Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường nghĩ rằng tửu lượng của Triển Chiêu không lớn, không ngờ, hắn càng uống càng điềm tĩnh, sắc mặt tái nhợt, tay cầm chén rượu vẫn mạnh mẽ như trước. Tửu lâu sắp đóng cửa, Bạch Ngọc Đường nói: Triển Chiêu, đừng uống nữa, chúng ta trở về đi.
Về đâu?
Khai Phong phủ a.
Triển Chiêu cười khổ: Trở về có ích lợi gì?
Trong lòng Bạch Ngọc Đường dâng lên chút chua xót mơ hồ, hắn nói: Triển Chiêu, ta biết là ta không nên hỏi, nhưng mà, chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi, có một số việc, ta vẫn chưa rõ.
Triển Chiêu giương mắt nhìn hắn, nói: Chúng ta quay về đi.
Quay về đâu?
Ta, dẫn ngươi đến một nơi.
Bạch Ngọc Đường mua chút rượu và thức ăn mang theo, đi theo Triển Chiêu qua thành Biện Lương một hồi, đến trước cửa một ngôi nhà khá khí phách.
Bạch Ngọc Đường thấy trên đèn lồng treo trước cửa có ghi hai chữ “Công Tôn”, hắn ngay lập tức hiểu được.
Triển Chiêu gõ cửa, người gác cổng mở cửa nhìn thấy hắn, tươi cười nói: Là Triển hộ vệ a. Mau vào đi.
Triển Chiêu ôm quyền: Ta cùng với vị bằng hữu này phải ở quý phủ quấy rầy mấy ngày.
Người gác cổng nói: Triển hộ vệ khách sáo rồi, công tử đã dặn qua, Triển hộ vệ lúc nào cũng có thể ra vào phủ Thị lang này.
Bạch Ngọc Đường nói thầm: Nơi này đã không thể xem là phủ Thị lang nữa rồi, nhưng mà, vẫn phải đợi người kia trở về, không biết tên phủ này, đổi hay là không đổi.
Bạch Ngọc Đường vào sân, ngửi thấy mùi hoa lượn lờ, nghĩ thầm, cựu Thị lang đại nhân thật sự rất phong nhã, yêu hoa đến mức này.
Triển Chiêu đi vào một gian phòng, thắp đèn lên, mở cửa sổ ra, nói với Bạch Ngọc Đường: Ngọc Đường, vào đi.
Bạch Ngọc Đường cười nói: Uống rượu ban đêm, tốt nhất vẫn là uống trên nóc nhà.
Triển Chiêu lại thắp thêm mấy ngọn đèn dưới mái hiên, mơ hồ có thể thấy được cảnh trí trong viện, Bạch Ngọc Đường thấy bên này có vài ngọn cây, nhưng hoa cũng không nhiều, hắn liền nhìn chăm chú về phía bên cạnh, quả nhiên đen kịt giống như vẫn còn có một dãy phòng lớn, nói vậy mùi hoa là từ bên kia truyền đến.
Hai người phi thân lên nóc nhà, ban đêm, cũng không có ánh trăng, dưới chân là những ngọn đèn dầu lập lòe trong viện, sắc mặt của Triển Chiêu mơ hồ không rõ, Bạch Ngọc Đường nhẹ giọng kêu lên: Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói: Làm sao vậy?
Chẳng sao cả, ta chỉ muốn xác định, ngươi đang ở đây.
Triển Chiêu không nói gì, tiếp tục uống rượu, từng ly từng ly, không thấy say.
Bạch Ngọc Đường cũng không nói, cùng hắn uống.
Sau một hồi im lặng, chợt nghe Triển Chiêu nói: Ngọc Đường, vừa rồi ngươi nói, ngươi muốn biết cái gì?
Ngươi muốn nói cái gì?
Triển Chiêu giống như trầm ngâm, thật lâu sau vẫn không thấy động tĩnh.
Bạch Ngọc Đường nói: Quên đi, ngươi không muốn nói thì thôi, vả lại ngươi ngốc nghếch vụng miệng, nói cũng nói không rõ.
Ngọc Đường, Triển Chiêu thì thào nói, lại càng giống như nói một mình.
Ban đầu, ta chính là ở trong phủ Thị lang này, khi đó, ta chưa có làm thị vệ, ta chỉ quan tâm đến việc bảo đảm an toàn cho Bao đại ca và Công Tôn đại ca là tốt rồi. Căn phòng sáng đèn kia, chính là phòng lúc trước của ta.
Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm: Dài dòng, ngươi không nói ta cũng biết.
