Phương Trì rình My Gian Xích trong Maandala không lần nào thành công.
Không phải là My Gian Xích không xuất hiện — gần như ngày nào anh ta cũng xuất hiện–nhưng anh ta thiết định điểm xuất sinh lưu động, hành tung bất định, làm như đang thử nghiệm tất cả khu vực địa lý khác nhau trong Maandala. Phương Trì rất ít có cơ hội để nắm bắt được quỹ đạo di chuyển của anh ta.
Cục 19 liên hợp với bộ công an, đang cùng bắt tay điều tra Rạn Băng, viện kiểm sát đã truy tố Vu Nhuệ và Thần Kinh Hoa Hồng, Reboot và văn phòng an ninh của Maandala cũng đang lo phối hợp với vụ điều tra nên vô cùng bận rộn, Phương Trì không tiện kêu họ giúp cô định vị My Gian Xích.
Không chỉ My Gian Xích. Shi-tô và Guest cũng không thấy xuất hiện nữa.
Tạ Vi Thời vẫn ngày ngày bình tĩnh lên mạng nhận đơn hàng, làm nhiệm vụ, kiếm tiền. Đôi khi Phương Trì ghé nhìn, vẫn là những công việc Pentest, viết lập trình chống virus, xây dựng hệ thống đảm bảo an toàn thông tin, chẳng có gì mới. Nhưng có thể thấy được rằng chàng rất có khí cốt khi nhận đơn hàng; nếu là những công việc tấn công với mục đích xấu, gian lận, đánh cắp hoặc mua bán thông tin, chàng sẽ không nhận.
“Phí của trời.” Phương Trì nhìn màn hình của Tạ Vi Thời, nói. “Thật sự không nghĩ lại việc gia nhập Cục 19 hoặc là những công ty mạng danh tiếng hả? Hay là tự mình lập văn phòng đi.”
Với cách làm việc này của chàng, chắc chắn rất khó kiếm được nhiều tiền.
Sau khi trải qua những chuyện trước đây, Phương Trì đã có khái niệm về trình độ hack của chàng, thật sự đãi cát tìm vàng mới có người đạt đến trình độ này. Loại hacker hàng đầu như chàng là người mà các công ty mạng và chính phủ luôn đua nhau mời gọi; nhưng ở bên chàng lâu rồi, cô chưa từng thấy chàng nhận được lời mời từ ai cả, có thể thấy được mức “khiêm tốn ẩn mình” của chàng.
Đương nhiên cô cũng đã hoài nghi vô số lần chàng là một trong những hacker nổi danh nào đó, chẳng hạn như Guest, chẳng hạn như một Creeper vẫn còn sống, hoặc ai đó khác. Nhưng cô rất khó lòng nghĩ ra được một hacker nổi tiếng cỡ đó mà chịu nhận những đơn hàng vô cùng tầm thường như vậy trên mạng. Kiểu như trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Tam Thể” đã viết, người đã trải qua không gian cao-chiều thì sẽ không sao chịu được sự đơn điệu của không gian thấp-chiều. Cô nghĩ Thịnh Diễm chính là như vậy–Thịnh Diễm hoàn toàn không có chút hứng thú gì với những việc như giải quyết lỗ hổng, social engineering, tấn công bằng DDos v.v.... Bây giờ nghĩ lại, đó là bởi vì anh chính là T.N.T cơ mà.
Với lại hơn nữa trên “bức tường hackers” của Tạ Vi Thời đều có tất cả những người cô đã từng nghi ngờ. Thiết nghĩ nếu như chàng là một trong những người đó, tại sao bỏ luôn mình lên tường? Một người phải tự luyến đến độ nào mới làm như vậy chứ? Nếu như chàng thật sự là một trong Ba Chàng Ngự Lâm cho nên mới xuất hiện ở tang lễ của Thịnh Diễm, rồi sau đó tới thư viện của Yến Đại để điều tra chiến dịch Truy bắt hồ ly và Thịnh Thanh Hoài, thế thì chàng điều tra My Gian Xích là vì lý do gì? Và có dính dáng gì đến Rạn Băng cơ chứ? Còn quá nhiều nghi vấn trong đấy.
Mạng lưới internet là một chốn giang hồ mênh mông bát ngát, đầy ngoạ hổ tàng long, những gì trồi lên trên mặt nước luôn luôn chỉ là chóp của một tảng băng. Phương Trì tự nhủ lòng. Biết đâu Tạ Vi Thời chỉ là một tuyệt thế cao thủ mai danh ẩn tích sống qua ngày. Nhưng trong lòng cô biết rất rõ, cô không hy vọng một phán đoán nào đó biến thành sự thật, cho nên cô đã chọn thà không chạm đến nó.
“Đã từng nghĩ sẽ mở một văn phòng với người khác. Nhưng mà sau đó—–” Tạ Vi Thời đáp, mắt nhìn màn hình, đầu không buồn ngước lên, tốc độ của những ngón tay thon dài gõ lên phím vẫn không hề giảm.
