Trở về hiện tại…
Quân được phong làm lớp phó học tập! Và điều
này dĩ nhiên khiến anh không vui xíu nào khi cái danh hiệu trông có vẻ
rất oách thế kia lại kéo theo 1 đống phiền phức! Như…phải thay lớp
trưởng quản lý lớp, bị giáo viên chú ý nhiều hơn…rồi lâu lâu lại còn bị
ép buộc “ga-lăng” mà đi giặt khăn lau bảng hộ mấy đứa con gái điệu đà
;đến nỗi sợ nước có thể làm tróc những cái móng tay vừa sơn của tụi nó.
Thiệt may là Gia Hân không thuộc tuýp con gái như vậy…, Quân nghĩ rồi tự dưng nở nụ cười vẻ tự hào…
Sau 2 tiết học Văn chán chường và
ngổn ngang chữ trên bảng, Quân lại bị nhỏ Thy – nổi tiếng điệu đến chảy
nước của lớp – “nhờ” giặt khăn lau bảng hộ. Anh lê bước đi, nhếch mép vẻ ngán ngẩm khi nhớ lại những vết chữ trắng kinh khủng, xấu tệ trên bảng
khi nãy, tự hỏi làm thế nào mà bà cô lại có thể tốt nghiệp và trở thành
giáo viên dạy văn với mấy nét chữ như cua bò thế kia…! Đứng tần ngần
trước bồn rửa mặt, trong khi chờ đợi đám con gái phía trước chải xong
mái tóc dài, Quân nhìn mông lung vào khoảng sân vắng lặng phủ đầy nắng
ấm…rồi từ sân bóng gần nhà vệ sinh nam, anh thấp thoáng thấy dáng ai như thằng Trung đang bị Luân kéo tay lại, nét mặt của tên cựu đội phó lúc
này trông gian xảo như con sói già, chuẩn bị buông những lời mật ngọt,
lừa bịp 1 tên ngây thơ, đáng thương nào đó. Quân đảo mắt suy nghĩ rồi
nhanh chóng tiến lại gần bức tường gần sân bóng, khéo léo nép vào để xem tình hình…
Nét mặt Trung lúc này đã nhăn lại 1 cách khó chịu trước những lời dụ dỗ đầy mật ngọt của gã cựu đội phó
- Tôi sẽ không bao giờ phản bội anh Vũ! – Trung nheo mắt lại, cương quyết nói – còn anh, dừng ngay cái việc lôi kéo này lại, nếu như còn muốn tôi nể tình gọi bằng tiếng anh như bây giờ!
- Cậu sẽ hối hận vì đi theo nó đấy, đừng quá trung thành như thế…! – giọng Luân vẫn đầy mật ngọt, nhưng pha lẫn chút đe dọa…
Trung nhếch mép cười vẻ khinh bỉ rồi quay lưng đi như thể “cái thằng đó”
chẳng đáng để mình nói chuyện nữa; bỏ lại Luân đang nắm thật chặt 2 bàn
tay lại, gồng mình như muốn kìm chế cơn phẫn nộ đang trực trào trong
hắn. Có lẽ vì còn trong khuôn viên trường nên Luân tạm thời chưa dám
manh động gì cả, cũng có thể hắn sợ “gã sát thủ tóc đỏ” sẽ tẩn cho hắn 1 trận ra trò … vì hắn biết…Thiên Vũ sẽ sẵn sàng sống chết với tên nào
dám cả gan động vào đàn em của anh. Nhưng chắc chắn…Luân chưa chịu thua
đâu, chưa đâu…!
Quân tự dưng lại cảm thấy nể nể cái thằng bộp
chộp, nóng tính từng bị anh đánh bại này; thay vì cùng có cảm giác tức
giận giống tên đồng lõa của anh. Quân tằng hắng khi đi song song với
Trung, nói bóng nói gió về chuyện anh vừa nghe lỏm được lúc nãy. Trung
quay sang, vẫn cái nhìn không mấy thân thiện với Quân như thuở nào, anh
cau có:
- Nhìn mày vậy mà cũng nhiều chuyện gớm!
