Sự xuất hiện của Phương Trì như một u hồn.
Nếu Tạ Vi Thời có thể nhìn được, thì sẽ thấy mặt và tóc của Phương Trì đầy tro bụi, thấy trên áo trắng của cô có vết máu đã đông cứng lại, thấy những vết thương nông sâu đủ kiểu trên người cô. Nhưng ánh mắt của cô lạnh lẽo và sáng rực, những ngón tay mảnh mai vững vàng. Một lượng thuốc ức chế alpha rất lớn đang chảy trong mạch máu của cô, nồng độ đã lên đến cực đỉnh.
“Thịnh Diễm, mở đèn.” Giọng của cô rất bình tĩnh
“Không!” Giọng nói kia vô cùng thấp thỏm bất an. Trong bóng tối vang lên tiếng dung dịch đang sóng sánh trong hồ chứa, không biết cái đầu như con sứa kia đang vùng vẫy như con thú bị nhốt thế nào trong cỗ máy chứa của nó. Nó phẫn nộ, cuồng loạn, và mang một nỗi khiếp sợ và tự ti chưa bao giờ có.
“Tại sao em lại đến đây! Có phải là Tạ Vi Thời nói với em? Có phải không? Có phải không!”
“Không dính dáng đến anh ấy.” Mặc cho cơn giận của Thịnh Diễm trút như cuồng phong nộ vũ, Phương Trì vẫn như một nhánh cỏ mong manh đứng vững giữa bão bùng. Ngón tay của cô rờ lên động mạch cảnh ngoài của Tạ Vi Thời trong bóng tối, lên ngực, rồi dịu giọng nói tiếp:
“Tự em đoán ra được.”
Thời gian quay ngược về 4 tiếng đồng hồ trước đó—–
Phương Trì bỏ ngoài tai lời khiển trách của Hồng Cẩm Thành, xông ra khỏi toà lầu của Maandala.
Cô bắt được một chiếc taxi, mượn di động của tài xế, gọi một cú điện thoại cho Tạ Vi Thời. Vẫn tắt máy, nhưng cô lại yên tâm hơn—cho đến bây giờ vẫn tắt máy thì chỉ có thể chứng minh Tạ Vi Thời chủ động cắt đứt quan hệ với cô. Một bóng hình nào đó vốn mơ hồ trong lòng cô chợt bắt đầu trồi lên mặt nước, dần dần trở nên rõ rệt hơn. Nhưng cô vẫn còn một việc quan trọng, khiến cô bất an: cả mẹ cô lẫn Hà Tâm Nghị đều không nhận cuộc gọi từ cô.
Cô đi xe thẳng đến nhà Hà Tâm Nghị.
Kẻ dùng lương thật cao để mời Hạ Tâm Nghị cộng tác chính là wither không nghi vào đâu được. Nhưng Hà Tâm Nghị kiên định từ chối hắn rất nhiều lần, ai biết liệu wither có làm ra trò gì không? Dù sao wither cũng là một kẻ gần như điên khùng, không biết liệu hôm nay có đại khai sát giới.
Cô không có chìa khoá vào nhà của Hà Tâm Nghị. Ấn chuông, chuông kêu ba lần, không ai trả lời. Đang là buổi chiều cuối tuần, Hà Tâm Nghị và mẹ cô đáng lý sẽ ở nhà nghỉ ngơi như thường lệ mới đúng. Mọi dây thần kinh của Phương Trì căng cứng, ngón tay ấn lên khẩu súng giấu trong áo. Chính lúc này, khoá cửa xoay, cánh cửa kiên cố mở ra, để lộ gương mặt của Hà Tâm Nghị.
“Chú Đạo Minh?”
Phương Trì dùng ánh mắt nghề nghiệp đánh giá ông, ông mặc một bộ đồ ngủ chỉnh tề, tóc trông hơi rối do mới ngủ dậy, may sao người vẫn lành lặn.
Mặt của Hà Tâm Nghị hơi ngạc nhiên, hỏi: “Mèo con? Sao con tới thế?”
Phương Trì nhìn vào trong nhà, tất cả mọi thứ bên trong đều gọn gàng ngăn nắp.
“Cốc Ưng đâu ạ?” Cô hỏi, giọng vẫn rất lạnh lùng, thói quen bao năm đã trở thành tự nhiên, cô vẫn gọi thẳng tên của mẹ mình.
“Ngủ trưa chưa dậy. Có việc cần tìm?”
“Dạ không.” Phương Trì nói, âm thầm thở phào trong lòng, lại hỏi: “Hôm nay có ai đến tìm chú không ạ?”
“Chỉ có cháu.”
Phương Trì gật đầu. “Chú ý an toàn. Nếu có người tới nhất định không được mở cửa. Con có việc, đi trước đây.”