Ngày đó, thời tiết cũng không khác gì mấy với bây giờ, cũng là buổi tối, rất giống, canh giờ cũng không khác biệt lắm với lúc này, ta nghe thấy phòng của Công Tôn đại ca bên kia có tiếng động, liền đứng lên đẩy cửa sổ ra xem xét. Đúng lúc nhìn thấy Công Tôn đại ca khoác áo choàng từ trong phòng của y đi ra, trước phòng của y, có một khoảng đất trồng mẫu đơn trắng, vừa lúc nở hoa, ngươi cũng biết, Công Tôn đại ca là tính cách văn nhân, ta thấy bộ dạng của y như vậy, cũng không cảm thấy kỳ quái, ngày thường y vẫn thích nào là ngâm thơ nào là ngẩn người trước hoa cỏ, ta nghĩ thầm, có thể y lại nghĩ ra bài thơ nào hay, cũng không muốn tới làm phiền y, đang định đóng cửa sổ trở về ngủ tiếp, chợt nghe thấy ngoài tường bên kia có người nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ta kinh hãi trong lòng, sợ là kẻ xấu, đang muốn quát lên, không ngờ Công Tôn đại ca đột nhiên nói: Ngươi, đến rồi.
Chắc ngươi chưa từng nghe qua âm thanh như vậy đâu? Trong sáng mềm mại, giống như lông vũ.
Y nói: Ngươi, đến rồi.
Giống như đã đợi rất lâu rất lâu, rốt cuộc đợi được đến thời khắc này, nếu người nọ vẫn chưa đến, y sẽ tiếp tục đợi như vậy.
Bên kia, có người vượt tường đến, mặc y phục màu trắng, ở trong đêm, vô cùng rực rỡ chói mắt.
Bàng Thống.
Ngọc Đường, mặc dù là trong bóng đêm, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của nam nhân kia, tràn ngập thương tiếc, còn có, dục vọng.
Hắn không nói gì, đi đến trước mặt y, một bàn tay xuyên qua mái tóc dài ôm lấy cổ của y, một bàn tay đỡ lấy thắt lưng của y.
Lúc này ta mới hiểu được, hai người kia, thế lực ngang nhau, hiểu rõ tâm tình của nhau, nhưng mà ai cũng không chịu nói ra, ngày qua ngày chờ đợi, ngày qua ngày lưỡng lự, rốt cuộc lâm vào tình cảnh không thể kiên trì.
Y nói: Ngươi, đến rồi.
Là đang kể lại một sự thật âm mưu đã lâu, mà không phải là, kinh ngạc vui mừng chất vấn sự xuất hiện đột ngột của hắn.
Cảm giác như vậy, giày vò lẫn nhau rất lâu, oán trách quá sâu.
Hắn chỉ biết, chấp nhận dốc toàn lực ứng phó.
Bất hối trọng tử*. Vượt tường đến.
(*Bất hối trọng tử du ngã tường:”Trọng tử” là từ nữ tử thường dùng để gọi nam tử mà mình thích. Có thể hiểu câu này là “chàng ấy không hối hận vượt tường qua nhà ta” LOL Người xưa có câu “Du tường toản huyệt” ý chỉ tình yêu bất chính của nam nữ, không theo mệnh lệnh của cha mẹ, không có mai mối. Tóm lại là “bất chính đương quan hệ” LOL)
Trước kia, lúc đi tìm Thiên mang, ta nghĩ, Bàng Thống chỉ mong muốn quyền lực cao nhất, a, tới hôm đó, ta mới biết được, dã tâm của nam nhân kia lớn đến mức nào, giang sơn mỹ nhân, hắn đều muốn hết.
Hắn nói với y: Công Tôn công tử, thật có nhã hứng, đã hơn nửa đêm còn ngắm hoa sao?
Không phải ngắm hoa, mà là ngắm người.
A? Bản vương rất muốn biết, là ai có thể vào được trong mắt của công tử.
Ngắm người trong lòng.
Tình cờ gặp gỡ, ngắm người trong lòng. Cùng ta. Trút hết hoài bão.
Đó là một hồi gặp gỡ lơ đãng, cũng là một hồi so đo lâu dài.
Ngọc Đường, ngươi có ngửi thấy mùi hoa không?
Ừ. Là, sơn chi phải không?
Công Tôn đại ca thích sơn chi, mỗi ngày đều cắm hoa tươi ở chậu thủy tinh đặt bên dưới cửa sổ. Sau khi trời sáng, ta dẫn ngươi đi xem, bây giờ, hạ nhân trong phủ, vẫn ngày ngày hái sơn chi tươi cắm ở chỗ đó.
Bạch Ngọc Đường thở dài: Người trong phủ Thị lang, thật ra đã học được phong nhã của Công Tôn đại nhân a.
Không phải là người của phủ Thị lang. Là phủ Trung Châu Vương, mỗi ngày sai người đưa hoa tươi tới.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, không biết nên mở miệng sao cho tốt.
Chợt nghe Triển Chiêu tiếp tục nói: Hoa sơn chi đêm đó, không biết tại sao, thơm đến mức làm người ta không mở mắt lên được, chỉ sợ là nở quá mức tràn trề, các loại hoa đầy trong viện, đều bị nó che lấp.
Ngươi biết không, ta không thích hoa, ngươi nhìn trước phòng của ta đi, không có trồng hoa.
Sơn chi kia thật sự xông đến mức làm ta khó chịu, ta liền đóng cửa sổ lại, lên giường ngủ.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi: Sau đó thì sao?
Sau đó? Ngọc Đường, có thể ta uống hơi nhiều rồi, đau đầu, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.
Ngày mai ta lại nói tỉ mỉ cho ngươi.
——-
Chi tử: Hay được gọi là hoa sơn chi