- Dự là anh Hoàng sẽ ói mấy ngày khi quay xong cái clip trời đánh đó – 1 tên trong đó vừa cười vừa nói
Vũ hơi cúi mặt xuống, vai run run lên vì cố nhịn cười. Quân nhìn sang…và
đó cũng là lần đầu tiên mà anh thấy vị thủ lĩnh cười thoải mái như vậy…1 con người lạnh lùng đã biết nở 1 nụ cười thật sự khi bên cạnh anh em…
Bên cạnh đó, Quân cũng cảm thấy nhẹ người đi hẳn khi biết Trung kéo ghế ra
xa không phải vì ghét anh, mà chỉ muốn gián tiếp xỉ vả cậu bạn thân
thôi… Dù sao cũng nhờ Trung mà Quân biết được sự thật về chuyện nhầm lẫn của mối thù tai hại kia. Nếu hôm đó anh không là người bắt chuyện với
Trung trước thì chắc giờ này…anh vẫn còn lủi thủi ở đâu đó trong khuôn
viên trường với tâm trạng cực kì tẻ nhạt, chán chường để rồi chìm đắm 1
cách mù quáng trong mối thù xưa cũ… Nghĩ lại Quân thấy thật tiếc vì
trước giờ đã vô tình bỏ lỡ những lúc anh em tụ tập vui vẻ như thế này…
Chợt Xuân Thùy rụt rè bước đến gần chiếc bàn ăn đang ồn ào náo nhiệt ấy. Cô
len lén nhìn Vũ nhâm nhi ly café, nhưng lại cố lảng tránh ánh mắt của
Hoàng, trong khi anh chàng này tự dưng lại mím chặt môi giống như vừa
định phát ngôn câu gì đó rất bậy bạ mà sợ Thùy nghe được vậy. Rồi cô
nhìn sang Quân, cất giọng nói nhẹ nhàng, hơi run run:
- Quân à…mình gặp cậu chút được không…?
Quân ngước lên…ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên vì trước giờ Thùy có khi nào chủ
động tìm gặp anh đâu, chỉ toàn anh bắt chuyện với cô trước, và đương
nhiên cốt chỉ để hỏi thăm về Hân.
- Ừ được mà. – Quân từ tốn đứng lên
Hoàng bất giác lúc đó lại nhớ đến “cái ôm nhầm” hôm trước…rồi nhìn Thùy không chớp mắt đến nỗi Vũ phải để ý. Kiểu như anh chàng đội phó này quên mất
chuyện con gái rất ghét bị nhìn chằm chằm như thế này. Rồi Hoàng tằn
hắng, nói giọng nửa đùa nửa thật:
- E hèm, mượn “đồng nghiệp” của anh là phải đền bù cho anh đấy nhé.
Thùy thẹn thùng mỉm cười rồi cùng Quân bước đi, Vũ khẽ liếc mắt quan sát
theo bóng cậu đàn em 1 cách tò mò, còn Hoàng thì cảm thấy hôm nay “bé”
Thùy hơi buồn buồn, nói không quá là dường như đang hoảng sợ.! Nhưng lại cố che giấu nó đi trước mọi người ở đây. Bỗng anh chồm người ra trước,
gọi theo bóng Thùy:
- Em cười là đồng ý phải không? 7 giờ tối mai nhé.!!!
Nghe được câu ấy Quân bật cười lên như nắc nẻ, rồi quay sang cô bạn
- Anh Hoàng là 1 người rất được đấy Thùy à, dù có hơi háo sắc 1 chút.
Nhưng Thùy dường như không nghe được lời Quân vừa nói. Cô dừng lại bên 1 bồn
cây nhỏ vắng người qua lại rồi ngẩng mặt lên…2 hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt ngây ngô ấy khiến Quân giật cả mình, anh lúng túng:
- Gì vậy??? sao Thùy khóc?
- Hân… – cô nói trong tiếng nấc – bị bắt cóc rồi…
“Hự!”. Như vừa có 1 nhát dao xuyên vào tim Quân, sắc mặt tươi tắn của anh đột
nhiên tối sầm lại, anh cảm thấy từng hơi thở thoát khỏi mũ dường như
đang trở nên khó khăn hơn, những suy nghĩ tiêu cực ập đến tựa cơn bão
cấp 8 khiến đầu óc anh chỉ muốn nổ tung! Quân lay vai cô bạn thật mạnh,
như không giữ được bình tĩnh nữa
- Ai bắt cóc Hân??! Thùy biết không???
- Tên cao to trong quán bar hôm trước vừa nhắn tin cho tớ – cô nàng lại
thút thít – hắn bảo chỉ được nói cho 1 mình cậu biết…và ép buộc cậu phải đến đó, nếu không…
- Nếu không thì sao???
- Hắn sẽ rạch mặt Hân… – Thùy nói trong sự vỡ òa – cậu làm ơn cứu Hân đi Quân ơi…!!
- Cho Quân địa chỉ, nhanh lên!!
—————†—————–
Hân vì thấm mệt nên đã ngủ thiếp đi, toàn thân thì vô cùng nhức mỏi bởi
những vòng dây trói quá chặt. Bỗng từ đâu có 1 bàn tay thô nhám vả rất
bạo vào mặt cô 1 phát; khiến cô giật mình tỉnh giấc. Và gã đó không ai
khác chính là cựu đội phó Killer – Chí Luân, ra là tên này đã cấu kết
với Dark từ khá lâu rồi… Hân nhếch mép nhìn hắn bằng đôi mắt khinh bỉ
nhất trên đời rồi liếc sang gã Khởi Sơn đang ngồi đối diện mình, sau
lưng gã là 3 thằng đàn em mặt mày bặm trợn không thua gì gã, tay thằng
nào cũng cầm thanh gậy gỗ to đùng.
Tên Luân nhếch mép nhìn cô gái đang tức điên lên vì vừa bị ăn tát của hắn 1 cách khoái chí, rồi nói:
- Tỉnh dậy mà xem bọn tao hành hạ thằng bồ xấc xược của mày như thế nào đây nhóc con.!
Vừa dứt câu, Bảo Quân không biết từ đâu ra tung mạnh cánh cửa mục nát đã
thủng 1 lỗ ngay giữa, khiến nó ngã rầm xuống nền nhà, bụi bẩn thì bay
lên mù mịt như cát xa mạc vậy. Anh trừng mắt nhìn vào từng thằng trong
căn nhà hoang tàng ấy rồi hướng về phía Hân đang bị buộc 1 cách khổ sở
vào chiếc ghế cũ kĩ kia…tim anh nhói lên nhưng đồng thời cũng tức điên
vô cùng! Anh quắc mắt sang gã Sơn, quát lên:
- Người bọn bây muốn đã đến, thả Hân ra trước đi.!