Bằng Nước Mắt Và Lặng Câm

Chương 73: Chương 73: Rose




Cẩn thận cầm lên, nhẹ nhàng đặt xuống.

Cẩn thận cầm lên, nhẹ nhàng đặt xuống.

Ấm trà Tử Sa trên bàn của Sử Tranh Vanh vừa nặng vừa to, Phương Trì nhấc lên bằng một tay rất khó khăn, đánh rớt mấy lần. Nếu như rớt kiểu này mà là những ấm trà mong manh hơn thì đã vỡ nát rồi. Thế là cô dùng hai tay nâng ấm trà, nhẹ nhàng đặt xuống.

Cô thử cả mấy lần.

Lúc Sử Tranh Vanh bước vào phòng thì vừa khéo mục kích cô đang vật lộn với chiếc ấm Tử Sa.

“Đi họp một chuyến, ngồi đây đợi chán rồi phải không.” Sử Tranh Vanh hiếm lắm mới tỏ ra hiền hoà một chút, hình như tâm trạng rất tốt.

Đương nhiên tâm trạng của ông đang tốt. Sau khi Tổ Phong chết, Thần Kinh Hoa Hồng dường như bị lột đi mất một tầng bảo vệ dày kiên cố, những bằng chứng trước đây không sao xác nhận được trong phiên toà, hiện giờ dần dần trồi lên trên mặt nước. Sau khi Cục 19 lần theo manh mối điều tra sâu, những lá chắn kiên cố được Tổ Phong dựng nên trước kia đều dễ dàng đổ hết xuống. Bản án mà trước đây bị nằm ở tình trạng bế tắc nay đã hở ra vết nứt. Mà căn cứ vào một số tài liệu nội bộ Thần Kinh Hoa Hồng chưa kịp huỷ, giám định nguy hại của Rạn Băng và Nhộng có thêm dữ liệu để xác nhận, dự kiến chúng sẽ được đưa vào danh sách quản chế của nhà nước thuộc dạng ma tuý huyễn thực. Từ sau lần thất bại trong chiến dịch Truy bắt hồ ly năm ngoái, đến nay đã trở tay một cách đẹp mắt như thế, mà còn mạnh mẽ thúc đẩy được nhà nước quan tâm và nghiên cứu thêm về ma tuý huyễn thực, làm sao Sử Tranh Vanh lại không vui cơ chứ?

“Nhiệm vụ cục trưởng giao em đã hoàn thành. Nhưng liệu Thịnh Thanh Hoài có định rửa tay gác kiếm thật hay không, em cảm thấy đó là cả một vấn đề.” Phương Trì nhướn mày, nặng nề nhìn Sử Tranh Vanh, “Giết chết 5 nemo, Vu Nhuệ, Tổ Lịch, tổng cộng là 7 người, trong đó một người là vị thành niên, một người là trẻ con, còn ai khác không thì em không biết. Em cho rằng ông ta mang biểu hiện rối loạn nhân cách chống xã hội. Cục trưởng thả hổ về núi thế này, em không thể tán thành.”

Sử Tranh Vanh ngồi xuống, dùng 1 tay nhấc ấm trà Tử Sa lên, rót cho Phương Trì một ly trà, rồi rót cho mình một ly.

“Nói trắng ra thì nếu muốn khởi tố Thịnh Thanh Hoài, chúng ta không có bất cứ chứng cứ nào. Đương nhiên trừ phi em và Guest muốn ra toà làm chứng, rồi làm xét nghiệm ADN của Thịnh Thanh Hoài và Long Chấn để chứng minh.” Ông đẩy ly trà về phía Phương Trì, nói: “Em hy vọng Guest ra toà?”

“Em........” Phương Trì á khẩu.

Đúng là cô chưa nghĩ xa đến vậy. Trước đây cô báo cáo chuyện của Thịnh Thanh Hoài cho mình Sử Tranh Vanh nghe, Sử Tranh Vanh suy nghĩ một đêm xong, quyết định ém chuyện này. Khi đó cô âm thầm lấy làm phẫn nộ trong lòng, Sử Tranh Vanh làm như vậy, chỉ e rằng vì muốn giữ thanh danh cho Cục 19, đồng thời cũng chứng minh là những gì Thịnh Thanh Hoài nói đều đúng. Sự tin tưởng của cô dành cho Sử Tranh Vanh trong quá khứ, coi bộ chỉ là mù quáng.

