Quân bắt đầu nhớ mặt từng thành viên trong Killer để âm thầm
trả thù chúng khi có cơ hội. Tình cờ bắt gặp Trung và Nam cúp tiết trốn vào nhà
vệ sinh hút thuốc, anh liền “nhá” cho ông thầy giám thị nổi tiếng dữ dằn của
trường, sau đó, anh loan tin đồn rằng đám thằng Hải lôi kéo thành viên để tạo lập
nhóm mới khiến Vũ vô cùng tức giận, báo hại có vài người gây gổ, đánh nhau chí
chóe; làm rầm rộ cả trường. Rồi Quân lại còn âm thầm đánh lén những đứa một
sao, hai sao của nhóm trong lốt mặt nạ tề thiên…! Cả Killer đều xôn xao về chuyện
những thành viên luôn gặp chuyện xui xẻo trong vài ngày gần đây, qua trao đổi với
nhau, họ cùng nghi ngờ 1 điều : Cái thằng “tề thiên” là thủ phạm của tất cả
chuyện này! Rất nhiều câu hỏi được đưa ra: “Sao nó lại nhằm vào nhóm mình?”, “Ai
mà dám gây hấn với Killer chứ?”, “Không biết anh Vũ có bị tấn công chưa?”…và họ
thề là phải tìm cho bằng được thằng ôn nào gây ra những chuyện này, nhưng rất
tiếc, với tài nhanh nhẹn của Quân, họ khó mà có cơ hội để thực hiện lời thề của
họ…
Chiều thứ 6 hôm đó, Quân vì quên mất hôm nay phải tập trung
nên đã đến trễ ( mặc dù biết muộn nhưng vẫn đi bộ tàn tàn ). Đến nơi, anh thích
thú khi nhìn thấy Thiên Vũ đang chống tay lên hông, môi cong cớn quát nạt đám
thằng Hải và những đứa gây gổ đánh nhau trong trường. Khi thấy Quân, sắc mặt Vũ
còn tệ hơn, anh chau mày, chỉ tay vào Quân 1 cách giận dữ
- Đi ra đằng kia! Hít đất 500 lần cho tôi!!
- Cái gì??? Anh đi…. – cũng may là Quân kịp thời bịt miệng
mình lại
- Thằng xấc xược này…! – Vũ nheo mắt tiến đến gần Quân – định
nói gì đấy?!
- Tôi chỉ đi trễ có 10 phút, 500 lần là quá nhiều!
- Hỏi lần cuối, có chịu phạt hay không.!? – vị thủ lĩnh trừng
mắt đe dọa
- Vô lý! Tôi không làm!
“Bốp!”, Quân loạng choạng, ngã phịch xuống đất. Vũ đã ra đòn
lúc nào? Sao Quân không thấy được…? Đang hơi hoảng loạn trong lúc bị dính cú đấm
bất ngờ của thủ lĩnh, thì Quân lại có cảm giác đau điếng ở tay, ngước lên, anh
thấy Thiên Vũ đang trừng mắt nhìn anh lạnh lùng
- Sao? Né giỏi lắm mà?
- Là lãnh đạo mà anh dùng bạo lực để ép buộc người khác –
Quân nhếch mép khinh thường – tôi không phục!
- Đây không phải bạo lực! – Vũ ấn mạnh bàn chân của mình vào
tay Quân – đây là kỉ luật thép! Không như thế này thì tôi lãnh đạo được mấy thằng
như các cậu sao?!
Quân khẽ nghiến răng, dùng cạnh bàn tay bổ thật mạnh vào
chân Vũ, anh hơi nhăn mặt nhưng vẫn đứng vững; co chân, đá 1 góc 45 độ vào má
phải của Quân!
- Vẫn còn biểu tình hả cái thằng này!! – Vũ nhíu mày, giọng
nói lạnh băng nhưng vẫn đầy sự giận dữ
Quân im lặng không trả lời, gồng bàn tay lên để chống lại
cơn đau xé thịt. Chợt Vũ lại tung thêm 1 cú đá chắc nịch thẳng vào mặt anh
chàng tội nghiệp…
- Câm à?!!
Bỗng Hoàng chạy đến, gõ nhẹ vào đầu Quân 1 cách rất hài hước,
rồi nhấn lia lịa đầu anh lên xuống như đang giã gạo
- Thằng đần, nói là cậu chịu phạt đi – Hoàng quay sang Vũ cười
xòa – đó, nó chịu phạt rồi, bỏ chân ra đi ông.
