CHƯƠNG 15 (Hạ)
Dịch: QT ca ca
Edit+ beta: Jume
Một đứa nhỏ quật cường, không chịu nói ra sự đau khổ, cũng chả bộc lộ ra sự oán hận. Còn nhớ lúc khi Tần Thước mới vào bang bị kẻ khác hiếp đáp, hắn cũng chảng oán than một lời chỉ cười hì hì cho qua, hắn luôn ở trong căn phòng nhỏ oi bức, trong bóng đêm một thời gian dài không ngừng lặp lại động tác luyện đao buồn tẻ.
– Đồ ngốc, ngươi đang làm cái gì vậy? – Nhìn không thấy người, y chỉ nghe thấy tiếng đao phong.
Tần Thước không nói lời nào, thậm chí không để ý tới y. Đúng là xú tiểu tử vô pháp vô thiên, y trong lòng mắng, cũng thể thể tự tiện tiến đến một phen cầm lấy thắt lưng của hắn, cuối cùng cũng chỉ bắt lấy tay hắn.
– Cứ như vậy mà chém xuống, phương hướng cùng độ mạng yếu, thắt lưng không cần lắc. – Đồng Hi Diệp nhớ rõ khi đó, chính mình tựa hồ nở nụ cười trên môi, rất nhẹ nhàng, không một tiếng động.
Đi đến day hắn đao pháp vài tháng ngắn ngủn, trên người Tần Thước đã đầy thương tích. Đây không phải là việc Đồng Hi Diệp nghĩ đến, nhưng y cũng chả có cách nào ngăn cản nổi hắn, bởi vì Tần Thước cố ý ở lại bên cạnh y, mà đã bên cạnh y thì chuyện gặp nguy hiểm hẳn là điều hiên nhiên.
– Ngươi không sợ sao? – Y lạnh lùng hỏi.
Tần Thước cười hi hi ha ha:
– Vừa phát hiện ra, thanh âm bị đao đâm vào người cùng tiếng đánh rắm y như nhau, còn tham âm khi đao bị rút ra cứ y như tiếng bánh xe bị xì hơi.
– Lo chăm sóc tốt vết thương của ngươi đi, đừng làm cho máu lại phun ra nữa. –Y không còn cách nào có thể giữ được vẻ lãnh đạm khi nghe câu trả lời đó xong được.
Trong giới hắc đạo, có người vì tiền, có người vì danh vọng mà chém giết lẫn nhau, còn hắn làm chỉ vì thấy thú vị, chỉ có Tần Thước, làm chuyện gì, cũng chỉ vì y.
Y có lần hỏi hắn nguyên nhân, Tần Thước chính là cười không đứng đắn và trả lời:
– Lão Đại, ngươi thông minh như vậy mà còn không biết, ta ngu ngốc như vậy thì làm sao biết được cơ chứ?
Trong giới hắc đạo, chỉ có đường vào không có đường ra, kết quả chỉ có nợ máu trả bằng máu. Đồng Hi Diệp im lặng nhìn chất đỏ tươi từ cơ thể mình chảy ra, lần đầu tiên trong đời y cầu nguyện, hãy để mình y gánh hết nỗi đau đớn cùng dày vò của cả hai, đừng để Tần Thước chịu bất cứ cái gì.
– Đủ rồi! Nếu còn tiếp tục, chúng ta sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu. – Hỏa Thành, Liên Mặc cùng một đám người xông về phía trước.
– Ta đã nói không được phép động thủ kia mà! – Thanh âm của Đồng Hi Diệp Vang lên, khí thế vẫn nặng tựa Thái Sơn.
– Lão Đại! – Cơ hồ có người thất thanh khóc rống.
Bỗng một trong Tam đại trưởng lão nhận được điện thoại, thanh âm trong điện thoại vang lên như nắm quyền sát sinh của tất cả mọi người, một tay có thể che trời:
– Được rồi, ta không cần hắn chết.
– Vâng, Chung Ly Thiên tiên sinh.
Giống như vừa trải qua một cơn mưa máu, toàn thân Đồng Hi Diệp đều một màu đỏ kinh người, bất khả tư nghị, cư nhiên y vẫn còn đứng được.
Y bước hai bước về phía trước, từng giọt máu tí tách rơi xuống mắt đất.
– Hỏa Thành, ngươi thay ta tuyên bố, bang Tập Thiên giải tán. – Đồng Hi Diệp thanh âm bình tĩnh: – Ngươi hãy gửi một số tiền cho tất cả các anh em xem như là tiền trợ cấp để ổn định cuộc sống.
