Niệm Băng mỉm cười nói: “Thực vật vốn đã mang trên mình hương vị, vì no bụng mà ăn và vì muốn thưởng thức mỹ vị mà ăn là hai khái niệm rất khác nhau. Công tước đại nhân yên tâm, nếm qua cơm ta nấu chỉ càng khiến ngài có hứng thú thêm với mỹ thực. Sau này có cơ hội ta nhất định sẽ lại nấu cơm cho mọi người ăn. Mọi người ăn món Phong Ma Loạn Vũ trước đi, ta làm món cuối cùng.”
Sau khi trở lại bàn bếp, Niệm Băng lấy ra một cái nồi từ trong ấm chi giới (nồi ủ, lò ủ giữ nhiệt - monsoon), nắp nồi đậy chặt. Hắn đặt nồi trên bàn, cầm cái nồi lúc trước nướng đùi dê nhấc lên, trên tay trái ngưng đọng một khối băng, gạt bỏ những vụn hành cháy trong nồi. Khối băng tan thành nước bèn lấy nước đó rửa nồi sạch sẽ. Đặt nồi trên bếp lò, Niệm Băng lại lấy ra từ chỉ giới một hồ lô đựng tương, cho chút tương vào nồi. Cầm nồi trong tay, tay trái lại gia tăng nhiệt lửa trong lò, đồng thời tay phải cầm nồi lắc nhẹ, khiến cho tương vừa bỏ vào láng đều dưới nồi. Liên tiếp bỏ thêm hai ba loại gia vị vào trong nồi lúc tương đang nóng, một mùi hương nồng đậm liền toả ra, chất lỏng bên trong nồi hiện thành một màu vàng kim. Cuối cùng Niệm Băng cho vào trong đó ba giọt dấm đỏ, lúc này mới ngừng gia tăng nhiệt, đặt nồi xuống. Một cái đĩa sạch đường kính một thước xuất hiện trong chỉ giới, đặt ngay ngắn trên bàn, thoáng nhìn qua chất nước tương nóng hổi, Niệm Băng lấy ra Chính Dương đao.
Chuôi của Chính Dương đao đầu tiên đem phong kín cái nồi lại, cái nồi này, Niệm Băng dùng Hoả ma pháp phong kín thành nồi có thể nói là mật bất thấu phong (kín đến nỗi không một hơi gió nào lọt qua nổi_Kenlida), thì thào đọc vài câu chú ngữ, ngọn lửa của Thần Chi Thạch nóng rực lên hồng quang phóng ra màu đỏ dị thường bao vây lấy chiếc nồi, chiếc nồi bắt đầu run lên, chất lỏng đã sôi trào. Niệm Băng hét lớn một tiếng, ngọn lửa chợt bốc lên, như đem cả cái nồi bay lên, lúc này cái nồi đã thành nung đỏ, hơi ở chỗ chất lỏng không ngừng bốc lên, chiếc nồi lại như có chút nở ra. Mắt Niệm Băng chợt loé hào quang, tay trái vung lên vào trong đám hào quang màu vàng đang bao vây, cự đao Thánh Diệu Quang xuất hiện, tay phải cầm Chính Dương đao hướng lên đỉnh đầu, ngọn lửa bao vây cái nồi, bay vào trong khoảng không. Thể tích của cái nồi lúc này đã nở to ra gấp mười lần lúc trước, Chính Dương đao ẩn đi, Niệm Băng cả hai tay cầm Thánh Diệu Đao, nhìn lên chiếc nồi đang được ngọn lửa nâng lên không trung ngâm xướng nói: “Cực đống chi băng, chước nhiệt chi hoả (ý nói băng ở độ lạnh nhất, lửa ở độ nóng nhất_kenlida), lấy sự tương phản của người mà thu hút, Thụ quang quán xuyên thiên địa a! Chiếu ánh quang minh thánh khiết của người, tẩy sạch tội ác thời gian, phóng thích đi, Thánh quang.”
