Sau buổi tập trung hôm đó, Vũ gọi Quân và Hân ở lại nhằm hỏi
cho ra chuyện. Quân đương nhiên là phải nói ra hết sự thật để thanh minh cho
mình; nói rằng anh không hề có ý gì với Hân, chỉ có ý tốt đưa cô về nhà, nhưng
lại bị cô đánh oan. Vũ khẽ nhìn sang Hân vẻ dò hỏi, rồi cô nàng gật nhẹ đầu,
xoat mặt sang hướng khác ( có vẻ tức tối ). Vũ phẩy nhẹ ngón tay ra hiệu cho
Quân đi về. Nhưng khi đi được 1 đoạn thì anh lén ngoáy đầu lại quan sát 2 người,
anh thấy Thiên Vũ đang khoanh 2 tay lại và la mắng Hân, nhưng nét mặt không “bặm
trợn” như lúc xử mấy thằng đực rựa trong nhóm. Hàng lông mày vị thủ lĩnh chau lại
nhưng ánh mắt vẫn để lộ sự lo lắng đặc biệt dành cho cô gái đang đứng cúi gằm mặt
trước anh. Quân không rành lắm về chuyện tình cảm, nhưng với những gì anh đang
chứng kiến; thì anh chắc chắn 1 điều : gã này thích Hân…!. “ Có chuyện để vui nữa
rồi…” – Quân thầm nghĩ và nở nụ cười rất ma mãnh…
Buổi trưa thứ 3 có vẻ như mát mẻ hơn những ngày nắng chói
chang của những trưa hôm trước. Quân sau khi đi thăm bố ở bệnh viện về, quyết định
hôm nay phải làm cho mình “đẹp trai” hơn 1 chút khi đến trường. Quân tự tay ủi
thật thẳm thóm chiếc áo sơ mi và quần tây đen 1 cách rất điệu nghệ. Việc thiếu
bàn tay chăm sóc của mẹ từ nhỏ đã khiến anh khá đảm đang trong công việc nhà.
Quân vuốt mái tóc đen dày dựng lên kiểu ac-ma-ni, nhấc nhẹ gọng kính cũng đen
như màu mái tóc; rồi nở nụ cười vẻ hài lòng với chính mình trong tấm gương.
Quân leo lên chiếc xe máy với quyết tâm rằng : nhất định phải làm cho “đả nữ”
Gia Hân phải xiêu lòng vì anh.!
Hân khá nổi tiếng trong trường nên việc “truy tìm” ra lớp cô
học cũng không khó khăn gì mấy. Quân đã đến trường rất sớm để đặt thanh
chocolate vào hộc bàn của Hân. Trong lòng anh đinh ninh rằng chắc chắn cô nàng
này sẽ thích mê đây…! Nhưng sự thật…lại luôn luôn phũ phàng đối với những kẻ
hay mơ mộng… Hân nhìn anh đang đứng ngoài cửa lớp vẫy vẫy tay chào cô bằng nét
mặt chẳng chút cảm xúc…rồi không ngần ngại vứt thanh chocolate ra khỏi cửa sổ
như thể nó chẳng đáng 1 xu…! Mặt của Quân đang cười tươi cũng bị cứng lại như bức
tượng khi chứng kiến thái độ “ngạo mạn” đó của Hân. Nhưng Quân dễ gì bỏ cuộc,
anh trốn sang lớp học chung với cô, liên tục gửi những “bức thư” ghi đầy những lời
nói ngọt ngào mà anh nghĩ bọn con gái sẽ thích… và điều này khiến Hân phát
điên.! Với tư cách lớp phó kỷ luật, cô véo tai anh lôi ra ngoài cửa lớp 1
cách…thô bạo
- Nè đau quá! Con gái gì mà bạo lực vậy?!
