“Tiểu hoàng đế” có em trai, đương nhiên phải chiêu cáo thiên hạ.
Chỉ là lãnh thổ của “Hoàng đế” quá nhỏ, giới hạn trong Lâm gia, không cần đặc biệt giới thiệu, bảo mẫu và bảo vệ trong nhà cực kỳ hạn chế không gian phát huy của Lâm Kiến Tịch.
Nhưng không sao cả, bạn học Lâm có thể đi bóc lột người khác.
Hùng Thôi và Hùng Xán quy quy củ củ ngồi dưới đất, đồng thời nhìn chằm chằm đứa bé ngồi ở trên sô pha, hai cậu bé tròn vo xếp hàng ngồi chung, trường hợp thoạt nhìn rất giống đánh chuột đất.
Mấy đứa trẻ hồn nhiên còn đắm chìm trong vui sướng “Từ nay về sau mình không còn là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất rồi”, nỗ lực vặn ra biểu tình nghiêm túc, miệng lại bô bô hỏi một đống.
“Lâm Lâm, em trai cậu mấy tuổi?”
“Năm tuổi.”
“Vậy em ấy có thể gọi tụi tui là anh trai không? Tụi tui đều lớn hơn em ấy.”
Nghe vậy, Lâm Kiến Tịch nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, cảm giác chính mình không vui lắm, cậu muốn chia sẻ cảm giác vui vẻ khi làm anh trai chứ không phải chia sẻ em trai, vì sao em trai của cậu phải gọi người khác là anh trai chứ, tưởng bở.
Có thể là thời gian tự hỏi của cậu quá lâu, Giang Ngộ bỗng nhiên ôm thú nhồi bông, sốt ruột bò xuống sô pha, chạy đến núp sau lưng cậu.
Cậu bé vươn tay, nắm góc áo Lâm Kiến Tịch lắc lắc: “Anh ơi…”
Lâm Kiến Tịch cúi đầu, “Sao vậy?”
“Không… Không muốn……” Giang Ngộ ấm ức ra mặt, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, nhìn hai đứa trẻ bụ bẫm đằng kia, lại nhìn Lâm Kiến Tịch, cuối cùng dứt khoát ôm lấy Lâm Kiến Tịch, trốn phía sau cậu, không nói.
Lâm Kiến Tịch đã hiểu: “Em không muốn gọi hai người đó là anh trai, đúng không?”
Giang Ngộ gật gật đầu, “Đúng…”
Lâm Kiến Tịch vui mừng nhéo nhéo gương mặt trẻ con của Giang Ngộ: “Không hổ là em trai của anh, anh cũng không muốn em gọi bọn họ là anh trai.”
Hai người không phải anh em ruột, lại trình diễn tiết mục anh em thâm tình, chọc đến đôi anh em ruột Hùng Thôi và Hùng Xán bất mãn, “Tại sao không muốn kêu tụi anh là anh trai, tụi anh có chỗ nào không tốt đâu?”
Tính cách Giang Ngộ hướng nội, lá gan không lớn, cậu dính Lâm Kiến Tịch là bởi vì lúc trước hai người từng chơi cùng nhau, trong hoàn cảnh không quen biết, Lâm Kiến Tịch là anh trai cậu có thể ỷ lại, còn Hùng Thôi và Hùng Xán trong mắt cậu hoàn toàn là người xa lạ.
Cậu có chút sợ người lạ, hai người xa lạ này lại mặt mày không vui, cậu càng sợ, nắm chặt quần áo Lâm Kiến Tịch, không dám ló đầu ra.
Hai đứa trẻ nghịch ngợm, tính cách cởi mở, không nghĩ tới em trai này sẽ sợ mình, còn ồn ào muốn hỏi cho rõ ràng, chỉ là đùa giỡn trong mắt bọn họ, đối với Giang Ngộ mà nói, đó không khác gì đe dọa.
Giang Ngộ bất lực nhìn về phía Lâm Kiến Tịch, bĩu môi, lại bĩu môi, đôi mắt tròn xoe không biết khi nào đã ứa ra nước, thấy cậu bé sắp khóc, Lâm Kiến Tịch vội vàng kéo hai đứa trẻ to xác qua một bên: “Được rồi, các cậu đừng quậy nữa, các cậu làm em trai tớ khóc luôn kìa.”
Hai đứa trẻ: “……”
Hai đứa trẻ cảm giác mình giống như chọc họa, lại không biết vì sao, cũng ấm ức mà nhìn chằm chằm Lâm Kiến Tịch: “Nhưng tụi tui đâu có bắt nạt em ấy đâu.”
Ba đôi mắt ấm ức đều nhìn mình, Lâm Kiến Tịch bỗng nhiên sâu sắc cảm nhận được bất đắc dĩ của người lớn: “Em trai tớ sợ người lạ, em ấy không quen biết các cậu, các cậu phải tự giới thiệu trước đã.”
“Ồ.”
Hai anh em nghe lọt tai, nghiêm túc tự giới thiệu: “Anh tên Hùng Thôi, em có thể gọi anh là anh trai lớn.”
