- Ngươi gặp bổng vương mà ko hành lễ. Có phải quá to gan rồi ko.- hắn nói
- vương gia, người có phải quá ảo tưởng ko. Mặc jù ngươi là vương gia lại là phu quân tương lai của ta nhưng ko có nghĩa là ta phải quỳ vs ngươi. Thiên Băng ta chưa từng nhún nhường ai, đặc biệt là người ta ghét - nàng đáp trả ngay và câu trả lời của nàng làm hắn thấy bực mình.
- ngươi .....ngươi ,- hắn tức ko nói lên lời
- Vương gia, người nên làm quen đi, khi ở với ta người sẽ còn khổ hơn nữa. Nên ta khuyên ng để tốt cho ngươi và cũng là cho ta thì người hãy hủy hôn sự này đi
- ồ vậy nàng là muốn ta hủy hôn nhưng thật đáng tiếc đó là bổn vương sẽ ko hủy hôn. Nàng sẽ phải ngoan ngoãn mà làm thê tử của ta thôi. - hừ muốn hắn hủy hôn sao, đâu dễ như vậy ta sẽ bắt nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ta thôi nữ nhân to gan.
- Ngươi tại sao cứ phải làm khó ta chứ. Ngươi ko hề thích ta, mà ta cũng vậy. Chúng ta xó thể ko liên hệ đến nhau. Mỗi ng một cuộc sống, ngươi cứ làm vương gia của ngươi còn ta thì vẫn là ta.- nàng tức giận nói một lèo nhưng khổ nỗi hắn chỉ thản nhiên nói một câu làm nàng muốn tức phụt máu rồi bỏ đi.
- Ta thích đó.
Hắn ngồi trong thư phòng suy nghĩ rất nhiều “ lạ nhỉ, tại sao nàng ta lại ko muốn trở thành vương phi nhỉ, mà nàng ấy thật cá tính Mà cũng thật đáng yêu. Haiz mà miệng lưỡi của nàng ấy cũng thật là sắc sảo làm ta tức chết mà. Sau này cuộc sống của ta chắc thú vị lắm.”
- Dương Khang ngươi may phái ng tới âm thầm bảo vệ nàng rồi thông báo nhất cử nhất động của nàng cho ta.
- Vâng
( Dương Khang là thuộc hạ thân nhất của hắn)