng, thân thể mềm mại phóng lên cao, trở thành một phiến hỏa ảnh. mà lúc này, Phượng Hư cùng Phượng Không cũng từ sau lưng rút ra hỏa hồng sắc trường kiếm, đấu khí trong nháy mắt chuyển hóa thành màu bạc, đồng thời tiến lên trước một bước, làm ra một động tác chém xuống đơn giản. Mặc dù khoảng cách kiếm chém không lớn, nhưng thân kiếm lại phát ra âm thanh chói tai, hiển nhiên đấu khí đã tăng lên tới mức cực hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.