CHƯƠNG 9
Dục vọng hắn cố nén một đêm vẫn không chút nào bị thời gian làm nhạt bớt, bàn tay không có quy củ đã rất không khách khí mà chui vào trong vạt áo.
“Thật sự là sờ rất hảo!”, cảm giác như tơ lụa, giống như ma lực không ngừng hấp dẫn hắn.
Tục ngữ nói: “Mẫu đơn hoa hạ tử, tác quỷ dã phong lưu”.
Ngay khi hắn quyết định đem giấc mộng vừa nghe đã biết là ác mộng biến thành rên rỉ sung sướng thì…
“Phụ hoàng, ngươi lại muốn ngược đãi A Diệp rồi.” Kẻ phẫn nộ phá cửa vào cư nhiên lại có khuôn mặt tuấn tú giống hệt Thác Bạt Diệp.
Đây là Thác Bạt Hoàng, là huynh đệ cùng phụ mẫu với Thác Bạt Diệp, chậc, một người diễm lệ, ổn trọng; người kia lại vừa xảo quyệt vừa ngang tàng.
“… Hoàng Nhi… Hoàng… ” Lần đầu tiên thấy cảm thấy yêu thương đệ đệ của mình như thế.”
“Đừng sợ nữa, A Diệp, ta đây sẽ đem ngươi về Hoàng Các, ta xem con “lang” kia làm sao “ăn” được ngươi.”
Dám động đến Diệp của hắn, đảm bảo cho ngươi ăn uống không xong.
.
.
“Ta nói Khải a, ta phải làm thế nào mới có thể đem A Diệp từ trong tay Hoàng Nhi có bệnh luyến huynh kia cướp về a?” Nhớ đến mười năm trước khi hắn xuất binh, cũng không có được nửa phần nghiêm túc như hiện tại.
“Ta nói Phụ Hoàng a, ngươi cũng không nhớ Hoàng Nhi là thiên chi kiêu tử được ai đó cưng chiều ra sao, chỉ có Diệp mới trị được hắn, hôm nay ngài dám đụng đến bảo bối của hắn, đây không phải là châm ngòi cho hắn nổ sao!”
“Cho nên ta mới hỏi ngươi phải làm sao a?”
Sớm đã có con dê nhỏ ngon lành như thế bên người, sao hắn không ăn sớm một chút nữa a?
“Cách thì không phải là không có a!”
“Đại hoàng huynh…” Thác Bạt Lận có chút bất an.
Dù sao A Diệp điên lên cũng rất kinh khủng a.
“Ngươi đừng có nhiều chuyện, Lận.”
“… Ân… Phải… Phụ hoàng… ” Sẽ không có chuyện gì thật sao.
“Chỉ cần Diệp Nhi thừa nhận ngươi, Hoàng Nhi sẽ không có ý kiến nữa, Phụ Hoàng ngài biết phải “làm” thế nào rồi chứ!”
“Ngươi thật đúng là xấu xa a, Khải.”
Là khí trời chuyển lạnh sao?
Sao nhiệt độ bên cạnh Phụ hoàng cùng Hoàng Huynh lại thấp như vậy.
Hại hắn liên tục rùng mình!
.
.
“A Diệp, đầu còn đau không?”
Thiên chi kêu tử một khắc trước còn hùng hổ trước mặt Thác Bạt Hồng Luật giờ đang nhu thuận nằm trên chân Thác Bạt Diệp.
“Không quá đau nữa.”
Có Hoàng Nhi này ba lần bốn lượt ân cần hỏi han, muốn không hảo cũng không được.
“Ngươi yên tâm đi, ta đã hạ lệnh, chỉ cần là người họ Thác Bạt ai cũng không được đi vào Hoàng Các của ta, bao gồm cả tên Phụ Hoàng thối kia.”
Kỳ thực với Thác Bạt Hoàng, làm Thái Tử đơn giản chỉ là chăm chỉ, nhưng mà…
“Ta xem ngươi hay là nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt của ngươi đã trắng bệch rồi.”
“Hảo hảo hảo, bất quá ngươi đáp ứng ta phải nhớ ăn cơm.”
Bằng không, Thác Bạt Hoàng, thật sự quá gầy rồi.
.
.
“Ha hả ~~~~~~~ cơ hội đã tới”, “hắc y nhân” trốn trên nóc nhà, mắt chăm chăm nhìn Thác Bạt Diệp, tràn ngập tà niệm, đôi môi mỏng khêu gợi bây giờ dính đầy nước bọt hạ lưu.
Người ta nói: “không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con”.
Với trí tuệ của hắn, đương nhiên hiểu rõ ‘thân thể” con dê nhỏ bảo bối của hắn rồi, là đang “cầu xin” được trở về.