“Sau đó thì thế nào?”
“Từng người bạn ra đi.”
“Tại sao?” Phương Trì hỏi, xong lại nói, “Lúc em ở Cục 19, Thịnh Thanh Hoài đã từng có lúc khinh phụ nữ dễ sợ lắm. Ông ta nói, tình nghĩa giữa đàn ông với nhau là sâu nhất, cho nên giữa anh em mới có thể làm được việc lớn. Phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, gan thì nhát, toàn lo đấu đá, chỉ có thể đánh bại lẫn nhau. Em không tán đồng vế sau của lời ông ta nói, nhưng vế đầu, đúng là có lý.”
Nét mặt của Tạ Vi Thời hơi đổi. Ngừng gõ phím, hai bàn tay chàng chậm rãi đặt úp trên bàn phím.
“Có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào kiểm soát được.”
Nói xong câu đó, chàng lại bất chợt vùi đầu tiếp tục làm việc. Cặp mắt nai chăm chú tập trung, tựa như đã quên hết thảy những lời vừa nói, ý vừa nghĩ, tốc độ đánh máy mỗi lúc một nhanh hơn.
Phương Trì quan sát nét mặt của chàng, biết chàng không muốn đề cập đến đoạn quá khứ đó. “Thế tại sao không vào làm trong công ty?”
“Kẻ địch lớn nhất của hacker chính là danh lợi. Bất cứ tổ chức hoặc công ty nào, cũng đều có “trần nhà” của họ. Em vào trong đó thì sẽ có được cả danh lẫn lợi, nhưng cũng có nghĩa là về phương diện kỹ thuật, sẽ rất khó gặp được đột phá.
“Trong các hackers trong nước, trước đây anh coi trọng nhất Giáo Chủ SG. Nhưng từ lúc anh ta vào trong Maandala thành lập phòng thực nghiệm Quang Chi Kỷ rồi, chỉ có thể thỉnh thoảng thấy anh ta xuất hiện theo Đằng Hoa, không còn thấy anh ta đăng bất cứ bài báo cáo nghiên cứu nào liên quan đến kỹ thuật bảo mật nữa.”
“Loại hacker như sin luôn từ chối tuyển dụng cũng là vì những ý nghĩ này?” Phương Trì hỏi. Trước đây cô đúng là chưa từng nghĩ về lý do như Tạ Vi Thời nêu ra.
“Phải. Tuy sin rất cố chấp, cũng có rất nhiều thành kiến, nhưng ông ta là một hacker rất sáng suốt, luôn gìn giữ lý tưởng ban đầu của một hacker.”
Thế thì rốt cuộc vì sao sin lại chịu vào Cục 19 nhỉ? Câu hỏi ấy nằm trong bụng Phương Trì, nhưng cô không nói ra. Cô âm thầm cảm nhận được đàng sau Cục 19 còn có rất nhiều bí mật mà cô không hay biết. Chẳng hạn như sin, cũng chính là Thịnh Thanh Hoài, vì sao ông ta và Thịnh Diễm chọn gia nhập Cục 19, rồi vì sao mục tiêu đầu tiên sau khi gia nhập Cục 19 lại là Road of Rose?
Có rất nhiều lúc, con người sẽ không nghi ngờ cái lý đã có sẵn đàng sau sự thật. Nhưng một khi nghi ngờ rồi, có rất nhiều câu chuyện liền thay đổi, trở nên khác hẳn.
Thịnh Thanh Hoài.
Cái tên ấy bỗng hiện ra rõ mồn một trong đầu Phương Trì. Hình như đã mất liên lạc với ông ta lâu lắm rồi. Cục 19 luôn bận rộn với vụ của Safchenko và Thần Kinh Hoa Hồng, chắc là cũng đã không còn canh chừng Thịnh Thanh Hoài như đáng lý phải làm nữa. Trong quãng thời gian này, ông ta ở đâu? Đang làm gì? Tại sao khi Thịnh Phóng bị người bắt mất từ bệnh viện ông ta cũng không hề hay biết?
Tạ Vi Thời nói Thịnh Thanh Hoài vẫn còn giữ được lý tưởng ban đầu của một hacker. Cái mà gọi là lý tưởng của hacker bao gồm đam mê kỹ thuật, kiên trì với những việc nghĩa cử, và theo đuổi tự do. Những ai mang lý tưởng này, lòng không bị lung lay bởi danh lợi, sẽ là loại người bướng bỉnh nhất. Điểm này thì hình như Thịnh Thanh Hoài và My Gian Xích giống nhau như đúc.