- Biến ngay! Đừng có lảng vảng trước mặt tôi! Bẩn cả mắt.! –
Hân liếc anh 1 cái rõ sắc rồi bước vào lớp
- Trời đất, con mụ phù thủy này… – mắt Quân trợn trừng lên
như thể bị…sốc nặng…
Quân đăng ký lớp học thêm buổi tối chung với Hân. Hân ức lắm…vì
cô đâu còn cớ gì để “tống” anh chàng dai như đĩa này ra ngoài như ở lớp học
chính nữa. Thêm vào đó Quân cứ ngồi nhìn cô chằm chằm, khiến cô không thể nào tập
trung học được…Tức giận, Hân đập bàn 1 tiếng “rầm”, quát lên :
- Tôi biết mấy người giỏi rồi, để yên cho tôi học!!!
- “Tui” đã làm gì Hân đâu…? – anh chớp chớp mắt
- Đồ điên!! – Hân xách cặp bỏ ra về, mặc cho cô giáo gọi với
theo cô trong vô vọng…
- Dữ dằn thiệt…đã thế phải tán cho bằng được – Quân lại nở nụ
cười ma mãnh
Rồi cô giáo quắc mắc nhìn Quân vẻ răn đe
- Em kia! Có học hay không?!
- Có chứ ạ – anh cười tươi – sẵn tiện, cô nhầm rồi, bài đó
đáp án là 8, cô à.
———————†———————-
Tình cờ Quân biết được Xuân Thùy ( chung lớp với anh ) là bạn
thân của Hân. Vì thế, ngay sáng hôm học thể dục, anh đã chủ động mời Thùy 1
viên kẹo ngọt rồi bắt chuyện rất cởi mở. Nhìn Thùy bẽn lẽn nhận kẹo từ mình,
Quân cũng thấy là lạ vì 1 người dịu dàng, hiền lành như thế này mà lại kết thân
được với “đả nữ” đáng sợ ấy…! Xong thật khéo léo, anh hỏi số điện thoại của
Hân. Thùy có vẻ hơi e dè khi quyết định rằng có nên cho Quân biết số hay
không…cuối cùng, cô nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói:
- Cậu thật sự thích Hân chứ?
- Ừm – Quân cười gượng
- Cậu có tự tin không…?
- Ý Thùy là sao?
- Thật ra…Hân đang rối loạn về tâm lý…giới tính 1 chút… –
Thùy khổ sở vặn vẹo ngón tay của mình – nhưng cậu đừng hiểu lầm nhé, dù Hân có
nói gì, cậu ấy vẫn là con gái…
- Cậu có thể nói rõ hơn không? – Quân nói chậm rãi từng từ
- Hân…bị phản bội bởi 1 người mà cậu ấy yêu tha thiết, nên
bây giờ…cậu ấy căm thù đàn ông – Thùy lí nhí – và không muốn yêu đàn ông nữa….
- Không lẽ yêu con gái?? – Quân nói ngay khi Thùy vừa dứt câu
Bỗng Thùy giật thót tim như vừa nhớ lại chuyện gì đó làm cô
sợ hãi…
- Được rồi… – anh tằng hắng – Quân sẽ không nói chuyện này với
ai.
- Nhờ cậu… – chợt 1 giọt nước mắt lăn dài trên má Thùy – nhờ
cậu giúp Hân trở về với chính mình…
- Nè… – Quân lay lay vai cô – đừng khóc, có gì từ từ giải
quyết mà.
- Quân hứa đi…hứa sẽ thật lòng với Hân – cô thút thít
- Rồi cậu sẽ cho mình số điện thoại chứ?
- Ừm – Thùy gật nhẹ đầu
- Rồi…! – anh có vẻ hơi “hoảng” trước những giọt nước mắt của
cô bạn
Khi Quân vừa đi khỏi, Thùy liền ngồi gập người xuống, nhắm
chặt mắt lại như thể muốn xua tan đi giọng nói của Hân đang vang vọng trong tâm
trí cô :” Cậu quen mình nha, quen kiểu người yêu ấy, mình không đùa đâu, thật sự
mình cũng có chút cảm xúc với cậu.”. Ký ức đó khiến Thùy bàng hoàng…và sợ hãi.
