“Người hiến tế dũng cảm của chúng ta tối nay chính là—–Noah!”
Đám đông có mặt đều điên cuồng gào lên: “Noah! Noah! Noah!” Tak vừa uống một ly rượu mạnh ban nãy, giờ đây cũng bị lây bầu khí ở hiện trường, nhào tới bám chặt lấy lồng đấu, lắc mạnh rào thép phát ra âm thanh loảng xoảng.
Noah? Phương Trì tin chắc đây là một cái tên giả, thậm chí còn không phải tên trên tấm hộ chiếu giả của Tạ Vi Thời. Chàng không mong nổi tiếng, cũng sẽ không phải là người cầu tài từ giải thưởng, vậy tại sao lại mạo một nguy hiểm kinh khủng như thế! Phương Trì nhắm mắt, lại mở ra, xác nhận người đứng dưới ánh đèn trên sàn đấu chính là Tạ Vi Thời. Lẽ nào có ai đó uy hiếp chàng?
Lúc này người điểu khiển chương trình đang cất cao giọng oang oang hỏi chàng: “Noah, anh tự nguyện tham gia đấu tự do tối nay phải không?”
Một chiếc microphone đơn giản màu vàng kim được thòng xuống trước mặt chàng bằng dây thật dài, chỉ nghe thấy Tạ Vi Thời trầm giọng đáp: “Phải.” Giọng vừa trầm thấp vừa hồn hậu, đầy lý trí, và cũng là giọng của chàng.
Người điều khiển chương trình lại dùng giọng điệu phấn khởi, cao vút, kích động lòng người, để hỏi: “Vậy thì Noah, anh có bằng lòng dâng hiến cho mọi người đang có mặt ở đây một màn đấu đặc sắc nhất và duy nhất của anh không?!”
Tạ Vi Thời vẫn vô cùng bình tĩnh, rũ mắt đáp: “Đương nhiên.” Giọng của chàng vang vang trong căn nhà kho rộng rãi và với vòm mái, những khách quan nhung nhúc đứng trên các giá thép đua nhau huýt sáo ầm ĩ.
Nhìn bộ dạng đó của Tạ Vi Thời trên màn hình lớn, Phương Trì cứ cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nói rõ được đã từng gặp ở đâu.
Tak phấn khích quay về lại, gọi phục vụ viên cho hai chai absinthe, nói với Phương Trì: “Anh có linh tính trận đấu tối nay sẽ vô cùng kích thích!”
Phương Trì đổ absinthe vào trong ly shotglass trong suốt, đặt một dụng cụ lọc vành có hình lưỡi lửa lên trên miệng ly, rồi đặt một viên đường khối vào trong dụng cụ lọc. Cô chậm rãi đều đặn đổ nước đá lên trên khối đường đó. Nước đá chậm rãi chảy vào trong ly, khiến cho rượu trong vắt trở nên đục dần. Cô thong thả hỏi: “Tak, trong Fight Club, có người hiến tế nào đã lập tiền lệ đánh thắng chưa?”
Tak nhìn cô pha rượu một cách thích thú, đáp: “Rất đáng tiếc, chưa bao giờ.”
Anh ta đón lấy ly rượu Phương Trì đưa, uống một lèo: “Những người hiến tế, xưa nay chỉ là người hiến tế.”
Phương Trì từ tốn nhâm nhi hương vị bao phủ của absinthe, nói: “Em cũng có một linh tính, người hiến tế đêm nay sẽ thắng.”
Tak cười, nói: “Mila, chắc chắn là em điên rồi.”
Trên sân đấu, Fury và Tạ Vi Thời đứng đối diện nhau. Fury to gần như to gấp đôi Tạ Vi Thời, ống kính quay đặc tả bàn tay của Fury trông như cái quạt hương bồ. Phương Trì nghe người tường thuật nói, “Có cảm giác như một bàn tay của Fury có thể bóp vụn cổ của người hiến tế.” Dưới góc của màn hình, tỷ lệ người ta đặt cược Tạ Vi Thời có thể thắng đã ở mức 1:6500.
1:6500!
Có nghĩa là gần như chẳng ai tin rằng Tạ Vi Thời sẽ thắng.
Phương Trì nói: “Tak, làm ơn cho tôi một tờ tiền bạt trị giá nhỏ nhất mà anh có.”
