Tư Không Viêm Nghiêu
vừa vào cửa, liền thấy Ô Thuần Nhã mẫu mực cầm bánh pudding thơm ngon
đút cho Bánh Bao thịt, bé con kia dù đang được ăn bánh pudding mình
thích nhất, vậy mà vẫn không vui chu chu cái miệng nhỏ.
Mắt to ngập nước nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, lẩm bẩm, “Cha, Bánh Bao bị bạn gấu doạ rồi, cần quà an ủi.”
Con gấu bông bé nói Tư Không Viêm Nghiêu vừa thấy rồi, anh tiến lại gần
Bánh Bao, nhéo má bé, từ trong túi áo lấy ra một hộp nhỏ màu xanh biển
đưa cho bé.
Nâng móng lên nhận lấy, Bánh Bao mở hộp, mắt to chớp chớp khó hiểu nghiêng đầu nhìn nam nhân, “Lợn ạ?”
Trong hộp là một đôi lợn vàng tròn vo, được xỏ vào sợi dây bện màu đỏ, áng
chừng độ dài của dây, hẳn là để đeo vào cổ tay hoặc cổ chân.
Ô
Thuần Nhã lại gần nhìn, không khỏi trừng mắt nhìn nam nhân, “Anh hoang
phí nhiều tiền như vậy làm chi?” Một đôi lợn vàng này trọng lượng cũng
không nhẹ.
Tư Không Viêm Nghiêu lấy trong túi ra một hộp màu xanh biển khác, đưa cho Cảnh Hoán.
Cảnh Hoán vươn tay tiếp nhận, bên trong cũng là một đôi lợn vàng, nhưng cặp
của Bánh Bao là ôm đĩnh vàng, còn của nhóc là ôm chữ Phúc.
“Con cảm ơn nhị thúc.” Ồ, quà của nhóc với của Bánh Bao giống nhau.
Mạc Tuấn Nghị vươn tay đeo vòng vào cổ tay trái và cổ chân trái cho Cảnh
Hoán, kéo nhóc lại nhìn nhìn, gật đầu, “Đẹp lắm, anh chọn à?” Hắn không
ngờ tới, Tư Không Viêm Nghiêu thoạt nhìn lạnh lùng thản nhiên, vậy mà
lại đi chọn quà cho trẻ nhỏ.
Tư Không Viêm Nghiêu khẽ ừ một tiếng, xem như trả lời câu hỏi của Mạc Tuấn Nghị.
Anh cầm hộp nhỏ, ôm Bánh Bao vào lòng, đeo cho bé hai con lợn vàng.
Dây bện đỏ tươi trên cổ tay cổ chân bụ bẫm trắng trẻo của Bánh Bao, đáng yêu cực kì.
Bánh Bao khoái chí quơ quơ móng, mắt to cười híp thành sợi chỉ.
“Cha, Bánh Bao thích lắm, cảm ơn cha ạ.” Bé ngửa đầu chụt một cái lên cằm nam nhân.
Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu hôn lên trán bé, khoé miệng khẽ cong lên.
Ô Thuần Nhã nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao, cười bé, “Giờ không
giận nữa? Cặp lợn vàng này không lột quần áo xuống được đâu.”
Bánh Bao hừ hừ mấy tiếng, móng nhỏ cướp bánh pudding và muỗng nhỏ trong tay Ô Thuần Nhã, ngồi trên đùi nam nhân tự mình ăn.
Mạc Tuấn Nghị cũng đưa cho Cảnh Hoán một miếng bánh pudding, nghiêng đầu
nhìn nam nhân, “Anh mua cho con với cháu rồi, mà không mua cho Thuần Nhã sao?” Đi đến tiệm trang sức mà không mua cho Ô Thuần Nhã đồ gì, nghe
hợp lý không?
Tư Không Viêm Nghiêu hơi hơi mất tự nhiên, không
ngờ Mạc Tuấn Nghị đơn giản tuỳ tiện như vậy lại có thể nhìn thấu ý định
của anh, anh hơi ngắc ngứ nhìn Ô Thuần Nhã, không nói gì.
Ô Thuần Nhã bị anh nhìn đến không hiểu chuyện gì, khó hiểu hỏi anh, “Sao vậy?”
Tư Không Viêm Nghiêu lắc đầu, anh anh nói, phải chờ lúc có nhiều người mới cầu hôn, như vậy bảo bối sẽ không cự tuyệt anh.
Anh cần chờ thêm một lúc, hơn nữa, giờ anh còn chưa sắp xếp tốt ngôn từ.
Lão gia Tư Không Khải từ trên lầu đi xuống, sau đó là lão quản gia Nghiêm Võ thời thời khắc khắc theo ông.
“Thuần Nhã, tết năm nay con có định về thăm nhà không?” Tư Không Khải ngồi trên sofa, bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Ô Thuần Nhã sửng sốt, cậu không nghĩ tới ông cụ sẽ hỏi về người nhà của
mình, có chút khẩn trương nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, nói, “Con…Con và
họ, đã hơn bốn năm chưa gặp rồi ạ.”
