Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 53: Chương 53: Che giấu




Edit & Beta: DK

Thần quý phi bị hắn dọa cho sợ hết hồn, giật mình nói: “Nhanh, mau đứng lên.”

Từ Phong Cận vội vã tạ ân, quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái, mới chậm rãi đứng lên, Triệu Úc thấy hắn có chút hoảng loạn, lo lắng nói: “Làm sao vậy?”

Từ Phong Cận nắm chặt tay, ngượng ngùng lắc đầu: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, quỳ có chút mạnh.”

Nhìn bộ dạng vội vàng có chút ngốc nghếch của hắn, Thần quý phi che mặt cười không ngừng, nói: “Sau này không cần hành đại lễ như vậy, mau ngồi đi.” Lại cẩn thận nhìn hắn nửa ngày, hài lòng gật gật đầu, nói với Triệu Úc: “Không trách Úc Nhi yêu thích, thật là đứa trẻ tốt.”

Triệu Úc vẫn chưa nhiều lời, chỉ hỏi nàng: “Gần đây thân thể mẫu phi ra sao?”

Thần quý phi nói: “Vẫn như cũ, mấy ngày nay trời lạnh, có chút ho khan, không đáng lo ngại.”

Triệu Úc tiếp lời: “Lát nữa con sẽ gọi thái y đến nhìn thử xem, lấy luôn chút thuốc nhuận phổi đến.”

Thần quý phi ôn thanh nói: “Úc Nhi không cần quan tâm, bổn cung sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” Rồi nhìn về phía Từ Phong Cận nói: “Cận… Cận Nhi đến kinh thành mấy tháng nay, đã quen thuộc với nơi đây chưa?”

Từ Phong Cận “Vâng” một tiếng, gật đầu liên tục.

Thần quý phi cười nói: “Vậy thì tốt, nếu chỗ nào không quen thì nói cho Úc Nhi biết, đừng ngại ngùng mà bạc đãi bản thân.” Lại nói tiếp vài câu căn dặn, ôn ôn nhuận nhuận khiến lòng người ấm áp dị thường. Nàng quả thực như lời Triệu Úc nói, ôn thuận hoà nhã, lời trong lời ngoài đều là quan tâm đến con dâu, vẫn chưa có bất kỳ ý tứ làm khó dễ nào.

Từ Phong Cận thẳng lưng, quy củ ngồi, Thần quý phi hỏi cái gì, hắn liền đáp cái nấy, phần lớn là hỏi chuyện quá khứ, khi biết cha mẹ hắn chết sớm, không khỏi thổn thức thở dài: “Thực sự là khổ cho Cận Nhi.” Rồi quay sang nói với Lâm cô cô: “Nhanh, đem lễ vật ta chuẩn bị mang ra đây.”

Lâm cô cô từ nãy đã bưng ra một hộp gấm ở bên cạnh chờ, lúc này mang đến trước mặt Từ Phong Cận, đập vào mắt chính là một miếng ngọc bội song ngư được chạm khắc tỉ mỉ đặt trên vải lụa vàng. Thần quý phi nói đây là vật tổ tiên truyền lại, vẫn luôn giữ lại để tặng cho con dâu.

Từ Phong Cận có chút không tiện, nhìn sang phía Triệu Úc như là dò hỏi, Triệu Úc gật đầu nói: “Tâm ý của mẫu phi, ngươi cứ nhận lấy.” Được sự cho phép của y Từ Phong Cận mới vội vàng đứng lên định giơ hai tay nhận lấy, nhưng lại sợ tay dơ, vội vàng luồn tay vào trong ngực, móc ra một chiếc khăn lụa lau tay, rồi mới nhận lấy ngọc bội nói cảm ơn.

Triệu Úc ngồi ở bên cạnh thổi bọt trà, ngoài miệng cùng Thần quý phi trò chuyện, ánh mắt lại dừng lại trên chiếc khăn tay không có bất cứ chỗ nào đặc biệt của Từ Phong Cận.

