Bánh Bao Mai Mối: Papa Tổng Tài Theo Đuổi Lại Mami!

Chương 63: Chương 63: Bị cô lập




Đỗ Dương Xuân Hy nhìn bốn cục thịt đang dùng thịt đè người uy hiếp cô không khỏi bĩu môi một cái nói.

“ Chẳng hiểu bốn đứa con học cái tính mè nheo này của ai. “ miệng nói vậy thôi, chứ Đỗ Dương Xuân Hy vẫn rất cẩn thận kéo bốn cục thịt ra khỏi người cô mà đi về ngồi dậy đi vào phòng bếp nấu nước pha sữa.

Bốn cục thịt chổng mông lên trời, cười “ hì hì “ đáp.

“ Giống mami chứ ai nữa. “

Đỗ Dương Xuân Hy quay lại, không khỏi bật cười mà ôm lần hai đứa đi vào phòng tắm, lại quay lại ôm lại hai đứa còn lại đi vào.

Bốn cục thịt giúp nhau cởi sạch quần áo, Đỗ Dương Xuân Hy lại thử nước xem có đủ độ ấm hay không? Sau đấy ôm bốn cục thịt đi vào trong buồng tắm.

“ Mami... hôm nay chúng ta về sao? “ Đỗ Đức Trí ngoan ngoãn ngồi xuống để Đỗ Đức Xuân Hy kì cọ cơ thể bé.

Đỗ Dương Xuân Hy vừa kì cọ cho bé vừa nói.

“ Ừm, hôm nay chúng ta sẽ về. “

Ba cục thịt vừa nghe mặt liền buồn bã, khẽ hỏi.

“ Có thể ngày mai mới đi về hay không? “

Đỗ Dương Xuân Hy liền nói.

“ Không được, bốn đứa còn phải trở về học, chúng ta không thể ở lại đây quá nhiều ngày. “

Bốn cục thịt không nhanh không chậm nói.

“ Nhưng mà cho dù bốn đứa con đều trở về học, thầy cô ở đấy cũng có dạy chúng con nhiều đâu, luôn ỷ y chúng con biết mà làm lơ. “

“ Đúng đó, ngoài mami dạy, chú Quân dạy và mấy thầy cô bên nhóm dạy thêm dạy ra thì những thầy cô trong trường đều thường xuyên không quá ý đến chúng con. “

“ Các thầy cô ấy còn bảo “ do các con cái gì cũng biết nên cứ chơi đi, một lát rồi kiểm tra luôn, trong khi những bạn kia lại được dạy kỹ càng. “

Đỗ Đức Xuân Nghiêng nghe ba anh trai bé nói, hai mắt bé đỏ ửng cũng nói.

“ Đúng vậy... mấy thầy cô đó chẳng thương bọn con. “

Đỗ Dương Xuân Hy nghe thấy, không khỏi đau lòng.

Vì sợ đưa bốn đứa vào học trường chính quy quá sớm sẽ làm bé cảm thấy không quen thuộc, ở tuổi ăn tuổi chơi, cô vẫn luôn ưu tiên những nơi có thể để cho các học sinh giao lưu cùng nhau, nhưng mà lại không nghĩ đến chuyện các con của cô quá thông minh nên nhiều khi không chỉ bị bạn bè cô lập lại còn có thầy cô. Vốn còn nghĩ các con sẽ không bị nhưng xem ra cô vẫn nên suy nghĩ quyết định chuyển trường.

Đỗ Dương Xuân Hy thấy bốn đôi mắt của các con đều đỏ ửng khẽ nói.

“ Đừng buồn, khi về mami sẽ đổi trường cho các con, ở đó sẽ có rất nhiều người thông minh như các con, khi đấy tha hồ mà tranh tài. “

“ Ở trường mà lâu lâu bọn con hay vào đấy sao ạ? “

Đỗ Đức Trí hai mắt sáng rực hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.