Tak cho cô một tờ 50 bạt. Phương Trì cược 50 bạt đó cho Tạ Vi Thời.
Tiếng kẻng, bắt đầu đánh.
Fury không tấn công Tạ Vi Thời một cách dữ dội ngay từ ban đầu. Rất dễ nhận ra rằng anh ta am hiểu cách chơi trò mèo vờn chuột, rất biết như thế nào để khiến cho toàn bộ khán giả được mục kích một trận đấu đặc sắc.
Anh ta đi vòng vòng quanh chiếc lồng, thỉnh thoảng vờn Tạ Vi Thời vài cú. Tạ Vi Thời đỡ đòn và phản công một cách rất chừng mực, thăm dò trạng thái của Fury. Sau khi đi xong 3 vòng, khán giả bắt đầu la ó, Fury bất chợt đấm móc lên một cú nhanh như chớp, trúng ngay bụng của Tạ Vi Thời, Tạ Vi Thời dùng hai tay chắn trước bụng, nhưng vẫn bị cú đó đấm bay, đập mạnh vào thành của lồng đấu! Bang!
Cú đấm đó vừa đột ngột vừa mãnh liệt, mọi người xem mà adrenaline ngùn ngụt trong máu, cả trường đấu dậy lên tiếng vỗ tay. Phương Trì đứng bật dậy. Tạ Vi Thời tuột xuống đất thì gập người lại, giữ thăng bằng, Fury lại như hổ dữ vồ mồi xông tới xốc Tạ Vi Thời lên vai, quật mạnh một cái, lại dộng Tạ Vi Thời vào hàng rào sắt của lồng đấu! Cả một chiếc lồng rung lên. Tiếng sắt kêu loẻng xoẻng thành đợt như cơn sóng.
“Quá đẹp!” Tak vung tay lên cao la lớn, đập vào lồng sắt. Rất nhiều người điên cuồng lắc chai sâm-banh, sau đó “bụp” một tiếng, nút bấc bay phọt ra, bọt sâm-banh bị lắc bắn phun tứ phía. Fury lại như đang vứt bao cát, hết lần này đến lần nọ tóm lấy Tạ Vi Thời, xoay vòng rồi quăng quanh lồng sắt, tiếng hoan hô của quần chúng dâng từng đợt, ngày một cao hơn.
Tak lắc đầu, “Người hiến tế tối nay quá vô dụng.”
Lưng của Tạ Vi thời bị hàng rào sắt cứa rách máu me đầm đìa. Phương Trì để ý thấy chàng căng các cơ vai, tứ chi cũng căng cứng như thép, mỗi lần bị tấn công đều khéo léo bảo vệ những chỗ hiểm trên người, trong lòng không chút lo lắng. Cô biết Tạ Vi Thời đang làm cho Fury hao sức. Nhưng nhạy bén như cô vẫn có thể cảm nhận được, đêm nay Tạ Vi Thời hơi khác thường. Mắt của chàng rũ xuống, ánh mắt ngưng trệ, tựa như muốn dùng những đau đớn đó để làm bản thân tê dại đi.
Tốc độ của Fury dần dần chậm lại. Sau khi trải qua mấy trận đấu liên tiếp tối nay, sức lực của anh ta đã không còn sung mãn như trước đó. Anh ta vờn Tạ Vi Thời đủ rồi, quần chúng đã xem đủ rồi. Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ kiêu ngạo và tự phụ, sắp sửa bắt đầu trình diễn màn tuyệt chiêu, tay-không-xé-xác-người-sống của anh ta. Lúc anh ta bắt đầu cầm cả cánh tay xé ra từ một người còn sống sờ sờ chính là lúc anh ta nhận được tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất. Đây chính là giây phút đỉnh điểm của anh ta! Tên hiến tế đêm nay, ngay cả đến chút phản kháng cơ bản cũng không có, thật ra đã hơi khiến cho anh ta thất vọng. Nghe nói tên này là nhờ dùng một ống nọc độc của rắn hổ mang chúa mà chui được vào đây, hiện nay loại nọc độc này khó tìm, cho nên anh ta mới miễn cưỡng chấp nhận tay hiến tế này.
Cú ném cuối cùng.
Lưng của Tạ Vi Thời lại đập mạnh vào lồng sắt. Khán giả trên khán đài bắt đầu huýt sáo bất mãn.