“Xác định là trước mười lăm sẽ bái đường?” Thần quý phi hỏi.

Triệu Úc thả chén xuống đáp: “Vâng, đó là ngày tốt.”

Thần quý phi gật đầu: “Vậy còn có hai ngày nữa thôi, tiệc mừng hỉ phục đã chuẩn bị xong chưa? Có thấy vội vàng không?”

Triệu Úc nói: “Đều chuẩn bị thỏa đáng, mẫu phi không cần lo lắng.”

Thần quý phi “Tốt” một tiếng, liền thở dài nói: “Từ sau khi con phong tước xuất cung ta cũng để mặc con thê thiếp tùy ý, chúng ta không giống bách tính bình thường, Úc Nhi kết hôn, vi nương không thể xuất cung vì con làm vài việc.” Lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, trong kinh thành Cận Nhi không có người thân, thế hôm đại hỉ định đón ở đâu?”

Triệu Úc: “Chắc ở trong phủ thôi.”

Thần quý phi có chút kinh ngạc: “Chuyện này sao mà được, quá không hợp quy củ.”

Triệu Úc: “Con và hắn đã có giấy hôn thú, nên không cần câu nệ những thứ này.”

Thần quý phi cau mày: “Hôn nhân đại sự sao có thể tùy tiện như vậy, đâu phải trò đùa?” Ngẫm lại tiếp tục nói: “Những năm trước đây ta ở trong kinh có mua một trạch viện, để cho Lâm cô ngày sau dưỡng lão, mặc dù vẫn luôn để trống, nhưng cũng thường phái người đến đó quét tước, cách chỗ ở của con không xa, con có thể dẫn Cận Nhi đến đó chờ một đêm, đến lúc đó con rước kiệu đi đón người ta xuất giá, không phải tốt hơn sao?”

Triệu Úc nhấp ngụm trà, vẫn chưa trả lời, Thần quý phi biết rõ tính cách như tử, biết đây là y không muốn, liền quay sang hỏi Từ Phong Cận: “Ý Cận Nhi thế nào?”

Từ Phong Cận nhất thời không thể nghĩ ra lý do thoái thác, đành phải nói: “Toàn bộ nghe theo mẫu thân, mẫu thân an bài như thế cũng tốt.”

Lần gặp gỡ này trò chuyện vui vẻ, Từ Phong Cận một câu mẫu thân hai câu mẫu thân, khiến Thần quý phi vui vẻ không thôi, đợi khi Triệu Từ hai người hồi phủ đã gần tới chạng vạng. Hôm nay thời tiết có vẻ lạnh, đi ra tới cửa cung, cảm giác hơi lạnh len lỏi trong người, lên xe ngựa ngồi, Triệu Úc liền đột nhiên khom người nhấc chân phải của hắn đặt ở trên chân mình.

Từ Phong Cận kinh hãi: “Ngài làm gì vậy?”

Triệu Úc không nói hai lời, giầy cởi hắn, quấn ống quần lên, thấy đầu gối sưng tấy một mảng.

Từ Phong Cận vội vàng rút chân lại, nhưng bị Triệu Úc nắm chặt mắt cá chân không thể động đậy, hắn đành phải làm như kông có vấn đề gì nói: “Chỉ quỳ mạnh chút thôi, không có gì đáng ngại.”

Triệu Úc giơ tay giúp hắn khẽ xoa, hỏi: “Vì sao ngươi đột nhiên quỳ xuống?”

Từ Phong Cận cười ha hả nói: “Đương nhiên là bởi vì nhìn thấy mẫu phi của ngài nên căng thẳng, lại nói nếu như ta quỳ xuống như vậy, nàng cũng không tiện làm khó dễ ta.”

Ánh mắt Triệu Úc lấp lóe, hiển nhiên không tin, liền trực tiếp hỏi: “Lúc ngươi ở trước mặt mẫu phi, nhặt được thứ gì?”

