Quyển 3 – Băng Giá
Phương Trì quyết định tạm lánh ở nhà Tạ Vi Thời một thời gian.
Cô viết ra một danh sách để Tạ Vi Thời ra ngoài mua đồ giùm cô, tiện thể tìm Hà Tâm Nghị lấy thuốc. Tạ Vi Thời ở một mình đã lâu, nếu tự dưng mua một mớ đồ của phụ nữ trên mạng, trong tiểu khu nhiều bà thím bà cô, không chừng sẽ nói hưu nói vượn, dễ dàng thu hút nghi ngờ.
Lúc Tạ Vi Thời ra khỏi cửa, Phương Trì mới chợt nhớ mình chưa viết kích cỡ của đồ lót, níu Tạ Vi Thời lại ở ngưỡng cửa, nói: “Quần áo của em thì cứ lấy cỡ M, đồ lót........”
Tạ Vi Thời ngắt lời cô: “Được rồi, anh rõ hơn em mà.” Nói xong đi mất.
Phương Trì đứng bên cửa hồi lâu, tay vẫn dừng giữa không trung. Lề mề quay lưng vào trong, mặt chợt nóng bừng.
Cô vào lại trong nhà, dùng máy tính của Tạ Vi Thời gọi một cú điện thoại qua mạng với mẹ.
“Vẫn ổn chứ ạ?”
“Ổn. Ở trong một căn hộ thuộc đơn vị của bố trước đây, an toàn, con không cần lo. Hiện giờ đang ở đâu?”
“Dạ nhà bạn.”
“Bạn trai?”
Phương Trì im lặng một lúc lâu, đáp: “Vâng.”
“Người thế nào?”
“Rất tốt.”
“Ánh mắt nhìn người của con, mẹ còn tin được.”
Trong lời của mẹ có ẩn ý, Phương Trì đã nghe ra. Mẹ cô cũng là người từ bộ công an, hiện giờ đã xảy ra nhiều chuyện như thế, làm sao mà bà không đoán được rằng nghi can #1 đã tiết lộ thân phận của cô chính là Từ Danh?
“Mẹ, con cảm thấy có khả năng Từ Danh không về được nữa.”
Cô nhấn mạnh đấy là “cảm giác” của riêng mình. Trực giác của cô xưa nay vốn rất chính xác, mẹ cũng biết.
“Tại sao?”
“Những người làm nghệ thuật đã bị mất tích trước đó, cho đến nay vẫn chưa từng có ai có tin tức gì. Từ Danh và họ đều thuộc một tổ chức nghệ thuật tên là Nemo, con cảm thấy có người đang tính sổ với Nemo.”
“Ai sẽ làm chuyện này?”
“Chưa xác định được, có lẽ Nhộng dùng họ để thí nghiệm, hoặc cũng có thể nội bộ của Nemo có mâu thuẫn, cũng có khả năng là người nào đó đã từng bị Nemo hại.”
“Biết rồi.” Cốc Ưng nói, “Ngoài ra, Cục 19 đã liên lạc với mẹ, bảo mẹ chuyển lời cho con, họ đã điều tra ra được thân phận của người chết và người bị hôn mê ở Số 8 Trường An, bí mật bắt giữ Vu Nhuệ, kẻ chế tạo ra Nhộng và Rạn Băng. Kế hoạch tiếp theo là họ giao Vu Nhuệ cho bộ công an.”
Phương Trì gật đầu nói: “Nhanh vậy sao.......đúng là phong cách của Sử Tranh Vanh.” Trước đây cô luôn giữ liên lạc cập nhật thông tin mới nhất với Cục 19, bao gồm cả kế hoạch hũ mật, thông tin về Nemo vân vân. Sau khi cứu Thịnh Phóng xong, cô cũng tìm cách bảo Phi Phi gửi thông tin đến cho Cục 19 kêu họ tới Số 8 Trường An bắt người.
“Giao cho bộ công an tức là chuẩn bị truy tố công khai rồi. Bọn con đã lấy được chứng cứ chưa?”
“Loại ranh con tự cao tự đại như Vu Nhuệ, Hồng Cẩm Thành chỉ hơi mớm vài câu là sẽ lấy được hết chứng cứ chế tạo ra Rạn Băng. Hiện giờ mấu chốt nhất là——”
Phương Trì ngưng một chút, rồi nói: “Phải chứng minh Rạn Băng là trò của Thần Kinh Hoa Hồng bày ra.”
“Liệu Vu Nhuệ có thừa nhận không? Nếu đã muốn theo hướng truy tố công khai, thì nhất định không được dùng thủ đoạn “phi thường” gì với Vu Nhuệ.”
Thủ đoạn “phi thường” kiểu gì, không cần nói đã tự hiểu. Phương Trì đáp:
“Theo như những gì con hiểu về Sử Tranh Vanh, cho dù không dùng thủ đoạn “phi thường,“ ông ta cũng sẽ dùng một số chiến lược, dụ dỗ Vu Nhuệ nói ra quan hệ với Thần Kinh Hoa Hồng.”
“Chiến lược gì?”
