CHƯƠNG 1: TAN VỠ
Bầu trời cao xa không có lấy một gợn mây, giống như mọi người thường nói – “trời xanh vạn dặm”, đáng tiếc hiện tại Dương Phỉ hận nhất chính là bốn chữ này.
Đối với Dương Phỉ mà nói, mùa hè khi sự việc kia xảy ra, đã gần như tan thành mây khói.
Việc kia dưới sự xử lý của người yêu cậu, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, bởi vì đã nhiều năm trôi qua cũng không có ai phát hiện.
Dù sao thì cũng phải sống, so với mỗi ngày đều sợ hãi, Dương Phỉ thà rằng lựa chọn đem tất cả những việc này quên đi, vui vui vẻ vẻ mà sống.
Đối với loại thái độ này của Dương Phỉ, dưới ánh mắt của người khác có lẽ chỉ có thể dùng từ ‘thối nát’, ‘xấu xa’ để bình luận. Nhưng trong mắt người yêu của cậu, chỉ là một loại biểu hiện thẳng thắn. Có lẽ, đây gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi đi.
Mà hiện tại, sở dĩ Dương Phỉ chán ghét trời xanh vạn dặm là vì trời hôm nay vô cùng vô cùng nóng. Chính xác mà nói cả tháng nay vẫn luôn rất nóng, nhiệt độ mỗi ngày đều tăng cao.
Mấy ngày nay tin tức cũng thật thật giả giả đưa tin có người đã chết vì nóng, hơn nữa dù là nông thôn hay thành thị, tất cả đều bị cúp nước cúp điện vài giờ, vài ngày, thậm chí còn có cháy rừng do thời tiết quá nóng tạo thành.
“Nếu cứ thế này…..Đệt, có để người sống nữa hay không?”
Dương Phỉ buồn bực dùng ống tay áo xoa xoa cái trán không ngừng đổ mồ hôi, bất quá mới ra khỏi nhà mười phút mà thôi, đầu cậu đã đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng ướt hết.
Liên tiếp oán trách thời tiết oi bức, Dương Phỉ không hề phát hiện tầm mắt người qua đường đảo qua lại trên người cậu. Tuy rằng cậu ăn mặc thực bình thường, một cái áo ba lỗ cùng quần bò, vậy mà toàn thân vẫn toả ra khí tức khiến người chú ý, tựa như nhịp thở của dã thú.
Năm tháng có qua cũng không mài bớt đi những góc cạnh của Dương Phỉ được, ngược lại làm cho cậu càng lúc càng có vẻ không thể kềm chế, càng khó trói buộc, chuyện này cũng là do người yêu của Dương Phỉ dùng cách thức riêng để bảo vệ cậu, làm một con thú hoang dại như cậu vẫn có thể sinh sống an ổn bên trong đô thị phồn hoa này.
“Vị đại thúc này, thúc cẩn thận một chút được không? Mồ hôi của thúc dây hết lên người tôi này.” Một cô gái ngồi bên vệ đường đột nhiên lên tiếng, không hài lòng chỉ cho cậu thấy vài chấm nước nhỏ thấm trên bộ đồng phục màu trắng của mình.
Đại, đại thúc? Ta bất quá mới hai mươi bảy tuổi mà thôi, vậy mà cô lại có thể gọi ta là đại thúc? Khoé mắt Dương Phỉ hấp háy, hai tay khoanh vào trước ngực, ngoài cười nhưng lòng không cười, nói: “Aiz, tiểu bằng hữu này, thực xin lỗi, đại thúc tôi không cẩn thận làm dơ đồng phục của nhóc, có cần phải bồi thường phí giặt là hay không đây?”
Cậu nói xong, đột nhiên nâng cổ tay đeo đồng hồ lên với vẻ mặt kinh ngạc nói: “Nhưng mà cũng thật là kỳ quái đi, vào giờ này, “tiểu” bằng hữu như nhóc thế nào lại không đi học chứ? Tôi nhớ rõ hôm nay có phải ngày nghỉ đâu?”
