Bảng Phỉ Tiên Sinh Yêu Dấu Của Tôi

Chương 3: Chương 3: Tên cướp rất thoát tuyến




*Thoát tuyến: Là người có lối suy nghĩ hoặc hành động không bình thường, kiểu như thích làm gì thì làm, kiểu như có chút chạm mạch

Cre: tieuholy198.wordpress.com

Thấy Lâm Nhiễm đi tới lấy sườn bò, trông bộ dáng cùng với việc đang bị bắt cóc không hề liên quan tí nào. Bịt mặt đen lập tức thay đổi biểu cảm, rất bất mãn mà hừ lạnh một tiếng, nói với Lâm Nhiễm: “Không được, tôi cảm thấy tôi cần phải trói cậu lại!”

Lâm Nhiễm nhìn súng trong tay của hắn, suy nghĩ thêm việc khống chế trong phạm vi phạm vi ba km, bất đắc dĩ đưa tay ra nói: “Anh muốn trói thì trói đi, nhưng đừng có chặt quá.”

“Trói như thế nào là quyền của tôi!” Bịt mặt đen rất ngạo kiều, cầm lấy dây thừng plastic đem tay chân Lâm Nhiễm trói lại, một bên trói một bên tự lẩm bẩm mà nói: “Trên sách viết, phải cho đối tượng nảy sinh cảm giác sợ hãi, cảm thấy được bạn bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của đối tượng, như vậy bạn chỉ cần tình cờ đối tốt với họ một xíu, họ sẽ cảm thấy bạn là người siêu tốt, rồi tiến tới… Hì hì hì hì hì.”

Lâm Nhiễm càng nghe càng không hiểu ra sao, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn bịt mặt đen một cái, cũng không nghĩ ra được hắn nói cái gì. Ý dâm cái gì đây chứ. Nhìn mặt người đang cười giống như bị tâm thần, nếu như không phải hắn trưởng thành thực sự quá tuấn tú, Lâm Nhiễm thật muốn một đạp một cước lên mặt hắn.

“À? Đúng rồi, muốn trói thì trước tiên cần phải cởi quần áo ra.” Bịt mặt đen tận lực khống chế lại biểu tình trên khuôn mặt của chính mình, một mặt chính trực mà nhìn Lâm Nhiễm.

“Tại sao? Hiện tại đang là mùa đông đó.” Lâm Nhiễm quỷ dị quan sát sắc mặt của bịt mặt đen.

“Nói nhiều hơn một câu nữa thì tôi lập tức bắn cậu, cởi mau!” Bịt mặt đen lãnh khốc mà nói.

“Cởi tới mức độ nào? Anh muốn làm cái gì?” Lâm Nhiễm cau mày hỏi, cậu mặc một cái áo khoác rất dày, cho nên bên trong chỉ có một kiện áo lông mỏng manh, căn bản không chống được gió lạnh.

“Đương nhiên là cởi áo khoác.” Bịt mặt đen không nhịn được nói, đột nhiên như nghĩ đến cái gì không nên nghĩ, thoắt cái mặt hắn đỏ lên. Đem Lâm Nhiễm trên dưới quan sát một lần, miệng đều sắp ngoác đến mang tai thế nhưng ngữ khí vẫn rất lạnh lùng mà nói: “Cậu cho rằng tôi muốn cậu cởi cái gì? Thật là, tuổi không lớn lắm nhưng tư tưởng lại xấu xa như vậy!”

… Chỉ là mẹ nó hỏi hắn là bắt cởi tới mức nào thôi! Tự mình não bổ mới đúng là đồ tư tưởng xấu xa đó! Còn có cái biểu tình trên mặt kia cùng với ngữ khí căn bản cũng không có giống nhau đó! Trên mặt là đắp mấy lớp mặt nạ da người sao?!

Lâm Nhiễm ở trong lòng rít gào, trên mặt thì lại bất động thanh sắc.