Lần này, Tạ Vi Thời tựa như chợt bừng tỉnh, mí mắt vốn rũ xuống của chàng chợt bừng mở, tay chân bung ra đỡ lấy thân hình, rồi dựa vào sức đàn hồi của hàng rào bật ngược lại như một con chim ưng, đâm bổ lên người Fury, bàn tay từ trên cao chém mạnh xuống ót của anh ta!
Cú đánh đó trực tiếp làm Fury chết sững. Tạ Vi Thời đáp xuống đất xong liền dùng đòn chokehold siết cổ. Fury bị chàng siết ngay yết hầu, đau đớn thét lên một tiếng. Tất cả mọi người có mặt đều bị pha phản đòn bất ngờ này kinh động. Để đối kháng với người đàn ông to lớn này, Tạ Vi Thời cũng phải cố gắng hết sức bình sinh, gân trên cánh tay lồi hết lên, chậm chạp nhích lui về phía sau, rồi bất thình lình Tạ Vi Thời buông tay, lợi dụng phản lực của chính Fury, Fury lao về phía trước theo quán tính, Tạ Vi Thời quét chân ra ngáng, rồi đè chặt Fury nằm sõng soài dưới đất!
“Ôi Chúa tôi! Ôi lạy Chúa tôi!” Tak kêu không ngớt, trợn trừng hai mắt, mặt đầy vẻ không sao tin được! Tất cả mọi người trong đấu trường đều đứng bật dậy. Fury gầm lên bò dậy, hai bàn tay như búa, bổ về phía Tạ Vi Thời. Phương Trì dán người vào lồng đấu, trông thấy hai mắt của Tạ Vi Thời đỏ quạch, hai nắm tay như đã luyện thành thép, gân cốt lộ rõ mồn một, tựa như hễ tung đấm thì sẽ khiến người ta tan xương nát thịt. Miệng của chàng mím chặt thành một đường thẳng, đuôi mắt vốn mềm mại hiền hoà, nay đang xếch lên dữ dằn, trông như một Tu La bị nhuốm trong lửa hận thù. Nắm đấm của chàng nặng nề dộng thẳng vào cơ thể cứng rắn săn chắc của Fury, nặng nề đấm mạnh vào gò má của anh ta, mỗi một đòn đều khiến cho Fury trắng dã mắt, mồ hôi tuôi đầm đìa như suối.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tak xem một cách vô cùng căng thẳng, hai tay siết chặt, Phương Trì thản nhiên kính anh ta một ly, nói: “Lịch sử của Fight Club đã được viết lại.”
Tak không dời ánh mắt, nói: “Tay Fury này là quyền thần thường trú ở đây, bao năm qua đã đánh gục không biết bao nhiêu người hiến tế, lẽ nào đêm nay sắp bị hạ gục?”
Anh ta nói một cách rất không phục.
Tạ Vi Thời đã đánh đấm đến gần như mất hết lý trí. Một Tạ Vi Thời hiền lành, luôn mỉm cười đã biến mất. Thậm chí chàng cũng không phải là một Tạ Vi Thời bình tĩnh và lầm lì lúc thách thức Lút Cán. Trong đêm nay, trên người chàng như có ma quỷ nhập thân. Chàng tàn nhẫn, khốc liệt, vô tình. Mỗi một lần Fury bò dậy xông đến tấn công chàng với nắm đấm, liền bị chàng tàn nhẫn đánh ngã lăn ra đất. Cả một gương mặt của Fury đã sưng vù lên, mắt chỉ còn lại một đường kẻ hẹp. Khán giả không cần biết ai sẽ thắng, chỉ quan tâm trận đấu có đặc sắc hay không. Một màn phản đòn đầy kịch tính của đêm hôm nay đã khiến bọn họ đâm nghiện, hiện giờ ai ai cũng đều khát vọng được nhìn thấy thêm máu me thêm kích thích.
“Xé xác Fury ra!” Bọn họ gào thét, “Xé xác hắn!”
Tạ Vi Thời lại siết cổ Fury một lần nữa. Chỉ cần chàng siết mạnh hơn, cổ họng yếu ớt của Fury sẽ bị những ngón tay như thép của chàng bóp vụn.
“Siết chết!”
“Siết chết!”
“Siết chết!”