Thật ra thì nhìn lại mình, chẳng phải cô cũng mang 2 tiêu chuẩn ư? Đúng là Sử Tranh Vanh đã nắm được ngay điểm đau của cô: Vì Tạ Vi Thời, cô cũng có thể hiệu chỉnh nguyên tắc của mình. Thế thì cô có khác gì Sử Tranh Vanh, khác gì Thịnh Thanh Hoài đâu? Cô chợt cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt, nốc cạn ly trà.

“Trà không phải là rượu, phải thưởng thức từ từ.” Sử Tranh Vanh lại châm cho cô thêm một ly, “Với cả, nếu như Thịnh Thanh Hoài bị bắt thì Thịnh Phóng phải làm sao đây? Em biết vì sao Thịnh Thanh Hoài muốn giết em để diệt khẩu không? Bởi vì ông ta vẫn còn chưa buông được Thịnh Phóng.”

“Bệnh tình của Thịnh Phóng ác hoá rất nhanh chóng. Em đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói sợ rằng cậu ta cũng chỉ còn lại 3 tháng mà thôi. Cục trưởng đã nghĩ đến chưa, đợi Thịnh Phóng mất rồi, Thịnh Thanh Hoài sẽ ra sao?”

“Cái đó là chuyện 3 tháng sau. Chỉ cần ngày nào Thịnh Phóng còn sống, Thịnh Thanh Hoài sẽ có vướng bận, sẽ không hành động bất cẩn nữa. Năng lực của Cục 19 chúng ta có hạn, chỉ có thể xử lý từng chuyện một.” Sử Tranh Vanh nhìn Phương Trì, chợt dùng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói, “Phương Trì, vụ án Thần Kinh Hoa Hồng này đã đến hồi cuối rồi. Em xứng đáng được cái danh là công thần, việc thăng chức cho em, đã được báo lên trên chờ phê duyệt. Em đã vất vả trong thời gian qua, về nhà nghỉ ngơi vài ngay đi, điều dưỡng cơ thể.”

Cẩn thận cầm lên, nhẹ nhàng đặt xuống.

Cẩn thận cầm lên, nhẹ nhàng đặt xuống.

Trong lòng của Phương Trì không ngừng hiện ra tám chữ này.

Vụ án Thần Kinh Hoa Hồng, có thật là đã đến hồi cuối? Cô đã tưởng tượng cảnh Thần Kinh Hoa Hồng bị diệt vô số lần, nhất định sẽ rất oanh liệt, rất tuyệt vời, sẽ trút ra được hết bao nhiêu đau buồn uất hận và đau đớn do mất đi Thịnh Diễm! Nhưng hiện giờ thì sao?

Người trong cục đều đang hối hả lo chuẩn bị tổng kết cuối năm. Vụ án truy bắt hồ ly đã chuẩn bị đóng sổ, bắt đầu đánh giá tất cả mọi người tham gia, ai thăng chức thì thăng, được khen thưởng thì khen. Cục 19 vào lúc này cũng chẳng khác gì những cơ quan đơn vị khác.

Trong đầu cô cứ thỉnh thoảng ngẩn ra: vầy là xong rồi? Tổ Phong cứ vậy mà chết? Thần Kinh Hoa Hồng cứ vậy mà sụp? Có phải vì trước đây cô đã quá cố gắng, cho nên khi vấn đề kết thúc quá mau chóng đã khiến tâm lý bị rơi tự do, hay là bởi vì thật ra tất cả mọi người đang tự lừa mình dối người?

Lừa mình dối người.

Nhưng cô không nói ra. Cô mở miệng nói: “Cảm ơn cục trưởng.”

Sử Tranh Vanh đứng lên, nói: “Tôi đưa em ra.”

Phương Trì hơi mất tự nhiên: “Dạ không cần đâu, cục trưởng........”

Nhưng Sử Tranh Vanh đã đến trước mặt cô, mở cửa cho cô. Lúc Phương Trì bước ra, nghe Sử Tranh Vanh nói phía sau lưng: “Em cũng nên bỏ ra một chút thời gian bầu bạn với Guest.”