Cô thương Hân lắm, nhưng nếu là người yêu thì không được, không bao giờ được…Kể
từ lần hôm đó, Thùy vẫn luôn cố gắng đối xử bình thường, thậm chí là quan tâm đến
cô bạn nhiều hơn…nhưng Thùy vẫn cảm nhận được sự gượng gạo của cả hai…Hân không
dám nhìn vào đôi mắt Thùy, và cô cũng vậy…Không biết đến bao giờ cái cảm giác
này mới mất đi… Thùy đứng dậy và lê chân đến bồn rửa mặt, những suy nghĩ rối bời
khiến cô đâm sầm phải 1 người cao hơn mình cả 1 cái đầu. Cô ngước lên, những lời
nói và hình ảnh của Hân biến mất như ánh đèn vụt tắt, cô cúi mặt xuống, thẹn
thùng:
- Xin lỗi anh…
- Không có gì. – chàng trai né sang bên định bước đi
- Khoan đã…anh không nhớ em sao?
- Hửm…?
- Anh từng cứu em khỏi đám côn đồ ở con hẻm cạnh trường… –
cô lại vặn vẹo ngón tay của mình
- Anh không nhớ lắm, có thể em nhầm người rồi – anh nói
nhanh rồi quay lưng đi
- Em không nhầm đâu! Cho em biết tên của anh đi, anh ơi! –
cô gọi với theo
- Vũ, Thiên Vũ – anh khẽ ngoáy đầu lại, nét mặt vẫn lạnh như
băng
“Thiên Vũ…” Thùy lầm bầm tên anh rồi bẽn lẽn mỉm cười…Kể từ
lần được anh cứu giúp, cô đã mong được gặp lại anh biết bao, 1 chàng trai dũng
mãnh, có ánh mắt rất sắc lạnh đã để lại trong cô 1 ấn tượng cực kỳ sâu đậm…Rồi
khi tình cờ trông thấy anh, Thùy chỉ rụt rè nép vào góc khuất nào đó để dõi
theo anh 1 cách thầm lặng…nhưng tình cảm cô dành cho anh thì như 1 ngọn lửa,
lúc nào cũng cháy rừng rực vô cùng mãnh liệt…
——————-†——————
Quân bên cạnh đó, vừa vui vì có được số điện thoại Hân,
nhưng cũng vừa thấy hơi…thương cảm cho cô vì chuyện đau lòng mà anh vừa biết được…
Chiều hôm đó, Quân bị Vũ giữ lại để…huấn luyện đặc biệt. Vũ
dạy anh những thế đánh hiểm hóc và cách dùng sức hợp lý, sau đó còn bắt anh hít
đất để…gia tăng thể lực. Mang tiếng huấn luyện nhưng Quân cũng bị vị thủ lĩnh dần
cho 1 trận bầm dập thân thể, nhưng bù lại, anh cũng thấy khá vui vui khi Vũ nói
rằng anh có năng lực, chỉ không có kinh nghiệm chiến đấu mà thôi. Và buổi huấn
luyện đó đã khiến Quân phải nghỉ luôn cả 2 tiết học thêm. Khỏi phải nói là Hân
cảm thấy vô cùng “yên bình” khi Quân chỉ vừa ngưng làm phiền cô có 3 tiếng đồng
hồ. Đáp án bài toán hóc búa được giải cũng là lúc kết thúc giờ học. Hân vẫn ngồi
chau mày nhìn vào đáp số vẻ khó hiểu…Chợt điện thoại cô rung lên, tin nhắn từ 1
số lạ :”Siêng học quá hen, người ta về hết rồi mà còn ngồi trong đó. Ra sân
bóng rổ đi, có người đợi H nè”. Hân nhướng mày trông rất khôi hài rồi lơ tin nhắn
ấy đi. Khi cô đi ngang sân bóng, chợt có 1 bàn tay chộp lấy Hân, cô giật mình
quay sang và…”điên máu” khi thấy Bảo Quân
- Lại là mấy người à?? – cô giật tay ra khỏi anh như vừa chạm
phải lửa
- Tui đã nói tui đợi Hân ngoài này rồi còn gì – anh cười
- Thì ra… – cô chống 2 tay lên hông, hùng hổ – sao biết số
tôi, nói ngay!
