CHƯƠNG 6: HOÀI NGHI
Đoạn đường này không phải rất xa, nhưng lại có cảm giác đi mãi không đến. Bốn người bọn họ vừa tới cổng trường, lập tức bị hai người đàn ông cản lại.
Thật vất vả mới tới được đây, không ngờ chưa kịp vào đã bị chặn, nhất thời sắc mặt Dương Phỉ biến đen, ngữ khí không tốt nói: “Ê, cản cái gì mà cản? Đừng nói cho bọn tôi biết nơi này không còn chỗ!” Hừ hừ, cho dù đã đầy người, miễn cưỡng nhét vào cũng được mà!
Đối với lửa giận của Dương Phỉ, người đàn ông tương đối nhỏ tuổi nhíu mày, người kia ước chừng bốn, năm mươi tuổi chủ động đưa ra huy hiệu cảnh sát, ôn tồn nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không phải không cho mọi người vào, chỉ là trong tình trạng bây giờ, cảnh sát chúng tôi phải có biện pháp quản lý thích hợp, cho nên mời mọi người điền một ít thông tin cá nhân, chúng tôi mới có thể cho các người đi vào.”
Người đàn ông nói xong, lấy ra một quyển sổ thật dày cùng một cây bút bi.
Dương Phỉ vừa nhận liền thấy bên trong viết đầy tên họ, giấy chứng minh, nơi làm việc, số điện thoại và các loại thông tin khác. Trong lòng cậu nghĩ thật phiền toái, nhưng tay vẫn bắt đầu viết.
Lòng Bạch Phong Dao khẽ động, nếu anh không nhìn lầm, gã cảnh sát trước mặt tính tình không tồi, ngay từ lúc thấy anh cùng Dương Phỉ, trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc — người này hẳn là quen biết bọn họ.
Vừa đưa ra kết luận, Bạch Phong Dao đã âm thầm vừa đánh giá gã cảnh sát kia, vừa lục tìm trí nhớ liên quan đến gã.
Rất nhanh, anh nghĩ tới một người, một người thật lâu thật lâu chưa gặp qua.
“Cảnh sát Lâm, đã lâu không gặp.” Bạch Phong Dao mỉm cười chào hỏi.
Chuyện cách đây đã nhiều năm, Bạch Phong Dao cư nhiên có thể nhận ra mình, cảnh sát Lâm không khỏi kinh ngạc, “Cậu còn nhớ rõ tôi?”
Nghe vậy, Dương Phỉ đem sổ đã ghi xong đưa cho Lưu Triệu Duy bên cạnh, hỏi: “Phong Dao, anh biết tên cảnh sát này?”
Lời nói thẳng thắn của Dương Phỉ (chính xác mà nói là không lễ phép) làm cho Bạch Phong Dao không khỏi cười khổ, “Phỉ, cái gì mà tên này? Là cảnh sát Lâm mới đúng. Huống chi không chỉ mình anh biết ông ấy, em cũng biết đấy.”
“Tôi cũng biết ông ta?” Dương Phỉ nhớ lại mấy năm gần đây bởi vì gây sự mà bị mời đến cục cảnh sát ăn bánh uống trà, hình như…
“Là chuyện cách đây rất lâu. Em còn nhớ rõ chuyện trước kia ở trường trung học không? Lúc ấy phụ trách ghi nhận lời khai của chúng ta với cảnh sát Trần chính là cảnh sát Lâm.”
Dương Phỉ vẻ mặt vặn vẹo, rối rắm nói: “Anh nghĩ tôi giống anh là một cái máy tính mang hình người chắc? Đã là chuyện của mấy trăm năm trước, làm sao có thể nhớ rõ chứ!”
“Phỉ, em nói rất khoa trương, làm gì tới mấy trăm năm?” Bạch Phong Dao bất đắc dĩ lắc đầu.