“Đi đi.”
Phương Trì vào thang máy đi xuống đến tầng 1, chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Cách gọi “Mèo Con” đó của Hà Tâm Nghị, sao nghe kỳ lạ, sao nghe giống “Mào Con” hơn hay là “Mìu Con” hơn vậy? Với lại cách nói chuyện của Hà Tâm Nghị nữa, tại sao khách sáo như thế? Giống như cô là người ngoài không bằng.
Phương Trì đập mạnh vào nút ngừng thang máy, xông ra ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, nhắm họng súng vào khoá, dùng áo khoác dày của mình bịt quanh, một âm thanh kiềm hãm vang lên, cô đạp tung cánh cửa lớn, xông vào nhà.
Cảnh trước mắt khiến trong đầu cô “ầm” một tiếng.
Một con dao găm cùng với một nhánh hoa hồng cắm giữa ngực của Hà Tâm Nghị, bông hoa ấy nửa héo tàn, giống như nhuốm máu đang nở từ vết thương. Cửa phòng ngủ mở rộng, mẹ cô nằm ở ngưỡng cửa, thảm dưới người bà đã đẫm màu đỏ sậm của máu. Lồng ngực của Phương Trị như bị đấm thật mạnh, chặn nghẽn, nỗi đau mãnh liệt trào từ dưới trào lên, nhưng lại bị nghẽn ngay ở chỗ đó, khiến cô không phát ra được âm thanh nào, cũng không sao thở được.
Đã muộn mất một bước. Cô vẫn bị muộn mất một bước.
Mắt đã cay, nhưng vẫn khốn khổ khốn nạn ráo hoảnh. Nhìn màu máu dưới người của mẹ, có lẽ đã lâm nạn từ trước khi cô đến, nhưng tại sao Hà Tâm Nghị lại làm như không quen biết cô? Trong lòng cô bỗng đâm hận hai người bọn họ. Tại sao Hà Tâm Nghị và mẹ vẫn luôn dung túng để cô xưng hô khác người? Tại sao vẫn luôn dung túng cô gọi Hà Tâm Nghị là chú Đạo Minh, mà không bắt gọi “ba”? Tại sao mẹ vẫn luôn dùng điện thoại trên mạng để liên lạc với cô, trao đổi vẫn luôn hối hả vài câu giống như người dưng kẻ lạ?
Trước đây cô luôn cảm thấy khoảng cách giữa cô và mẹ, là bởi vì tính tình của mẹ khác người, bởi vì người bố đã mất mà cô vẫn luôn giằng co với mẹ, luôn ngấm ngầm chống đối mẹ. Nhưng sau đó nữa, cô cảm thấy như vậy cũng tốt, ít ra thì cũng che chở được cho họ. Huống chi giữ khoảng cách như vậy lỡ cô “đi” luôn, thì mẹ cô cũng không phải đau buồn nhiều, cô cũng không phải bị lấn cấn vướng bận.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, đứng từ góc độ của mẹ và chú Đạo Minh, đây cũng là cách họ che chở cho cô.
Chỉ ngẩn ra trong một giây thôi, cô đã nghe phía sau lưng có tiếng lên đạn—-wither vẫn còn đó! Cô né theo bản năng, tiếng súng hãm thanh khẽ vang lên, viên đạn bay vèo sướt ngang qua. Phương Trì xoay người nâng súng, phản ứng của kẻ kia còn nhanh hơn cả cô, cánh tay dài ngoẵng tóm lấy cổ tay cô, cô nhanh như chớp đạp hắn, khiến khẩu súng trên tay của hắn văng ra.
Lúc này cô mới thấy rõ mặt mũi của kẻ kia—vừa cao vừa gầy, đeo khẩu trang kín mít, cặp mắt sâu mang màu xanh lam, chớp ánh nhìn phấn khích và điên cuồng. Hắn phát ra âm thanh “xì xì,“ cô có thể cảm giác được khoé mép của hắn đang nhếch lên.
Đây là wither sao? Hệt như một con rắn độc.
Cô sống chết nắm chặt khẩu súng, nhưng tên kia quá khoẻ, ngón tay dài xương xẩu như bằng thép! Xương của cô rất cứng, cho dù cảm thấy sắp bị bóp gãy cũng không chịu buông tay, họng súng không ngừng chao đảo, trong lúc giằng co với nhau, cò súng bị cô bóp, nhưng chỉ bắn vỡ một bình hoa trong phòng khách!
Âm thanh của phát súng đột ngột này thế mà lại khơi cơn khát máu trong hắn! Hắn xông bổ tới, quật Phương Trì xuống đất. Cơ thể của Phương Trì bé nhỏ, nếu đánh xáp lá cà với đàn ông thì đã không có bất cứ ưu thế nào, huống chi lại là với một con rắn độc điên cuồng như thế này!