“A?” Từ Phong Cận ngốc lăng chốc lát, vô tội nói: “Không nhặt được gì cả.”

Triệu Úc thấy hắn giả ngu, không nói thêm nữa, chỉ giúp hắn xoa xoa hai đầu gối sưng tấy, hồi phủ liền đi thư phòng, thẳng đến giờ cơm tối vẫn chưa thấy người trở lại.

Từ Phong Cận biết rõ vì sao y lại như thế, chần chờ hồi lâu, mang cơm nước đi thư phòng, ai ngờ đến trước thư phòng thì cửa lại đóng chặt, bị khóa trái? Hắn trừng mắt nhìn, gõ cửa kêu lên: “Úc lang?”

Trong phòng không người trả lời.

Hắn lại gõ gõ cửa, như trước không người trả lời.

Đúng lúc Trình Kiều đi tới, Từ Phong Cận vội túm người lại hỏi: “Vương gia ra khỏi cửa rồi?”

Trình Kiều thấy hắn còn có chút không được tự nhiên, không biết là nên gọi vương phi, hay vẫn xem như tiểu đệ, đành phải cứng rắn nói: “Không ra.”

Từ Phong Cận lần thứ hai nhìn về phía thư phòng, linh quang lóe lên, giao cơm nước cho Trình Kiều cầm, tản bộ đến bàn đá trong viện.

Đối diện bàn đá là cửa sổ thư phòng, lúc này hoa viên không tươi tốt được như ngày hè, nhưng vẫn có những khóm cúc nở, thanh nhã tú lệ. Từ Phong Cận dắt vạt áo trường bào lên thắt lưng, rồi cẩn thận bước vào trong vườn hoa, đợi tới gần cửa sổ thư phòng, liền muốn mở cửa sổ, nhưng vẫn không nhúc nhích. Từ Phong Cận trong lòng cười lạnh, gỡ xuống trâm cài trên đầu chọc vào cửa sổ giấy, hé mắt nhìn thì không thấy Triệu Úc ở bên án thư, liền đưa tay vào bên trong, lén lén lút lút mở chốt cửa sổ, chui vào.

Trên bàn văn có vết mực chưa khô, trên giấy tuyên thành vẽ một con hồ ly đang giương nay múa vuốt, nhìn có vẻ như tâm tình của người vẽ nó không tốt. Rõ ràng không bằng con hồ ly linh động đáng yêu lúc trước, trong lòng Từ Phong Cận khẽ đánh giá một phen, rồi lại lén lút giấu bức tranh đi. Thư phòng cũng không hề lớn, hắn nhìn xung quanh một vòng, liền nhìn thấy sau tấm bình phong có một bóng người, đang nằm nhìn xung quanh, Từ Phong Cận nhíu mày, nhón chân đi tới.

Hôm nay Triệu Úc xác thực có chút tức giận, Từ Phong Cận rõ ràng có việc giấu y, trăm ngàn chỗ hở còn muốn giấu giấu diếm diếm, thực sự nên phạt. Hắn lại còn coi bản vương thiện lương có thể lừa gạt, vì vậy liền đem bản thân nhốt ở trong thư phòng chờ Từ Phong Cận tới cửa để van cầu, người đã tới, hô ba tiếng rồi không có động tĩnh nữa, Triệu Úc buồn bực, chọc cửa sổ giấy nhìn ra bên ngoài, chẳng thấy bóng người nào nữa?

Đang muốn gọi Trình Kiều mang chăn gối tới đây, hôm nay không trở về phòng ngủ, liền nghe bên tai có người cười dài mà nói: “Úc lang đang nhìn gì? Cho ta xem với?”

Triệu vương gia đột nhiên cả kinh, lập tức xoay người lại, nghiêm nghị nói: “Ngươi tiến vào khi nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.