“Anh tên Hùng Xán, em có thể gọi anh là anh trai nhỏ.”
Lâm Kiến Tịch: “…”
“Không được.” Cậu quyết đoán từ chối: “Đều không được gọi, em trai của tớ chỉ có thể gọi tớ là anh trai.”
“Vì sao? Thêm hai anh trai không tốt hơn à? Tụi tui cũng có thể chơi với em ấy.” Hùng Thôi nghi hoặc hỏi.
“Không được là không được,” Lâm Kiến Tịch liếc mắt một cái: “Đại Hùng, cậu cũng có em trai, sao còn muốn có em trai làm gì, có phải cậu không muốn có Tiểu Hùng?”
Hùng Thôi vội vàng giải thích: “Tui không có ý này…”
Nhưng Hùng Xán đã nghe lọt tai, cậu bóp cổ Hùng Thôi, điên cuồng lắc tới lắc lui: “Em biết anh ghét em mà, hôm qua anh còn nói với mẹ không muốn có em trai, đồ yêu tinh, đi chết đi.”
Hùng Thôi: “Anh… Không…. Có……”
Hai anh em hòa thuận không tới một giờ lại đánh nhau, Lâm Kiến Tịch kéo Giang Ngộ qua một bên, xoa xoa mặt Giang Ngộ: “Em trai nhìn kìa, hai người bọn họ thật hung dữ, sau này cách xa bọn họ một chút.”
Giang Ngộ nhìn thoáng qua, quay đầu lại cọ cọ trong lòng ngực Lâm Kiến Tịch: “Anh trai không hung dữ…”
“Anh đương nhiên không hung dữ, anh siêu siêu tốt luôn.” Có đối lập, Lâm Kiến Tịch khoe khoang đến vô cùng đúng lý hợp tình.
Giang Ngộ ngẩng đầu, chớp chớp mắt, “Ùm” một tiếng, lại ngượng ngùng chui vào trong lòng ngực Lâm Kiến Tịch.
Em trai là người dễ dàng thẹn thùng lại dính người, không được mấy ngày, Lâm Kiến Tịch đã hiểu rõ tính cách của Giang Ngộ, cậu vừa sờ đầu Giang Ngộ vừa không bờ bến mà nghĩ, em trai giống như em gái nhỏ, trách không được dì Tiêu sẽ cho em trai mặc váy.
Lại nói tiếp, dì Tiêu rốt cuộc đã đi đâu?
Ban ngày, Đại Hùng và Tiểu Hùng sẽ qua chơi, Lâm Kiến Tịch cũng dẫn cậu bé theo đi tới đi lui cho quen đường, có người làm ầm ĩ, trẻ con không có quá nhiều việc để lo lắng nhưng vừa đến buổi tối, em trai sẽ trốn vào trong chăn khóc, còn thường xuyên khóc lóc tỉnh lại từ trong mộng.
Lâm Kiến Tịch bị tiếng khóc đánh thức rất nhiều lần, mỗi lần đều mơ mơ màng màng vỗ lưng cậu bé, bảo cậu bé đừng khóc.
Cậu cũng từng có lúc nhớ ba mẹ đến mức phát khóc, cho nên cậu không cảm thấy phiền, chỉ biết dỗ dành em trai, đừng khóc, đừng khóc.
Tối hôm nay, Lâm Kiến Tịch thừa dịp Giang Ngộ ngủ, trộm chạy tới thư phòng của Triệu Vân Khỉ.
Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh đang thương lượng với luật sư về việc của Giang gia, vài người thảo luận đến bây giờ, tinh thần thời gian dài căng thẳng, đều có chút mỏi mệt.
Nhìn thấy Lâm Kiến Tịch tiến vào, Triệu Vân Khỉ nhẹ nhàng thở ra, mặt mày thả lỏng vẫy tay với cậu: “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ. Lại đây, để mẹ nhìn xem con cao hơn chưa.”
Lâm Trí Minh cũng cười: “Con trai lại đây, để ba nhìn xem con mập hơn chưa.”
Lâm Kiến Tịch nhào qua, Lâm Trí Minh một phen vớt cậu lên nâng lên cao: “Không nặng, con ở nhà ăn rồi ngủ, đồ ăn đều đi đâu hết rồi?”
Lâm Kiến Tịch “Hừ” một tiếng: “Con không cần mập.”
“Được được được.” Lâm Trí Minh thả cậu xuống, “Ba và chú đi xuống lầu uống ly trà, con trò chuyện với mẹ đi.”
“Dạ.” Lâm Kiến Tịch phất tay: “Tạm biệt ba, tạm biệt chú.”
Lâm Kiến Tịch nhìn theo bọn họ rời đi, xác nhận xong đóng cửa cho kỹ, lúc này mới quay đầu, dựa vào trong lòng ngực Triệu Vân Khỉ, nâng mặt lên, nghi hoặc hỏi: “Mẹ ơi, ba mẹ của em trai đâu rồi? Buổi tối ngày nào em trai cũng đều nhớ ba mẹ, cứ khóc mãi.”