Hai tay giơ Thánh Diệu Đao lên, kim quang của Thánh Diệu Thạch tản mát chói mắt. một cột sáng màu vàng theo thân đao lao thẳng về phía chân trời. Đúng lúc này, ngọn lửa trên không trung đã hết, cái nồi rơi xuống. Niệm Băng lấy cánh tay giữ đao, thân ảnh chuyển động một nửa, đạo đao quang màu vàng dài ba trượng trong nháy mắt khoá chặt giữa không trung. Bổ thẳng xuống nồi.
Dưới tác dụng của hơi khí cái nồi đã sớm bị vỡ một bên thành, đao quang màu vàng kim xẹt qua, bên trong nổ ầm ầm, vô số chất lỏng bắn ra. Thánh Diệu đao trong tay Niệm Băng hoá ra màn kim quang, không một giọt chất lỏng nào bắn được vào người hắn. Thân đao vừa chuyển, tại chóp (đầu) đao có thêm một vật, cái nồi nổ mạnh sau khi vật này xuất hiện. Gia Lạp Mạn Địch Tư, Ngọc Như Yên và Lam Vũ nhãn lực rất tốt đã nhìn thấy một con bào ngư rất lớn, đúng là cực phẩm bào ngư. Lúc này hào quang màu vàng của Thánh Diệu Đao đang bao phủ con bào ngư, Niệm Băng trở cổ tay đem cầm bào ngư để vào cái đĩa đã chuẩn bị sẵn, tay trái cầm Thánh Diệu đao, tay phải cầm cái nồi, nghiêng tay đổ chất lỏng trong nồi lên con bào ngư, nhất thời bào ngư bị chất lỏng phủ kín nhanh chóng thành màu vàng kim. Niệm Băng phát ra một tiếng hắc nhẹ trong không trung, hào quang Thánh Diệu đao lưu chuyển, bào ngư trên bàn nhất thời bị phân làm sáu phần, chất lỏng theo rãnh mà vào, hắn chuyển mình lấy Thánh Diệu Thạch gắn trên chuôi đao nhắm ngay bào ngư, hào quang màu vàng kim bao phủ hoàn toàn cái đĩa. Dưới sự khống chế của Niệm Băng quang nguyên tố nhu hoà trước sau chỉ quanh quẩn chung quanh trong cái đĩa. Đao quang ẩn đi, Niệm Băng nâng đĩa đi đến đặt ở khoảng không phong ma loạn vũ trong bàn, nhìn thấy vẻ kinh ngạc của mọi người, hắn mỉm cười nói: “Xin mời mọi người nếm thử Băng Hoả Cửu Trọng Thiên Chi Quang Minh Trấp Bảo!” (Bảo=Bào Ngư)
Sáu người đang ngồi xung quanh bàn không ai nói gì, đều tự cầm đũa gắp lấy một phần bào ngư cho ngay vào miệng. Bào Ngư vừa vào đến miệng bọn họ nhất thời cảm nhận được luồng quang minh khí tức nồng đậm, Vị tươi ngon của bào ngư phối hợp cùng vị nồng đậm của chất lỏng, hơn nữa còn tràn ngập hương vị quang minh khí tức. Khiến cho trái tim bọn họ đểu trở nên bình thản một cách dị thường và cảm nhận được mỹ vị quang minh trấp bảo.
Niệm Băng mỉm cười nói: “Món Quang Minh Trấp Bảo này, phương pháp nấu nướng lấy quang minh ma pháp làm chủ, thêm hoả hệ ma pháp phụ trợ. Ngày hôm qua ta vất vả lắm mới mua được một con bào ngư, lập tức để trong nồi dùng tịnh thuỷ phong tồn (lưu giữ và bảo vệ_kenlida), Bào ngư bình thường tẩm thấm phải mất ba ngày, bất quá trước lúc ta lấy ra, dùng phương pháp cao áp khiến cho nó trong nháy mắt toàn bộ thấm thục hết, mới có thể đem nguyên vị của Bào ngư giữ lại, hơn nữa hơi thở quang minh tẩy lễ (= rửa sạch) và ta thì điều chỉnh cực phẩm bào ngư, nhân tiện làm thành món mỹ thực này. Món trấp bảo ai cũng có thể làm được, nhưng mà, lấy Quang Minh Ma Pháp dung nhập vào trong bào ngư tuyệt có thể càng khiến mỹ vị của bào ngư tiết ra hết, lúc tâm bình khí hoà, món này lấy dinh dưỡng của bào ngư và vị tươi ngon trở thành món hải sản ngon nhất.”