- Không việc gì phải bênh vực nó. – Vũ nghiêm giọng – 1 vài
lần như thế này thử xem còn dám chống đối tôi không.!
- Được rồi!!! – Quân nhắm mắt lại, nghiến răng như đã hết chịu
nổi cơn đau ở tay – tôi sẽ hít đất! anh bỏ chân ra hộ tôi!
Vũ lạnh lùng lê chân ra khỏi bàn tay đã đỏ ửng, phồng rộp
vương 1 chút máu của Quân; rồi đi nhanh về phía những thành viên trong nhóm, bắt
đầu mắng xối xả đứa nào làm ồn từ nãy đến giờ và tiếp tục xử những đứa “có tội”.
Hải từ thành viên 4 sao, bị giáng xuống thành 3 sao vì tin đồn thất thiệt, 2 thằng
Trung và Nam bị bắt nhảy ếch 10 vòng sân công viên và những đứa gây gổ đánh
nhau thì bị hít đất 200 lần!
Quân vừa hít đất vừa nhìn tụi nó đầy vẻ khoái chí…nhưng
không lâu sau…anh đã mệt mỏi, nằm phịch xuống đất; Quân len lén nhìn sang Thiên
Vũ thì thoáng giật mình khi thấy vị thủ lĩnh đang trừng mắt nhìn anh, anh khẽ
lườm lại và…hít tiếp. Trong hơi hở hổn hển và mùi mồ hôi mặn nồng, Quân nghe Vũ
nói về chuyện gì đó như… tìm 1 đội phó tạm thời để thi đấu với trường khác vào
chủ nhật tuần này. Anh khẽ liếc mắt về đám đông quan sát. Chẳng có thằng nào
“dám” xung phong để thi đấu, ngoại trừ thằng Trung đang thở hổn hển vì vừa nhảy
ếch xong. Vũ khẽ nhíu mày và chỉ nói vỏn vẻn 2 từ :”Không được!” với nó. Trong
đầu Quân chợt nảy ra 1 ý tưởng…khá điên rồ nhưng không kém phần thú vị, Quân sẽ
làm cho Killer mang nhục vì thua cuộc trong chủ nhật này. Nhưng khi cả nhóm đã
ra về hết, chỉ còn lại Vũ, Hoàng và Quân. Toàn thân Quân rã rời, không 1 chút sức
lực, mồ hôi tỏa ra như tắm, rơi vài giọt xuống khoảng sân vắng lặng. Từng khớp
xương của anh như muốn bung hết cả ra…Bây giờ tự nhiên anh thấy việc bị thầy
giám thị bẹo lỗ tai khi đi trễ là chuyện quá ư bình thường, thậm chí là quá hạnh
phúc! Hoàng ngồi nhổm trước mặt Quân, chống 2 tay lên cằm vẻ ể oải, nhưng giọng
nói vẫn đầy sự thông cảm…
- 50 cái nữa, gắng lên…! Anh đã cảnh báo cậu là Vũ rất ghét
đi trễ đúng không?
- … ( hít đất mệt thấy bà sao nói cha!? ) – Quân thầm nghĩ
- Bao nhiêu cái rồi Hoàng? – giọng Vũ vẻ ngán ngẩm
- 452…
- Thôi, đứng lên đi! – anh đá nhẹ vào hông Quân
Anh chàng này còn mừng hơn bắt được vàng, ngay lập tức anh nằm
luôn ra đất, thở như chưa bao giờ được thở…
- Về đi Hoàng, mai chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện tìm phó
nhóm 2 tạm thời – Vũ vác chiếc cặp lên vai
Chợt Quân dùng hết sức lực còn lại để gượng dậy, khổ sở bật
ra từng âm thâm từ cổ họng của mình
- Khoan…đã…
- Gì vậy? – Vũ khẽ nhíu mày
- Sao chưa chịu về nữa, thằng đần này… – Hoàng nhìn anh; rồi
liếc mắt sang Thiên Vũ đầy vẻ đề phòng
- Tôi có thể…thi đấu vào chủ nhật tuần này không…?
- Cậu biết mình đang nói gì không đấy?!