Hắn lo chụp súng, bị Phương Trì đá bay mất, hắn liền rút con dao găm từ trong người Hà Tâm Nghị ra, toàn thân Hà Tâm Nghị co giật một cái, tim Phương Trì như bị dao đâm, lăn qua một bên chộp lấy một bình hoa, đập mạnh lên hắn. Bình hoa vỡ nát trên người hắn, mảnh vụn văng tung toé trên sàn. Hắn tóm lấy mắt cá chân của Phương Trì lôi tới gần, cầm dao găm đâm túi bụi xuống người cô!
Phương Trì lăn lách tránh, mũi dao bén nhọn cứa rách quần áo và da thịt của cô, máu chảy xuống sàn nhà màu gỗ. Cô dùng 1 chân đạp chỗ cằm của con rắn độc đó, trước khi mũi dao kế tiếp đâm xuống, cô mượn thế, cưỡi lên cổ của nó, rồi ra sức vặn cổ nó. Nó gầm lên một tiếng, tóm lấy hai cổ tay cô, ngửa mặt, vật mạnh ra phía sau. Lưng của Phương Trì đập rầm xuống những mảnh sứ. Cô không nói một lời, tiếp tục chống chọi với hắn, ánh mắt không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, một phút, hai phút.......năm phút........10 phút.......
Con rắn độc nó cuối cùng nhận ra mục đích của cô! Độ khó nhằn của cô gái trông vô cùng yếu đuối này đã vượt qua mọi tưởng tượng của hắn. Hắn gầm lên điên cuồng, văng một câu chửi thề không ai hiểu được, rồi cuống cuồng tìm cách thoát thân, nhưng vẫn cứ bị Phương Trì sống chết bám chặt lấy một chân.
Ngoài cửa đã có tiếng bước chân vọng lại, càng lúc càng gần. Con rắn độc ngước mắt.
Phương Trì thương tích khắp người, ánh mắt lạnh ngắt như mũi dao lại đang nhìn chằm chằm vào hắn:
“Đều là người, lẽ nào mày tưởng mày thật sự là thần, tưởng mày muốn tới đây thì tới, muốn đi thì đi, muốn giết ai thì giết? Mày tưởng Cục 19 chỉ là để trưng thôi à?”
Ánh mắt của con rắn độc đó rũ xuống, toả ánh nhìn rất quỷ dị.
“Me—–du—–sa.”
Lần đầu tiên Phương Trì hiểu lời hắn nói. Mai Đỗ Sa. Nhưng ánh mắt của hắn khiến cô cảm thấy hoảng sợ, nắm đấm của hắn nhắm đúng chỗ vết thương ngay sau tai của cô mà phang!
“Pằng——”
Phương Trì mở to mắt, Hồng Cẩm Thành đứng ngay cửa ra vào, họng súng bốc một sợi khói xanh.
...........
Cô lần ra được dấu vết của Tạ Vi Thời. Thủ tục rời nước của Tạ Vi Thời và tiếp đón phía an ninh mạng của bên Nhật là do Sử Tranh Vanh sắp xếp, nếu cô muốn tra ra thì không khó.
Đằng Hoa đã được đưa đi cấp cứu, sống chết chưa biết ra sao.
Hà Tâm Nghị được đưa đi cấp cứu, sống chết chưa biết ra sao.
Cốc Ưng chết.
Nhìn theo Hà Tâm Nghị và Cốc Ưng được khênh lên xe cấp cứu, mặt Phương Trì lắng yên như nước đọng. Những người cô muốn bảo vệ, đã không bảo vệ được lấy một ai. Vậy Tạ Vi Thời thì sao? Trái tim đã như tro tàn của cô lại nhóm lên hy vọng.
Yến Thành đã không còn chuyến bay thẳng nào đến Fukuoka, cô đổi máy bay ở Busan. Trời đã tối hẳn, đèn trên cánh máy bay chớp từng hồi trong bóng tối vô biên. Cô cứ nhìn theo bóng tối ấy ngoài cửa sổ. Con rắn độc kia, lúc bị Hồng Cẩm Thành đưa đi đã ngoái đầu lại cười một cách quỷ dị với cô, nhìn theo khẩu hình của hắn, hắn vẫn đang nói một câu:
Me——du——sa
Cô lại uống thêm một mớ thuốc ức chế alpha, mãi cho đến khi tâm trạng bình tĩnh giống như một đầm nước ngày không có gió. Cô đã nghĩ kỹ rõ ràng, ai là người cô phải đi đối diện.
.............