Cảnh sát Lâm thở dài: “Nhưng tôi cũng không ngờ cậu còn nhớ rõ tôi và cảnh sát Trần, chúng ta chỉ gặp nhau vỏn vẹn một lần như thế, trí nhớ của cậu thật tốt.”
Bạch Phong Dao khiêm tốn cười nói: “Cũng không phải rất tốt, chỉ là cảm thấy quen mắt, nên mới cố gắng nhớ lại mà thôi.”
Lúc trung học chỉ gặp qua một lần….Như vậy còn có thể nhớ rõ, loại trí nhớ này còn gọi là không tốt lắm? Trần Văn Úc cùng Lưu Triệu Duy hai mặt nhìn nhau, còn lại Tiểu Vĩ chính là vẻ mặt mờ mịt, trưng ra bộ dạng khờ dại ‘ta không hiểu rõ người lớn các người nói cái gì’.
“Cảnh sát Trần có khoẻ không? Động đất lần này….” Trên mặt Bạch Phong Dao hiện rõ lo lắng.
Cảnh sát Lâm sắc mặt ảm đạm nói: “Lúc phát sinh động đất, cậu ấy chưa kịp chạy khỏi cục cảnh sát….” bạn nối khố mười mấy năm cứ thế mà chết đi, đau khổ trong lòng cảnh sát Lâm đương nhiên có thể hiểu.
Bạch Phong Dao nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tựa hồ buồn bã vì cảnh sát Trần qua đời.
“Cảnh sát Lâm, xin nén bi thương, thuận theo tự nhiên.”
Phía sau Dương Phỉ thầm mắng Bạch Phong Dao không có sáng ý, bất quá đổi một khía cạnh khác đến xem, việc thời trung học mình đã giết Sở Lăng không bị phát hiện, một phần nguyên nhân cũng phải cảm ơn hai vị Trần, Lâm lúc trước không hề nghi ngờ cậu. Vì thế cậu giật giật miệng, hộc ra câu nén bi thương giống anh.
“Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, sống còn được mất có gì mà chưa thấy qua? Chỉ là thật không ngờ người bạn nối khố không chết dưới mưa bom bão đạn, mà là chết do thiên tai….” đời người a, hình dung sâu sắc nhất có lẽ chính là hai chữ ‘vô thường’ đi.
Sau khi Bạch Phong Dao cũng điền xong thông tin, cảnh sát trẻ tuổi cũng không vì bọn họ quen biết với cảnh sát Lâm mà dễ dãi. Dựa theo trình tự kiểm tra giấy tờ đối chiếu với tư liệu, nếu không mang giấy chứng minh bọn họ sẽ phải đọc lại thông tin một lần nữa, giảm tối thiểu khả năng điền thông tin cá nhân giả.
Sau mỗi lần phát sinh tai hoạ gì đó, số lượng tội phạm nạn cướp bóc, thậm chí là nạn cưỡng hiếp, nạn giết người chắc chắn sẽ tăng cao, mà hiện tại đơn vị chấp pháp thiếu nhân sự, cũng chỉ có thể lấy biện pháp tiêu cực để cưỡng chế người dân không phạm tội.
Tỷ như mấy người cảnh sát Lâm đang làm, chính là đang nói cho người dân, cảnh sát nắm thông tin cá nhân của bọn họ, một khi phạm pháp bị tra ra, vẫn sẽ bị truy nã.
Nhưng, đây cũng chỉ là phòng được quân tử không phòng tiểu nhân.
Có thể nói lòng người đen tối đều bị trận động đất này lôi ra, lực lượng cảnh sát căn bản không đủ để đồng thời duy trì trật tự địa phương và cứu trợ nạn dân. Nếu không trên đường mấy người Bạch Phong Dao đi tới cũng không gặp nhiều cửa hàng bị cướp bóc đến vậy. Có lẽ hiện tại còn có người bị kéo đến nơi bí mật cưỡng hiếp, sát hại linh tinh gì đó.
