Băng Tuyết Hoa

Chương 8: Chương 8: Lưu lại vương phủ.




– Biểu ca! – Bạch Diễm Tuyết bực mình lườm Tần Viễn Kỳ. Hôm nay biểu ca của nàng lại đặc biệt đối với Băng Băng mà xoay vần muội ấy liên tục, rốt cuộc là huynh ấy muốn cái gì? Chuyện đã hứa rồi thì không được phép lật lọng mà.

Tần Viễn Kỳ không để ý, mắt nhìn không chuyển vào phản ứng của mỹ nhân trước mặt. Nhìn từng thay đổi trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Làn môi hồng mím lại thành một sợi chỉ mỏng. Hàn Băng Băng cố gắng điều chỉnh hơi thở, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh. Mi mắt nàng khép lại, che đi đôi mắt ngập tràn lửa giận, ngon tay đưa lên di di thái dương đau nhức mà thì thầm với Liễu Nhi – Em bảo các cô nương đó đi đi.

– Tiểu thư… – Liễu Nhi không đành lòng mà ngập ngừng – Còn tiểu thư…

– Ta không có việc gì! – Hàn Băng Băng nghiến răng tức giận, bàn tay nắm lại thật chặt đến mức những ngón tay đâm vào da thịt, rỉ máu.

Hắn muốn chơi?

Được! Nàng chơi với hắn đến cùng.

Liễu Nhi tâm không muốn, tình không nguyện mà đi đến trước các nữ nhân truyền đạt lại, một số nghe xong liền hào hứng rời đi ngay. Nhưng có một vài người vẫn chần chừ đứng lại, cô nương vừa nãy hai mắt đẫm lệ cầu xin Hàn Băng Băng giờ đây cũng xúc động cùng áy náy – Đa tạ cô nương! Nhưng như vậy… thực sự…

– Không cần phải thấy áy náy với ta – Hàn Băng Băng ngắt lời nàng – Ta là cam tâm tình nguyện ở lại.

Nàng không tin, nàng không đấu được với hắn.

Nàng chính là muốn xem, Bắc Thành Vương gia sẽ giữ nàng lại như thế nào.

Cô nương ấy mím môi, mặc dù áy náy thì thế nào? Nàng cũng không thể ở lại nơi này gánh sự thịnh nộ của vị vương gia bí ẩn này. Cho dù vào tình trạng nào, người ta vẫn theo bản năng mà nghĩ cho sự an toàn của mình đầu tiên.

– Cô nương! Ân huệ này nếu có dịp nhất định tiểu nữ sẽ báo đáp.

Liễu Nhi nhìn những thiếu nữ ấy cuối cùng cũng theo binh lĩnh dẫn đường mà rời đi, nàng xót xa bước lại gần chủ tử. Tình cảnh này, đúng là chủ tử phải chịu thiệt thỏi nhiều nhất.

– Liễu Nhi! Nếu em muốn cũng có thể đi – Lần này vào đích thân vào hang hổ thực sự không an toàn, nhất là con hổ lại là một kẻ gian xảo quỷ quyệt khó dò kia. Ở nơi này rất nguy hiểm, nàng cũng không muốn Liễu Nhi phải chịu khổ sở. Nàng đã hứa với Thanh Tiểu Mỹ sẽ chăm sóc tốt Liễu Nhi, nhưng cũng không thể để Liễu Nhi gánh chịu nguy hiểm cùng mình được.

Liễu Nhi bình thường yếu đuối lúc này lại hết sức quật cường mà chấp nhất – Tiểu thư! Tiểu thư ở đâu Liễu Nhi sẽ theo người đến đó.

– Liễu Nhi, em không hiểu – Hàn Băng Băng kiên nhẫn khuyên giải – Đây không phải là một nơi an toàn.