Tư Không Viêm Nghiêu ôm Bánh Bao, hai cha con đồng thời nhíu mày nhìn Tư Không Khải, ánh mắt rất không hài lòng.
Tư Không Khải sửng sốt, không hiểu mình đã làm gì để bị hai cha con này nhìn thù hằn như thế.
Nghiêm Võ lại nhận ra, tài liệu điều tra Ô Thuần Nhã ông đã xem qua, lão gia là ngại phiền, không buồn xem.
“Khụ, lão gia, ông quên rồi sao, tôi đã từng nói cho ông, Thuần Nhã thiếu gia đã bị người nhà đuổi rồi.” Ghé vào tai ông khẽ nhắc nhở.
Tư Không Khải gật đầu, à, đúng, ông nhớ ra rồi.
“Ừm, thế thì con cứ an tâm ở đây ăn tết đi, chuyện trong nhà không cần bận
tâm.” Nói xong ông cụ giả bộ bày vẻ ‘Ta đói quá, sao còn chưa ăn cơm’,
hô Tào quản gia đến.
“Mau dọn cơm đi, đã mấy giờ rồi!” Nhìn một
vòng, không thấy Hạ Dương đâu, ông hỏi, “Hạ Dương đâu? Không phải nói
năm nay ăn Tết ở đây sao?” Thằng nhãi con này lần nào thấy ông cũng trốn đi không à.
Mạc Tuấn Nghị bật cười, cầm khăn ướt lau miệng cho
Cảnh Hoán, “Vừa rồi Hạ Dương nghe điện thoại xong liền hoang mang bối
rối chạy ra ngoài, cơm cũng không buồn ăn.”
Tư Không Viêm Nghiêu nghĩ nghĩ, nói, “Minh Húc trở về.”
“…Minh Húc? Văn Nhân Minh Húc? Khi nào thì hai đứa nó đi cùng nhau thế?” Tư
Không Khải quay đầu nhìn lão quản gia, than thở một câu.
Cái gì mà kêu là đi cùng nhau? Người ta là đối tượng nghiêm chỉnh đứng đắn, lấy điều kiện kết hôn làm tiên quyết đó!
Tào quản gia đến gọi mọi người ăn cơm, đúng lúc Tư Không Dực Dương từ bên ngoài cửa bước vào.
Người một nhà tụ tập, đang định đi ăn, kết quả, Hạ Dương dẫn theo Văn Nhân Minh Húc vào.
Mọi người thấy Văn Nhân Minh Húc thì không có tí kinh ngạc nào, Mạc Tuấn
Nghị nắm tay Cảnh Hoán, cười nói, “Ối chà, đây là đi gặp phụ huynh à?”
Hạ Dương đảo mắt xem thường, “Gặp phụ huynh gì chứ, cậu ta qua đây tặng
quà cho mọi người, xong rồi đi luôn.” Hắn thả mấy cái hộp trong tay
xuống, vẻ mặt mỏi mệt.
Văn Nhân Minh Húc cũng đặt mấy hộp quà
trong tay xuống, chào hỏi mọi người xong mới quay qua nhìn Hạ Dương,
thấy sắc mặt hắn hơi tái đi, lo lắng hỏi, “Anh sinh bệnh?”
Hạ Dương phất tay, ngồi trên sofa thở hổn hển nói, “Mệt.”
Tư Không Khải nhìn Văn Nhân Minh Húc, lại nhìn Hạ Dương, chớp chớp mắt
già, quay đầu nhìn sang Mạc Tuấn Nghị dù ôm Cảnh Hoán ngồi vẫn lười
biếng uể oải, đột nhiên hỏi, “Hạ Dương, không lẽ con cũng mang thai?”
Hạ Dương run run, nếu không phải Mạc Tuấn Nghị đang ngồi ngay bên cạnh hắn, nhất định hắn đã nhảy dựng lên rồi.
Hắn hét lên, “Bác, bác đừng nói linh tinh, sao có thể chứ!”
Văn Nhân Minh Húc mặt nhăn mày nhíu, xoay qua nhìn Hạ Dương, “Mang thai?”
Hạ Dương thở dài, “Sao có thể, đã ăn cơm được chưa, tôi đói rồi.” Hắn
ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Minh Húc, “Tặng xong đồ rồi thì đi mau đi.”
Tư Không Dực Dương cười nói, “Chú tạc cái gì mao thế, Minh Húc ở lại ăn
cơm đi.” Nói xong vươn tay kéo Mạc Tuấn Nghị đi về phòng ăn.
Tư Không Viêm Nghiêu hơi gật đầu với Văn Nhân Minh Húc, ý là ở lại ăn cơm đi, càng nhiều người càng giúp anh dễ thành công.
Tư Không Khải ngồi ở ghế chủ vị, bên phải là Tư Không Viêm Nghiêu, Ô Thuần Nhã, Bánh Bao, Hạ Dương.
Bên trái ông là Tư Không Dực Dương, Mạc Tuấn Nghị, Cảnh Hoán, Văn Nhân Minh Húc.
Lão quản gia Nghiêm Võ đứng phía sau Tư Không Khải, chuẩn bị gắp thức ăn cho ông.