Đôi mắt chỉ còn là hai đường chỉ của Fury lộ ra một vẻ khiếp sợ, hai chân đá đá một cách tuyệt vọng trên sàn. Cặp mắt tối đen của Tạ Vi Thời dần dần tập trung lại, tập trung lại, tập trung lại, rồi bất chợt buông tay, Fury rớt rầm xuống sàn. Tạ Vi Thời đột nhiên gập một chân, một nắm tay dộng thật mạnh xuống nơi Fury đang nằm. Trên màn hình lớn, Fury vừa mới thoát được một kiếp lại vô cùng kinh hãi, cả người run bắn lên. Sau đó nắm đấm dộng “ầm” xuống ngay bên tai anh ta! Lồng đấu bị chấn động bởi cú đấm đó, lưới sắt bọc quanh vang lên tiếng sàn sạt sàn sạt. Fury hiểu ra Tạ Vi Thời đã tha cho mình, toàn thân rã rời, nằm trên sàn bưng mặt bật khóc.
Một Tạ Vi Thời tàn khốc đứng dậy, tấm thân trần chằng chịt những vết thương sâu do thép từ lồng đấu ịn vào, máu từ nắm tay cũng đang nhỏ giọt xuống đất. Phương Trì đứng bên lồng đấu nhìn hai vết thương sau vai chàng cho đạn để lại.
Tạ Vi Thời bỏ mặc cho người hướng dẫn chương trình không ngừng kích động tìm cách níu kéo chàng ở lại, lẳng lặng bước thẳng ra khỏi lồng đấu. Chàng thuận tay nhặt chiếc áo thun màu đen đã để sẵn bên lồng đấu, mặc vào người, nhập vào đám đông, luồng sáng đuổi bắt theo chàng nhanh chóng lạc mất đối tượng.
Đám đông đang còn đắm chìm trong sự kích động vì người hiến tế đã đánh gục thần quyền, tự dưng mất đi đối tượng, cả đấu trường rơi vào hỗn loạn. Thiết bị định vị trên cổ tay của Phương Trì bắt đầu rung lên từng nhịp đều đều, cô trơ mắt nhìn Tạ Vi Thời đi xuyên qua đám đông đang chen lấn xô đẩy nhau, thẳng về phía cô.
“Holyshit!” Tak bật tiếng chửi thề, há hốc miệng nhìn Tạ Vi Thời nắm lấy cổ tay của Phương Trì kéo mạnh cô. Trên cổ tay của Tạ Vi Thời cũng có một chiếc vòng nhỏ màu đen như của Phương Trì, trước đó chỉ tưởng là một thứ trang sức, hiện giờ cả hai đều đang loé lên ánh sáng nhàn nhạt. “Noah! Anh là Noah!—-Hai người quen nhau à?”
Tạ Vi Thời quay phắt người đối mặt với Tak—trước đây Phương Trì chưa bao giờ cảm thấy Tạ Vi Thời hung tợn và gay gắt như lúc này, nhưng khi đến gần chàng rồi, liền ngửi thấy trên người chàng bốc mùi rượu nồng nặc. Là rượu mạnh. Trước đây cô cứ tưởng rằng Tạ Vi Thời chỉ biết uống bia lon.
Ánh mắt của Tạ Vi Thời lạnh lẽo sắt nhọn như lưỡi kiếm—-
“Tránh xa cô ấy ra.” Chàng lạnh lùng nói với Tak. Chàng rút tấm vé đặt cược lúc nãy từ trong tay Phương Trì ra, kẹp giữa hai ngón tay, nhét vào cổ áo của Tak. Tak há hốc mồm đứng chết sững tại chỗ.
Phương Trì bị Tạ Vi Thời lôi đi. Cô thấy Thiện Trạch đang ở cách đó không xa, giữa họ và ông ta là đám đông chen lấn xô đẩy.
“Đêm nay anh bị điên rồi à?” Cô khẽ trách Tạ Vi Thời.
Tạ Vi Thời dừng bước, nhìn thẳng về phía trước. “Có người muốn giết Thiện Trạch.”