Phương Trì ngạc nhiên ngoái đầu, Sử Tranh Vanh làm như chưa từng nói gì cả.

........

“Guest, cậu có trên mạng không? Hì, đêm 30 mà mặt chó cậu còn thật sự có mặt trên mạng.”

“Cái gì? Vẫn còn ở trường? Hôm qua không về nhà ăn Tết à?.......Thôi quên đi, bà mẹ kế đó của cậu không nói cũng được, không cần phải bay mười mấy tiếng đồng hồ tới nhà bà ta xem họ mặt nặng mày nhẹ. Hay là cậu tới nhà tớ ăn tất niên đi? Dù sao cũng đều ở Yến Thành mà, cậu gọi taxi hay đi xe buýt, nửa tiếng đồng hồ là tới liền.”

“Được rồi được rồi, tớ không nói nhảm nữa! Là thế này, hình như máy của tớ bị hack ấy, muốn tìm cậu ngó chung với tớ xem coi rốt cuộc lỗ hổng ở đâu........ Thì, chẳng qua chỉ vào trong web chìm thôi mà.......”

“Được được được tớ kể. Thì cái Road of Rose đó đó, lần trước ba chúng ta đã vào ngó rồi. Tớ thì rất tò mò, cậu biết mà, thấy trong đó có nội dung liên quan đến giết người dã man, rồi thí nghiệm bằng người sống, rồi lò mổ giết người này nọ xong muốn điều tra xem rốt cuộc có thật hay không, kết quả là tra một hồi tớ tìm ra được một mớ thông tin. Đang nghỉ đông ấy mà, Thịnh Diễm ra nước ngoài chơi mất, lệch múi giờ, rồi cậu cũng luôn ở trong bệnh viện thực tập, thế là tớ định thu thập xong tài liệu rồi mới nói cho các cậu nghe! “Mạch nước” của Road of Rose quá sâu, đợi tớ tung hết mọi tài liệu tớ thu thập được thì —-chậc chậc! Nhất định sẽ chấn động toàn bộ mạng lưới internet! Chủ nghĩa hiện thực huyền ảo! Cậu sẽ không dám tin nó có thật đâu!”

“Khuya hôm bữa tớ lại lẻn vào back-end của Road of Rose, xong tự dưng máy tính bị hack mất, camera bị mở lên, mẹ kiếp, tớ bị mặt của mình làm sợ vãi. Rồi còn nhận được thư cảnh cáo, gồm ba chữ: Go to hell! Ơ buồn cười, nói sao đi nữa tớ cũng phải là người được lên heaven chứ, phải không?”

“Cậu bảo tớ cẩn thận? Đây đang là xã hội chủ nghĩa Trung Quốc mà!......Được được được, để tớ tạm thời lơi lơi ra, không tra cứu thêm nữa. Nhưng mà rốt cuộc bọn chúng hack được vào máy tớ bằng cách nào, tớ bỏ cả hai ngày trời vẫn không hiểu được. Cậu giải mã giỏi hơn tớ, cậu giúp tớ kiểm tra xem, tớ cảm thấy phòng hộ an toàn của tớ đã vô cùng hoàn mỹ rồi mà.......”

“.......Ui da phải ngưng! Phải ngưng! Bà tớ gọi tớ đi ăn tất niên rồi. Cậu đang ăn gì thế? Không đói? Mẹ kiếp, cậu định kiêng ăn à? Thành tiên rồi à? Không được, tớ phải dụ dỗ cậu!”

Trên màn hình di động xuất hiện một bàn ăn phong phú, gà xé tiêu, cá hấp, vịt kho chanh......thức ăn nhiều đến độ gần như không còn chỗ để đặt chén đũa, mùi thức ăn thơm lừng như muốn len lỏi qua màn hình, kích thích nước miếng chực tuôn......

“Đính-đoong—–” Chuông ngoài cửa vang lên. “Bà ơi bà ngồi đi, cháu đi xem thế nào, cháu đặt hàng chuyển phát nhanh, dám chừng đến rồi.”

“Ba mươi tết còn đi đưa chuyển phát nhanh? Ôi, nhân viên chuyển phát nhanh cực thật.......”

Đừng đi!

Đừng mở cửa!