– Lão Đại.
Lần đầu tiên, trên mặt của Đồng Hi Diệp mang theo nụ cười khẽ hơi hơi xin lỗi:
– Các ngươi không cần lại liều mạng thay ta làm gì.
– Đồng Tử! Ngươi sao dám tự tiện làm chủ đại cục? – Trưởng lão bất mãn lên tiếng.
Đồng Hi Diệp không thèm quay đầu nhìn những kẻ đó, lạnh lùng nói:
– Ngươi nếu muốn hai chúng ta đấu đến lưỡng bại câu thương thì ta xin phụng bồi.
Đám trưởng lão như nuốt phải ruồi bọ, ói không được mà nuốt xuống cũng không xong, sau nửa ngày trời mới hung hăng cười nói:
– Thứ lâu la cứ để cho lâu la tự quản, nhưng ngươi đừng mong có thể như vậy mà rời khỏi đây. Hiện tại trong tay ta có hơn nửa lực lượng của bang, còn đằng sau thì có Chung Ly Thiên tiên sinh trợ giúp.
Khuôn mặt của y vẫn hờ hững như không, lãnh đạm nói:
– Tùy ngươi. – Cuối cùng một cái từ “ngươi” được thốt ra nhẹ đến không thể nào nhẹ hơn, y rốt cuộc không gượng nổi mà ngã xuống, giống như một pho tượng trúng tên, đột nhiên mất thăng bằng ngã xuống.
Hỏa Thành vội vàng đỡ lấy thân thể của y.
Đám trưởng lão hừ lạnh một tiếng rồi ra chỉ thị với thuộc hạ:
– Đem Đồng Tử đi xuống tầng hầm, ai dám ngăn cản liền giết.
Một nam nhân lưng hùm vai gấu nhận lệnh, tiến đến thân thủ dùng tay bắt lấy người Đồng Hi Diệp, tức khắc tay gã liền bị một bàn tay khác chế trụ, gã liền trầm thấp khuôn mặt xanh lét, gã cảm giác như mình đang đối diện với một con dã thú khát máu có thể tùy lúc mà xé xác con mồi ra, ánh mắt xung huyết hung ác kia trừng trừng nhìn vào mặt gã:
– Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào hắn.
– Tần Thước? – Hỏa Thành nhìn hắn kinh hô, cúi đầu nhìn Đồng Hi Diệp, trong ánh mắt hiện lên sự bi thương buồn bã.
– Để hắn ta cho ta. – Tần Thước nhẹ nhàng tiếp nhận đỡ lấy thân thể Đồng Hi Diệp từ tay Hỏa Thành, cẩn thận ôm y vào trong ngực, sau đó nhìn Hỏa Thành cười nói: – Mọi người đi thôi, mệnh lệnh của Lão Đại không thể cãi lời.
– Nhưng mà…
Tần Thước lớn tiếng cắt ngang:
– Chẳng lẽ mọi người định cô phụ tâm ý của Lão Đại hay sao?
Hỏa Thành ngây người tại chỗ, bị Liên Mặc thần sắc đạm mạc lôi kéo mang tất cả mọi người rời đi.
Liên Mặc vừa bước đi liền nhịn không được quay đầu lại:
– Tần Thước, từ đầu đến cuối, hiểu y nhất và có thể mãi đứng bên cạnh y chỉ có thể là ngươi mà thôi.
Tần Thước hướng Liên Mặc cười cười:
– Đó, chính là ý nghĩa tồn tại của ta.
Đồng Hi Diệp cảm thấy không thoải mái, trái tim bị áp bách đến khó thở, ngực truyền đến cảm giác lạnh lạnh của sàng bằng đá, dù chỉ cử động một chút thôi, cánh tay cùng phía sau lưng đều đau đớn bỏng rát.
Phát giác chính mình đang nằm úp, cơ thể đang gối lên đùi của ai đó, chỉ bằng mùi hương Đồng Hi Diệp cũng có thể đoán đó là ai rồi.
– Lão Đại? – Thanh âm Tần Thước khàn khàn, là do sự mỏi mệt sau khi bị lo âu tra tấn.
– Giúp ta xoay người. – Đồng Hi Diệp nói: – Ngửa mặt về phía đối diện ngươi.
– Không được, sau lưng ngươi đang bị thương đến độ như muốn nát ra. – Tuy rằng Noãn Ngôn có mang thuốc đến cho hắn, toàn thân y trên dưới đều quấn đầy băng trắng toác.