Trong bóng tối không thấy được năm ngón tay, Phương Trì có thể cảm nhận được những bàn tay bằng kim loại lạnh lẽo không ngừng vẫy vùng quanh cô, ngập ngừng, do dự, bồn chồn bứt rứt, không ngừng lao về phía tim cô, xong lại ngừng bất chợt, chỉ để lại làn hơi lạnh lẽo của kim loại xâm lấn tấm thân đã đầy những vết thương rất nhạy của cô.
Cô lượm được thiết bị liên lạc mà Sử Tranh Vanh yêu cầu Tạ Vi Thời mang trên người. Tất nhiên Sử Tranh Vanh sẽ không cho phép Tạ Vi Thời vào trong một mình, nhưng không có thông tin từ Tạ Vi Thời thì cũng không ai dám ngang nhiên xông vào một nơi như thế này. Virus vẫn còn nằm trong tay My Gian Xích, hễ My Gian Xích mà không tự tay diệt virus thì cho dù có làm khu nhà kho này nổ tung thành một cái hố sâu thì virus cũng không biến mất. Nhưng Tạ Vi Thời lại vứt thiết bị bé xíu bằng cái nút áo đó ở ngoài cửa.
My Gian Xích hết lần này đến lần nọ tìm cách ép chàng vào đường chết. Nhưng chàng lại lấy thứ đại biểu cho cơ hội sống cuối cùng của mình, vứt nó ngoài cửa. Chàng chưa từng có ý định chống đối Thịnh Diễm.
Dưới đầu ngón tay, tim của Tạ Vi Thời vẫn đang đập, chậm chạp đập. Thời gian trôi qua, không biết còn bao lâu nữa thì khu vực số 12 phía đông bắt đầu vào một ngày mới?
Cô chậm rãi lên tiếng:
“Muốn biết em làm cách nào mà đoán ra không?”
Cảm giác lạnh lẽo bên cạnh cô biến mất.
Cô nói: “Có rất nhiều sự việc, em cứ không dám gom lại thành một suy đoán. Tại sao My Gian Xích lại để ý đến em trong khu vực chơi game? Tại sao My Gian Xích luôn trốn tránh em, nhưng lại đầy căm hận đối với Guest? Tại sao My Gian Xích vẫn luôn không có avatar, một dạo rất lâu sau khi lỗ hổng trong Maandala bị sửa chữa xong thì mới xuất hiện trong Maandala ở dạng avatar, mà My Gian Xích có được avatar riêng là ngay sau khi Thiện Trạch bị hại? Tại sao sau khi virus bùng lan, wither có thể nhanh chóng phản ứng, đưa hoa hồng vào trong Maandala, rồi còn có thể dùng súng bắn Đằng Hoa một cách vô cùng chính xác?
“Thứ nhất là em không dám nghĩ anh vẫn còn sống, thứ hai không dám nghĩ anh đã bị wither khống chế. Nhưng một khi nghĩ ra rồi, đều hiểu hết thảy.
“Một người không có tĩnh mạch, làm sao có thể có avatar riêng chứ? Cho nên sau khi Guest sửa xong lỗ hổng “gương mặt trên trời,“ thì người đó cũng không vào được trong Maandala nữa.
“Thiện Trạch vẫn luôn nghiên cứu kỹ thuật nhận dạng tĩnh mạch, nhưng rất ít người biết đến; ông ta tự phá phát minh đầu tiên của mình, làm ra được tĩnh mạch nhân tạo mà Maandala nhận dạng và chấp nhận. Sau khi wither hay tin, liền chiếm đoạt bằng vũ lực, đến khi lấy được rồi thì làm ra một hệ thống tuần hoàn máu cho My Gian Xích, rồi My Gian Xích mới có được avatar của mình.
“Một người như thế nào mới phải mất nhiều thời gian như vậy để thích ứng với avatar của mình? E rằng đến cả người khiếm khuyết cũng không bị, bởi vì trong ý thức của họ, cơ thể của họ vẫn là hoàn chỉnh, cảm giác của tay chân huyễn thực có thể giúp họ tức tốc thích ứng được với một avatar hoàn chỉnh.
“Nhưng cơ thể của My Gian Xích đã không còn là một cơ thể của một con người bình thường.”
Phương Trì chậm chạp ngẩng đầu, “Nói đến Thịnh Diễm, xưa nay em chưa từng gặp ai thông minh bằng anh ấy, học cái gì cũng vô cùng nhanh, trong Maandala, anh ấy có thể là lửa rực cháy, là gió lốc, là vạn vật giữa đất trời, là tất cả của tất cả, nhưng em cho rằng đổi qua việc học điều khiển một cái avatar không phải là con người nữa thì cũng cảm thấy rất khó. Anh ấy còn từng dạy em rằng, tại sao em lại phải hạn chế mình trong thân xác của con người chứ? Chung quy thì Maandala sẽ biến thành một thế giới của ý thức, em muốn mình thành cái gì thì em chính là cái đó.”