Chàng vùng vẫy thét lên. Nhưng cơ thể của chàng tựa như bị đè xuống một cách nặng nề, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hình ảnh trên màn hình rung lắc, hỗn loạn, chiếu đủ thứ góc trong nhà của Long Chấn, cành ngân liễu nhuộm đỏ rực, thuỷ tiên màu vàng nhạt, thẻ gỗ ema vẽ hình Gaara.......

Chàng gần như có thể nhìn thấy sinh mệnh của Long Chấn đang đi đến điểm cuối.

Cửa đã mở, trên màn hình có thể thấy rõ một một kẻ mặc đồng phục của nhân viên chuyển phát nhanh, cao lớn, gầy gò, thoáng qua rất nhanh trong ống kính là cặp mắt màu xanh lơ của hắn.

Chàng trông thấy một tia sáng màu đỏ sậm chớp loé, ngay sau đó là “hự” một tiếng, sau khi trên màn hình chiếu cảnh rung lắc dữ đội, thì tối đen.

Long Chấn!

Long Chấn!

Long Chấn!

........

Phương Trì từ Cục 19 về đến nơi, Tạ Vi Thời đang khoác quần áo, ngồi trước máy vi tính, dùng 1 tay gõ bàn phím. Cô đâm lo lắng, mở hết tất cả mọi đèn lên, sờ soạng khắp người chàng.

Tạ Vi Thời níu tay cô lại, “Làm gì thế.”

“Không bị thương chứ?”

Tạ Vi Thời phì cười.

Phương Trì nhìn máy tính của chàng, chàng đang viết một chương trình.

“Lần này không làm Pentest nữa rồi? Guest đại nhân nhà em?” Phương Trì đùa với chàng.

“Bị lộ tẩy rồi thì đi làm việc xấu vậy.”

“Việc xấu gì?”

“Việc lâu lắm rồi không làm, việc rất xấu.”

Trên màn hình hiển thị một số lượng lớn địa chỉ của các Registered Agent (đại lý đại diện) đủ mọi quốc gia khác nhau, bao gồm cơ sở dữ liệu thư mục nghiệp vụ, cơ sở dữ liệu của cơ quan thuế, v.v. Quả nhiên chàng đã lại đi làm việc xấu. Những kho dữ liệu này đa phần là công khai, phần không công khai thì chàng hack vào, khai thác các thông tin liên quan đến công ty mà đại lý đó đại diện.

Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Trì trông thấy chàng làm một màn hack thật sự. Tuy giá trị của những thông tin này không lớn, trình độ bảo mật tương đối thấp, nhưng tốc độ chàng tấn công kho dữ liệu vẫn khiến cô kinh ngạc.

“Thật sự lỏng lẻo vậy sao?”

“Không muốn đầu tư để bảo hộ an toàn trên mạng, kỹ thuật bảo mật lại còn giữ nguyên ver từ mấy nắm trước không cập nhật, anh chả cần phải bỏ công đi tìm lỗ hổng mới, đương nhiên sẽ rất nhanh.”

“Tìm mớ công ty này và những tên trang web thì có ích gì?”

“Việc sau đó sẽ rất đơn giản.”

Chương trình tập hợp dữ liệu từ nhiều nguồn khác nhau, Tạ Vi Thời nhập từ khóa, và sau hai giây kiểm tra hệ thống, kết quả sẽ được trả về. Từ khoá chàng nhập: Rose

........

Lúc Phương Trì còn bé, có một lần chú Đạo Minh đi hội thảo bên Moscow về, mang cho cô một con búp bê Nga làm quà. Cô chơi một hồi mau chóng mất hứng thú. Hiện giờ cô chợt cảm thấy wither y chang như con búp bê Nga ấy.

Cái chết của Tổ Phong, tìm không ra sơ hở. Nhưng trong lòng Phương Trì biết rõ, đấy tuyệt đối không phải là tự sát. Loại người như Tổ Phong, Tô Lịch chết rồi thì sẽ chỉ biết lồng lộn tìm cách trả thù chứ sẽ không tự sát. Huống chi trong bình hoa trong phòng của Tổ Phong còn cắm một nhánh hồng điêu tàn.