Quần áo cũng cởi, dây thừng cũng đã trói lại như cũ, bịt mặt đen rất hài lòng, đem thức ăn ở bên ngoài ôm lại đây. Lâm Nhiễm vừa nhìn, chính là những thứ mình yêu cầu lúc nãy, mỗi loại đều làm hai phần. Bịt mặt đen một mặt vui vô cùng mà lấy dao ăn dùng một lần đem sườn bò cắt thành từng khối nhỏ, chấm lên nước tương tiêu đen rồi đưa đến miệng cho Lâm Nhiễm.

“Này, đây là tôi đang đối tốt với cậu đúng không?” Bịt mặt đen nhân lúc Lâm Nhiễm đang nhai thịt bò thì lấy bánh mì nướng bơ tỏi xé thành miếng nhỏ vừa miệng, lại dùng dao tách riêng thịt và xương từ cánh gà, sau đó mở nắp bình rượu vang, rất phung phí của trời mà rót đầy vào ly giấy, nhanh nhẹn mà biến thành một người hiền lành. Thê! Nô!

Muốn thương lượng được, trước mắt phải nói vài câu thật tốt với người ta cái đã, Lâm Nhiễm xoắn xuýt mà nghĩ, rồi gật gật đầu nói: “Anh đối với tôi rất tốt.”

“Vậy cậu có sợ tôi hay không? Có cảm giác cực độ sợ hãi khi mạng nhỏ nằm trong tay tôi không?” bịt mặt đen vạn phần mong đợi mà lấy đầu ngón tay nắm cằm Lâm Nhiễm, cưỡng bách Lâm Nhiễm nhìn mình khi đang còn ngậm một miếng thịt bò màu hồng. Trên mặt hân hoan vui sướng nhưng biểu tình lại như đang hỏi gia trưởng xem có thể ăn thịt con của người ta không.

Lâm Nhiễm đặc biệt đặc biệt thành khẩn chớp chớp mắt to, nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi hiện tại cực kỳ sợ, tuyệt đối đừng giết tôi.” Trong đầu thì không ngừng suy nghĩ: Lão tử hiện tại sợ ngươi một xíu nào chết liền, nhìn một cái là đã biết là đồ bị điên.

“Vậy thì tốt.” Bịt mặt đen vinh vinh quang quang đưa tay sờ đầu Lâm Nhiễm, sờ một lúc hình như chưa đỡ nghiền, lại sờ thêm một lần.

Để xem đến cùng tên này muốn làm gì, Lâm Nhiễm nghĩ thầm.

Uy Lâm Nhiễm ăn xong rồi, bịt mặt đen mới bắt đầu ăn, sườn bò cùng canh đã nguội, kem ly cũng đã bị chảy, bất quá bịt mặt đen vẫn vừa ăn vừa say sưa ảo tưởng cái gì đó phi thường quỷ dị. Một mặt vui vẻ mà ăn, thỉnh thoảng lại cúi đầu khà khà cười dâm đãng hai tiếng.

… Đến cùng tên điên này muốn làm gì?

Lâm Nhiễm suy nhược mà nhìn trần nhà…

Cơm nước xong, Lâm Nhiễm mặc kiện áo lông mỏng bị trói ngồi ở góc tường đã co lại thành một cục. Thân thể thiếu niên chưa trưởng thành bị mất đi lớp áo khoác dày rộng, hiện ra vô cùng thon dài tinh tế, áo lông cổ chữ V khoét rất sâu, có thể nhìn thấy rõ ràng xương quai xanh hiện ra dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp đẽ, hơn nữa bởi vì rất lạnh nên mặt trắng bệch. Cả người đều toát lên vẻ đẹp ốm yếu quỷ dị. Bịt mặt đen khinh bỉ ở trên cao nhìn xuống liếc mắt một cái. Một mặt “Tôi

là Liễu Hạ Huệ” chính trực, giả bộ móc từ trong túi ra một quyển sách rồi dựa vào góc tường, ngồi xếp bằng xuống để đọc.

Lâm Nhiễm bị lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập, căm tức trừng bịt mặt đen, ở trong lòng không ngừng tưởng tượng hình ảnh chính mình mẹ nó đạp lên mặt hắn một ngàn vạn lần.