- Ây…quan trọng gì đâu – anh xoay trái bóng trên tay rất điệu
nghệ – làm ván chứ?
- Bệnh hả?! – Hân lườm anh rồi cất bước
- Nếu Hân thắng, tui sẽ không quấy rầy Hân nữa…!
Cô xoay lại, nhìn anh dò xét
- Thiệt! nam nhi đại trượng phu, nói là giữ lời – Quân nhướng
mày – nhưng nếu Hân thua, phải đi chơi với tui
- Được thôi! – cô ném chiếc cặp vào bồn cây
Quân ném trái bóng cho Hân, ý nhường lợi thế cho cô. Hân di
chuyển nhanh đến cột bóng rổ, bật lên ném vào nhưng Quân đã nhanh chóng bật cao
hơn và cướp lấy trái bóng trước khi nó kịp rơi vào rổ. Rồi những lần sau đó,
Hân không thể nào giành bóng lại được từ Quân nữa, cô bất lực trước chiều cao
và tốc độ nhanh như cắt của anh. 10 phút trôi qua, kết quả : Quân thằng áp đảo
5 – 0…!
- Chết tiệt! – Hân ôm bụng thở hổn hển – ngon thì đánh nhau
đi, bóng rổ làm quái gì?!
- 100% là tui khỏe hơn Hân – Quân nói vẻ hả hê – tại tui
không muốn thôi
- Không muốn gì?!
- Không muốn làm Hân bị đau đớn… – nét mặt anh chợt trở nên
nghiêm túc…
- Điên… – cô chau mày nhưng vẫn không giấu được sự bối rối
trong đôi mắt
- Nếu tán tỉnh Hân mà bị gọi là điên thì tui cũng chấp nhận
– anh cười
- Vớ vẩn!! – cô gạt phăng Quân sang 1 bên để bước nhanh đến
bồn cây, với lấy chiếc cặp
- Hân về cẩn thận nha!! – anh gọi với theo vẻ thích thú
Về đến nhà, sau khi gọi điện thoại nói chuyện với Thùy xong,
cô cảm thấy cơn giận của mình được hạ xuống khá nhiều. Bỗng Hân ngồi thừ ra, dựa
lưng vào đầu giường với vẻ mặt trầm ngâm…rốt cuộc cô đang muốn gì ở chính
mình…? Cô đang cố gắng biến bản thân thành 1 người hoàn toàn khác với chính bản
chất cô đang thực sự có hay sao…? Hận thù…? Yếu đuối…? Bất cần…? Cô đang bị những
thứ này chi phối ư…? Cô là ai…? Là cái gì trong cuộc đời này…? Cô còn nhớ ánh mắt
bối rối của Thùy khi nghe cô ngỏ lời, cô biết Thùy sốc, thậm chí là sợ hãi,
nhưng thật sự cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu khi ở bên cạnh Thùy, cô không cần
bất cứ 1 thằng đàn ông nào cả! Cô đã nghĩ như vậy đấy!
Chợt bài hát One More Night vang lên, Hân chộp lấy điện thoại,
mong nó là tin nhắn của Thùy, nhưng…lại là số lạ đó
- “ Ngủ ngon hen loser :D , 7 giờ chủ nhật tuần này tui đợi
H trước cửa nhà, nhớ đó “
- Cái thằng khùng này!!
Cô tức tối đập mạnh chiếc điện thoại xuống giường. Tối hôm
đó, Hân bắt đầu mơ về những giấc mơ kì lạ, như điềm báo về 1 sự khởi đầu mới
trong cuộc sống của cô…