Hân chạy như bay trên con đường đến quán bar Lacco trong 1 tâm trạng cực kì rối bời.! Khoảng 10 phút trước, Thùy vừa gọi cho cô với 1 giọng nói
lè nhè, sặc mùi bia rượu… và điều đó khiến cô hoảng hốt thật sự. Trời
ạ…! Từ trước đến giờ Thùy nào có biết đến những nơi ồn ào, hư hỏng như
thế này, tại sao bây giờ lại…? Thôi Hân không nghĩ nữa, điều quan trọng
bây giờ là cô phải đến đó thật nhanh và kéo Thùy về ngay lập tức.!
Hân chen lấn giữa đám người đang uốn **, giật giật, lắc lắc như điên cuồng; cố gắng căng đôi mắt to tròn trong bóng đêm mờ mờ ảo ảo tìm cho bằng
được cô bạn thân…và rồi ở kia, phía quầy rượu, Thùy đang nốc từng ly
rượu nhỏ, trên eo cô nàng lúc này là cánh tay của 1 gã đàn ông… và không ai xạ lạ, gã đàn ông đó là…Khởi Sơn. Hân tức tối xông đến gạt tay Sơn
ra khỏi Thùy, chộp lấy tay cô bạn, quát lên:
- Cậu làm cái quái gì ở đây với tên này vậy hả??! Về ngay cho tớ.!!!
Nhưng Thùy phản ứng hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của Hân, khác hẳn với
tính cách hiền lành, “dễ bảo” như mọi ngày, cô hất tay Hân 1 cách tức
tối, gào lên không thua gì cô bạn:
- Không!! Tôi không về! Gọi anh Vũ đến! anh Vũ đến tôi mới về!!
Hân trợn mắt lên kinh ngạc nhìn Thùy
- Sao tự nhiên lại đòi gặp Vũ? Cậu bị điên rồi hả??! tớ đã nói với cậu là anh Vũ có người yêu bao nhiêu lần rồi??!
- Người yêu anh ấy là cậu chứ gì? Giả dối!! sao cậu không nói cho tôi biết chứ.! – Thùy bật khóc
- Cậu…………..
Chợt Khởi Sơn xen vào, giọng nói khàn đặc vang lên rất khó nghe:
- Gia Hân đúng không nhỉ? – hắn đảo ánh mắt dê xồm nhìn Hân từ trên xuống dưới – lại quên chào khi gặp đàn anh rồi.
Hân lườm gã, vẻ mặt cau có không hề có ý muốn chào gã chút nào cả! nhưng
cái nội quy liên minh(*) chết tiệt kia bắt buộc người trong giới phải
tuân theo…cô thở dài…miễn cưỡng gật đầu chào gã Sơn rồi lại quay sang
Thùy, nét mặt vẫn còn cau có:
- Muốn Vũ đến chứ gì? Được! tớ sẽ gọi anh ấy, và sau đó cậu theo tớ về nhà? Ok?!
Thùy lại nốc tiếp 1 ly rượu trên tay, hờ hững gật đầu….
Hân đi nhanh ra khỏi bán bar, muốn gọi cho Vũ thì trước hết phải thoát khỏi mớ âm thanh như búa bổ này trước đã… Cô lôi chiếc điện thoại ra từ túi
quần sọt jean, bấm nhanh số Vũ… nhưng cái giọng nói khiến bao nhiêu
người ức chế lại vang lên :” Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên
lạc được…”. “Chết tiệt!!” – cô hét lên rồi dậm chân 1 cách tức tối xuống nền đất…sau đó khi đã bình tĩnh lại…cô cố tìm trong danh bạ của mình 1
người mà cô có thể nhờ cậy ngay lúc này…có thêm ai bây giờ sẽ tốt hơn,
vì trong kia, còn có gã Sơn hắc ám nữa.! Bất chợt Hân khựng lại trước 1
số cô lưu là “tên phiền phức” ( Quân ), cô lưỡng lự… tay cứ nhấp nhấp
cái phím gọi…nhưng sau đó cô lại thôi và quyết định gọi cho Hoàng –
người mà cô cực kì quý mến, tin tưởng.