Cô nói: “Bây giờ có phải là anh đã cảm thấy mình được giải thoát?”
Cả một khu rừng trong bóng tối trỗi dậy, vang lên âm thanh “xoạt——” “xoạt——–” “xoạt———” kèm theo tiếng cười chói tai của anh ta.
Lòng Phương Trì run sợ, câu nói đường đột ấy đem lại hậu quả gì, cô cũng không biết rõ. Cô âm thầm nói trong lòng: Thịnh Diễm, em xin lỗi.
Cô cảm nhận được bàn tay kim loại lạnh toát vuốt qua khuôn mặt của cô, phía sau lưng cô, cô hơi rụt mình. Giọng nói được kết hợp bằng điện tử trở nên ôn tồn, mang theo vài phần buồn bã: “Sao em lại trở nên gầy như thế này.......”
Câu nói đó khiến trái tim vốn yên tĩnh của cô như bị dao đâm, thuốc đã không kiểm soát nổi. Cô cắn chặt răng nén cơn đau, nói:
“Anh đã không còn là anh nữa, em cũng đã không còn là em.”
Vừa dứt lời, một cánh tay khoanh lấy cô, tim cô run lên, đau đớn khôn cùng, nghe thấy giọng nói kia lạnh lùng bảo: “Anh vẫn là anh, em đã không còn là em.”
“Giải thoát?” Cánh tay kim loại vuốt ve cơ thể của cô, “Hiện giờ xúc giác của anh không được đến 10%. Anh có thể cảm giác được da thịt của em, nhưng đối với anh, giữa tơ lụa và giấy nhám chả có gì khác nhau.” Anh ta cười lạnh, “Nhưng em, em và Tạ Vi Thời đêm đêm ái ân, vui vẻ lắm, có phải không?”
Cuối cùng vẫn nói ra, nói xong liền biết ngay nỗi oán hận trong lòng anh. Phương Trì nhắm mắt, lại nghe anh phẫn nộ nói tiếp: “Mạng của em là được đổi bằng mạng của anh! Cục 19 chọn bảo vệ em, bỏ mặc anh, nhưng bởi vì đó là em, anh cam tâm tình nguyện, nhưng anh không chịu được việc em phản bội anh! Em có biết không!”
Nói đến cuối, âm thanh trở nên gần như gào rít bi phẫn.
Phương Trì vẫn nhắm mắt, chỉ lẩm bẩm: “Nếu như khi đó em biết được có thể đổi lại để anh được sống yên lành, thì em đã không quay về.”
Giọng nói trong bóng tối liền im bặt. Bàn tay đang nắm lấy cô trở nên dịu dàng, “Vậy em vào Maandala bầu bạn với anh, được không? Anh dạy em làm sao để thành gió, thành lửa, thành vạn vật giữa đất trời, được không em?”
Phương Trì đáp: “Được.”
Cô nhắm chặt hai mắt, ngồi trong lòng bàn tay kim loại, trước mặt có gì đó lạnh như băng không ngừng xoay, mang theo tiếng rít của không khí lưu chuyển.
“Thịnh Diễm—–” Người nằm dưới đất co giật một cái, ho ra một búng máu, “Sau khi wither hành hình cậu xong rồi, Cục 19 mới tìm thấy Phương Trì. Cục 19 vẫn luôn tìm cách để cứu cậu, họ chưa bao giờ vì chọn Phương Trì mà bỏ mặc cậu.”
Chàng nói: “Cậu tưởng rằng Phương Trì sống khá hơn cậu sao? Nếu như cậu có máy xét nghiệm máu, thử phân tích xem hiện giờ lượng thuốc ức chế alpha trong máu cô ấy cao bao nhiêu. Cứ dùng thuốc mãi như thế này, cô ấy còn có thể sống bao lâu nữa?”
Tiếng rít ngưng bặt, bóng tối yên tĩnh rất lâu, rồi tiếng nói kia chợt rít lên: “Tạ Vi Thời! Cậu gạt tôi! Cậu vẫn đang gạt tôi!”
Ngọn roi bắn ra tia điện kia lại quất mạnh xuống người nằm dưới đất, âm thanh vang động lúc chạm đất. Người nằm dưới đó kìm nén rên lên một tiếng “hự,“ rồi ngay sáu đó, tiếng thở dốc khó nhọc nặng nề.
“Em có đau lòng vì hắn không?” Tiếng nói trong bóng tối bỗng hỏi Phương Trì. “Lời hắn nói có thật hay không?”
