Ô Thuần Nhã nằm trên
giường, khép hờ mắt nghe Giang Võ chỉ cho nam nhân những điều cần chú ý
khi đàn ông mang thai, cậu thở phào một hơi.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoos
Lúc này không thấy anh phản đối gì, Giang Võ coi như có bài bản, chí ít
cũng biết cho dù là đàn ông mang thai thì cũng có nhân quyền!
Cuối cùng, Giang Võ nghiêm mặt nói với Tư Không Viêm Nghiêu, “Ba tháng đầu
mang thai là thời kì nguy hiểm, không nên làm chuyện giường chiếu, anh
phải cấm dục!”
Đối với Tư Không Viêm Nghiêu mà nói, hai chữ ‘cấm
dục’ này đã chiếm cứ hơn nửa năm cuộc đời anh, từ khi quen Ô Thuần Nhã
về sau, anh liền thời thời khắc khắc chuẩn bị cấm dục.
Gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cấm dục thì cấm dục, vì bảo bối, vì bánh bao thứ hai, anh nhịn.
Giang Võ nhìn Ô Thuần Nhã, thấy cậu dáng vẻ lười biếng muốn ngủ thì bật cười
nói, “Cậu bây giờ thèm ngủ là bình thường, muốn ngủ thì cứ ngủ, nhưng
nhớ phải chịu khó đi lại nhiều, ăn uống chú ý đừng ăn đồ có tính hàn,
thân thể cậu không tốt sẽ ảnh hưởng tới thai nhi.”
Ô Thuần Nhã chăm chú nghe xong, mỉm cười nói, “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi ở bên giường, nhoài người hôn lên trán Ô Thuần
Nhã, đắp chăn cho cậu, thấp giọng nói, “Bọn anh xuống lầu trước, em cứ
ngủ đi.”
Ô Thuần Nhã nghĩ nghĩ, nói, “Em ngủ một tiếng thôi, chốc nữa còn xuống làm bánh ngọt cho Bánh Bao.” Hàng năm sinh nhật Bánh Bao
cậu đều Dực biệt tự tay chuẩn bị bánh sinh nhật cho bé, đây đã trở thành thói quen của hai cha con.
“Để thím Trần làm.” Người có thai
không được vào những nơi nguy hiểm, phòng bếp trong mắt anh chính là nơi nguy hiểm nhất. Hơn nữa khói dầu không tốt cho thân thể.
Ô Thuần Nhã bất mãn nhéo tay anh một cái, “Năm nào cũng làm cho Bánh Bao rồi, không làm con sẽ buồn đó.”
Nam nhân không thấy đau, nâng tay xoa xoa tay cậu, quay đầu hỏi Giang Võ, “Không vấn đề gì?”
Giang Võ chớp mắt mấy cái, thấy Ô Thuần Nhã đang nháy mắt lia lịa với mình,
giận dữ nói, “Một hai lần thì không vấn đề gì cả, anh lo lắng quá rồi
đấy.” Xem ra, cuộc sống mang thai về sau của Ô Thuần Nhã coi bộ nghẹn
khuất lắm đây.
Tư Không Viêm Nghiêu vẫn có chút lo lắng, khuôn mặt tuấn tú căng ra.
Ô Thuần Nhã mặt không đổi sắc nhìn anh nói, “Anh mà còn thế em mang Bánh Bao về nhà trọ.”
“Không cho đi!” Nam nhân nóng nảy, người này cư nhiên còn muốn bỏ nhà đi!
“Vậy anh đồng ý với em không hạn chế tự do thân thể của em!” Trừng mắt, cậu
phải làm ước pháp tam chương với anh, nếu không chuyện còn thành ra thế
nào nữa!
Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày nhìn cậu, mím môi, không nói gì.
Ô Thuần Nhã bật dậy, chỉ vào nam nhân cả giận nói, “Tư Không Viêm Nghiêu, anh nuôi thú cưng đó hả! Ngày nào cũng nhốt ở nhà không cho đi đâu, chả được làm gì sất, anh muốn em nghẹn chết có phải không!” Quát người ta
xong cậu còn cảm thấy ủy khuất, bĩu môi.
Tư Không Viêm Nghiêu bị động tác của cậu dọa nhảy dựng, vội vàng lại gần đỡ cậu, sợ cậu bị choáng đầu.
