Quân khẽ nhăn mặt như thể bị tổn thương nghiêm trọng khi Vũ gọi đầy đủ
tên anh như thế… nghe nó thật xa cách và lạnh lùng… Quân cố gắng điều
hòa lại nhịp thở để lấy lại bình tĩnh trước những lời mắng xối xả của
Vũ, rồi chậm rãi nói
- Anh mắng **** tôi ra sao cũng được, tôi sẽ không biện minh, không nói thêm bất cứ lời dối trá nào khiến anh chướng tai nữa. Nhưng xin anh hãy để cho tôi nói 1 điều: Tôi thật sự quý trọng anh, khi đã hiểu được con người anh.
Không khí trong gian phòng 1 lần nữa lại trùng xuống 1 cách nghiêm trọng. Vũ vẫn đứng bất động,
khoanh thật chặt 2 tay như cố kìm chế mọi cảm xúc trái ngược đang hỗn
chiến trong lòng anh lúc này. Những lời nói từ tận đáy lòng của Bảo Quân như dòng suối hiền hòa, tươi mát đã dập tắt được 1 phần nhỏ nào đó ngọn lửa giận dữ, cháy điên loạn trong người anh…nhưng…vẫn chỉ là 1 phần nhỏ mà thôi…
Quân thì đứng gồng mình và cứng đờ như 1 bức tượng vậy, chính anh cũng không ngờ rằng 1 ngày nào đó mình sẽ lại phải nói những
câu ủy mị như thế này với Vũ, nhưng thật sự tâm trí Quân lúc này, đầy ắp những nỗi niềm chân thành nhất mà anh muốn nói ra với vị thủ lĩnh;
nhưng môi lại không thể bật ra thành lời…Nhưng anh vẫn phải cố gắng nói
ra, vì biết đâu, đây lại là lần cuối cùng anh có cơ hội để bộc bạch nỗi
niềm thầm kín của mình
- Chưa từng có 1 ai trong đời… – Quân ngập ngừng – ra sức bảo vệ tôi, cũng như chưa từng có 1 ai khiến tôi phải nể phục đến như vậy. Cám ơn anh vì tất cả.
Vũ cảm giác như từng thớ thịt của mình đang run lên bần bật vì…xúc động, nhưng đồng thời không
hiểu sao những lời nói của Quân cũng khiến anh chướng tai vô cùng. Anh
quay phắt người lại đứng đối diện với Quân, ánh mắt vừa đau đáu 1 nỗi
buồn khó tả, vừa chứa đựng sự tức giận đáng sợ… Vũ nhìn thẳng vào mắt
cậu em, gằng giọng:
- Cậu bị trục xuất! Và kể từ bây giờ, hãy biến khỏi cuộc sống của tôi.!!