Ăn xong bào ngư, Ngọc Như Yên nghi hoặc nhìn Niệm Băng: “Làm bốn món ăn ngươi sử dụng bốn loại ma pháp, hơn nữa đều là làm ra nhưng món ngon cực phẩm, Niệm Băng, ngươi có thể nói cho a di biết, ngươi tầm học chính hệ ma pháp nào? Năm nay ta năm mươi hai tuổi, nghe nói có một vị ma pháp sư có thể sự dụng hai lọai ma pháp trở lên cho dù là hai lọai cùng chất cũng là hiếm thấy phi thường rồi.”
Niệm Băng mỉm cười nói: “A di nói không sai, song thể chất, nhân loại đã hiếm thấy lắm rồi, cho dù có người có ba loại thể chất chỉ sợ cũng vì quan hệ tương khắc trong ma pháp mà rất khó tu luyện. Ta bản thân là song thể chất, đồng thời sử dụng hai loại hơi thở băng và hảo, luyện tập Ma Pháp Băng Hoả Đồng Nguyên, phong và quang minh mà người thấy là ta dựa vào Băng Hoả Đồng Nguyên phối hợp Ma Pháp Đao mà mô phỏng ra, chỉ có thể ứng dụng đơn giản mà thôi. Mấy cái này phải đa tạ vị Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại kia, không có lão già gân ấy chỉ điểm ta tuyệt không thể tiến bộ nhanh đến vậy.”
Trong mắt Ngọc Như Yên toát ra tia kinh ngạc, Lam Vũ một bên nói: “Hai loại ma pháp ngươi vừa thi triển đều đã đạt trên năm bậc rồi, xem cường độ hai loại Ma Pháp này, ngươi đã có thực lực thể tiếp cận Ma đạo sĩ rồi mới phải. Niệm Băng, ngươi là một Ma Pháp Sư được thiên phú nhất mà ta đã gặp. Ngày sau có thể xông xáo trên đại lục có được lãnh địa riêng của chính mình.”
Niệm Băng lạnh nhạt cười, đối mặt với vị cao tằng của Áo Lan đế quốc này, hắn không nghĩ là bị đối phương hiểu rõ lắm, hắn tự nhiên nghĩ là Lam Vũ Công Tước muốn chào mời mình, nhưng mà bản thân chí bất tại thử (tâm trí không thuộc ở đây_Kenlida) Cho dù là có thể diện của Ngọc Như Yên, cũng không thể đáp ứng. Niệm Băng lại là một người vô cùng có chủ kiến. Hắn hiểu rõ bản thân lúc nào thì nên làm gì, hơn nữa càng vĩnh viễn không quên mục tiêu đeo đuổi cuối cùng của mình. “Công tước đại nhân, ta là một người tuỳ theo tao ngộ, không có chí hướng quá lớn, chỉ là hy vọng có thể trở thành một đầu bếp giỏi nhất là đủ lắm rồi.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư thở dài một hơi “Ăn ngon, ăn ngon thật, Niệm Băng ta bây giờ đã hiểu được một chút sự ảo diệu của khẩu vị mỹ thực, ài. Xem ra lang thôn hổ yết(= ăn uống hùng hục như hổ_kenlida) thật sự là phí phạm của trời a! Vị cái gì Công Tước kia, hãy giữ tâm tư của ngươi lại đi, Niệm Băng là đầu bếp chuyên chức của ta, ngoại trừ việc nấu cơm ra, hắn không thể làm việc khác được.”
Ngọc Như Yên nhíu mày, nói: “Hoả Long tiền bối, nếu ta nhớ không nhầm, từ thời xa xưa khi các ngài ở trên Đại lục thì Long thần đại nhân đã từng lệnh cho các người không thể tuỳ tiện quấy rấy con người mà.”