Những bằng chứng phạm tội của Thần Kinh Hoa Hồng đều bị lộ ra, nhưng tất cả mọi tội ác đểu đổ lên đầu tổ Phong, không có điều gì dính dáng đến ai bên ngoài Thần Kinh Hoa Hồng cả.

Phương Trì đoán là sau khi Rạn Băng và Nhộng bị phơi bày, Thần Kinh Hoa Hồng đã mất đi ý nghĩa đối với wither. Cho nên hắn chọn cách làm thằn lằn đứt đuôi. Thứ biến mất theo tính mạng của Tổ Phong còn có bằng chứng về sự tồn tại của wither.

Sau khi Road of Rose kết thúc thì đến Thần Kinh Hoa Hồng.

Sau khi Thần Kinh Hoa Hồng kết thúc, thì sẽ biến thành gì?

Cục 19 có thể tuyên bố là nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp sau khi Thần Kinh Hoa Hồng bị dẹp trừ, tất cả mọi người đều được thưởng tuỳ theo công. Nhưng Phương Trì có tuyên bố như thế được không? Wither chính là y chang như con búp bê Nga, gỡ một lớp vẫn còn một một lớp, gỡ thêm một lớp, lại vẫn còn bên trong.

Wither. Không nhìn thấy được, không đụng vào được, tất cả mọi người chỉ đành bị hắn dắt mũi mãi cho đến chết.

Có gần 10.000 tên công ty và tên trang web với từ khóa “Rose” phản hồi trong chương trình, bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau. Phương Trì ngồi cạnh Tạ Vi Thời, cùng lọc từng tên với chàng giúp chàng thu hẹp phạm vi.

“Rốt cuộc wither muốn làm gì nhỉ?” Phương Trì vắt cạn óc nghĩ xem có bất cứ manh mối nào liên quan đến mục đích của wither không.

“Đã không còn phải vì tiền nữa.” Tạ Vi Thời liên tục cập nhật nội dung của các công ty từ mạng và loại bỏ các công ty công nghiệp truyền thống đã có nhiều năm tuổi. “Wither đã tích lũy đầy đủ vốn từ dạo Road of Rose, tiền phi pháp kiếm được thì dùng cả đời cũng không hết. Nhưng ý nghĩ của con người hắn khó dò, anh cảm thấy không thể dùng lối suy nghĩ của hacker bình thường để suy luận về hắn nữa.”

“Phải.” Phương Trì gật đầu, “Nếu suy theo lần thứ nhì hắn chọn lĩnh vực khoa học thần kinh, thì bước tiếp theo của hắn có thể là y học, sinh vật, công nghệ cao.”

Hai người gạn lọc mấy tiếng đồng hồ ròng rã, mãi đến giờ cơm tối mới thu hẹp được phạm vi xuống còn quãng 100 tên.

“Cũng không loại trừ khả năng hắn sẽ có một khoảng thời gian không hoạt động. Có thể là thứ mà chúng ta muốn tìm vốn chưa xuất hiện.”

Hai người nhìn nhau cười khổ.

.......

“Tim, phổi trái và phải, ba nơi bị thương do dao đâm!”

“Sốc xuất huyết nặng trong quá trình vận chuyển, nhịp tim ngừng đập ba lần! Cứu hộ khẩn cấp bằng hồi sức tim phổi vô hiệu!”

“Chạy ECMO!”

“Báo cáo chủ nhiệm, đêm nay đêm giao thừa, không đủ chuyên gia ECMO trực ca! Bác sĩ Lưu phụ trách ngoại khoa đang trên đường tới, nhưng bởi vì dọc đường có tuyết đóng băng, rất có khả năng là phải đợi thêm 30 phút nữa!”

“Chủ nhiệm, hãy để em thử!”

“Tạ Vi Thời! Em là một sinh viên mới bắt đầu thực tập lâm sàng, em dám thử thủ thuật đó sao! Có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm? Em hỏi xem người nhà bệnh nhân có đồng ý hay không!”

“Em đã tiếp xúc với ECMO từ rất sớm! Nếu không đặt dẫn lưu màng phổi để thông khí cơ học thì đợi đến lúc bác sĩ Lưu tới cậu ấy đã chết rồi! Nếu quá trình đặt dẫn lưu có vấn đề, em sẽ chịu trách nhiệm! Em dùng mạng của em để đền, được không hả!”