Nhưng mà bịt mặt đen hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt oán giận của Lâm Nhiễm, vẫn đọc quyển sách trong tay hết sức chăm chú. Lại đọc thêm một chút, bỗng nhiên mở một bàn tay rồi lấy nắm đấm tàn nhẫn mà đập lên một cái, ngẩng đầu lên biểu tình trên mặt như vừa tỉnh ngộ: “A! Thì ra là như vậy!”

… Chắc chắn là xem hoạt hình quá nhiều rồi, từ điên rồi trở lại bình thường rất nhanh đó!

Lâm Nhiễm suy nhược mà nhìn trần nhà…

Lúc này, bịt mặt đen đem quyển sách ném xuống đất, sau đó nhanh chân hướng về phía Lâm Nhiễm đi tới. Lâm Nhiễm sợ hãi mà nhìn hắn, không biết tên điên này có hành động điên khùng gì tiếp theo không, không nghĩ tới bịt mặt đen đột nhiên phù phù một tiếng quỳ xuống trước mặt Lâm Nhiễm, khuôn mặt soái đến người người oán trách viết đầy vẻ thống khổ.

… Đây, đây là tình huống gì? Lâm Nhiễm hô hấp đặc biệt đặc biệt khó khăn.

“Kỳ thực, cậu không hiểu tôi.” bịt mặt đen vạn phần xoắn xuýt mà nói.

“Vậy sao?” Lâm Nhiễm cười gượng, nghĩ thầm quả thật là hoàn toàn không hiểu gì, hoặc là nói, may mà không hiểu gì.

“Kỳ thực tôi bắt cóc cậu không phải là vì tiền, cậu có biết không?” bịt mặt đen đau xót mà nói.

“Tôi biết.”

“Tôi chỉ là quá cô độc, quá tịch mịch mà thôi, tưởng rằng cậu có thể ở với tôi, cùng tôi trò chuyện…” bịt mặt đen một mặt đầy biểu tình phim truyền hình cẩu huyết nam chính bị cắm sừng bi thương nhìn Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm cảm giác một giây sau hắn sẽ biến thân thành ngựa điên rồi! Một giây sau sẽ biến luôn đó!

“Tại sao!!! Tại sao trên thế giới này không ai hiểu tôi!!! Tại sao tuổi thơ của tôi là bi thảm như vậy!!! Thân là thiếu chủ chỉ là nhìn qua rất oai thôi!!! Thực ra phải gánh vác cả tương lai và vận mệnh gia tộc thì tôi mệt mỏi cỡ nào cơ chứ!!! Cậu có hiểu không!!! Bắt cóc cậu cũng là tôi vạn bất đắc dĩ!!! Tôi không phải là người xấu!!!”

… Còn mẹ nó biến thân thật.

Lâm Nhiễm suy nhược mà nhìn trần nhà…

“À, tôi biết, anh là vạn bất đắc dĩ.” Lâm Nhiễm giật giật khóe miệng cùng hắn diễn.

“Há há, vậy thì tốt.” bịt mặt đen gật gật đầu, một giây đồng hồ sau biểu tình khôi phục yên lặng, sau đó đứng dậy phủi mông một cái trở về chỗ ngồi. Mà lúc này Lâm Nhiễm đột nhiên hắt xì một cái thiệt bự.

Bịt mặt đen vai run lên, phi thường vui sướng mà quay đầu lại, ánh mắt nóng rực mà nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm xem, hỏi một câu: “Cậu lạnh sao?”

Lâm Nhiễm dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn, ngậm miệng không nói lời nào.

Một là cái vấn đề này căn bản cũng không cần cậu mẹ nó phải trả lời! Hai là hiện tại há mồm nói nước mũi sẽ chảy vào trong miệng!

Bịt mặt đen một mặt biểu tình bất đắc dĩ sủng nịch ôn nhu mà cười cười, sau đó từ trong túi quần móc giấy ăn đã chuẩn bị tốt từ trước, đi tới rón rén lau nước mũi cho Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm suy nhược mà liếc mắt nhìn trần nhà…

“Để tôi ôm cậu, như vậycậu sẽ không lạnh.” Lau xong nước mũi, bịt mặt đen nhảy nhót mà đưa ra kiến nghị.