Gia Lạp Mạn Địch Tư hưg một tiếng nói: “Ta không có quấy rầy, làm phiền con người, Là Niệm Băng công kích ta trước, ta đã có quyền giết hắn, hắn dùng trù nghệ của chính mình để giữ mạng, cái này thật đáng giá.”
Ngọc Như Yên hình như còn muốn nói gì nữa, lại bị Niệm Băng ngăn trở: “A di, là ta cam tâm tình nguyện nấu cơm cho Gia Lạp Mạn Địch Tư“. Nghe được những lời này, chẳng những Ngọc Như Yên và Lam Vũ Công tước có vẻ ngạc nhiên, mà ngay cả Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng lặng đi. Thân là Hoả Long Vương hắn tự nhiên có thể cảm giác được lời nói của Niệm Băng thật chân thành tuyệt không phải là những lời nói cố ý lấy lòng hắn.
“Các người sau đó, ta lại dung hợp mấy loại ma pháp mà tạo thành mấy món ăn sau này, tính chất hốn hợp của hương vị càng mạnh, biến hóa cũng càng nhiều, nhưng có thời điểm ta thấy tính chất loại hương vị hỗn hợp này lại không bằng trực tiếp một vị.” Vừa nói Niệm Băng vừa đi lại bàn bếp, hắn bây giờ đã có cách nghĩ của riêng mình, lúc mới bị Gia Lạp Mạn Địch khống chế, hắn mỗi ngày lúc nào cũng cân nhắc xem làm sao mới có thể thoát khỏi con rồng lửa này, nhưng bây giờ hắn đã không nghĩ như vậy nữa. Đầu tiên, cùng với thời gian tiếp xúc tăng lên, Niệm Băng phát hiện Gia Lạp Mạn Địch Tư không đáng sợ như trong tưởng tượng. Hắn thậm chí còn trợ giúp mình tăng năng lực lên, dưới sự giúp đỡ của hắn, thực lực của mình tăng vọt chỉ trong một thời gian ngắn. Tiếp đó Gia Lạp Mạn Địch Tư cao ngạo nhưng trí tuệ cực cao, nói đến nhược điểm của hắn thì chính là ăn, chỉ cần thỏa mãn khẩu vị của hắn hết thảy đều trở nên dễ dàng rất nhiều, chỉ cần là trong lúc ăn, cho dù thái độ của mình đối với hắn ác nghiệt một chút hắn đều có thể chịu đựng. Có lương thực khống chế hắn, ở cùng hắn không phải là chuyện khó khăn khổ sở gì, hắn chẳng những không khống chế hành động của mình, còn có thể trở thành sư phụ tốt nhất của mình. Phải biết rằng, trên Đại Lục này, người có thực lực như Gia Lạp Mạn Địch Tư nhân loại có lẽ chỉ có Băng Tuyết Nữ Thần, bản thân vốn muốn tìm Nữ Thần Băng Tuyết báo thù cho cha mẹ, không nhất định phải theo bên Gia Lạp Mạn Địch Tư. Học hoàn toàn Mô phỏng Thuật, trình độ Ma Pháp cũng có tiến bộ lớn, đây chính là lựa chọn tốt nhất của mình. Thấy qua thực lực của Ngọc Như Yên và Phượng Nữ, Niệm Băng biết thực lực của bản thân vô cùng nhỏ bé, trên lĩnh vực trù nghệ bản thân đã tiến vào cảnh giới đứng đầu, nhưng trên lĩnh vực Ma Pháp còn một chặng đường rất dài để đi. Chỉ có Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư mới có thể giúp đỡ mình tốt nhất. Nguồn: https://truyenfull.vn
Năm món ăn tiếp theo Niệm Băng không làm từng món một, mà đồng thời khai công. Nguyên liệu chuẩn bị làm mọi người hoa cả mắt, lúc Niệm Băng hoàn toàn chăm chú vào trù nghệ, bàn tay hắn như hóa thành tám, tốc độ cựcnhanh khiến người xem than phục, nhưng mà ở đó không ngừng phát ra hào quang của các hệ Ma Pháp. Hết thảy lại trông có vẻ không đủ, lấy những am hiểu của bản thân sử dụng Bảo Diện Huyền Ngọc Thủ phá thuỷ, bản thân am hiểu phân cân thác cốt thủ. Đao pháp Long Vũ Tập Vũ, Bán Điều Tử Thúy Mạc Đoan Ngưng Đao pháp, cùng với tất cả những am hiểu về trù nghệ của bản thân phơi bày ra hết tâm tình tràn đầy của mình.