Rạch một đường, dao điện tách các mô cơ, tách mạch máu và dây thần kinh, tiêm heparin, cắt mở tĩnh mạch lớn, đặt dẫn lưu.......Mỗi một mạch máu, mỗi một dây thần kinh đều vô cùng rõ ràng; dòng máu chảy, thậm chí đến cả hơi thở qua nội khí quản cũng vô cùng chân thật! Tuần hoàn, tuần hoàn........ Bác sĩ chuyên khoa đến, mở lồng ngực, các cơ quan của Long Chấn như đang nổi lềnh bềnh trong máu đầy lồng ngực, đập vào mắt rất đáng sợ......

Đã hết hy vọng rồi, buông xuôi đi!

Cậu ấy đã chết!

Mình đã cố hết sức rồi, Tạ Vi Thời! Vết thương quá chí mạng, mình đã làm tốt hết khả năng rồi, không phải lỗi của mình!

Tháo ống ra đi!

.......

Long Chấn......

Long Chấn......

Long Chấn......

“Tạ Vi Thời! Anh tỉnh dậy đi!”

Lại ác mộng. Tạ Vi Thời nằm bò trên bàn, dần tỉnh dậy. Áo quần ướt đẫm từ trên xuống dưới. Phương Trì đỡ chàng vào phòng tắm, để chàng nằm vào trong bồn tắm.

“Lại bị ác mộng về Long Chấn?”

“Ừ.” Tay trái của chàng day day giữa hai hàng lông mày, “Không biết vì sao, sau khi gặp My Gian Xích trên Maandala lần trước xong, những giấc mơ liên quan đến họ bắt đầu tăng lên.”

Phương Trì biết “họ” có nghĩa là Long Chấn và Thịnh Diễm.

“Hôm đó My Gian Xích nói câu gì với anh vậy?” Cô hỏi.

Tạ Vi Thời trầm ngâm một lúc, đáp: “Anh ta nói, tại sao cậu chưa chết. Creeper và T.N.T đều chết hết rồi, tại sao cậu vẫn chưa chết.”

Phương Trì ở bên bồn tắm lặng lẽ nhìn chàng, rồi bỗng cúi đầu, hôn chàng.

“Anh không thể chết. Anh chết rồi em biết phải làm sao?”

Tạ Vi Thời bất chợt kéo cô vào trong nước.

“Tạ Vi Thời!”

“Đừng—–ô.......”

“Á......anh đừng làm vậy......anh vẫn còn bị thương.......”

Hơi nước nóng hổi dấy lên dục vọng hồ đồ. Nước chảy róc rách, rồi trào ra bên ngoài theo từng dợn sóng.......Cuối cùng chàng gác đầu lên vai của cô thở dốc, cô nhắm mắt, cơ thể vẫn còn hơi run run. Cô nói: “Sao em cảm thấy........Hiện giờ anh nặng trĩu tâm sự.......”

“Vậy à?” Chàng mở bừng mắt phía sau vai cô.

“Ngay từ lúc chúng ta làm hoà ấy....... trước đây tuy anh cũng ít tỏ vẻ vui vẻ, nhưng ít ra còn nói nhiều hơn hiện giờ một chút. Hiện giờ những lúc anh không nói gì, càng lúc càng nhiều lên.......”

Tạ Vi Thời cười cười: “Có thể khi anh không nói gì, là đang nghĩ về em.”

“.......”

Phương Trì không ngờ chàng có thể nhanh chóng thay đổi tâm trạng như vậy, giơ tay véo lên tấm lưng săn chắc của chàng, vừa khéo chạm vào chỗ có vết sẹo trông như vết nước chảy.

“Anh không định nói cho em biết cái này từ đâu ra à?”

“Anh không thích lúc ôm em trong lòng lại đi nghĩ đến chuyện khác.”

“Anh lại giở trò rồi......ô.......”

......

Lúc Tạ Vi Thời bế Phương Trì lên giường, cô đã ngủ say. Chàng không quan tâm lắm đến cánh tay bị gãy đang đau, trái lại chỉ cảm thấy Phương Trì quá nhẹ. Khuôn mặt say ngủ của cô hiếm hoi lắm mới trông bình yên. Hoặc có lẽ do Thần Kinh Hoa Hồng đã bị kết án, tuy wither vẫn không chút tăm hơi, tinh thần của cô đã tốt lên hẳn. Tâm lý của cô không nên bị nhồi quá nhiều thứ.