Thấy dáng vẻ hầm hừ của cậu, Tư Không Viêm Nghiêu cũng không còn cách nào
khác, trấn an, “Là anh lo cho em.” Bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cậu, giọng điệu ôn nhu.
Ô Thuần Nhã mặt đỏ lên, bao nhiêu tức giận liền bay mất tiêu, dụi vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, “Em sẽ tự chăm sóc
bản thân mình, không cho anh nhốt em.”
Tư Không Viêm Nghiêu thở dài, thôi được, để không làm người mang thai tức giận, anh buộc phải đồng ý.
“Chỉ được vận động thích hợp.”
Thấy nam nhân nhượng bộ, Ô Thuần Nhã nhanh nhẩu gật đầu cam đoan sẽ tuân thủ tất cả lời dạy của bác sĩ.
Giang Võ ở bên cạnh run lên, hình ảnh hài hòa trước mặt của hai người quả
thực chói sáng đến độ dọa mù mắt cẩu của hắn rồi, không được, hắn phải
ra ngoài, nghĩ nghĩ rồi xoay người xuống lầu.
Giang Võ xuống lầu
vào phòng khách, đúng lúc ba người Tư Không Dực Dương bước vào, hắn kinh ngạc hỏi, “Mấy người cũng mua thú nhồi bông sao?”
Tư Không Dực Dương nhìn hắn, “Cậu cũng mua cái này?” Nói xong chỉ chỉ vào Sói xám của mình.
Hắn lắc đầu, “Tôi mua gấu Teddy, mới vừa được hai nhóc kia khuân lên lầu rồi.”
Hạ Dương để em thỏ xuống sofa, đặt mông ngồi xuống, nhìn bốn phía khó hiểu hỏi, “Đại ca và chị dâu đâu?”
Tào quản gia nhận lấy Cừu vui vẻ trong tay Mạc Tuấn Nghị, nói với Hạ Dương, “Nhị thiếu gia và Thuần Nhã thiếu gia ở trên lầu, biểu thiếu gia ngài
đi gọi tiểu tiểu thiếu gia và tiểu thiếu gia xuống nhận quà đi.”
Hạ Dương lập tức gật đầu lên xem Bánh Bao.
Đây là lần đầu tiên Mạc Tuấn Nghị tới biệt thự này của Tư Không Dực Dương, có vẻ hơi mất tự nhiên.
“Ngồi đi.” Tư Không Dực Dương nâng cằm ý bảo hắn ngồi xuống sofa, ngây người đứng làm gì.
Mạc Tuấn Nghị gật đầu ngồi xuống một bên, ngẩng đầu quét mắt nhìn khắp
phòng khách, không thấy lão gia nhà Tư Không đâu, khó hiểu hỏi Tào quản
gia, “Bác Tư Không không có ở đây sao?” Vừa rồi Tư Không Dực Dương bảo
ông cụ ở đây mà?
Tào quản gia biết vị tam thiếu gia nhà họ Mạc
này, rót cho hắn một tách cà phê nói rồi nói, “Lão gia đang ngủ trưa ở
biệt thự bên cạnh, Mạc thiếu gia có muốn ăn một chút điểm tâm không?”
Mạc Tuấn Nghị lắc đầu, mỉm cười với hắn, quen Ô Thuần Nhã đã lâu, Mạc Tuấn
Nghị cũng bắt đầu thích cười với mọi người, không phải người ta nói rồi
sao, không ai đánh vào mặt người đang cười, cười một cái cũng không tốn
bao nhiêu sức lực.
Bánh Bao đang được Cảnh Hoán nắm móng thịt, từ trên lầu xuống, liếc mắt một cái đã thấy mấy bạn thú nhồi bông bày cạnh Mạc Tuấn Nghị.
“Oa ~~ ca mau nhìn kìa!” Vui sướng kêu lên, móng thịt chỉ vào thú nhồi bông dưới lầu, nói xong thì bé chạy ào xuống.
Bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán gắt gao giữ chặt móng Bánh Bao không cho bé chạy xuống, nói đùa à, với cái mẩu chân ngắn ngủn kia của Bánh Bao, không
chú ý tí là biến thành quả cầu thịt lăn xuống lầu liền.
