Băng Nhóm Học Đường

Chương 41: Chương 41




Quân bước vào nhà, ngay lập tức, những đôi giày lạ hoắc được đặt trên kệ giày dép đập vào mắt anh, và khỏi cần phải suy đoán gì nhiều, Quân biết rõ là ai đã đến thăm nhà anh vào dịp cuối tuần như thế này…

Trên chiếc ghế sofa màu trà ấm cúng là Quang, bên cạnh là chị Vy – vợ anh – đang ngồi trò chuyện cùng bố; với 1 cử chỉ và thái độ rất lễ phép, dịu dàng. Mặc dù không ưa gì thằng anh trai mình, nhưng Quân vẫn rất quý người chị dâu. Chị Vy là 1 người phụ nữ hiền lành, biết quan tâm người khác và rất hiểu chuyện. Càng nghĩ Quân càng không hiểu nổi, cớ sao 1 người tốt như chị, lại đồng ý chia sẻ cuộc đời mình với thằng anh dở hơi kia.

Chợt, bé My – con của 2 anh chị – chạy lon ton đến gần Quân và vòi anh bồng nó lên. Con bé thích Quân lắm, và Quân cũng thương nó nữa. Anh nở nụ cười tươi, bồng bé thật gọn trong vòng tay rồi tiến đến ngồi cạnh chị Vy, dĩ nhiên là bơ luôn ông Quang đang chăm chú đọc những mẩu tin thời sự trên báo. Chị vẫn hỏi thăm Quân rất nhiều như mọi lần đến thăm nhà, nhưng khi thấy cậu em cứ liên tục nhìn vào chiếc bụng tròn bất thường của mình, chị bèn mỉm cười, e thẹn nói:

- À…chị đang mang thai, là bé trai đó em…!

- Thật sao?! – Quân thốt lên – chúc mừng chị nha!

Đôi mắt chị Vy chợt ánh lên 1 niềm hạnh phúc khó tả…rồi chị đưa tay lên, dịu dàng vuốt tóc cậu em trai

- Chị muốn bé sau này thông minh và khỏe mạnh như Quân vậy đó. À… em đặt hộ chị 1 cái tên đi.

Quân nhoẽn miệng cười, gãi đầu ngượng ngùng vì lời khen vừa rồi. Sau hồi trầm ngâm suy nghĩ, anh ngập ngừng nói với vẻ tự hào:

- Đặt là…Thiên Vũ đi chị, chắc chắn bé sau này sẽ mạnh mẽ như cái tên của nó vậy.

Quang thở ra 1 hơi dài nghe đầy sự chế nhạo, miệng nói bâng quơ nhưng mắt anh thì vẫn dán chặt vào tờ báo

- Chắc lại là tên của thằng đại ca đầu gấu nào đó của mày chứ gì?

Chị Vy chau mày, khẽ đánh vào đùi chồng như không hài lòng chút nào về điều anh vừa nói. Trong khi Quân thì chẳng thèm tức giận như mọi khi bị ông anh nói xiên nói xỏ, mà anh lại điềm tĩnh, nói với giọng điệu khá lạnh lùng và xa cách:

- Anh không có quyền nhận xét hay đánh giá bất cứ ai hiện diện trong cuộc sống của tôi, vì anh chưa bao giờ có mặt ở trong đấy, Quang à.!

BĂNG NHÓM HỌC ĐƯỜNG (Complete)

“Anh không có quyền nhận xét hay đánh giá bất cứ ai hiện diện trong cuộc sống của tôi, vì anh chưa bao giờ có mặt ở trong đấy, Quang à.! “

——————–†——————-

Vân mừng đến muốn hét lên khi dải băng dính dần đứt lìa ở tay cô. Băng sức mạnh vốn có của mình, Vân giựt phăng nó ra và bắt đầu gỡ những lớp băng quanh chân, quanh người mình để thoát khỏi chiếc ghế gỗ chết tiệt này. Đồng hồ lúc này đã điểm 3 giờ 45 phút, Vân hốt hoảng khi chẳng biết bãi đất hoang mà tên Luân nói nằm ở đâu cả… thế là cô hấp tấp chạy sang phòng mình, chộp nhanh lấy chiếc điện thoại và gọi ngay cho Vũ. Nhưng…cái giọng nói khiến bao nhiêu người ức chế lại vang lên :” Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