My Gian Xích bắt đầu xuất hiện từ đầu năm nay. Thịnh Thanh Hoài bắt đầu bị cấm túc “nhẹ” ở nhà. Ngoài thiết bị huyễn thực và máy tính ra, ông ta gần như không có cơ hội nào để ra khỏi nhà. Ban đầu My Gian Xích không có avatar. Thịnh Thanh Hoài cũng mãi chưa có tài khoải trong Maandala—Phương Trì có thể xác nhận điều này. Trước đây lúc còn trong Cục 19, hễ có gì liên quan đến việc vào Maandala để điều tra hoặc thu thập tin tức, Thịnh Thanh Hoài toàn phái đặc viên khác làm. Nhưng ông ta lại biết rất rõ các lỗ hổng trong Maandala, cũng luôn cho rằng phụ thuộc quá nhiều vào Maandala sẽ đem đến hậu quả tai hại.
Nửa tháng trước My Gian Xích đăng ký một avatar mới tinh trong Maandala. Một tháng trước Thịnh Thanh Hoài được cho phép rời khỏi nhà tự do hành động. Lúc Thịnh Thanh Hoài còn ở Cục 19, luôn coi sự ác như kẻ thù, chủ trương không nương tay với những tội phạm trên mạng. Đặt bẫy lừa tội phạm, dùng sự tàn bạo để trị tàn bạo, dùng cách của hacker để đối phó với hacker, đều là những thủ đoạn gây nhiều tranh cãi mà Thịnh Thanh Hoài thường dùng. My Gian Xích nào có khác gì? Trước đây Thịnh Thanh Hoài từ chối tuyển dụng, sau khi vào Cục 19 cũng có thể coi như một người thanh liêm nhất. Ai ai cũng biết sau khi ông ta vào Cục 19, không hề dùng chức của mình để kiếm được thêm một đồng phụ trợ nào, đêm đêm vẫn hay ra quán vỉa hè để ăn cơm hộp 10 tệ. My Gian Xích, cho đến nay, cũng chưa từng có kế hoạch mong đạt lợi ích thương mại sau khi gây tác động lớn lao như vậy.
Một khi bắt đầu thiết lập tương quan, các mối liên hệ liền đua nhau trồi lên.
My Gian Xích, liệu có thật sự có khả năng là Thịnh Thanh Hoài không? Do lý tưởng cá nhân bị nghiêm cấm trong Cục 19, cho nên một thân một mình, lấy tên My Gian Xích lên Maandala chấp hành công lý à?
Phương Trì ngó Tạ Vi Thời một cái, chàng vẫn đang chăm chú tập trung viết lập trình. Chàng nói chàng đến thư viện Yến Đại tìm hồ sơ vụ án của Thịnh Thanh Hoài và chiến dịch Truy Bắt Hồ Ly là để điều tra My Gian Xích. Lẽ nào chàng đã hoài nghi Thịnh Thanh Hoài là My Gian Xích từ lâu rồi?
........
Một thời gian sau, Phương Trì nhận được tin nhắn bí mật từ Cục 19, yêu cầu cô quay trở về phối hợp điều tra vụ án Rạn Băng. Trước khi đi, Tạ Vi Thời ra cửa tiễn cô. Chàng ngồi xổm xuống cột dây giày ngay ngắn cho cô, lúc chàng ngước đầu, Phương Trì hôn lên đôi mắt nai của chàng, hàng lông mi cứng rậm rạp khẽ run trên bờ môi mềm mại của cô.
Cô nhận ra chàng có lời muốn nói nhưng lại thôi.
“Em vẫn sẽ còn quay về mà. Với cả em cũng sẽ không nói cho Cục 19 biết việc giải mã và đảo ngược cấu trúc đều do anh làm.” Cô chớp chớp mắt, “Liệu có khó chịu không? Không ai biết đến sự tồn tại của anh cả, vinh quang lẽ ra nên thuộc về anh lại không ai hay biết.”
Tạ Vi Thời lặng lẽ nhếch khoé mép mỉm cười rất nhạt: “Anh không cần.”
Phương Trì nói: “Em thích anh.”
Giọng của cô rất bình thường, không mang ý mặn tình nồng gì cả. Nhưng cô cứ vậy mà nói: em thích anh. Tạ Vi Thời nhìn cô chăm chú, tiến lên nắm lấy tay cô. Đôi mắt của chàng vừa đẹp vừa bình thản, nhưng đôi lông mày lại hơi nhíu, tựa như đang cân nhắc lời nói.
“Phương Trì—–”
“Hửm?” Chàng rất ít khi gọi tên cô. Phương Trì hơi tò mò vì sao chàng bất chợt trở nên trịnh trọng như thế này.
Tạ Vi Thời đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn chậm rãi hỏi: “Em có bằng lòng gặp ba của anh không?”
“Ba của anh?”
“Phải.” Tạ Vi Thời gật đầu, “Em không cần phải ngạc nhiên. Ông ấy ở Úc, rất ít khi về nước. Hai mươi ngày nữa sẽ là giỗ 20 năm của bà anh, có thể ông ấy sẽ về Yến Thành. Nếu.......”
“Được.”
Tạ Vi Thời cười. Nắm tay kéo cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu của cô.
hết chương 64