Bửa tối rất an tĩnh, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đều không nói gì.
Mạnh Phi Vũ lẳng lặng ăn thực vật trước mặt, trong lòng vừa lòng đến
chín mươi phân, hắn là người cổ đại , khả năng tiếp thu cái mới tất
nhiên sẽ rất kém, nhưng Tử Uyên lại sử dụng đồ vật để nấu ăn được như
vậy cũng thật quá tốt. Mạnh Phi Vũ nghĩ đây có lẽ cũng là lần đầu tiên
Tử Uyên dùng đồ hiện đại, cho nên liền có vài phần đồng tình.
Bất quá, Mạnh Phi Vũ tin tưởng, tài nấu nướng của Tử Uyên sẽ càng
ngày càng tốt, bởi vì nàng sẽ cố gắng giúp Tử Uyên rèn luyện tài nấu
nướng, đây chính là phúc của nàng a.
Cơm chiều ăn xong, Mạnh Phi Vũ theo thói quen bắt đầu thu thập bát
dĩa, trong nhà trước giờ chỉ có một mình nàng, nàng cũng không thể lưu
lại chén dĩa cho người giúp việc ngày hôm sau đi thu thập a.
Nhưng là khi Mạnh Phi Vũ đang thu thập, Tử Uyên đang ngồi lại khẩn trương đứng lên.
“Phi Vũ, nàng muốn làm gì?”
“Dọn dẹp.” Mạnh Phi Vũ kỳ quái nhìn Tử Uyên, nhưng vẫn trả lời ngắn gọn.
“Không cần, không cần, ta là nam nhân, sau này chuyện như vậy đều để
ta làm là được, nàng làm việc cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Tử Uyên rất chăm chú nhìn Mạnh Phi Vũ, nói, trong ý thức của hắn,
những việc này đều hẳn là để nam nhân đến làm a.
Quái dị! Đây là ánh mắt Mạnh Phi Vũ hiện đang nhìn Tử Uyên . Nhưng là ánh mắt quái dị này lập tức sáng tỏ, sau đó, sự vui vẻ ẩn hiện trong
mắt lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ , nàng thật sự đã tìm được người tốt
rồi.
Mạnh Phi Vũ đem bát dĩa trong tay giao cho Tử Uyên, xoay người hướng ghế sa lon đi tới.
Tử Uyên tiếp nhận bát dĩa trong tay Mạnh Phi vũ, vẻ mặt vui mừng lộ ra một nụ cười.
Cuộc sống hài hòa của hai người chính thức bắt đầu rồi.
….
Bởi vì phòng của Mạnh Phi Vũ thông với bên ngoài, cho nên, nhất cử nhất động của Tử Uyên đều bị Mạnh Phi Vũ nhìn vào trong mắt.
Mạnh Phi Vũ phát hiện, vóc người anh tuấn của Tử Uyên đứng đang rửa
chén thật là một hình ảnh không thế nào hài hòa được, nhưng là lại có
cảm giác ấm áp kỳ dị , hơn nữa Tử Uyên làm việc rất chăm chú, làm cho
người ta cảm giác rất ổn trọng, rất có cảm giác an toàn, mà cảm giác an
toàn đối với Mạnh Phi Vũ mà nói, cũng chỉ có “nhà” mới có thể cho nàng
cảm giác như thế.
Nàng sao? Cùng nam nhân này? … Hẳn là thật là không tệ đi.
…
“Phi Vũ, nàng ăn trái cây đi, đây là vú Trương mua tới.” Không lâu
sau Tử Uyên liền tắm xong, sau đó cắt một dĩa trái cây đem ra bàn.
“Ân.” Liếc mắt nhìn Tử Uyên một cái, Mạnh Phi Vũ tiếp nhận trái cây, sau đó lại lạnh như băng nói một câu…
“… Ngồi xuống, cùng nhau ăn.”
“Hảo.” Tử Uyên nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Mạnh Phi vũ trên ghế sa lon, từ trên bàn cầm một quả táo.