“Thí chốt giữ xe, tóm lớn, thả nhỏ.”
...........
Trong căn phòng thẩm vấn của Cục 19, Hồng Cẩm Thành ngồi ngay trước mặt của tên thiếu niên. Sau tấm kính tối một chiều, Sử Tranh Vanh đứng cùng với vài cán bộ trung cấp của Cục 19.
“Vu Nhuệ, vẫn không chịu thừa nhận quan hệ giữa cậu và Thần Kinh Hoa Hồng?” Hồng Cẩm Thành hỏi.
Vu Nhuệ nổi nóng: “Nói bao nhiêu lần rồi, Rạn Băng là mình tôi nghĩ ra, tôi muốn làm thì làm thôi! Không dính dáng gì đến ai khác!”
Hồng Cẩm Thành lấy ra một phong bì văn kiện có đóng dấu “confidential,“ rút ra một xấp văn thư, nói: “Đây là bản thuyết trình của T.N.T khi tham gia cuộc họp cấp cao của Bộ Quốc Phòng vào tháng Tám năm ngoái, đề cập đến tính khả thi của “ma tuý huyễn thực” trong hiện thực. Nguyên lý trong ấy có độ tương đồng cực cao với Rạn Băng của cậu. Cậu giải thích thế nào về vấn đề này?”
Vu Nhuệ giật lấy bản thuyết trình, lật từng trang từng trang một đọc. Tựa đề của bản thuyết trình này là “Báo cáo nghiên cứu về khả năng lây lan của các loại ma tuý huyễn thực và virus truyền nhiễm trong Maandala.” Đọc một hồi, sắc mặt của Vu Nhuệ trở nên trắng bệch.
“Ý tưởng này đã từng có người đề cập đến? Bị T.N.T?”
“Không sai.” Hồng Cẩm Thành bình tĩnh nói, “Đây là một cuộc họp nội bộ, nội dung của cuộc họp được bảo mật gắt gao. Cho dù là trong Cục 19, cũng chỉ có cấp bậc cỡ tôi trở lên mới có thể xem được.”
“Không thể nào!” Vu Nhuệ có vẻ bất an, ánh mắt của hắn không ngừng nhìn láo liên, chứng tỏ trong tâm lý bắt đầu xuất hiện các ý nghĩ và tâm trạng phức tạp. “Rõ ràng tôi chợt nằm mơ nghĩ ra ý tưởng này, sao lại có thể có người đã nghĩ ra trước đó rồi chứ!”
“Cậu cũng phát hiện ra rằng ý tưởng của mình cũng rất trùng hợp suy luận của bản báo cáo này, đúng không?”
Môi của Vu Nhuệ run run, đầu không ngừng xoay giựt ngang một cách bất bình thường, hắn không biết làm sao để trả lời câu hỏi đó.
“Cậu mơ giấc mơ kia ở đâu?”
Vu Nhuệ thoáng khựng lại, rồi ngập ngừng đáp: “Không nhớ.”
“Có phải là lúc đã quen với người của Thần Kinh Hoa Hồng?”
“TÔI KHÔNG BIẾT THẦN KINH HOA HỒNG LÀ CÁI QUỶ GÌ!” Vu Nhuệ nổi điên.
“Cậu có biết là với kỹ thuật hiện nay của khoa học não bộ và công nghệ tiên tiến của khoa học thần kinh, đã có thể thông qua điện cực để kích thích bộ óc của con người, tạo nên ảnh hướng nhất định đối với ý thức của con người?”
“Ý ông là giấc mơ của tôi là do Thần Kinh Hoa Hồng cấy ghép?” Vu Nhuệ cười lớn, nhìn quanh căn phòng, “Ông chú à, nơi đây là văn phòng của quân đánh cắp giấc mơ đúng không? Hả? Làm ơn đi, hiện giờ chúng ta không phải đang diễn điện ảnh đâu!”
Phía sau lớp kính 1 chiều, Sử Tranh Vanh điều chỉnh vị trí của tai nghe vô tuyến, nói: “Cơ bản là đã xác nhận rồi, không cần tiếp tục đôi co với Vu Nhuệ ở vấn đề này nữa. Vào đề tài chính, dùng chiến lược chúng ta đã hoạch định trước đó, thuyết phục Vu Nhuệ khai ra quan hệ với Thần Kinh Hoa Hồng.”
Giọng nói rõ ràng truyền đến tai nghe ẩn hình của Hồng Cẩm Thành. Hồng Cẩm Thành nở một nụ cười lão làng, nói: “Vu Nhuệ, năm nay cậu 15 tuổi 8 tháng đúng không?”
Mặt của Vu Nhuệ rất đắc ý: “Không sai, thế nào? Ganh tị không? Tôi nói cho ông biết, tôi là vị thành niên, ông đừng hòng làm gì được tôi!”
Hồng Cẩm Thành bình tĩnh nói: “Cậu có biết không, chiếu theo luật pháp hiện giờ, những trẻ vị thành niên từ 14 tới 16 tuổi, nếu phạm những tội nặng ví dụ như cố ý giết người, cướp bóc, cưỡng dâm, hoặc buôn bán ma tuy vân vân, cũng sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự?”