- Tao vô tình nghe được thôi mày! Ờ mà tao tưởng mày định bỏ nhóm rồi chứ.
Trung im lặng, bước chân chậm hẳn đi…đôi mắt trở nên xa xăm như đang hồi tưởng lại 1 chuyện gì đó vừa khổ đau vừa hạnh phúc…
- Dù có tức cỡ nào, tao cũng không thể phản bội ảnh được – Trung thở dài – vì tao nợ ảnh gần như cả 1 mạng sống…
Quân rùng mình…2 chữ “mạng sống” như mũi tên sắc nhọn xuyên vào trái tim
anh…không phải chính anh cũng nợ vị thủ lĩnh gần cả 1 mạng sống đó sao…? Trời ơi! Thiệt sự không có cái cảm giác nào bực bội, dằn vặt, khó chịu
như cảm giác chịu ơn kẻ thù cả! Trung nhìn sang nét mặt đang nhăn nhó 1
cách bất ổn của Quân rồi phá lên cười, anh nói:
- Tao biết, mày
cũng nợ ảnh! Nhưng nói mày nghe, cái chai đó vào đầu cùng lắm là nằm
viện chờ vết thương lành hoặc chết 1 cách bình yên.! Còn tao? ảnh đã lôi tao từ cái thế giới nghiện ngập, sống khổ đách bằng con thú; về thế
giới lành mạnh như hiện nay. Nói thẳng ra, tao giống như được làm người
lần thứ hai vậy.!
- Sao lại kể tao nghe? – Q nhướng mày
Trung đứng khựng lại nhìn thẳng vào đôi mắt Quân, 2 tay cho vào túi nói vẻ rất nghiêm túc:
- Chắc mày cũng biết là tao không ưa gì mày. Nhưng, mày là thành viên của Killer, điều đó bắt buộc tao phải coi mày như anh em.
Cái giọng điệu của thằng này tự dưng lại khiến Quân buồn cười không chịu được, anh nở nụ cười…khá vụng về, rồi từ tốn nói:
- Quan trọng là bây giờ mày đã thoát khỏi cái thế giới đó đúng không?
- Ờ, mặc dù nó vẫn còn ám ảnh tao – Trung khẽ nhíu mày – À cái thằng vừa rồi, đề nghị mày tránh xa nó 800 mét nếu có thể!
- Tại sao?
- Cựu đội phó của nhóm mình – Trung lắc đầu như thể đã hết thuốc chữa –
mày đách tin được nó đê tiện và gian manh như thế nào đâu. Lúc trong
nhóm đã không ai ưa gì nó, vì tiền nó có thể làm tất cả. Anh Vũ trục
xuất nó cũng vì nó ham hố cái mớ tiền của ông chủ nợ nào đó, rồi mượn
danh tiếng của nhóm, cầm đầu thêm 3 thằng đi đòi nợ mướn! Đách thể tin
được!
Quân khựng lại…mặt đất dưới chân như vỡ vụn, người anh
cứng đờ như 1 bức tượng đang dần bị nứt ra…mắt thì trợn trừng lên vẻ
kinh ngạc đến tột độ…Tim Quân đập nhanh như nhảy điệu quickstep và nỗi
tức giận thì đang dâng lên, trực trào như núi lửa sắp nổ tung!! Quân mấp máy môi, cố gắng phát âm ra từng chữ từ cổ họng đã khàn đặc của mình:
- Mày… vừa…nói… gì… vậy… Trung…?
Trung ngoáy đầu lại, khẽ nhíu mày nhìn Quân vẻ vô cùng khó hiểu, tự hỏi rằng
thằng đần này có gì mà ngạc nhiên trước lời nói của mình đến thế…?!