Nhất nhất đối chiếu tư liệu của Bạch Phong Dao và Dương Phỉ, chờ thân thế của năm người được xác nhận xong, cảnh sát trẻ khẽ gật đầu với cảnh sát Lâm, đồng thời cùng nhau tránh ra.
“Cảm ơn mọi người đã hợp tác, mời vào.”
“Chú cảnh sát thật vất vả, nhưng mà sức khoẻ không chịu nổi đâu!” Tiểu Vĩ mở to ánh mắt đầy sùng bái.
Khuôn mặt trải qua năm tháng tang thương của cảnh sát Lâm mỉm cười, xoa tóc Tiểu Vĩ nói: “Bảo vệ người dân là trách nhiệm và công việc của chúng ta, không có gì mà không chịu nổi.”
Dương Phỉ đã giao tiếp với cảnh sát vài lần, có đáng tôn trọng hay không đối với cậu không quan trọng, mà ấn tượng của cậu về cục cảnh sát cũng chỉ có bánh miễn phí ăn không tệ, trà miễn phí uống không tồi, thế thôi.
Bạch Phong Dao cũng khẽ nhếch môi cười tán thưởng, nhưng trong lòng anh lại rất cảnh giác đối với cảnh sát Lâm.
— Cảnh sát Lâm khi vừa nhìn thấy anh cùng Dương Phỉ, lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc. Rõ ràng bọn họ đã nhiều năm không gặp, vậy tại sao cảnh sát Lâm có thể nhận ra bọn họ qua ánh mắt đầu tiên?
Là trí nhớ đặc biệt tốt? Hay là….
Bạch Phong Dao hơi hơi cúi đầu, cho nên không ai nhìn đến vẻ mặt ôn hoà của anh thoáng chốc biến đổi, đôi mắt lạnh băng cùng khoé miệng vẽ thành một đường cong quỷ dị…. Nụ cười hiện tại của Bạch Phong Dao, chỉ có thể dùng ‘mao cốt tủng nhiên’ để hình dung.
mao cốt tủng nhiên: sởn tóc gáy.
Cho dù là ấn tượng lúc trước khắc sâu, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, anh cùng Phỉ đều có chút thay đổi, tuyệt đối không có khả năng nhận ra hai người họ qua ánh mắt đầu tiên, trừ phi — cảnh sát Lâm vẫn luôn chú ý bọn họ.
Vì sao lại chú ý bọn họ? Đáp án cho vấn đề này, Bạch Phong Dao vẫn chưa biết, nhưng anh chắc chắn sẽ tra ra manh mối rất nhanh.
Bước vào sân trường, dưới hướng dẫn của mấy người cảnh sát không có vẻ hào hứng, sẽ đến sân thể dục mà từ sau khi tốt nghiệp, bọn họ đã thật lâu không thấy.
Sân thể dục bốn trăm mét vuông, trước kia cũng chỉ khi có đại hội thể dục thể thao linh tinh mới thấy có hơi chật chội, nhưng hiện tại mấy ngàn dân chạy nạn tụ tập, đã không thể dùng ‘có hơi’ để nói nữa.
Đưa mắt nhìn, khắp nơi đều là đám đông râm ran, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài tiếng kêu khóc. Trên mặt mỗi người đều là vẻ tối tăm chán nản, trong không khí còn chứa một loại mùi thối của máu loãng và chất thải hoà vào nhau.
“Đệt…”
Dương Phỉ mở miệng chính là một chữ như thế, trước tình trạng thê thảm trước mắt, so với việc để cho cậu nói từ “rất thảm”, cậu càng thói quen dùng từ “đệt” để phát tiết cảm xúc trong lòng.
“Bạch, Bạch tiên sinh?”
Dương Phỉ quay đầu nhìn lại, là một người khoảng bốn mươi tuổi nhìn rất quen mặt. Suy nghĩ một chút, trên mặt Dương Phỉ lộ ra tươi cười vui vẻ, dùng sức vỗ vai người tới.
