Rồi 2 người im lặng trên suốt quãng đường về nhà Quân. Sau
khi để đàn em xuống xe, Vũ chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng phóng xe đi thật
nhanh và chắc chắn như chưa bao giờ bị thương… Nhưng khi dừng xe trước cửa nhà
mình, anh gập người, nghiến răng, mặt nhăn lại vẻ vô cùng đau đớn…không ổn rồi,
dường như anh bị mất máu quá nhiều! Anh cố gắng lê chân, lảo đảo bước về phía
cánh cổng lớn để bấm chuông…nhưng mọi thứ xung quanh đang bắt đầu mờ dần… “Rầm!!”
Vũ ngã khụy xuống đất, đôi mắt giá lạnh từ từ khép lại…
Xoay lại Quân, anh chàng này cứ thẩn thơ như người từ cõi mơ
vừa bước ra. Quân cởi chiếc áo sơ mi đã ướp đầy mùi mồ hôi và máu của Thiên Vũ
1 cách chậm rãi rồi ném nó thật gọn gàng vào chiếc máy giặt. Anh đứng trước tấm
gương lớn, nhìn chằm chằm vào vệt máu nhỏ trên cánh tay rắn chắc … chợt anh nhớ
đến cánh tay đầm đìa máu của Thiên Vũ rồi khẽ rùng mình; sờ về phía sau gáy như
1 phản xạ…Nếu như lúc nãy Vũ không đỡ cho anh, thì chắc giờ anh cũng đang nằm
trong bệnh viện rồi…, chứ không được lành lặn mà ngắm nghía mình trong gương
như thế này…
“Tại sao lại bảo vệ mình?” , “Vì sợ mang tiếng để đàn em bị
đánh chăng?” , “Đúng rồi, vì sĩ diện thôi!”… Quân nghĩ thế rồi liền chà thật mạnh
vào vệt máu đang vương trên cánh tay mình, vết máu liền phai nhạt đi, nhưng khoảnh
khắc vừa rồi vẫn còn đọng lại thật sâu đậm trong ký ức của anh…
Chiếc điện thoại trong túi quần Quân rung lên từng đợt cắt
ngang dòng suy nghĩ của anh…Quân nhanh chóng lấy nó ra, chẳng thèm nhìn xem ai
gọi, anh bấm nghe, nói giọng cau có:
- Alo??!
- Hay lắm…trả thù cho đàn em à?! Đang yên đang lành ông
không muốn phải không?!!
- Hả…?! – Quân há hốc mồm
- Hả hả cái gì – hắn có vẻ tức giận – Khỏi giả điên đi! Thằng
Đức đến bây giờ mới chịu khai ra cho tôi biết!. Trên người của nó không còn chỗ
nào là không có vết bầm của ông. Ông phạm luật rồi, Tôi nói cho ông biết! nếu
tôi có động vào đàn em của ông, ông cũng đách có quyền gì mà nói! Mẹ kiếp!!
Tút…tút…
Cơ mặt Quân cứng đờ lại, miệng há hốc trông rất buồn cười và
đương nhiên là anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra… Quân bấm lại vào số vừa “nã”
anh 1 tràng với vẻ tức tối, để xem thằng nào mà cả gan thế.!
Mắt trợn trừng lên nhìn láo liên vào màn hình điện thoại,
anh thốt lên vẻ khó tin :” Khởi Sơn?? Thủ lĩnh Phan Đăng Lưu? “, “ Mình lưu số
thằng cha này hồi nào???” , “ Ủa mà sao có nhiều số lạ hoắc trong này vậy?? “,…
Rồi như 1 phản xạ, Quân vội thò tay vào túi quần bên kia, lấy ra 1 chiếc điện
thoại giống hệt chiếc anh đang cầm trên tay…và đây; mới chính là điện thoại thật
sự của Bảo Quân…
“Cạch…!” Chiếc điện thoại rơi xuống sàn…1 luồng điện chạy dọc
sống lưng khiến Quân nổi cả gai óc…Vũ đã vì anh mà đánh thằng Đức sao…??! Đó có
phải là gã thủ lĩnh kiêu ngạo, mất nhân cách như anh đã từng nghĩ không??!