Dương Phỉ cứ nhìn vào bộ ngực nhỏ nhắn của cô nàng, hơn nữa cậu còn cố tình nhấn mạnh chữ “tiểu” , chỉ có đứa ngốc mới nghe không hiểu ý tứ của cậu!
Cô gái từ bên lề đường nhảy xuống, vừa thở phì phò vừa nói: “Chú là người lớn, sao lại nói như vậy! Đây là xúc phạm cơ thể, tuyệt đối là xúc phạm công dân! Chú có biết ưu điểm của ngực nhỏ hay không? Ngực càng to, về sau càng dễ bị xệ! Ngực nhỏ hoàn toàn không lo vấn đề đó!”
“À, bởi vì quá nhỏ, cho nên dù có xệ cũng có ai nhìn ra đâu.” Dương Phỉ cứ như phát hiện ra chân lý.
“Chú chú chú chú chú!!!!!!!”
Cô gái nắm chặt hai đấm tay, tức giận đến giậm chân, lại không biết phải làm sao mới được.
Lúc này, di động Dương Phỉ đột nhiên vang lên một hồi chuông, cậu nháy mắt với cô một cái “Đợi một lát, chúng ta lại cùng chiến”, sau đó nhanh chóng nghe điện, mà cô gái cũng thật sự dừng lại tìm cách phản kích Dương Phỉ.
“ Alô, là ta, có việc thượng tấu, vô sự bãi triều.” Dương Phỉ tự cảm thấy cậu rất sáng ý, song vừa tiếp chuyện lại nhận được từ cô gái ánh mắt xem thường.
Từ đầu dây bên kia, truyền đến tiếng người yêu cậu mang theo ý cười, “Phỉ, tâm tình của em có vẻ rất tốt ha.”
Dương Phỉ cũng cười nói: “Tôi đụng phải một “tiểu” bằng hữu rất thú vị.”
Cô gái phẫn hận vung quyền lên– không cần cứ nhấn mạnh là “tiểu” chứ!
Dương Phỉ cười đến vui vẻ.
“Thế sao? Đi ra ngoài một chuyến cũng có thể gặp tiểu bằng hữu thú vị, Phỉ, xem ra ngẫu nhiên ra ngoài tản bộ cũng không tệ ha.”
Dương Phỉ nhăn mặt, nói: “Trời nóng đổ lửa, ai mà thích tản bộ? Nếu không phải bác sĩ nói lượng mỡ của tôi hơi cao, tôi nhất định ở nhà cả ngày hưởng hơi lạnh của điều hoà, chết cũng không đi ra ngoài!”
Nhưng hắn vẫn không chọn lúc thời tiết mát mẻ buổi tối mà lại đi tản bộ vào lúc này cũng bởi vì cảm thấy trời nóng, có thể ra được nhiều mồ hôi……
Bạch Phong Dao nói: “Bất quá cũng chỉ cao hơn mức thường một chút, hơn nữa ôm em vẫn có cảm giác rất gầy, nếu béo ra một chút, lúc ôm lại càng thoải mái hơn thôi.”
Đối với những lời có cánh của người yêu, Dương Phỉ không có chút cảm giác nào, cậu vốn dĩ thần kinh thô, nói như thế này cũng chưa là lời ngon tiếng ngọt.
Thế là chỉ nghe cậu vô cảm trả lời: “Nói tôi gầy, anh cũng có hơn được bao nhiêu? Chỉ là cơ thể có lớn hơn tôi một chút, còn ra oai cái gì? Nói cho anh biết, nếu giờ mà không chú ý dáng người, sau này mới vừa trung niên đã béo ra cũng không phải giỡn chơi!”
Bạch Phong Dao cười thành tiếng, “Sẽ không đâu, cho dù em có phình ra như cá nóc, vẫn rất đáng yêu, nếu có thể anh thật muốn nhìn xem.”
“Đi chết đi, không nhiều lời với anh nữa, một chút nữa tôi sẽ “tản bộ” qua công ty anh, chuẩn bị tốt nước có ga để tôi dùng đi!”