- Trời ơi!! Sao lại tắt máy trong lúc này chứ!!! – cô thốt lên 1 cách đắng cay và bóp chặt chiếc điện thoại như muốn nghiền nát nó ra vậy

Chợt, 1 tia sáng lóe lên trong tâm trí cô…Bảo Quân, chắc chắn Quân biết nơi đó.! Nghĩ rồi Vân quyết định gọi ngay cho cậu em, bất chấp cả việc anh đã bị trục xuất khỏi Killer và… cô biết Quân đã buồn đến như thế nào…, nhưng trong lúc này, cô rất cần sự giúp đỡ của Quân, vì trong thâm tâm, cô vẫn tin cậu em mình là người tốt.

Reng… ( không ai bắt máy…)

Reng… ( không ai bắt máy )

Reng… ( vẫn không ai bắt máy )

Vân sốt ruột, bồn chồn đến nỗi có thể cảm nhận được mọi thứ trong bụng mình như tách rời ra và đồng loạt chạy marathon trong ấy. Cô đưa tay lên, liên tục gõ nhịp trên chiếc bàn học 1 cách vô thức, miệng thì lẩm bẩm thúc giục Quân như đọc thần chú vậy…và… cuối cùng thì 1 giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia cũng chịu vang lên, khiến cô mừng đến phát khóc…

- Em nghe đây.

- Quân ơi..! – Vân không kìm được sự hốt hoảng – em làm ơn…chỉ cho chị bãi đất hoang…gì đó đi…!!

- Hả? À…Bãi đất dùng để thi đấu phải không? – Quân bắt đầu tò mò bởi giọng nói hoảng loạn của Vân – mà có chuyện gì vậy chị?

Đến lúc này thì Vân khóc òa lên, giọng nói hòa lẫn trong tiếng nấc trở nên rất khó nghe:

- Thằng Luân…thằng Luân nó sẽ bắn anh Vũ…trong trận đấu giao hữu…ở bãi đất hoang đó…! 3 giờ…không, 4 giờ hôm nay…! Em làm ơn… giúp chị với…!

Quân cảm thấy từng khớp xương trong mình như vỡ vụn ra làm trăm mảnh… 1 nỗi sợ hãi và lo lắng đến điên người dâng lên khiến trái tim anh như muốn ngưng đập…Vũ sẽ chết sao…?Không! Anh chưa làm được điều gì cho người anh đáng kính ấy cả! Không thể xảy ra trong lúc tình cảm 2 anh em sứt mẻ như vậy được! Anh không muốn Vũ phải mang theo hình ảnh của 1 thằng Bảo Quân tồi tệ trong lòng mà ra đi mãi mãi! Không!!!!!

- Quân ơi!! Em đâu rồi??! Đừng im lặng với chị ngay lúc này chứ!! – Vân hớt hải hét lên

Quân chợt bừng tỉnh, rồi anh nhanh chóng lấy lại tinh thần sau 1 cái hít thật sâu, vì anh biết trong lúc này, anh không thể nào tự làm rối tâm trí mình được, nó phải đủ minh mẫn và sáng suốt để nói cho anh biết mình cần phải làm gì. Bằng 1 giọng điệu đáng tin cậy nhất, Quân cố gắng trấn tĩnh cô chị đang hoảng loạn phía đầu dây bên kia

- Chị bình tĩnh nghe em nói! Em sẽ chỉ bãi đất hoang đó cho chị và em cũng sẽ đến đấy. Anh Vũ chắc chắn sẽ an toàn, em cam đoan với chị điều đó! Chị hiểu không?!

Lúc này đã là 3 giờ 52 phút… Liệu họ có ngăn chặn kịp họng súng oan nghiệt của tên Luân không…?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.