“Ồ? Tôi giết người? Cướp bóc? Cưỡng dâm? Hay là buôn bán ma tuý?” Vu Nhuệ mở hai tay, nói bằng giọng điệu đầy tiếc nuối: “Xin lỗi nha ông chú, tôi chả làm gì cả, chỉ viết một chương trình thôi mà.”
Hồng Cẩm Thành tựa lưng vào ghế, gác chân lên: “Cháu trai à, cháu còn non trẻ lắm. Cháu có biết Cục 19 khác bộ công an ở chỗ nào không?”
Sắc mặt của Vu Nhuệ hơi biến, rồi lại thản nhiên như trước, vênh mặt ngông nghênh đáp: “Cái gì? Ông còn định bức cung tôi đó hả? Chiến dịch Truy bắt hồ ly lần trươc, các ông còn chùi đít chưa sạch kìa, lại giở thêm trò tra tấn bức cung trẻ vị thành niên nữa, có tin rằng sẽ khiến cho Cục 19 các ông bị huỷ diệt hoàn toàn không?”
“Đương nhiên sẽ không dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy.” Hồng Cẩm Thanh nheo mắt, nở một nụ cười rất hoà ái, “Cục 19 chúng tôi là người có mặt ở hiện trường của Số 8 Trường An trước tiên. Chúng tôi sẽ tố cáo rằng những người chết ở đó là vì ngăn cản cháu mưu hại Thịnh Phóng, cháu lợi dụng lúc họ không phòng bị, đẩy họ té xuống dưới Số 8 Trường An. À, quên nói cho cháu biết, trong lúc cháu ngất, các chú đã để lại dấu tay của cháu trên người mấy cái xác kia rồi.”
“Người chết sẽ không nói được gì.” Hồng Cẩm Thành nói một câu đầy ẩn ý.
“Nghĩ xa hơn nữa, sau vụ kiện tụng này, bất kể là tiếng tốt hay tiếng xấu, Vu Nhuệ nhà cháu cũng có thể thành người nổi tiếng, lúc này chính là một thời khắc huy hoàng để làm hacker, đúng không? Chắc chắn rằng cháu không hy vọng thời khắc như thế này lại bị giam trong tù, đúng không? Đến lúc cháu ra tù rồi, cả thế giới đã thay đổi đến độ cháu sẽ nhận không ra, trước đó cháu có là hacker nổi tiếng cách mấy đi nữa thì cũng có ích gì nữa đâu?”
Hồng Cẩm Thành dịu giọng lại, nhưng lại không ngừng tăng những đe doạ, rồi uy hiếp, dụ dỗ, lôi kéo Vu Nhuệ. Phía sau tấm kính một chiều, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Vu Nhuệ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc trong phòng thẩm vấn. Nét mặt của Vu Nhuệ vẫn không ngừng biến hoá, ánh mắt rũ thấp khi thì khinh chê vớ vẩn, khi thì bi ai, khi thì quả quyết, khi thì lại lưỡng lự. Cuối cùng, 15 phút sau, hắn phun ra hai chữ:
“Tôi khai!”
.........
“Cho nên ý của con là, Sử Tranh Vanh sẽ buông tha cho Vu Nhuệ, bắt cho bằng được Thần Kinh Hoa Hồng?” Cốc Ưng hỏi.
“Không sai. Khui ra được vụ Rạn Băng này, Sử Tranh Vanh nhất quyết sẽ không để yên cho Thần Kinh Hoa Hồng. Năm ngoái kế sách đối phó với Thần Kinh Hoa Hồng trong chiến dịch Truy bắt hồ ly bị thất bại, tuy thông qua việc trừng phạt Thịnh Thanh Hoài thì tạm dẹp yên được, nhưng trong lòng Sử Tranh Vanh nhất định muốn rửa hận trừ sai. Trong công cuộc tấn công Thần Kinh Hoa Hồng, Vu Nhuệ chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.”
“Cũng tốt. Thịnh Diễm sẽ không chết vô ích.” Nghe Phương Trì nói xong, Cốc Ưng thong thả lạnh lùng nói.
Lại một lần nữa nghe hai chữ “Thịnh Diễm” ấy, tim Phương Trì thắt lại, suýt nữa không thở được. Cô cúi đầu, ngón tay gạch nhẹ lên bàn phím của máy vi tính. Mặt chữ của những nút phím này đã sớm bị mài nhẵn nhụi láng coong đến phản chiếu ánh sáng, tựa như vẫn còn giữ lại độ ấm của ngón tay của Tạ Vi Thời.
“Mẹ.” Cô khẽ gọi, “Mẹ là người đã từng trải, mẹ hãy nói cho con biết, trong đời người, nếu đã trải qua một tình yêu của cả đời mình, liệu có còn yêu được người thứ hai không? Có còn yêu được sâu đậm như thế nữa không?”
Bên ống nghe bên kia, là chuỗi im lặng kéo dài.
Nhưng một lúc lâu thật lâu sau, Phương Trì rõ ràng nghe được một chữ.
“Có.”
hết chương 61