Phương Trì lập tức ngước đầu, ánh mắt của cô như máy rà soát, quét qua đám đông đang ở trên khán đài giá thép. Hiện giờ quanh Thiện Trạch đang được bao vây bởi rất nhiều hộ vệ, muốn ra tay kiểu xáp lá cà thì khó thành. Quả nhiên, giữa đám người chen chúc, cô trông thấy vài nhân vật đang đứng bất động. Tay của họ đều đặt ở vị trí rất lạ lùng, ánh mắt đều tập trung nơi Thiện Trạch. Có vẻ như Thần Kinh Hoa Hồng đã sắp xếp sát thủ, muốn lợi dụng cảnh hỗn loạn của lúc này để bắn tỉa Thiện Trạch.
“Có mang súng không?” Tạ Vi Thời hỏi rất ngắn gọn.
“Có.” Phương Trì đáp ngắn ngọn, tay đã lấy nó ra.
“Không ít sát thủ, cô có chắc là chơi hết được không?” Giọng chàng khẽ hỏi.
“Không cần lo nhiều, chỉ cần bắn được một tên đủ rồi.”
Cô phủ tay quanh khẩu MK25 màu đen tuyền, bắn một phát dứt khoát gọn đẹp, đạn bay trúng vai của một hộ vệ đứng gần Thiện Trạch nhất.
“Đùng—–”
Tất cả mọi hoạt động trong căn nhà kho ngừng bặt vì tiếng súng đó.
Lặng ngắt như tờ.
“Á giết người!” “Có súng bắn!” Những tiếng la hét đua nhau vang lên từng đợt, ai lo mạng nấy, cả một căn nhà kho liền rơi vào hỗn loạn, không ai để ý tiếng súng ấy phát xuất từ chỗ của Phương Trì. Đám đông chen chúc giẫm đạp lên nhau, càng thêm nguy hiểm. Sát thủ lẫn trong đám người trên khán đài bóp cò, tiếng súng hỗn loạn vang lên. Một hộ vệ bên cạnh Thiện Trạch lao đến chắn cho Thiện Trạch, những lính đánh thuê đang canh gác trong sân đấu đã kịp thời phản ứng, nhắm thẳng súng lên phía khán đài mà nã đạn. Những sát thủ cùng với những khán giả bất hạnh chưa kịp thoát thân đều ngã xuống.
“Lựu đạn! Nằm xuống!”
Phương Trì trông thấy Tak vừa bị bỏ rơi vẫn đang còn đứng chỗ lồng đấu, liền quăng một đoạn xích sắt tới, quật anh ta ngã sấp xuống sàn. Một tiếng nổ ầm, Phương Trì chưa kịp nằm tránh thì sau lưng đã ập đến một sức mạnh đè cô rạp xuống đất. Sóng xung kích lăn qua như cuồng phong thổi rạp cỏ, không gì chống lại được. Phần da thịt để trần của cô áp dưới sàn đau bỏng rát vì sức nóng.
Không một âm thanh.
Trong nhà kho trông như hoang địa sau một trận chiến, đâu đâu cũng là những mảnh cháy đen và thi thể vương vãi. Phương Trì bò dậy, trông thấy người nằm đè trên lưng cô là Tạ Vi Thời. Hai mắt chàng nhắm nghiền, đã bị ngất. Phương Trì đặt tay lên động mạch ở cổ chàng, cảm giác nơi đó vẫn đang đập mạnh mẽ. May thay, chàng chỉ mới bị chấn động đánh ngất.
Phương Trì cõng chàng lên lưng.
Thiện Trạch bò dậy từ dưới thi thể của hộ vệ, một toán lính đánh thuê xông vào nhà kho. Thiện Trạch máu me đầy mình, nhìn cách ông ta cử động thì thấy rõ rằng ông ta cũng bị thương không nhẹ. Đám lính đánh thuê kia nhanh chóng bao vây quanh ông ta, hai người lấy ra một cái cáng, để cho ông ta nằm lên.
“Mả cha bọn nó! Muốn giết ông! Cũng phải xem xem đây là địa bàn của ai!” Thiện Trạch không leo lên cáng, giật một khẩu súng từ tay 1 tên lính, hung hăng nã một tràng đạn vào những thi thể trên phía khán đài. Bất chợt mười mấy cây súng của lính vũ trang đồng loạt được nâng lên, chĩa thẳng về phía sau lưng của Thiện Trạch—-Thiện Trạch quay người, gặp ngay một họng súng màu đen ngòm đang nhắm thẳng vào ông ta.
“Tất cả mọi người hạ hết súng xuống.”
Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.
hết chương 40