Phương Trì không đáp. Một luồng ánh sáng chiếu lên mặt cô, chỉ thấy mặt cô tĩnh lặng như nước, thẫn thờ nhìn thẳng về phía trước, mắt ráo hoảnh. Bàn tay kim loại kia men theo một bên mặt của cô, sờ vào trong tóc cô. Trong mái tóc dày rậm, cuối cùng sờ thấy được vết sẹo dài ngoằng phía sau tai cô. Bóng tối bỗng lặng yên.
“Thịnh Diễm——” Tạ Vi Thời lại gian nan lên tiếng, “báo cáo về khả năng lây lan của ma tuý huyễn thực mà cậu viết cho bộ an ninh quốc gia, tớ chưa từng đọc, nhưng đề tài này, cậu, Long Chấn, và tớ đã từng thảo luận bao nhiêu lần. Nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ thật sự tạo ra nó.”
“Rạn Băng không phải do tôi làm.” Từ trong bóng tối chợt vang lên câu trả lời lạnh lùng.
“Nhưng mà cậu đã bao giờ nghĩ, Vu Nhuệ làm cách nào mà viết ra được Rạn Băng không? Tuy hắn là một thiên tài nhỏ tuổi, nhưng năng lực của hắn vẫn chưa đến mức đó.”
Bóng tối đáp lại bằng lặng câm.
“wither đã hack được báo cáo đó. Rồi hiểu ra được nguyên lý của ma tuý huyễn thực, mượn thuốc thần kinh để giảng giải cho Vu Nhuệ, khiến cho Vu Nhuệ cứ tưởng rằng bản thân hắn ta nằm mơ nghĩ ra phương án như vậy.
“Lần đầu tiên tớ giải mã Rạn Băng, liền phát hiện phong cách của nó rất giống của cậu, nhưng lại không giống hoàn toàn. Nếu như chúng ta chưa từng thảo luận về ma tuý huyễn thực thì tớ đã không thể giải mã Rạn Băng và Nhộng nhanh như thế.”
Tạ Vi Thời nói: “Chúng ta đã từng tranh cãi một vấn đề rất kịch liệt—lúc chúng ta có thể dự đoán trước một loại tội ác mới rất có khả năng sẽ xảy ra, chúng ta có nên mau chóng tạo nó trước để đưa ra một lời cảnh cáo?
“Khi đó tớ phản đối, bởi vì tớ cảm thấy cái chúng ta nên làm, là chống lại cái ác, chứ không phải là tạo ra cái ác. Nhưng cậu thì nói, đợi đến khi cái ác sinh ra rồi chúng ta mới chống lại nó, thì đã quá muộn; tạo ra ác, vốn là một quá trình để ngăn ngừa cái ác, bởi vì mạng internet phát triển được đến ngày nay, đã đủ mọi tội ác.”
“Thịnh Diễm, cậu đã chuẩn bị cho virus lâu như vậy, bây giờ thả nó ra rồi, rốt cuộc là vì thoả mãn cảm giác oai phong làm My Gian Xích hô mưa gọi gió, không gì không làm được, hay là bởi vì lý tưởng năm xưa của cậu, muốn dùng cái ác để ngăn ngừa tội ác?! Cậu đang phẫn nộ vì khi xưa bộ an ninh quốc gia không coi trọng bản báo cáo của cậu, vì Thần Kinh Hoa Hồng đã không bị luật pháp trừng trị, hay là bởi vì cậu muốn cảnh tỉnh mọi người về vấn đề an ninh mạng đã không được coi trọng bấy lâu nay?!”
Có tiếng vật gì đang khua khoắng trong bể chứa dung dịch.
“Mấy giờ rồi?” Phương Trì bỗng bình tĩnh hỏi.
Bóng tối đen bất chợt loé lên rất nhiều con số.
23:47:15
Thời gian từng phút từng giây trôi nhanh; không âm thanh, mà như một cơn hồng thuỷ vùi lấp họ. Đường biên của mặt trời di chuyển trên bề mặt trái đất, và bóng tối giống như bóng đôi cánh khổng lồ của loài chim côn bằng, từ từ quét khắp đất liền và đại dương. Lịch đang nhảy từng bước đến gần kinh tuyến 180 ° hơn, từ eo biển Bering Nga đến New Zealand, sau đó là Úc, sau đó đến Nhật Bản......
Ục lục lục lục lục lục—–
Phương Trì chợt hỏi: “Thịnh Diễm, thật sự không cho em được nhìn mặt anh lần cuối sao?”
Trong bóng tối vang lên tiếng cười lạnh: “Họng súng của Cục 19 đã nhắm hết vào anh chưa?”