Liễu Nhi vẫn khăng khăng lắc đầu – Chỉ cần tiểu thư không đuổi Liễu Nhi đi, Liễu Nhi sẽ không đi đâu cả. Cho dù có chết em cũng muốn chết cùng tiểu thư.

Nói đến đây, cặp mắt vẫn còn nét ngây thơ kia tràn ngập nước mắt.

Hàn Băng Băng cảm động nắm chặt tay Liễu Nhi, mắt liếc nhìn đám nữ nhân đang từng bước rời khỏi vương phủ, vài người trong họ vẫn thỉnh thoảng quay lưng lại nhìn về phía nàng. Họ đi rồi, đánh đổi lại chính là bản thân nàng phải ở lại nơi này…

Hàn Băng Băng nắm chặt tay Liễu Nhi, đem nàng ra sau lưng mình để bảo hộ. Nếu sự tình đã thế này, nàng chỉ còn cách tìm đường thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

– Vương gia! Người muốn trừng trị ta thế nào?

Hắn hẳn là sẽ rất tức giận, năm lần bảy lượt làm khó nàng như thế lại vẫn cương quyết giữ nàng trở lại… thái độ của hắn đối với nàng thực sự khiến Hàn Băng Băng sâu sắc cảm nhận được rằng kẻ ấy : Bắc Thành Vương đối với nàng có dự tính sâu xa.

Nếu hắn không phải giữ nàng lại hành hạ cho hả giận, thì chắc chắn hắn nhìn thấy từ nàng có điểm hắn cần.

Chính xác hơn, hắn muốn dùng nàng cho việc gì đó.

Tần Viễn Kỳ đuôi mắt có chút nguội đi sự lạnh lùng, thậm chí còn có chút ý cười mơ hồ.

– Ai nói rằng ta muốn trừng trị nàng.

– Vậy người có điều gì muốn chỉ bảo sao?

– Không có!

– Vậy rốt cuộc là người muốn cái gì? – Hàn Băng Băng có điểm mất kiên nhẫn.

– Ta chỉ là muốn nàng lưu lại vương phủ một thời gian.

– Ta không muốn! – Lưu lại vương phủ một thời gian? Nói thực là hay!

Tần Viễn Kỳ cười nhẹ, biểu tình tràn ngập hứng thú trong đôi mắt kia – Nàng được chọn sao?

– Ngươi…

– Biểu ca! Việc này sao có thể – Bạch Diễm Tuyết bị làm lơ nãy giờ cũng không thể đứng ngoài mãi – Muội không đồng ý, Băng Băng sẽ đến Bạch Tướng phủ với muội.

– Tuyết Nhi! Đừng có xen vào chuyện này – Tần Viễn Kỳ trầm giọng.

– Không được! Muội không thể để Băng Băng ở đây được! – Nói thế nào cũng không được, nàng nhất định không đồng ý.

– Tỷ tỷ! Muội ở lại đây.

Hàn Băng Băng cắn môi thốt ra. Chết tiệt! Sức nhẫn nhịn của nàng cũng chỉ có giới hạn thôi. Nhưng đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nàng nhịn!

Tần Viễn Kỳ tràn ngập hài lòng nhìn dáng điệu của nàng, hắn cười:

– Nàng nghĩ kỹ chưa?!

– Ta được chọn sao? – Hàn Băng Băng kiềm chế giọng nói, khó khăn lắm mới không thốt ra lời mắng chửi người.

– Băng Băng! Muội có thể đến nhà tỷ…

– Không sao!! – Nàng cắt lời Bạch Diễm Tuyết, đôi môi xinh đẹp cười đến mê hoặc – Không dễ để Vương gia tốn công sức giữ muội ở lại, vẫn là nên thuận ý người đi.

– Tốt lắm! Người đâu, dẫn đường Hàn tiểu thư tới Huyền Lâm Viện.

Lời hắn vừa dứt, liền có hai tì nữ bước lại gần nàng cung kính mà cúi đầu hành lễ – Mời tiểu thư đi theo chúng nô tỳ.