- Anh yên tâm, hít đất không ảnh hưởng gì đến não đâu – Quân
nhìn thẳng vào mắt Vũ – Không phải anh đang tìm phó nhóm tạm thời sao? Cả cái
Killer chỉ có 1 mình thằng Trung xung phong, nhưng tôi nghĩ…anh thích cách tôi
chiến đấu hơn là nó, đúng không thủ lĩnh?
- Vậy à? – Vũ nhếch mép, tiến lại gần Quân – Ở đâu ra cậu lại
có cái suy nghĩ thú vị đó vậy?
- Tôi chỉ nghĩ mình đủ sức… – Quân khẽ lùi lại như 1 phản xạ
- Việc thắng thằng bộp chộp đó có vẻ làm cậu tự tin quá. –
anh kề sát mặt Quân – có lẽ cũng nên để cậu thử sức với người có năng lực mạnh
hơn, đúng không Bảo Quân?
- Vậy là anh đồng ý…? Quân cảm thấy mình đang nín thở
- Đừng làm tôi thất vọng! – Vũ vỗ mạnh vào vai khiến anh
suýt nữa thì khuỵu xuống.
Quân chợt mỉm cười khá “gian” khi nhìn 2 “gã quái vật” xoay
lưng bước đi…
Trong bãi gửi xe, Hoàng nhìn Vũ với đôi mắt kì lạ, không giấu
được sự tò mò
- Ông đồng ý cho nó đấu thay vì Trung, tôi bất ngờ đó…
- Trung nó không dùng cái đầu trong chiến đấu, hôm đánh với
thằng Quân nhìn nó mà tôi phát bực – Vũ nhăn mặt
- Ông nghĩ Quân có cơ hội thắng không?
- Để xem…đến lúc đó sẽ biết thôi mà. – Vũ lại nở 1 nụ cười
khó hiểu…
—————-†—————-
Reng…reng…
- Chết tiệt! ồn ào quá!! – Hân giận dữ ném chiếc đồng hồ báo
thức xuống sàn, khiến nó vỡ tan tành
Cô lồm cồm ngồi dậy sau khi chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa.
Với tay lấy chiếc điện thoại đã là 1 thói quen vào mỗi buổi sáng của mình, lòng
Hân chợt se thắt lại và cảm thấy thương cô bạn của mình vô cùng. Thùy đã gọi nhỡ
gần 30 cuộc điện thoại và khoảng 10 tin nhắn có nội dung thể hiện đầy sự lo lắng.
Cô chĩ nhắn lại vỏn vẹn 2 từ “Mình ổn” cho cô bạn rồi bước chậm rãi vào phòng tắm.
Hân thoáng giật mình khi thấy bộ dạng lôi thôi lết thết của mình trong tấm
gương lớn treo trước bồn rửa mặt, mái tóc xoăn rối bù lên, chẳng theo 1 lọn nào
cả, quân áo thì xộc xệch, mắt sưng húp lên như vừa được bơm silicon vào và vẻ mặt
phờ phạc cùng đôi môi tái nhợt chỉ khiến cô muốn rời khỏi tấm gương ấy ngay lập
tức…
Hân ngồi gục xuống sàn nhà tắm, tựa đầu 1 cách bất cần vào
tường, nước mắt lại rơi nhưng không có tiếng nấc…cô đưa tay lên quệt nhẹ những
giọt nước mắt ngang má, rồi chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc nhẫn bằng nhựa
hình nơ bướm rất xinh ;mà Khoa đã tặng trên tay cô. Hân quý nó như nhẫn kim
cương và chưa bao giờ chê những món đồ Khoa tặng là rẻ tiền…vậy mà hắn lại xem
thường cô đến thế, coi cô rẻ rung đến như thế… Hận giựt thô bạo chiếc nhẫn ra
khỏi ngón áp út của mình như thể nó là 1 sinh vật gì đó rất ghê tởm và ném nó
thật mạnh vào tường, chiếc nhẫn bật ra rồi rơi xuống; lăn lóc lóc và lọt thỏm 1
cách gọn gàng xuống lỗ thoát nước…
Hân ôm 2 chân lại, gục đầu xuống khóc tức tưởi…lúc này thì
tiếng nấc thật nhiều…vang lên từng hồi như tiếng trống báo oan thời xưa…
Cô thông báo với mẹ bằng giọng nói yếu ớt vọng xuống từ cầu