Phương Trì lẳng lặng đáp: “Không đâu. Cho dù anh không ngưng virus, họ cũng sẽ đưa anh về nhà. Nếu như b...... nếu như Hà Tâm Nghị có thể sống sót, ông ấy sẽ chăm sóc anh trong hoàn cảnh tốt nhất. Hết thảy đều do wither sắp xếp, không có ai sẽ hận anh.”
“Vậy tại sao lại là nhìn mặt lần cuối?”
“Thế nào cũng phải có người trả giá.” Phương Trì chậm rãi đáp, “Nói là em uy hiếp anh cũng được, nói em không biết lượng sức mình cũng được, em nhất quyết phải làm hết sức mình. Mẹ em đã mất rồi, thật ra em chẳng còn gì níu kéo nữa. Tạ Vi Thời—–” Cô khẽ gọi, “Anh vẫn còn phải đi một con đường rất dài.”
Cô bất thình lình vươn tay nắm chặt một thanh cựa sắt nhọn hoắt trước mặt mình—–
“Phương Trì!” Tạ Vi Thời không thấy được gì, nhưng chẳng biết chàng lấy được sức ở đâu ra, nhảy dựng lên, lao về hướng có tiếng của cô để chụp lấy cô!
Nhưng chỉ sướt tay chạm vào một góc vải áo.
Phương Trì được một bàn tay kim loại cuộn lấy, trong bóng tối, bao nhiêu là dây leo đang vẫy vùng, từng sợi từng sợi rút hết về, bao bọc quanh Phương Trì như kén bướm. Phương Trì ở giữa tất cả mọi cánh tay đó, cô cảm nhận được vô số những mảnh kim loại đang ngọ nguậy quanh cô, tựa như đang tìm tư thế thoải mái nhất—–
Rồi cô chợt hiểu ra.
Thịnh Diễm đang ôm cô. Là Thịnh Diễm đang tìm kiếm những nơi nhạy nhất trên cơ thể bằng kim loại của anh, để chạm vào cô, để cảm nhận cô, để cầu xin cô.
Ánh sáng lại bật lên. Cô đối diện với Thịnh Diễm. Đôi mắt sáng ngời kiêu ngạo ấy, tự phụ như ánh nắng giữa trời. Môi miệng và cái mũi đó, cô đã từng hôn không đếm xuể, giờ đây đang khe khẽ thở ra một cái bong bóng. Một giọt nước mắt rơi trên mặt cô. Một giọt, rồi lại một giọt nữa, cuối cùng biến thành một chuỗi.
Cô quật cường mím chặt môi, lặng câm không nói.
Thịnh Diễm bỗng mỉm cười. Miệng anh mấp máy, nhưng lần này không có âm thanh. Vô số những cánh tay kim loại lạnh lẽo của anh lại nhẹ nhàng lướt ngang cơ thể của cô, rồi lại ra sức ôm chặt lấy cô thêm một lần nữa, muốn đem cô đến gần anh, cách bể thuỷ tinh trong suốt kiên cố, giống như anh đang hôn cô.
Phương Trì cảm nhận được vòng ôm quanh cô đang dần thả lỏng, cô mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng, tất cả mọi con số đều đã quay về số 0, bức chắn bằng plexiglass thoắt cái thu xuống đi mất, âm thanh ong ong rì rầm của tất cả máy móc ngưng bặt trong giây phút đó. Một sự tĩnh lặng khiến người ta khiếp sợ. Tĩnh lặng khiến lòng ta hãi hùng.
“Thịnh Diễm!” Phương Trì thét lên, tiếng thét đó tựa như không phải thoát ra từ cơ thể cô. Tạ Vi Thời cũng vừa bò vừa lết trên mặt đất bổ nhào tới, điên cuồng bật hết mọi máy móc đã bị tắt lên, những máy móc duy trì sự sống! Máy tuần hoàn hô hấp, máy tuần hoàn máu, máy lọc dung dịch.......
Nhưng còn ích gì nữa đâu? Hệ thống thần kinh phía sau Thịnh Diễm đã lập tức trắng bệch, như tơ liễu đã chết trong nước, như những con giun dài mảnh đã chết bị ngâm trong nước. Gương mặt với thần thái rạng ngời của anh tức khắc biến thành một màu xám, trương lên, méo mó.
“Aaaaaaaaa—–” Phương Trì quỳ trước cái đầu đó, lạc giọng kéo dài âm cuối. Cô ôm chặt lấy những cánh tay kim loại lạnh lẽo cứng rắn đó, nhưng chẳng qua đều chỉ là những vật kim loại không có sự sống. Cô không biết vì sao mình lại đau khổ như thế, rõ ràng cô đã uống rất nhiều thuốc ức chế alpha. Trong tang lễ của cô và Thịnh Diễm, cô cũng chưa từng bi thống như thế này. Giờ đây cô đã hiểu ra, có lẽ trong tim cô vẫn mãi mang một tia hy vọng, Thịnh Diễm chưa từng chết. Nhưng nay tia hy vọng đó đã không tồn tại nữa.