Tay Triệu Vân Khỉ nâng lên dừng một chút, chậm rãi đặt lên đầu Lâm Kiến Tịch: “Ba mẹ của em trai đi đến một nơi rất xa, sẽ không trở về.”
Lâm Kiến Tịch cái hiểu cái không: “Bọn họ đi nơi nào, vì sao không trở về?”
“Bảo bối.” Ánh mắt Triệu Vân Khỉ mang theo vài phần đau thương khó có thể che giấu, nhưng lúc này Lâm Kiến Tịch còn nhìn không rõ, cô nói: “Con xem Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không gặp phải khó khăn, đều sẽ đi nơi nào tìm người giúp đỡ?”
Lâm Kiến Tịch trả lời: “Bầu trời.”
“Chú với dì cũng đi lên bầu trời.” Triệu Vân Khỉ nhẹ giọng nói: “Lâm Lâm, em trai đã không còn ba mẹ bảo vệ, cho nên con không thể bắt nạt em ấy, biết không?”
“Con sẽ không bắt nạt em ấy.” Lâm Kiến Tịch dựa đầu vào trong lòng ngực cô, qua một lúc mới buồn rầu đáp: “Con mới sẽ không bắt nạt em ấy đâu.”
Triệu Vân Khỉ ôm cậu, ôn nhu sờ sờ tóc của cậu: “Đúng, Lâm Lâm nhà chúng ta là anh trai tốt.”
Lâm Kiến Tịch cũng không bị khích lệ mà vui vẻ, ngược lại còn rất khó chịu.
Một loại cảm giác nói không nên lời chặn ở trong lòng cậu, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Sau một lúc lâu, cậu nhỏ giọng gọi: “Mẹ…”
“Ừ?”
“Lúc trước con cầu nguyện với cây quýt.” Lâm Kiến Tịch nói: “Con nói, con muốn có một em trai. Mẹ, là bởi vì con cầu nguyện với cây quýt cho nên em trai mới có thể tới nhà của chúng ta sao?”
Cậu nói đứt quãng, lời nói không có trật tự, mang theo sự hồn nhiên của trẻ con: “Vậy con cầu nguyện thêm một lần, cây quýt có thể đưa ba mẹ về với em trai không?”
Triệu Vân Khỉ không nhịn được, đỏ hốc mắt: “Lâm Lâm…”
Trong phòng yên tĩnh lại, một lát sau, Lâm Kiến Tịch bỗng nhiên nghe được tiếng kêu bất lực của Giang Ngộ: “Anh trai…”
Thanh âm dần dần đi xa, nghe như là đang tìm cậu.
Lâm Kiến Tịch dụi mắt: “Mẹ, con ra ngoài nhìn xem.”
“Đi đi.” Triệu Vân Khỉ nói: “Dẫn em trai về phòng ngủ, Lâm Lâm, ngủ ngon.”
Giang Ngộ tỉnh ngủ không thấy được Lâm Kiến Tịch, tìm ở trong phòng cũng không thấy, cậu tức khắc hoảng loạn, sốt ruột đi tìm khắp nơi.
Biệt thự Lâm gia nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ít nhất đối với Giang Ngộ mới năm tuổi mà nói, có thể trở thành mê cung, đèn hành lang còn sáng, nhưng cậu vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không có Lâm Kiến Tịch bên cạnh, xung quanh hết thảy đều trở nên xa lạ, khiến cậu sợ hãi vô cùng.
Cậu ôm thú nhồi bông, nước mắt đảo quanh hốc mắt, “Hic… Anh trai…”
Lâm Kiến Tịch đẩy cửa thư phòng ra: “Anh ở đây ——”
Giang Ngộ nghe được tiếng của cậu, vội vàng chạy tới, nhào vào trong lòng ngực của cậu: “Anh trai.”
“Ừ.” Lâm Kiến Tịch đáp: “Sao lại thích khóc như vậy?”
“Em tìm hoài không thấy anh…” Giang Ngộ ấm ức nói: “Em sợ……”
Lâm Kiến Tịch dắt tay cậu đi về phòng: “Đừng sợ, chúng ta về phòng ngủ thôi.”
“Được.” Giang Ngộ nói, bối rối vài giây, còn nói thêm: “Anh đừng bỏ em.”
Những lời này có chút bất an, Lâm Kiến Tịch sửng sốt một chút, “Anh sẽ không bỏ em.”
Trở về phòng, đầu tiên Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ cùng nhau rửa mặt, sau đó, cậu móc ra một cái gối ôm hình gấu trúc từ trong ngăn tủ, đặt ở bên trái Giang Ngộ.
Làm xong, cậu nằm ở bên phải, “Đây là gấu bông hồi nhỏ của anh, bây giờ cho em mượn dùng, em xem nó là anh, hai bên đều có người ở cùng em, em sẽ không sợ hãi.”
Giang Ngộ ngây thơ gật đầu, nhưng đèn vừa tắt, cậu bé vẫn chui vào bên cạnh Lâm Kiến Tịch: “Anh trai… Ngủ ngon.”
Lâm Kiến Tịch đáp: “Ngủ ngon, em trai.”
W a t t p a d