Quân nằm trên chiếc giường êm ái, bật những hài hát nhẹ
nhàng, quen thuộc của Backstreet Boys mà anh vẫn thường nghe trước khi chìm vào
giấc ngủ…Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp căn phòng tẻ nhạt, trống trải khiến
anh cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn hơn bao giờ hết… Thật sự…cũng hơi ngại khi
nói rằng Quân ghét cái cảm giác ở 1 mình như lúc này, những suy nghĩ tiêu cực
tràn đến làm lòng anh nặng nề vô cùng… Bấy giờ Quân lại thấy nhớ và thấy thích
thích cái không khí ồn ào, vui vẻ, thân thiện của mấy tên trong Killer lúc họp
mặt… Quân ngáp dài ngáp ngắn, cầm điện thoại Vũ lục lọi đủ thứ để xem. Dù sao
cũng mang tiếng là ghét ra mặt rồi, nên anh thấy chẳng có gì là bất lịch sự cả…!
Trong phần hộp thư đến, anh thấy rất nhiều tin của 1 người được lưu là Khởi
Vân, với những tin nhắn chỉ toàn chung 1 nội dung, đại loại như :” Số mới của
anh phải không?” , “Đừng trốn nữa!!” , “Đồ xấu xa, hèn hạ, mau gọi cho tôi!!”…
và còn lại là vài tin nhắn của mấy thằng trong nhóm rủ Vũ đi nhậu, đi café vẻ rất
thân thiết, như anh em 1 nhà vậy… “thằng cha này coi vậy mà cũng được đàn em
yêu quý ghê ta, đúng là cùng 1 loại với nhau!” – Quân nhếch mép, chỉnh sang phần
tin đã gửi và bất ngờ khi thấy chỉ có mỗi 1 tin nhắn anh gửi cho 1 người tên là
Thiên Vinh với nội dung :”Happy Birthday em trai.”
- Bó tay, anh với chả em, chung 1 nhà cũng bày đặt nhắn tin
– Quân nói vẻ mỉa mai rồi liệng chiếc điện thoại lên bàn học cạnh giường, ngủ 1
giấc say sưa…
————-†————-
Sáng hôm sau…
- Anh Hoàng! – Quân vẫy nhẹ tay, đứng lấp ló trước cửa lớp
chàng đội phó
Hoàng trông thấy Quân, liền bước nhanh ra , hỏi tới tấp:
- Hôm qua Vũ có về đến nhà không?! Còn cậu, có bị thương ở
đâu không?!?
- Tôi không sao, còn ổng chắc cũng an toàn về tới nhà rồi –
Quân đáp hờ hững, đưa điện thoại của Vũ cho Hoàng – anh trả hộ Vũ giúp tôi, hôm
qua gọi cho anh xong tôi cầm luôn về nhà mà chả biết.
- Sao không gặp tận mặt mà đưa…? – Chợt Hoàng gõ nhẹ vào đầu
mình – À quên, hôm nay Vũ nghỉ, được rồi, anh đưa hộ cho.
- Nghỉ? – Quân nhướng mày
- Ừ, chẳng thấy đến trường, chắc ở nhà dưỡng thương rồi
Cảm giác hối hận…khó chịu lại dâng lên trong lòng Quân, anh
hướng mặt sang nơi khác, nói bâng quơ, nhưng nghe có vẻ như cầu mong cho Vũ
bình an…
- Tôi nghĩ ổng ổn thôi, chắc hôm nay ở nhà tổ chức sinh nhật
muộn cho em trai yêu quý của ổng rồi.
- Cái gì?? – Hoàng giật bắn người, trợn mắt lên – cậu vừa
nói gì vậy ??
- Cả anh cũng không biết ổng có em trai à?