Tất cả mọi máy móc phục vụ đều bắt đầu rầm rì, những cái quạt khổng lồ phía dưới cũng bắt đầu quay, thời gian trôi qua trong tiếng ong ong rì rì đó, nhưng không gian này đã mãi mãi mất đi một thứ. Tạ Vi Thời lẳng lặng ngồi thụp bên chiếc máy chủ to lớn như một con thú khổng lồ, rồi chợt nghĩ ra điều gì, kéo thiết bị huyễn thực ra, mang vào.
Ánh sáng màu xanh lá và đỏ lại chớp ngang, chàng đã đăng nhập vào Maandala.
Không khí vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhưng hết thảy đã thành hoang phế. Khói bụi bay trong không trung, không rõ màu của bầu trời. Từng đám mây trắng lững lờ trôi ngang qua trời bao la bát ngát. Có một số avatar đang ngơ ngác nhìn quanh, tựa như không biết chuyện gì đã xảy ra.
Không còn thấy avatar bị nhiễm virus nữa. Avatar rất thưa thớt, Guest hớt hải bước đi, chàng muốn gọi “T.N.T!” Chàng muốn gọi, “Shi-tô!” Chàng muốn gọi, “My Gian Xích!” Nhưng sẽ không có ai trả lời. Chàng đi mãi, rồi chợt quýnh quáng hoảng loạn cất bước chạy. Với một avatar thượng cổ như của chàng, trong Maandala còn được ai chạy nhanh bằng chàng nữa? Nhưng chàng đã không còn ai bầu bạn.
Chàng muốn đi tìm cậu ấy. Chàng phải đi đâu mới tìm ra các cậu ấy!
Creeper. Chàng nhớ đến Creeper, thế nên chạy như bay về khu nghĩa địa. Nhưng nghĩa địa rộng lớn vô biên, nên chàng đành phải chạy quanh rìa của nghĩa địa. Chàng muốn tìm lại bóng hình kia. Chàng cảm thấy xương ức như muốn gãy lìa, xương bả vai cũng muốn gãy lìa, vết thương rách toạc, máu vốn đã chảy cạn, nay lại bắt đầu ròng ròng. Khắp người chàng ướt đẫm, nhưng không biết do mồ hôi hay máu. Chàng cảm thấy có rất nhiều bàn tay đang muốn ngăn chàng lại, nhưng chàng vùng vẫy, “Buông tôi ra! Cậu ấy còn chưa đi!”
Trong sương khói mênh mang, cuối cùng chàng thấy được một bóng người đã đứng im lìm. Trường bào màu đen tuyền, khuôn mặt trắng bóc chỉ có một cặp mắt giống như dùng bút vẽ nên.
Cậu ấy đứng ở ngay ranh giới của nghĩa địa, nửa người khuất trong sương khói khi dày khi mỏng. Cậu ấy cứ đứng như vậy trong tư thế hơi khom người, như một bia mộ, như một người hoá đá đang chờ đợi gì đó hoặc kiếm tìm gì đó. Máy tuần hoàn máu vẫn đang hoạt động, cậu ấy vẫn chưa biến mất, nhưng mãi mãi không bao giờ cử động nữa.
Tạ Vi Thời bi thiết, nước mắt tuôn rơi quỳ sụp bên cậu ấy.
Có ai đó đang ca hát, bước ra từ trong nghĩa địa. Cậu ấy vẫn vui vẻ vô tư, béo múp míp, hồ lô bé xíu xiu ngộ nghĩnh nằm trên đỉnh đầu.
Cậu ấy ngân nga hát: Đã khóc đã cười đã yêu đã hận, tựa như một giấc mộng lỡ làng; lạc lõng chán nản u buồn cô đơn, ai cũng là người phàm nào hơn......
Cậu ấy không ra khỏi nghĩa địa được, avatar mặc trường bào đen cũng không bước vào được, nhưng người bạn của họ, lại đang quỳ ở lằn ranh giữa hai giới, thế nên cậu ấy không ngừng đi tới đi lui ở bên kia của lằn ranh, không ngừng ca hát, không ngừng tươi cười. Cậu ấy hát: “Nước chảy khẽ vẫn không được dài lâu, rút dao đã không chặt đứt được tình thù. Bạn bè ta ơi, chi bằng cùng ca hát.”
Nhưng ba người bọn họ, mãi mãi chỉ có thể giữ khoảng cách này mà thôi.
hết chương 77