“Hự!”, như vừa có 1 nhát dao lạnh ngắt xuyên vào tim Quân khiến anh suýt nữa
thì ngã khụy người xuống. Quân không muốn mất đi tình cảm anh em tuyệt
vời này với Vũ, càng không muốn mất đi 1 tập thể đoàn kết, gắn bó đầy
nghĩa tình như Killer… Anh ghét phải trở lại với cuộc sống tẻ nhạt, buồn chán như xưa, cái thời mà anh chỉ biết đâm đầu vào việc học… Nhưng thật sự bây giờ anh không thể trơ trẽn đến mức cầu xin Vũ tha thứ, vì anh
biết tội lỗi mình gây ra là quá lớn, và chắc chắn Vũ đang rất tức giận
và vô cùng thất vọng về anh… Quân không ngờ, cái giá phải trả cho những
suy nghĩ bồng bột, nóng nảy của anh là quá đắt! Nếu như khi xưa… mà
thôi, “nếu” nó chỉ đơn giản là 1 từ ngữ tổ làm con người ta thêm hối hận khi đã để lỡ xảy ra những chuyện rắc rối…,vì thế Quân không bao giờ
dùng đến từ “nếu” trong những lúc như thế này cả… Đã lâu lắm rồi, cái
cảm giác hụt hẫng đến não lòng mới trở lại trong anh…
- Anh không cần phải nói như vậy đâu Vũ, tôi sẽ tự rút – Quân cúi gằm mặt xuống chào vị thủ lĩnh…lần cuối
Rồi Quân nhanh chóng bước nhanh ra khỏi cửa lớp, đi như bây về phía cầu
thang, nhưng khi chỉ còn cách những bậc thang 3 bước, Quân chợt khựng
lại và khụy người xuống trên nền gạch lạnh ngắt như bị mất hết sức lực…
Anh cảm giác như trời đất xung quanh anh đồng loạt sụp đổ 1 cách vô
tình, …1 nỗi đau buồn xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể Quân khiến anh khó
thở vô cùng … anh không thể nào với tay giữ lấy những điều tốt đẹp mà
anh đã từng có nữa rồi…
Và trong lớp học 12A1 lúc ấy, vang vọng
tiếng thét uất ức đầy sự kích động cùng với mớ âm thanh hỗn độn của bàn
ghế bị đập phá dã man… bởi vị thủ lĩnh khét tiếng của Killer…
BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG (Complete)
Tình cảm anh em họ bị chia cắt….
————-†————–
Kể từ sau ngày hôm đó, Quân bắt đầu nhận được những ánh mắt khinh bỉ, lạnh nhạt từ những đồng đội cũ, những người mà anh từng xem như gia đình thứ 2 của mình. Trung với Nam lườm Quân rồi đi phớt ngang qua anh như chưa
bao giờ quen biết, trong khi Vũ còn chẳng thèm nhìn vào mặt Quân mỗi khi 2 người vô tình chạm mặt rồi lạnh lùng bước mạnh qua vai anh… Và mỗi
khi nhận được 1 cử chỉ ghẻ lạnh như vậy, anh đều có cảm giác như vừa có
ai đó đang ra sức xé toạt 1 cách dã man vết thương trong lòng anh thêm
sâu nặng. Những tiếng trống dồn dập báo hiệu giờ ra chơi hay ra về giờ
đây không còn là niềm háo hức, mong chờ của Quân; để được cùng anh em
ngồi tụ tập ở canteen, tha hồ cười đùa và bàn tán về đủ thứ chuyện trên
đời nữa…Cuộc sống chán chường lại 1 lần nữa trở về…
Quân đang
ngồi chống cằm lên bàn, nhìn mông lung vào khoảng sân trống 1 cách uể
oải thì bất chợt điện thoại anh reo liên hồi, anh ngán ngẩm lôi chiếc
điện thoại từ túi ra và gương mặt thiếu sức sống của anh bỗng trở nên
tươi tắn hẳn ra khi thấy Hân nhắn tin cho anh.! Cô bảo anh hãy đến gặp
cô tại vườn hoa cạnh nhà vệ sinh nữ ngay lập tức. Dĩ nhiên là anh chàng
này hí hửng chạy đến chỗ Hân ngay, anh nghĩ có lẽ cô là người duy nhất
chịu tin và chịu nghe anh nói hết mọi sự thật, mọi nỗi niềm trong lòng
anh, nhưng…KHÔNG…! Đau đớn thay khi vừa gặp Quân, cô đã liền vung tay
tát thẳng vào mặt anh 1 tiếng “chát!” như trời giáng…Trái tim Quân như
vỡ vụn ra làm trăm mảnh…đối với anh cái tát ấy đau bên ngoài da thịt 1,
nhưng đau sâu thẳm bên trong lại đến 10! Còn đối với Hân, đó là 1 cái
tát chứa đựng biết bao nhiêu nỗi niềm…
- Đồ thối tha…! – Hân rít qua kẽ răng từng chữ 1 cách chua chát – vậy mà tôi đã từng nghĩ anh thật sự thích tôi…!