Hạ Dương ở phía sau ôm hai nhóc xuống lầu, hắn sợ Bánh Bao hưng phấn quá, Cảnh
Hoán không giữ nhóc được nữa, không bằng ôm hai nhóc cho an toàn.
Tư Không Viêm Nghiêu ở phòng ngủ cũng nghe được giọng nói vui vẻ của con,
nhìn Ô Thuần Nhã còn đang say ngủ, anh ghém lại góc chăn cho cậu, rồi
đứng dậy đi ra ngoài.
Ra cửa đã thấy Hạ Dương đang ôm hai nhóc kia xuống lầu, anh cũng không nói gì, đi phía sau.
Tới nơi Bánh Bao mới duỗi chân, Hạ Dương lập tức buông nhóc và Cảnh Hoán
ra, Bánh Bao liền lao tới ôm Cừu vui vẻ, cọ tới tới lui lui.
Cảnh Hoán cũng đứng ở bên cạnh, kinh hỉ nhìn ba bạn thú nhồi bông to đùng, bự chảng y như bạn gấu Teddy ban nãy luôn!
Mạc Tuấn Nghị cười nhéo nhéo má bé, hỏi, “Có thích không?”
Bánh Bao ngửa mặt lên, cười giòn tan nói, “Thích ạ!” Đương nhiên là thích
rồi, bé thích nhất là kiểu thú nhồi bông này, càng bự càng thích.
Cảnh Hoán có chút mất hứng, Mạc thúc thúc nhéo má Bánh Bao.
Bánh Bao ôm Cừu vui vẻ xoay đầu nhìn Cảnh Hoán, tinh thần phơi phới hăng hái nói, “Ca, mình đem cả ba bạn này về phòng của ca được không?”
Cảnh Hoán gật đầu, tuy nhiên vẫn có xíu khó xử, “Đặt hết lên giường tối Bánh Bao ngủ chỗ nào giờ?” Dù giường nhóc có lớn đấy, nhưng ba bạn thú nhồi
bông này chiếm diện tích quá là nhiều.
Bánh Bao chớp mắt, dùng
ánh mắt miễn cưỡng không nỡ buông tay nhìn Sói xám, vươn đầu ngón tay
thịt thịt chỉ, nói, “Bạn này cho cha.” Trong phòng ngủ của cha có một
Sói xám nhỏ rồi, giờ chuyển thêm một Sói xám lớn vào nữa, như vậy cha
mỗi ngày đều được nhìn thấy một sói lớn một sói nhỏ, sẽ lại càng yêu phụ thân hơn!
Tư Không Viêm Nghiêu xuống lầu nghe thấy con nói thì
không khỏi chau mày, thằng nhóc này quả là hiếu thuận, cả ngày đều muốn
biến anh thành thê nô, nhưng nô thì nô, anh rất nguyện ý làm.
Mạc Tuấn Nghị cười bé, “Vì sao không để cho phụ thân?” Theo lý mà nói Bánh
Bao dính phụ thân như vậy, thấy sao cũng phải là cho phụ thân chứ, không ngờ lại cho Tư Không Viêm Nghiêu.
Bánh Bao lúc này đã nhìn thấy Tư Không Viêm Nghiêu, buông Cừu vui vẻ ra lắc lắc mông thịt chạy đến chỗ cha.
Móng thịt ôm đùi cha, thân mình tròn vo dựa bên chân anh, quay đầu nhìn Mạc
Tuấn Nghị, giọng đầy hơi sữa giải thích, “Phải gả cho người như Sói xám
ấy, nếu phụ thân gả cho cha, thì cha cũng phải giống Sói xám, biết
thương yêu bà xã.”
Bánh Bao vừa nói xong, đã bị cha xách áo nâng lên.
Quơ quào móng thịt, Bánh Bao thét chói tai, “Cha, cha thả con xuống ~”
Bị túm lên, Bánh Bao rụt trong quần áo, bốn mẩu chân tay ngắn ngủn vung loạn xị ngậu, trông rất giống con rùa nhỏ.