Hoàng khi nghe cô đàn em
của mình cầu cứu, anh liền chạy đến ngay chỉ trong vòng 7 phút và đem
theo cả…”tên phiền phức” Bảo Quân.!
- Cái gì đây? – Hân nhướng mày nhìn Quân
- À bọn anh đang đi nhậu với nhau thì em gọi – Hoàng gãi đầu – nên anh bảo nó đi cùng luôn.
Quân cười nhạt…nhìn vào đôi môi xinh xắn đang bĩu lên của Hân
- Tại em đòi theo đấy chứ.
- Mà thôi, vào vấn đề chính đi, cùng tìm Thùy nào. – Hoàng đập tay, đẩy 2 người vào trong quán bar
Cả 3 liền nhanh chóng đến chỗ nàng Thùy, gã Sơn vẫn còn đứng đấy với vẻ
mặt nghênh nghênh trông láo chết đi được.! Hoàng không ngạc nhiên lắm
khi thấy gã vì đã được Hân thông báo qua điện thoại rồi, nhưng Quân thì
khác, anh chưa hay biết gì cả nên vừa gặp Sơn, anh đã cau có ra mặt. Từ
chuyện bị chơi bẩn, Dark đã để lại ấn tượng quá xấu đối với anh rồi. Rồi Sơn quay sang lườm Quân, nhếch đôi mày của gã lên tỏ vẻ như không hài
lòng chuyện gì đó, và nói:
- Thằng Vũ không dạy cậu phải lễ phép với thủ đàn anh trong liên minh à?
- Liên minh đếch gì?! – Quân nhếch mép, cái kiểu xấc láo như lần đầu gặp
Vũ – tôi chỉ làm theo nguyên tắc của bản thân mình thôi.!
Hân
trợn mắt kinh ngạc nhìn Quân, anh vừa vào nhóm mà dám nói chuyện với
Khởi Sơn vậy sao? Còn Hoàng thì nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu đàn em,
lắc nhẹ đầu như ý bảo đừng làm gì quá đáng…
Gã Sơn cười lên như kiểu “không thể tin được”, rồi trừng mắt lên, nhìn thẳng vào Quân
- Mấy loại xấc xược như mày tao phải dùng sức thôi, tính cách mày đếch khác gì thằng chó thủ lĩnh của mày cả.!
Câu xúc phạm Thiên Vũ ấy khiến Quân điên tiết.! Anh xông đến dự là sẽ tẩn
cho thằng Sơn 1 trận, nhưng Hoàng nhanh chóng gạt phăng cậu đàn em ra
sau lưng, bước lên trước kề sát mặt với Sơn, nói 1 cách khéo léo, nhưng
cũng đầy xa cách:
- Đừng nói khích đàn em tôi như vậy, bọn tôi
đến đây chỉ để đem bé đó về, cô bé đó không phải loại con gái ông có thể đùa giỡn. Giờ thì tôi xin phép.!
Dứt câu, Sơn còn chưa kịp trả
lời thì bất chợt Thùy lao đến, ôm chầm lấy Hoàng…! Miệng vô thức gọi
:”Thiên Vũ, Thiên Vũ…”. Khỏi phải nói là cô nàng này đã say quắc cần câu đến mức nhìn nhầm Hoàng thành anh chàng người yêu trong mộng kia mất
rồi. Nhưng ai ngờ hành động của Thùy lại giúp cả đám tránh đi 1 phần rắc rối, Sơn có vẻ “tụt hứng” khi nghe tên kẻ thù của gã, bằng giọng ngán
ngẩm nhất đời, gã nói:
- Gái xinh cỡ nào mà có dính tới thằng đó thì tôi cũng chả ham. Thôi vui vẻ với nhau đi.
Sau khi Sơn đã đi khuất, Hoàng lúng túng gỡ tay Thùy ra, mặt thì đỏ ửng
lên… anh chàng này bình thường rất háo sắc, nhưng giờ đây lại bối rối
khi bị 1 cô gái ôm vào lòng, và điều này làm Quân buồn cười không chịu
được.! Nhưng…ngay lúc đó, Thùy lại làm 1 hành động khiến cả 3 đều giật
mình. Cô chỉ tay vào Hân, hét lên như kiểu sắp phát rồ, hơi rượu nồng
nặc từ cô khiến Hoàng phải nhăn mặt lại