Đỏ, Lam, Lục, Kim bốn màu hào quang Ma Pháp dưới tác dụng lúc tập trung tinh thần bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. các loại mùi thơm trộn lẫn giữa Ma Pháp kết hợp với Trù nghệ mà Ngọc Như Yên chưa bao giờ nghe thấy truyền vào trong mũi. Lúc cuối cùng năm món mỹ thực Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên lấy Cửu Long Chí Tôn làm trung tâm hoàn toàn bày ra trước mắt mọi người. Mỗi người ở đây đều hiểu rõ, trù nghệ của Niệm Băng tuyệt cũng chính là Ma Pháp, kỹ nghệ(= kỹ thuật và nghệ thuật_ Kenlida) của bản thân đã đạt đến cảnh giới cực cao, dù sao thân là truyền nhân của Quỷ Trù, trù nghệ của hắn lẽ nào lại kém”
Kể cả Gia Lạp Mạn Địch Tư, một người có khẩu vị tinh tế nhìn thấy trước mắt những món đó như mỹ thực đồng công mỹ nghệ, Niệm Băng ở một bên giới thiệu. sau nửa canh giờ, lúc tất cả những thực vật bị thanh quang dọn sạch mọi người mới phát hiện Niệm Băng vất vả nửa ngày trời vẫn chưa ăn một miếng nào. Ngọc Như Yên thở dài và khen: “Niệm Băng đây là bữa cơm ngon nhất trong đời ta. Cảm ơn ngươi.”
Niệm Băng cúi đầu, sau nửa ngày nói: “A di, từ lần tương kiến hơn bảy năm trước, nụ cười nhu hòa của người luôn làm ấm áp trái tim con, Thiên Hoa Bài của người lại cứu mệnh con. Mẫu than con đã không còn, con luôn coi người là mẫu thân của con, khi học trù nghệ cùng sư phụ con luôn có một nguyện vọng, hy vọng sau khi học thành trù nghệ có thể nấu một mâm mỹ vị cho người, bây giờ, nguyện vọng đó đã hoàn thành rồi, A di, con phải đi cùng Gia Lạp Mạn Địch Tư rồi, người sau này phải bảo trọng thân thể.”
Ngọc Như Yên đứng lên, đi đến trước Niệm Băng, nhìn thấy một thanh niên anh tuấn còn cao hơn mình cả một cái đầu, trống ngực không khỏi đập dồn lên một nhịp điệu ấm áp, bà ta vốn là một người cao ngạo, nhưng cực kỳ cảm động trước chân tình của Niệm Băng, kéo tay Niệm Băng nói: “Hài tử, mẫu thân con đã mất, sau này con có thể xem ta là mẹ con không? Con có đồng ý làm con của ta không?”
Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ trong tay Ngọc Như Yên, trong lòng Niệm Băng mừng rỡ, quỳ phục xuống đất, tiếng nói có chút run rẩy: “Con nguyện ý! Mẹ, con cuối cùng cũng có mẹ rồi“. Những tưởng niệm về mẫu thân bao nhiêu năm nay trong nháy mắt bộc phát, nước mắt tràn trên má chảy xuống, Ngọc Như Yên lấy ra một cái khăn tay trắng nõn, nắm tay Niệm Băng kéo lên, ôn nhu lau nhẹ nước mắt trên mặt hắn: “Con ngoan, đừng khóc, mẹ sẽ đối xử với con như đối xử với Thần Thần, ta và Công tước thường tiếc nuối vì không có con trai, không ngờ hôm nay lại nhận hai đứa con trai liền.”