– Làm theo lời ta! Hay ngươi muốn ta dựa vào bàn tay của mình? – Đồng Hi Diệp thoáng kích động khẩu khì hơi trì trệ, thấp giọng nói: – Ta muốn nhìn thấy ngươi.
– Ta…biết rồi. – Tần Thước cẩn thận xoay đỡ lưng y: – Chậm một chút, từ từ, cẩn thận!
Khi lưng chạm đất, cơn đau nhức như muốn đam vào xương tủy làm cho y không khỏi rên rỉ một tiếng, Tần Thước cũng hét thảm một tiếng.
Đồng Diệp trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh dùng mắt trừng hắn, Tần Thước cuống cuồng xin lỗi y, hắn biết Lão Đại của hắn ghét nhất tiếng ồn ào hô lớn gọi nhỏ.
Nghỉ ngơi một lát, Đồng Hi Diệp mở miệng hỏi:
– Bọn họ không để ngươi đi sao?
Nghe thấy ngữ khí của Lão Đại, hắn biết nói dối cũng phí công, Tần Thước thừa nhận nói:
– Là ta tình nguyện bị nhốt chung với ngươi.
– Bang Tập Thiên đã giải tán rồi. – Đồng Hi Diệp không chút cảm tình sắc thái nói.
– Ta biết. – Tần Thước cúi đầu, trong con mắt lóe lên tia linh động giảo hoạt, hắn nhếch miệng cười cười: – Nhưng trong lòng ta vì thế lại có chút vui a~, về sau, ngươi chính là Lão Đại của một mình ta mà thôi.
Ánh mắt Đồng Hi Diệp đứng hình vài dây, nhắm mắt lại, cực kỳ duy trì thanh âm lãnh đạm vốn có của mình :
– Đến nước này, ngươi cho dù đi theo ta cũng còn có ý nghĩa gì nữa? Ngươi là đồ ngốc.
– Đồng Hi Diệp là Lão Đại của ta, lời này chính là đã khắc sâu vào trong não ra rồi. – Bàn tay dừng ở trán Đồng Hi Diệp, ánh mắt Tần Thước phóng xa vào trong khoảng không mông lung, vô cùng ôn nhu: – Dù trí nhớ trước mười lăm tuổi của ta đều mơ mơ hồ hồ, giống như cuộc sống của ta bắt đầu kể từ lúc ta gặp được ngươi, ngươi là người đầu tiên đối xử tốt với ta, ta đối với ngươi ấn tượng luôn khắc sâu mãi quên không được, giống như một nữ nhân không bao giờ quên được cái đêm đầu tiên của mình cùng với nam nhân vậy.
Đồng Hi Diệp nghe xong sặc sụa ho khan không ngừng, ho đến độ trên má ửng một tầng hồng, y thì thầm cực thấp nhẹ nhàng nói một câu:
– Cái ví dụ kiểu gì vậy…
– Xem ra ngươi đang rất vui thì phải, chỉ bên cạnh ngươi thôi là ta đã thỏa mãn rồi, ta chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện xa vời hơn… Nhưng ngày đó ngươi nói muốn chung sống cùng ta, ta vui sướng đến độ không biết nên diễn tả như thế nào nữa. – Ngữ khí thong thả nói từng lời, một kẻ sống bất cần đời đời như hắn đây là lần đầu tiên tự phân tích tình cảm của bản thân mình: – Ta vẫn cố gắng, đổi bằng cả tánh mạng cũng không sao, chỉ hi vọng… có một ngày ta sẽ mãi mãi đứng bên cạnh ngươi, đó là vinh hạnh của ta.
Đồng Hi Diệp hít một hơi thật sâu, chậm rãi nâng cánh tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Tần Thước:
– Ngươi lúc nào cũng vậy. (ý ảnh bảo ẻm lúc nào cũng nói đùa =.=!!!)
Tần Thước ngơ ngẩn, rốt cuộc vì không chuẩn bị cẩn thận mà bị năm chữ cực kỳ đơn giản kia đánh bại thảm hại, cho dù gặp phải cảnh đầu rơi máu chảy ghê rợn gấp mấy lần hắn cũng không mảy may rơi nước mắt, vậy mà bây giờ lại vì chịu không nổi mà…
Đồng Hi Diệp nhìn hắn, trào phúng cười nhạt:
– Khóc cũng khó coi muốn chết, cười lên cho ta.
– Lão Đại, ta sớm muốn nói, ngươi rất không hiểu lòng người. – Nói tới nói lui, Tần Thước vẫn là nghe lời, liền nở nụ cười.
Hết chương 15 (Hạ)