– Liễu Nhi, em đỡ ta.

– Vâng!

– Băng Băng… – Bạch Diễm Tuyết vẫn là không yên tâm đêm muội muội giao cho hỗ dữ, không đành lòng mà gọi..

– Tỷ tỷ! Muội không có việc gì – Hàn Băng Băng hướng nàng trấn an – Nếu muốn tỷ có thể đến thăm muội mà, muội nghĩ vương gia sẽ không phản đối đâu.

– Đương nhiên là như vậy rồi… – Chỉ là lúc nào thì hắn cũng không dám nói trước.

Hàn Băng Băng hừ lạnh một tiếng, nương theo sự dìu dắt của Liễu Nhi mà đi từng bước theo hai tì nữ đến Huyền Lâm Viện. Ở lại đây chỉ khiến nàng thêm bực. Hỗn đản, nàng sẽ không ở đây lâu đâu, nàng sẽ thoát khỏi đây. Nhất định!

Tần Viễn Kỳ nhìn bóng dáng mỏng manh kia bước đi, khóe môi bất giác câu lên thành một nụ cười nhẹ. Nàng nhất định là đang rất giận đi, ánh mắt sắc bén giống như muốn đem hắn ra ăn sống nuốt tươi như thế cơ mà.

Bạch Diễm Tuyết ái ngại nhìn bóng dáng tiểu muội rời đi, lại thấy biểu ca của nàng bây giờ lại cười đến chọc người. Trong lòng bực bội – Biểu ca! Rốt cuộc là huynh định làm gì?

– Huynh? Huynh đâu có định làm gì? – Hắn vờ như không hiểu trả lời.

– Biểu ca! Huynh đừng nghĩ muội ngốc. – Bạch Diễm Tuyết cười kinh bỉ, vạch trần vị biểu ca tiêu sái trước mặt này không chút thương tiếc – Huynh nhằm trúng Băng Băng.

Nói đến nữ tử kiên cường kia, Tần Viễn Kỳ không nén được ý cười trên khóe miệng – Nàng ấy rất đặc biệt.

– Biểu ca! Rốt cuộc là huynh có âm mưu gì?! Nếu huynh khiến Băng Băng gặp bất trắc, muội liền không bỏ qua cho huynh.

Tiểu muội của nàng, đâu thể dễ dàng để lại vương phủ thế này được.

Hơn nữa trùm đầu ở nơi này lại là một con cáo già.

– Huynh biết rồi! – Tần Viễn Kỳ gật gật đầu.

– Huynh nhất định không nói với muội biết kế hoạch của huynh à?!

Đáp lại nàng chỉ có nét cười như có như không kia. Bạch Diễm Tuyết hậm hực cắn môi, biết rõ con người này chết cũng không chịu hé miệng.

– Được! Muội về! – Bạch Diễm Tuyết bỏ cuộc, hất tóc ra sau – Tạm thời để lại Băng Băng cho huynh. Đừng có khi dễ muội ấy, muội sẽ đến vương phủ thường xuyên để kiểm tra. Nếu muội ấy có chuyện gì thì… hừ hừ..

– Được!

.

.

– Tên khốn kiếp!

Hàn Băng Băng chửi thầm trong miệng, đặt mạnh tách trà mới uống xuống bàn. Nắm tay nhỏ bé đem chét sứ trong tay siết chặt, lực đạo thực sự hận không thể đem người mà nàng ghét kia thành chiếc chén trong tay mà đập vỡ.

– Tiểu thư! Người bình tĩnh uống chút trà cho bớt giận.

Cầm tách trà trên tay, Hàn Băng Băng nghiến răng ken két. Thật là tức chết nàng, càng nghĩ lại càng tức… trà đưa đến môi rồi lại hạ xuống, vẫn là nuốt không trôi.