“Lão Trần, ông cũng không sao ha.”
Lão Trần, bảo vệ chung cư Bạch Phong Dao ở khi học đại học, Dương Phỉ từng hoài nghi mấy tên bảo vệ ở chung cư đó có thân phận xã hội đen, nhưng hoài nghi này vẫn không hề được chứng thực đến tận khi Bạch Phong Dao tốt nghiệp rồi chuyển nhà.
Lão Trần hàm hậu nở nụ cười, cộng thêm tướng người to lớn của ông ta, thật là có chút ngốc nghếch.
“Ừ, hôm nay tôi cùng lão Trương có ca, vốn muốn đến cửa hàng mua mấy hộp mì và nước ngọt, xem như may mắn tránh được một kiếp.”
Bạch Phong Dao vẻ mặt quan tâm hỏi: “Thế lão Trương đâu? Ông ấy không sao chứ?”
“Không sao không sao, chỉ là trên đầu bị đập trúng chảy một ít máu mà thôi.” Lão Trần khoát tay, tựa hồ vết thương của lão Trương trong mắt ông không là gì, “Bạch tiên sinh, Dương tiên sinh, hai người nếu không ngại, cùng đến bên kia với chúng tôi đi? Nhiều người cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
“Phong Dao, anh nói xem?”
Lão Trần cùng lão Trương tuy rằng là quen biết, nhưng không phải rất thân thiết, không biết có thể tin tưởng hay không? Dù sao bọn họ ở đây cũng có hai kho lương thực nhỏ. Việc nhỏ Dương Phỉ có thể cố tình làm bậy, nhưng một khi gặp phải đại sự, cậu có thói quen đem mọi vấn đề ném cho Bạch Phong Dao.
“Ừ, cũng tốt, cứ làm như vậy đi.” Lo lắng của Dương Phỉ về lão Trần và lão Trương, Bạch Phong Dao môt chút cũng không hề suy nghĩ, hai người kia đều là lính của hắn, hơn nữa từ việc xảy ra ở đại học với Trương Tuyết, bọn họ quả thật biểu hiện năng lực làm việc rất đáng tin cậy.
Nếu Bạch Phong Dao đã quyết định, mấy người lấy anh làm trung tâm tự nhiên không phản đối, đi theo phía sau lão Trần.
Dọc theo đường đi, Dương Phỉ bất cẩn đạp trúng một, hai người chạy nạn dưới chân. Bọn họ chỉ là dùng ánh mắt trầm lặng liếc nhìn Dương Phỉ một cái, cũng không có hành động gì khác. Dương Phỉ nhìn thấy trong lòng buồn phiền, giống như bản thân đã đi vào địa ngục vĩnh viễn không siêu thoát.
“Phỉ, đừng sợ.” Bạch Phong Dao nắm thật chặt tay Dương Phỉ, “không sao đâu.”
“Tôi không sợ….” Dương Phỉ cậy mạnh nói, nhưng tay càng nắm chặt tay Bạch Phong Dao hơn, thân thể thành thực biểu đạt nỗi sợ hãi của cậu.
Nơi lão Trần nói, bất quá chỉ là một góc sân thể dục, cách vách tường một khoảng, xem ra trận động đất này đều doạ sợ mọi người.
Mấy tờ báo trải qua loa dưới đất, lão Trương cứ thế nằm bên trên, hình như đang ngủ, chỉ là tay phải còn cầm một góc áo đè lên trán.
Hấp dẫn ánh mắt Bạch Phong Dao không phải là vết loang lổ của lão Trương, mà là một cô gái ngồi bên cạnh đang cuộn mình vào đầu gối.
Thấy rõ mặt cô gái kia, khoé mắt Bạch Phong không khỏi ngoan lệ hơn một chút.
— Lâm Tĩnh San!