“Không cần, anh đem quần áo mặc thêm cho tôi là được.” Lâm Nhiễm nói.

“Không được, y phục của cậu không đẹp.” bịt mặt đen nghiêm túc nói: “Màu sắc không hợp với da cậu, không thể mặc.”

Lâm Nhiễm lúc này cơ bản đã biết mục đích của bịt mặt đen, cậu hiện tại rất muốn hỏi một câu: Xin hỏi quần lót của tôi cùng mặt của tôi thì nhìn rất hợp sao?

Bịt mặt đen thấy Lâm Nhiễm không nói, thoải mái đi tới gần người Lâm Nhiễm, đẩy cậu về phía trước một cái, sau đó chính mình ngồi vào phía sau Lâm Nhiễm, mở rộng áo khoác đem hai người bao vào cùng nhau, hai cái chân dài tách ra đem Lâm Nhiễm kẹp ở giữa, một cái áo khoác che đi hai người, vừa chắn gió vừa giữ ấm.

Bị nam nhân ôm như thế, không quản xuất phát từ mục đích nào, biệt nữu chính là biệt nữu, vì vậy Lâm Nhiễm rất khó chịu mà hướng ra bên ngoài giãy giụa.

Bịt mặt đen duỗi ra cánh tay thon dài nhẹ nhàng bao lấy Lâm Nhiễm kéo trở về, đem Lâm Nhiễm ấn về trong ngực của mình, đặc biệt chính trực mà nói: “Đều là nam nhân, cậu sợ cái gì? Thích bị ốm sao?”

“Thích.” Lâm Nhiễm bật cười một tiếng.

Bịt mặt đen thoạt nhìn thon gầy, mà khung xương lại không nhỏ, lại còn có cơ, dựa vào thật sự rất ấm áp. Tuy rằng Lâm Nhiễm từ lần trước ở gay bar bị đùa giỡn, đối với việc tiếp xúc thân mật vẫn luôn cực kì không thích. Nhưng lúc này bị hắn mà ôm vào trong ngực, mà lại không thấy khó chịu, ban đầu thì còn biệt nữu, lát sau chỉ cảm thấy thật thoải mái. Vì vậy cậu thoáng buông lỏng thân thể, đem trọng lượng của mình đè lên người ngồi sau, như vậy ngồi mới không mệt.

“Anh đến cùng có mục đích gì?” Hai người trầm mặc một hồi, Lâm Nhiễm nhẹ giọng hỏi.

“Tôi nói rồi, tôi muốn trả thù cậu, dằn vặt cậu.” bịt mặt đen chần chờ một chút, lời nói ra vẫn là biệt nữu cực kì.

“Sau đó thì sao?” Lâm Nhiễm thở dài.

“Tôi dựa vào cái gì phải nói cho cậu? Cậu còn không thèm nhận ra tôi” bịt mặt đen nổi giận nói.

“Cái này ngược lại cũng đúng.” Lâm Nhiễm mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách nằm ở góc tường kia, nghĩ thầm có thể tìm được đáp án từ nó.

Bịt mặt đen ôm một lúc, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng đem cằm đặt ở trên bả vai Lâm Nhiễm, chóp mũi thổi hơi tại cổ Lâm Nhiễm, thử thăm dò mà cà cà.

Lâm Nhiễm không được tự nhiên né ra, trên mặt hồng hồng, tim đập nhanh.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy trên người tên kia có cảm xúc rất quen thuộc, cảm thấy như có quen biết từ trước.

“Này, anh bao nhiêu tuổi?” Lâm Nhiễm đột nhiên hỏi một câu.

“Tôi lớn hơn cậu tám tuổi.” bịt mặt đen buồn buồn nói.

“Ồ.” Một chút xíu ấn tượng thoắt ẩn trong miền ký ức xa xưa dần dần ló đầu xuất hiện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.