– Tần Viễn Kỳ! Thù này không trả, bổn cô nương không mang họ Thanh.

– Họ Thanh?! – Liễu Nhi khó tin tròn mắt nhìn.

Họ Thanh? Tiểu thư rõ ràng họ Hàn, từ khi nào mà chuyển sang họ Thanh rồi?

Hàn Băng Băng giật mình, biết mình quen miệng nên nói nhầm, liền giải thích – Ta mệt nên lạc giọng thôi.

Liễu Nhi không hỏi thêm, nhìn căn phòng quyền quý xung quanh lại lo lắng không thôi. Ấp úng hỏi – Tiểu thư! Người nghĩ chúng ta sẽ bị nhốt ở đâu bao lâu…

Hàn Băng Băng thở dài – Ta thực sự cũng không biết.

Nghĩ đến việc sẽ bị nhốt ở đây, sống chết không nằm trong tay mình. Liễu Nhi vừa buồn vừa sợ mà rưng rưng nước mắt.

– Đừng khóc – Nàng xoa đầu Liễu Nhi, nhẹ giọng khuyên nhủ – Phải cứng rắn lên. Chúng ta sẽ trốn khỏi đây, ta và em sẽ không ở đây mãi đâu.

– Vâng! – Liễu Nhi thút thít gật đầu. – Tiểu thư có muốn nghỉ ngơi không?

– Không cần vội, hắn sắp đến rồi.

Sắp đến? Ai cơ?

Không đầy một khắc, Tần Viễn Kỳ vận bạc y phong thái tự nhiên ngạo mạn bước vào phòng. Nhìn nữ nhân ngồi trên ghế kia, vô cùng thân thiết hỏi – Nàng ở đây thoải mái chứ.

– Đa tạ vương gia! Ta tốt lắm.

Phải! Chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt nàng, chắc chắn nàng sẽ sống lâu trăm tuổi mà trường thọ.

– Khụ! – Tần Viễn Kỳ ho nhẹ, giấu đi nụ cười – Ta đến là xem nàng, lát nữa thái y sẽ đến khám chân cho nàng. Nàng có điều gì không thoải mái nàng có thể nói với ông ta.

– Điều ta không thoải mái nhất chính là bị nhốt ở đây. – Hàn Băng Băng hừ lạnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Mỹ nhân này đúng là không thèm để ý hắn nghĩ thế nào, thắng thắn đến mức khiến người khác không biết làm sao.

Không hề gì! Từ từ hắn sẽ khiến nàng ngoan ngoãn mà phục tùng.

– Nếu muốn, nàng có thể tham quan vương phủ.

– Được! – Tham quan vương phủ? Cũng tốt lắm, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Nàng phải nghiên cứu vương phủ này rồi mới có thể trốn thoát được. Nhưng nàng không nghĩ sẽ đi tham quan vương phủ với hắn – Nhưng ta muốn đi một mình.

– Được! – Tần Viễn Kỳ sảng khoái đáp ứng.

– Nếu không còn việc gì nữa, xin vương gia về cho. Tiểu nữ muốn nghỉ ngơi.

Nói rồi đứng lên, gọn nhẹ cúi đầu chào hắn một cái.

Hắn có câu nào nói là sẽ đi sao? Nữ nhân này rõ ràng là muốn đuổi hắn đây mà.

Nhưng hôm nay hắn cũng không tính toán với nàng, thời gian còn dài mà.

Tần Viễn Kỳ trầm giọng – Vậy nàng nghỉ ngơi đi.

Tần Viễn Kỳ rời đi, Hàn Băng Băng cũng không chút khách sáo mà ngả lưng xuống giường ngủ một giấc. Nàng không thể hành hạ bản thân, nàng phải dưỡng sức để còn chạy trốn. Không nghỉ ngơi cho tốt, nàng không có tự tin có thể đối đầu với đối thủ khó dò như hắn.

Hết chương 8


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.