Tư Không Viêm Nghiêu đung đưa bé hai cái xong mới thôi, sau đó thấy vẻ mặt khẩn trương của đứa cháu đang nhìn hai cha con anh, chợt cảm thấy buồn
cười, Cảnh Hoán thực sự rất quan tâm Bánh Bao, chỉ sợ bé bị thương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tít lại rồi kìa. Nghĩ như vậy, anh xách Bánh
Bao tới trước mặt Cảnh Hoán, tiểu băng sơn liền lập tức vươn tay ôm Bánh Bao vào ngực.
Bánh Bao an toàn, bĩu môi bất mãn nói với cha, “Cha bắt nạt con!”
Tư Không Viêm Nghiêu trừng mắt, tiểu tử kia liền rụt cổ lại, bé vẫn luôn cảm thấy hơi sợ cha nha.
Ngồi trên sofa, Tư Không Viêm Nghiêu vẫy vẫy Bánh Bao, bé liền bĩu môi lúc
lắc mông, đi đến trước người cha, ngửa đầu hỏi, “Chuyện gì ạ?”
Tư Không Viêm Nghiêu lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ đưa cho Bánh Bao.
Bé con chớp mắt mấy cái, kinh hỉ chìa móng, cầm lấy, “Cho con sao?” Mắt to long lanh lóe sáng.
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, khóe miệng cong lên, “Ừ.”
Bánh Bao khoái chí, kiễng mũi chân lên chụt một cái, ấn một dấu nước miếng
lên khuôn mặt tuấn tú của cha, nũng nịu nói, “Cảm ơn cha, Bánh Bao thích lắm.” O(n_n)O
Tư Không Viêm Nghiêu cũng rất cao hứng, chẳng mấy khi con anh chủ động hôn anh thế này đâu.
Tư Không Dực Dương ở bên cạnh hâm mộ chết đi được, ôm chầm Cảnh Hoán đòi
hôn, Mạc Tuấn Nghị ngồi một bên nhìn thấy, tự dưng trong lòng có chút
không thoải mái.
Cảnh Hoán dùng sức đẩy mặt Tư Không Dực Dương ra, không cho gã hôn mình, “Ba, ba muốn hôn thì đi hôn Mạc thúc thúc ấy.”
Mạc Tuấn Nghị sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cảnh Hoán.
Tư Không Dực Dương cũng cả kinh, cúi đầu nhìn con mặt không biểu tình
trong lòng mình, khẩn trương hỏi, “Con trai bảo bối à, con vừa nói cái
gì vậy?”
Cảnh Hoán đưa mắt nhìn Mạc Tuấn Nghị không được tự nhiên, nghiêng đầu nói, “Không phải ba đang hẹn hò với Mạc thúc thúc ạ?”
Lúc này tới phiên Hạ Dương đang ngồi gặm táo dính chưởng, hắn và Giang Võ
trợn to mắt nhìn nhau, ngay cả Tư Không Viêm Nghiêu cũng kinh ngạc nhìn
Cảnh Hoán, sao đứa nhỏ này lại nói như vậy?
Bánh Bao ngồi trên
đùi cha, xê xê mông tìm vị trí thoải mái chút, cầm điện thoại nói, “Trên người Mạc thúc thúc có mùi của bác quái vật, mùi đậm lắm đó!” Nói xong
còn hít hít mũi.
Cảnh Hoán gật đầu, trên người ba nhóc có hương
khói thuốc, trên người Mạc thúc thúc cũng có, tuy rất nhạt, nhưng vẫn có thể ngửi thấy được.
Bánh Bao cũng vậy, bé rất mẫn cảm với cảm
giác huyết thống, đặc biệt là đối với hai người đã ở bên nhau, cũng
giống như lần đầu bé gặp Tư Không Viêm Nghiêu ấy.
Mặt Mạc Tuấn Nghị đỏ ửng lên, ngay cả Tư Không Dực Dương cũng mất tự nhiên khụ một tiếng.
“Trẻ con không được nói lung tung!” Gã trừng mắt, tức giận nói với hai nhóc.
Bánh Bao còn lâu mới sợ gã, bác quái vật y chang ông nội, trước mặt cha cũng chỉ mềm như giấy thôi!
Dựa vào lòng ngực cha, Bánh Bao rung đùi đắc ý nói, “Bác quái vật dám làm
không dám nhận, bác bội tình bạc nghĩa với Mạc thúc thúc!”