“Tử Uyên…”
“Phi Vũ…”
Hai người cùng nhau phát ra âm thanh, kêu tên của đối phương, đúng là thần giao cách cảm.
“Anh cứ nói đi.” Âm thanh lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ làm cho người ta không có bất cứ cách gì cự tuyệt, ít nhất, tại trước mặt Mạnh Phi
Vũ, Tử Uyên cũng không có cách nào cự tuyệt.
“Phi Vũ, ta hôm nay đã học xong cách dùng mấy thứ này , thật không
ngờ cái thế giới này cùng thế giới của ta có chênh lệch lớn như vậy ,
bất quá ta sẽ thích ứng rất nhanh, ta cũng sẽ tận khả năng đọc những thư văn này, nhưng mà, thư của nàng đại bộ phận đều là luật pháp thư, ân,
nơi này gọi là pháp luật, ta xem không phải hiểu lắm, nàng có thể giải
thích cho ta một chút không? Nếu như nàng không có thời gian cũng không sao, ta sẽ tự mình từ từ tìm đáp án.”
Tử Uyên vừa nói vừa nhìn Mạnh Phi Vũ một bên , hắn cũng biết Mạnh Phi Vũ không muốn nói nhiều, hơn nữa nói chuyện với hắn cũng luôn lạnh như
băng, nhưng là hắn chính là thích ngữ điệu lạnh như băng của nàng, cho
nên hắn muốn nghe một chút thanh âm của nàng, hơn nữa hắn là thật sự xem không hiểu những quyển thư này.
Bình đẳng? Ở chỗ này nam nữ là bình đẳng sao? Còn có, nơi này không
có nữ hoàng sao? Chủ tịch mới là quan lớn nhất ? Aiz, năng lực học tập
của hắn rất tốt, nhưng là những chuyện này hắn vẫn thật là không hiểu
bao nhiêu.
“Sẽ có người dạy anh.” Mạnh Phi Vũ cũng là định nói về chuyện này,
hôm nay nàng gọi cho Lam Nhược Lâm cũng chính là vì muốn tìm sư phụ cho
Tử Uyên, để Tử Uyên có thể hiểu rõ thế giới này hơn, như vậy cũng có thể trợ giúp cho xã hội sau này , Mạnh Phi Vũ mặc dù muốn chiếm giữ hắn,
nhưng cũng sẽ không bắt Tử Uyên suốt ngày ở nhà, một người nếu như tách
rời cùng xã hội, sẽ là một chuyện rất đau xót, nàng không có cùng Tử
Uyên nói về chuyện tương lai , nhưng là ở trong lòng nàng đã có kế hoạch với Tử Uyên rồi.
Chỉ bất quá, bất kể là như thế nào,tương lai Tử Uyên đều sẽ phải
giống kế hoạch của mình , nàng tin tưởng, Tử Uyên cũng là nguyện ý.
“A, hảo.” Có chút mất mát, cũng có chút thất vọng, nhưng là Tử Uyên
vẫn cười đáp ứng, hắn cũng biết là yêu cầu của mình quá xa vời , hắn
không nên làm chậm trễ thời gian của Phi Vũ .
…
“… Anh nếu như còn có chuyện không hiểu, ta dạy anh.”
Ước chừng là 10 giây sau, Mạnh Phi Vũ nói một câu như vậy, sau đó đứng dậy rời đi, vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, Mạnh Phi Vũ có chút ảo não, ánh mắt có chút mông
lung, nàng vừa mới nói gì? Nàng sẽ dạy hắn! Ha hả, đến lúc nào nữ nhân
luôn lạnh như băng khiến mọi người sợ hãi, lại dĩ nhiên sẽ nói ra một
câu nói như vậy! Tử Uyên a Tử Uyên…
Trên ghế sa lon, trên mặt Tử Uyên là một nụ cười nhàn nhạt so với
thái dương còn muốn sáng hơn,gương mặt tuấn mỹ khắc sâu nụ cười khiến cả người hắn toát ra một loại mị lực kỳ lạ …