“ Được, được rồi, anh sẽ xuống dưới lầu chờ em.”
“ Không cần, làm sao phải phiền toái vậy? Anh cứ ngồi ở văn phòng chờ tôi là tốt rồi.”
“ Nhưng anh thích cái cảm giác được chờ em.” người yêu khẽ cười, nhẹ giọng nói như thế.
“…… Tùy anh, anh thích là tốt rồi.”
Dương Phỉ không chút lưu luyến mà cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt sững sờ của cô gái, bèn vẫy tay “Này, tiểu bằng hữu, hồi hồn, hồi hồn đi, hay là nhóc quyết định nhận thua?”
Cô gái cả người chấn động, nói: “Ai, ai nói tôi muốn nhận thua? Bộ ngực nhỏ cũng có ưu điểm riêng, nếu ngày nào đó tôi chán phong cách thục nữ mà muốn chạy theo mốt trung tính thì cũng sẽ không bị bộ ngực lớn gây cản trở!”
“ Á, nguyên lai phong cách trung tính đều là để “tiểu” bằng hữu dùng sao..” cậu lại càng làm ra vẻ ngạc nhiên và hiểu thấu.
“ Đã bảo không cần mỗi lần nói đều phải nhắc chữ “tiểu” mà, chú là nghe không hiểu tiếng người hả!” cô gái phát điên mà cào tóc, mái tóc vốn dĩ chỉnh tề giờ lại rối bù chẳng khác gì ổ gà.
“…… Chị ơi?” một cậu bé cỡ sáu, bảy tuổi mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô gái.
Cô gái rõ ràng có chút sửng sốt, bần thần một chốc lát rồi quýnh quáng chỉnh trang lại bản thân.
Cậu bé đeo một cái balô hơi quá to so với cậu ở sau lưng, mà Dương Phỉ lúc này mới chú ý tới, bên chân cô gái cũng có một túi hành lý thật to.
Trốn nhà sao? Dương Phỉ đoán, tuy rằng tò mò, nhưng cậu không định mở miệng hỏi, bởi vì sợ gặp phải phiền toái, dù sao bọn họ muốn làm cái gì, đều cũng là chuyện riêng của bọn họ, nếu có cái gì bất trắc, đương nhiên cũng phải do chính bọn họ gánh vác.
“ Được rồi, “tiểu” bằng hữu, người nhóc phải đợi cũng đến rồi, tôi sẽ không lãng phí thời gian quý giá nữa, đành tiếp tục tản bộ thôi.” Xem ra Dương Phỉ đối với hai chữ “đại thúc” này quả thật oán niệm sâu sắc vô cùng.
Cô gái làm mặt quỷ rồi hô to, ”Hừ, chúc chú giảm béo thất bại, trung niên mập ra, hói đầu rồi còn mang bụng bầu!”
Dương Phỉ rùng mình một cái, thật sự là nguyền rủa quá là ác độc mà, quả nhiên “đàn bà với trẻ con thật khó dạy”, lão nhân cổ đại đã bị cậu quên tên chắc phải kinh qua trường hợp này rồi mới có thể buông ra một câu triết lý phù hợp với thực tế cuộc sống đến vậy.
Kẻ thức thời có ơn không nhất định phải báo, có oán lại nhất định phải trả, Dương Phỉ nhếch khóe miệng, rất là không có hảo ý mà cười tà nói: “Vậy thì, tôi cũng chúc nhóc thanh xuân vĩnh viễn, mãi mãi là một “tiểu” bằng hữu trẻ trung đáng yêu!”
Cô gái kia lại một lần nữa tức muốn điên, Dương Phỉ thắng lợi cười to, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, Dương Phỉ cảm thấy đầu cậu choáng váng, cảm giác được mặt đất dưới chân như nảy lên, tầm mắt cậu như hỏng mất trục hoành, quay cuồng xoay tròn…… Sau đó, Dương Phỉ chỉ nghe vài tiếng nổ to, rồi, trước mắt cậu liền chỉ còn lại một mảnh đen u tối.