Bánh
Bao nói xong, trong phòng im lặng hai giây, sau đó Giang Võ và Hạ Dương
cùng cười váng lên, má ơi, đại ca ơi, con anh vui thật đấy!
Tư
Không Viêm Nghiêu cũng bị giọng điệu chỉ trích của Bánh Bao chọc cười,
nâng tay vỗ nhẹ đầu bé, nhíu mày nói, “Không được nói lung tung!”
Bánh Bao bĩu môi, “Con không có nói lung tung đâu!” Bé nhảy xuống chân cha,
đi đến bên cạnh Cảnh Hoán ngửa mặt nhìn Tư Không Dực Dương, không đồng ý nói, “Bác quái vật phải học tập cha con, bác xem cha dỗ phụ thân con
vui vẻ thế kia kìa, nếu bác mà bội tình bạc nghĩa Mạc thúc thúc, Bánh
Bao về sau sẽ không thèm để ý đến bác nữa!” Nói xong còn dùng ánh mắt
khinh bỉ nhìn gã.
Mạc Tuấn Nghị đỏ bừng mặt kéo Bánh Bao lại ôm
vào lòng, thấp giọng nói, “Bánh Bao đừng nói lung tung, Mạc thúc thúc và bác của con không có quan hệ gì cả.”
Tư Không Dực Dương nghe thấy mày nhíu lại, sắc mặt cũng âm trầm hơn nhiều.
Cảnh Hoán ngửa đầu nhìn ba nhóc, khuôn mặt vốn không biểu tình gì giờ lộ ra
chút lo lắng, đã lâu nhóc chưa nhìn thấy vẻ mặt buồn bực như thế này của ba.
“Mạc thúc thúc không thích ba con phải không? Vậy thì ba có
thể đón mẹ về rồi.” Khó có được Cảnh Hoán mở miệng nói to một câu với
Mạc Tuấn Nghị.
Bánh Bao gật gù, “Nếu bác quái vật và Mạc thúc thúc không có quan hệ gì, vậy thì bà xã của bác ấy có thể quay trở lại ha.”
Mạc Tuấn Nghị quay đầu nhìn Tư Không Dực Dương, vẻ mặt ấy có chút kinh
ngạc, có chút hoảng hốt, có chút tức giận, còn có chút ủy khuất không
nói nên lời.
Tư Không Dực Dương bị ánh mắt của hắn làm cho trong
lòng không biết dấy lên cảm xúc gì, há mồm muốn phản bác, kết quả lại bị con ngồi trong lòng dùng sức nhéo sườn thắt lưng một cái.
“…” Động tác này của Cảnh Hoán bị Tư Không Viêm Nghiêu thấy, anh nhướn mày, đây là muốn giúp ba sao?
Bánh Bao cọ cọ giãy ra khỏi lòng Mạc Tuấn Nghị, nhào về phía cha bé, ôm cổ
nam nhân, nhỏ giọng nói vào tai cha một câu, “Cha, Bánh Bao bị Mạc thúc
thúc nhéo đau.”
Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, nâng tay muốn xem cánh tay thịt thịt của bé.
Bánh Bao né không cho anh xem, bé bụ bẫm béo trắng, chỉ sờ một cái hơi mạnh, cũng sẽ lập tức đỏ lên, nhưng nếu lúc này để bố thấy, Mạc thúc thúc sẽ
bị mất mặt, dù sao để một lúc sau sẽ tự hết đỏ.
Tư Không Viêm
Nghiêu trừng mắt nhìn anh anh, ôm Bánh Bao đứng dậy, “Thay quần áo.”
Phải nhìn xem Bánh Bao bị Mạc Tuấn Nghị nhéo có mạnh hay không, thuận
tiện gọi bảo bối dậy.
Mạc Tuấn Nghị sắc mặt hơi tái, vừa rồi khi
nghe Cảnh Hoán nói hắn và Tư Không Dực Dương hẹn hò trong lòng hắn có
chút khẩn trương, lại có cảm giác chờ mong khó hiểu, nhưng khi nghe nhóc nói về mẹ, hắn sao lại có cảm giác bị vứt bỏ?
Hạ Dương và Giang
Võ liếc nhau, hai người cảm thấy ngồi xem vở kịch cẩu huyết của Tư Không Dực Dương và Mạc Tuấn Nghị thật là quá tuyệt vời.