- Hân à, em nghe tôi nói trước đã được không?! – Quân nhăn mặt, nắm nhanh lấy bàn tay cô nhưng cô liền hất mạnh nó ra và lùi lại phía sau như
tránh thứ gì đó ghê tởm lắm vậy
- Vì nghĩ Vũ thích tôi nên anh mới
tiếp tận tôi để trêu tức anh ấy chứ gì?! – Hân hét lên – tôi biết hết cả rồi, vì thế anh đừng biện minh thêm bất cứ 1 lý do nào nữa, đàn ông các người, tất cả đều xảo trá.!!!
1 chiếc ly đi được đổ đầy nước sẽ
tràn lan ra ngoài, và Quân cũng thế, có lẽ vì anh đã dồn nén quá nhiều
sự uất ức, đau buồn trong lòng nên anh quyết định bùng phát tất cả mọi
nỗi niềm với cô
- Tôi không xứng đáng có thêm 1 cơ hội để giải
thích với em sao? Vậy lý do em gọi tôi ra đây chỉ để đánh tôi sao Hân?
Tôi không tin, sâu thẳm trong lòng em vẫn cảm nhận được tấm lòng chân
thật tôi dành cho em, đúng không…?
Hân chau mày siết chặt tay lại như thể đang tức giận vô cùng, nhưng…sao xen lẫn trong đó, lại có cả 1
chút lúng túng vụng về… Những gì Quân nói hoàn toàn đúng với những điều
đang diễn ra trong lòng cô lúc này… Cô thật sự…rất thích Quân và tận đáy lòng cô tin vào tình cảm của anh dành cho cô, nhưng… cô vẫn không thôi
thất vọng khi biết được rằng…cô chỉ từng là con cờ trong mắt anh không
hơn không kém… Vết thương từ trái tim từng bị tổn thương của Hân, tưởng
chừng như đã được chữa lành; nay bỗng dưng lại bị xé toạt ra khiến cô
càng đau đớn gấp ngàn lần hơn… Những giọt nước mắt tràn trề sự thất vọng cứ trực trào tuông ra từ khóe mi xinh xắn kia khi không thể nào kìm
được nữa…
- Kể từ bây giờ – Hân gồng người, rít qua kẽ răng – hãy biến khỏi cuộc sống của tôi…!
- Có thật là như vậy không??? – Quân hét lên theo bóng Hân, nhưng cô vẫn cứ ra sức chạy, chạy và chạy thật xa khỏi anh…
Và đó cũng là lần thứ 2 trong đời, Quân cảm thấy thế giới xung quanh anh
như sụp đổ. Anh thật sự đau đớn khi tình yêu chân thành anh dành cho mối tình đầu trong đời lại bị xem là giả dối. Anh đã đánh mất cô rồi sao…?
Còn ai trên đời này có thể tin anh, có thể cho anh thêm 1 cơ hội nào nữa không…?
Ngày ra về hôm đó…
Joker bước đi hiên ngang trong con hẻm lớn sau trường Hoàng Hoa Thám với bộ trang phục cực quái đản!
Anh mặc 1 chiếc quần dây đai màu cam chói chang, ống quần túm lại ngay
mắt cá cùng với đôi giày thể theo sọc trắng đen, còn chiếc áo thì ngắn
đến ngang ngực, để lộ chiếc bụng 6 múi rắn chắc mà biết bao nhiêu cô gái ao ước. Nhưng tiếc thay, “gã quái đản” này lại đang đảo mắt ngắm nghía 1 cách thích thú những chàng nam sinh bảnh bao của trường. Chợt… đôi mắt
anh sáng lên khi thấy cậu đội phó dễ thương của Killer…Bảo Quân.
Quân sẽ làm gì đây…? hờ hững chào Joker hay cố tình đi phớt ngang để khiến “gã quái đản” này điên tiết?