thang rằng hôm nay cô sẽ nghỉ học và nhốt mình trong phòng, chẳng nói chuyện với
ai, cũng chẳng buồn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa… Vết thương lòng
mà hắn đã rạch vào trái tim cô quá lớn, biết đến bao giờ mới lành lặn…? Ai sẽ
khâu nó giúp cô hay chính cô phải tự mình khâu nó lại…? Không! Cô không cần đến
1 tên nào nữa, đàn ông đều là 1 lũ xấu xa, ******** và đê tiện! Lũ ngu ngốc ấy
chỉ đơn giản nhìn thấy ở đứa con gái yêu họ thật lòng 1 thứ mà đứa con gái bình
thường nào cũng có. Đó là thứ duy nhất họ muốn chiếm hữu được, và khi đã thỏa
mãn cái ước muốn đê hèn của mình, họ sẽ xem người con gái đó không còn giá trị
gì nữa…và họ sẽ vứt đi như 1 món đồ chơi bị rỉ sét… Hân không bao giờ muốn bị
xem như thế nên cô đã thẳng thừng từ chối khi Khoa yêu cầu, cô nghĩ như thế sẽ
giữ được hắn, nhưng cuối cùng, cô cũng bị đối xử không thua 1 món đồ bị rỉ sét…
Cô chỉ cần 1 người yêu cô bằng chính con người thật của
mình…nhìn ra những điều đặc biệt ở cô mà không 1 đứa con gái nào có…Như vậy…khó
lắm sao…?
Hân lấy ra 1 mảnh giấy, ghi nghệch ngoạc những lời **** rủa
của mình về kẻ phản bội ấy, rồi gạch thô bạo đến rách nát tờ giấy, tạo vài vệt
xước nhỏ trên bàn…Cô lại gục đầu xuống, nước mắt chảy vào những vết xước như nước
chảy vào rãnh sông… Cô căm hận đàn ông! Cô không muốn yêu bất cứ 1 tên thối tha
nào trên đời nữa! Hình ảnh hôm qua cô chứng kiến đã quá đủ rồi, nó khiến cô buồn
nôn khi nhớ lại ký ức nhơ nhuốc đó… Chợt, giai điệu dập dồn của bài hát One
More Night vang lên từ điện thoại của Hân, cô liếc quanh giường tìm kiếm nó, là
Xuân Thùy. Cô bắt máy nhưng im lặng…
- Alo??! – giọng Thùy hớt hãi
- Mình nghe… – Hân thở dài
- Trời! nghe được giọng cậu mình mừng quá! Cậu sao rồi?
- Không biết nữa…
- Vậy là chuyện chiều qua mình vô tình thấy là sự thật đúng
không…? – Thùy lí nhí
- Đừng nhắc nữa! mình xin đấy! – Hân lớn giọng
- Mình xin lỗi…giờ mình qua với cậu nhé, hôm nay mình được
nghỉ…
- Bộ dạng lúc này ghê lắm, như con điên ấy! cậu đừng qua.
- Không phải mình đã hứa với nhau là dù có chuyện gì cũng sẽ
ở bên nhau sao…? – Thùy có vẻ xúc động – mình sẽ qua, cậu chờ nhé…
Pip…pip…
Hân thở dài buông điện thoại xuống; nghĩ về lời hứa khi xưa
2 đứa đã nghéo tay với nhau. Tình bạn bền bỉ với Thùy là 1 trong những điều mà
cô yêu quý nhất trên đời. Trong lúc suy sụp tinh thần như thế này, chỉ có Thùy
biết và muốn ở bên cạnh cô…Thùy như 1 ngọn lửa luôn cháy sáng đang cố nhóm lại
1 que diêm đã ướt…! Hân chống cằm, nhìn mông lung qua khung cửa sổ…đột nhiên
nghĩ về cô bạn thân rất nhiều, những hình ảnh rời rạc đan xen, nối nhau từ quá
khứ đến hiện tại… Thùy xinh xắn, dịu dàng, hiền lành lại giỏi giang, mẫu con
gái lý tưởng của tất cả mọi người… Thùy không bao giờ làm cô buồn, sẽ không bao
giờ bỏ rơi cô…chưa bao giờ cô cảm thấy cô cần Thùy trong lúc này…chưa bao giờ…