Nhưng cô quá đỗi nhạy cảm. Chàng còn nhớ trước khi cô ngủ gục, vẫn còn mơ màng nói với chàng:

“Những ngày tháng này như không có điểm cuối...... cứ cảm thấy như đang mù quáng tiến bước, không thấy rõ được gì cả. Tất cả mọi bạn bè đều biến thành kẻ thù, mà kẻ thù chân chính thì lại không thấy bóng dáng.”

“Tạ Vi Thời, em chỉ còn mỗi anh.”

Nhưng trong lòng chàng đã xuất hiện ám ảnh. Chàng đã cảm thấy không sao nhắm mắt được, hễ nhắm mắt là thấy lồng ngực của Long Chấn và Thịnh Diễm bị mở banh ra, máu ròng ròng. Giọng của Thịnh Diễm quát tháo chàng: Cậu không chịu vào Cục 19 có phải vì sợ chết! Giọng của My Gian Thích bên tai chàng: Tại sao cậu không chết đi......họ đều chết hết rồi, tại sao cậu vẫn chưa chết.......

Trong lòng chàng cứ mang một cảm giác rất lạ. Chàng không tin vào hồn ma. Chàng nghĩ có lẽ đây là tâm ma, chàng cần làm một số việc gì đó để giải quyết nó.

Chàng đăng nhập vào trong Maandala, đến khu nghĩa đĩa gặp hồn ma của Creeper, chàng nói:

“Creeper, xin lỗi cậu, năm đó không thể cứu được cậu.”

Creeper tươi cười đáp: “Không sao!”

“Creeper, tạm biệt.”

Creeper vẫn tươi cười, “Chào nhé, Guest!”

Lúc chàng định thoát ra khỏi Maandala, chợt bất ngờ trông thấy một bức thư được gửi vào đêm hôm qua, người gửi thư có tên ba chữ khiến cho tim chàng run lên: My Gian Xích.

Chàng mở thư ra, thấy trong thư có một cái địa chỉ và tên của một trò chơi điện tử. Chàng nhíu mày, sau đó in bức thư đó ra.

Đăng xuất khỏi tên Guest, chàng hít sâu một hơi, rồi lại đăng nhập vào tài khoản của Shi-tô. Đã lâu lắm rồi chàng chưa đăng nhập bằng tài khoản này, sau khi vào, mang cảm giác xa lạ. Trong danh sách liên lạc, chỗ tên của Lacrimosa đang chớp sáng. Chàng gõ vào đó, trông thấy một tin nhắn:

—–Hãy để Shi-tô ra nghĩa địa. Anh ấy nên được yên nghỉ.

Chàng nhìn rõ thời điểm Lacrimosa gửi tin nhắn đó, hiểu ra, cười cười.

Phải rồi, một lần cuối cùng.

Chàng vẫn ra nghĩa địa, đứng nơi đó bất động. Creeper đã lững thững bước ra khỏi đám sương mù, hát một bài hát bọn họ đều rất quen thuộc. Chàng kiên nhẫn đứng nghe Creeper hát xong, lần đầu tiên dùng avatar của Shi-tô, mở miệng nói.

“Vĩnh biệt, Creeper.”

Chàng không nói tạm biệt. Bởi vì avatar của Shi-tô sắp sửa ra nghĩa địa, mà chiếu theo thiết định của Maandala, nghĩa địa mênh mông bát ngát, những avatar trong quá khứ dẫu thân thương như cha con, vợ chồng, bạn bè, khi cùng nhau tiến vào nghĩa địa rồi thì sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, cho dù trúng xác xuất rất thấp, có thể gặp lại nhau, thì cũng không còn khả năng nhận biết nhau.

Thế rồi tự dưng chàng nghe Creeper dùng một giọng điệu rất kỳ lạ, đọc thuộc lòng một câu: “Ade, lũ dế của tôi! Ade, những quả mâm xôi của tôi và đám mộc lan của tôi!”

Guest chợt chết sững ngay tại chỗ.

hết chương 71

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.