Lần đầu gặp gỡ của Công Tôn Sách và Bàng Thống, quả thật không phải ở Song Hỷ trấn.
Nhiều năm không gặp, hình dáng nhỏ bé lúc thiếu niên của hắn trải qua kiếp sống quân lữ trở nên to lớn vạm vỡ. Ngay cả đường nét của mắt mũi và giọng nói đều thay đổi, khí phách mạn bất kinh tâm(thờ ơ, không đếm xỉa)ung dung quý phái, lại khí thế bức người. Hắn vốn nên là người như vậy, con cháu nhà quan lớn, trấn biên tướng quân, Vương gia khác họ duy nhất của Đại Tống. Tiên y nộ mã* cao cao tại thượng.
(*Ăn mặc đẹp đẽ cưỡi tráng mã, phục sức hào hoa lộng lẫy hoành tráng)
Hoàng đế có vài phần kiêng kỵ hắn. Sợ hắn hận hắn, lại không rời bỏ được hắn. Tất cả đao kiếm sắc bén của đại Tống đều ở trong tay hắn, có thể giết địch cũng có thể thí vua, bởi vậy, không thể không làm theo nghe theo hắn. Tuy là xuất thân từ võ tướng, bản lĩnh làm quan đối nhân xử thế thật sự cao minh. Dân chúng ủng hộ hắn, quan viên trên dưới như thiên lôi nghe hắn sai đâu đánh đó. Đợi đến vài năm nữa, khi hắn tiếp nhận quyền hành của Bàng Thái sư, thật sự là mối họa lớn trong lòng.
Thiếu niên xuân sam trường kiếm khuôn mặt tuấn lãng năm đó, chỉ là một hình ảnh mờ nhạt qua đi.
Bàng Thống từ ngoài cửa chậm chạp thong thả bước vào, lập tức đi đến trước mặt Da Luật Tuấn Tài. Hắn chắp tay sau lưng, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt. Kiểu tóc của tên người Liêu này trong nháy mắt liền làm hắn vui vẻ. Giống như trên đầu dán mấy cái bánh quai chẻo giòn giòn, còn gắn mấy hạt châu nhỏ xíu lấp lánh vào, đó chính là đường cát rắc không đều trên bánh. Ở nước Tống, chỉ có tiểu nha đầu nhà bình dân chưa xuất giá, mới có thể diện kiểu tóc dí dỏm đó.
Nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra vẻ có chút vui đùa.
Lúc tướng soái hai nước đang giằng co, hắn lại có thể âm thầm cười nhạo kiểu tóc của đối phương.
Chỉ là một bên mặt khẽ lướt qua bên người, Công Tôn Sách liền nhận ra hắn. Mà Bàng Thống còn sớm hơn, lập tức biết công tử áo trắng đứng trong rừng kiếm kia, chính là Công Tôn Sách.
Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi Công Tôn Sách, tướng mạo và khí chất cũng đều thay đổi. Nội liễm, ôn nhuận, vững vàng, bình tĩnh hơn. Vóc người cũng cao lên không ít, càng có vẻ giống như thân trúc. Y là một công tử được nuông chiều trong phòng ấm, tất nhiên không thay đổi nhiều như Bàng Thống trải qua tôi luyện. Đặc biệt là xiêm y trắng không nhiễm bụi trần kia, đứng trong đám người, vẫn như một chùm sáng thanh sạch bắt mắt.
Dư quang lướt qua, hắn ngay cả nhìn cũng không cần nhìn, liền tìm thấy y.
Da Luật Tuấn Tài bị sự lạnh lùng của Bàng Thống chọc đến độ không còn kiên nhẫn, ầm ĩ gào lên: “Ngươi là ai? Mau nói a!”
Bàng Thống còn chưa có chọc xong tên người Liêu này, mỉm cười im lặng không nói. Công Tôn Sách xoay người đứng ra, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn mà gọi tên hắn: “Bàng Thống.”
Đọc từng chữ từng chữ rõ ràng, trong âm thanh nặng như có đá có vàng. Giọng nói không có một chút lưỡng lự.
Nụ cười của Bàng Thống tràn ra khóe mắt, con ngươi không khỏi thoáng liếc nhìn qua chỗ của y.
Các triều đại các thế hệ, chức nghiệp và nhân cách của Lễ bộ Thị lang chính là tuân theo lễ nghi bảo vệ phép tắc. Y không nên không thêm một cái danh hiệu quân hàm cho hắn. Tốt xấu gì cũng nên kêu một tiếng “Trấn biên Tướng quân Bàng Thống”, nếu không, “Bàng Thống Tướng quân” “Bàng đại nhân” cũng được.
Bàng Thống là quan nhất phẩm, Công Tôn Sách là quan nhị phẩm. Có câu quan lớn một bậc đè chết người, thấy quan trên, không quỳ không lạy không chắp tay thi lễ, thì cũng coi như thôi. Bàng Thống. Giờ này phút này, cái tên này, có thể bị kêu ra trắng trợn như vậy sao.
Nhưng mà không biết tại sao, Bàng Thống cảm thấy rất thú vị, rất cao hứng. Đã bao nhiêu năm, y có thể gọi tên của hắn thuận miệng như vậy chắc chắn như vậy, dường như đã thầm kín gọi rất nhiều lần, giống như đã gọi quen.
Bàng Thống đem lời buột miệng của Công Tôn Sách giải thích thành, từ biệt góc biển chân trời bao năm, y vừa nhìn thấy hắn, rất hưng phấn, hưng phấn đến mức quên đi quy củ.