Tư Không Khải nhíu mày, nghiêng đầu, không hài lòng nói, “Ông làm gì vậy, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.”
Tư Không Viêm Nghiêu đứng lên, nhường ghế cho lão quản gia, sau đó bế Bánh Bao lên, ra hiệu cho Tào quản gia mang ghế cao chuyên dụng của Bánh Bao tới để bé ngồi giữa anh và Ô Thuần Nhã.
Bánh Bao dẩu môi, khinh bé nhỏ đây mà!
Hôm nay Tư Không Viêm Nghiêu có chút không yên lòng, nếu bình thường, nhất
định anh sẽ gắp đồ ăn cho Ô Thuần Nhã, cơ mà bây giờ cứ liên tục gắp cho Bánh Bao, còn toàn gắp mấy món mộc nhĩ bắp cải mà Bánh Bao ghét ăn
nhất….
Bánh Bao bĩu môi, phi thường bất mãn ngẩng đầu trợn to mắt, “Cha, cha làm gì thế!”
Tư Không Viêm Nghiêu nhẹ nhàng di chuyển đũa, nghe thấy chất vấn của con
trai liền chuyển đường đi của đũa nhét miếng mộc nhĩ vào miệng mình.
Mọi người trên bàn cơm toàn bộ kinh ngạc, má ơi, trời sắp bão rồi đúng không, Viêm Nghiêu cư nhiên chủ động ăn mộc nhĩ?
Tư Không Dực Dương xém phun canh, che miệng cười.
“Viêm Nghiêu à, em mau lên đi, như bây giờ căn bản không có cách nào ăn cơm đâu.”
Tư Không Khải đưa mắt nhìn quản gia, nhướn mày, “Có ý gì?”
Nghiêm Võ lắc đầu, không hiểu luôn.
Tư Không Viêm Nghiêu cố nuốt miếng mộc nhĩ trong miệng, ho khan một tiếng, lau miệng.
Anh đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc xoay người đối diện với Ô Thuần Nhã.
Bánh Bao ngửa mặt, trong đầu đầy chấm hỏi, cha định làm gì vậy ta?
Ô Thuần Nhã cũng bị hành động của anh làm cho mù mịt, cậu nghiêng người,
hỏi, “Sao thế?” Từ khi hai người ở bên nhau, nam nhân này chưa bao giờ
dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy nhìn cậu, làm cho cậu cũng khẩn trương
chết đi được.
Mạc Tuấn Nghị trừng mắt nhìn, che miệng cười, ái chà, đây đúng là tiết mục cầu hôn tiêu chuẩn.
Tư Không Viêm Nghiêu khẩn trương nuốt nước miếng, anh cảm thấy đời này
mình chưa từng khẩn trương đến như vậy, tay anh thậm chí còn hơi run
lên.
Vươn tay kéo tay trái của Ô Thuần Nhã, anh lại khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
Ô Thuần Nhã có chút ngoài ý muốn nhìn nam nhân, nam nhân vậy mà khẩn trương đến độ lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
“Viêm Nghiêu?”
Đột nhiên, Tư Không Viêm Nghiêu quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn cậu.
“Bảo bối, anh…Khụ, anh biết mình không đủ dịu dàng, anh…anh trước kia là một tên khốn kiếp, nhưng anh sẽ sửa, anh muốn ở bên em cả đời, em có thể
đồng ý anh không?” Nam nhân tuy rằng bình thường không nói mấy câu,
nhưng thực sự anh thừa khả năng ngôn ngữ, thế mà lúc này lại nói năng
lộn xộn.
Ô Thuần Nhã kinh ngạc há to miệng, không dám tin nhìn
anh. Cậu không ngờ tới, nam nhân lại có thể trước mặt đông người quỳ
xuống trước mặt cậu, còn nói ra những lời buồn nôn như vậy.
Cậu rất khẩn trương, không biết nên trả lời anh thế nào.
Tư Không Viêm Nghiêu căng thẳng nhìn cậu, chờ cậu trả lời.
Hạ Dương bật cười, nói, “Đại ca, nhẫn đâu, cầu hôn sao có thể thiếu nhẫn được?”
Gật đầu, Tư Không Viêm Nghiêu mau chóng lấy chiếc hộp màu đỏ trong túi áo,
sau đó mở ra, nâng lên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Ô Thuần Nhã.
Ô
Thuần Nhã mấp máy môi, nhìn cặp nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản kia,
không nhận lấy, cũng không nói gì, cứ nhìn chăm chú như vậy, đôi mắt
chậm rãi đỏ lên.
Bánh Bao ở bên cạnh cũng khẩn trương theo, hai móng thịt túm lại một chỗ, nói, “Phụ thân, mau đồng ý đi chứ!”
Cảnh Hoán cũng siêu ngầu nói, “Ô thúc thúc, mau đồng ý đi!”
Tư Không Viêm Nghiêu giờ đã khẩn trương đến không biết phải nói lời ngon
tiếng ngọt gì, chỉ có thể vẻ mặt mong chờ quỳ gối nơi đó, trong mắt là
chờ đợi sốt ruột thiết tha.
Ô Thuần Nhã hít mũi, áp chế chua xót trong lòng.
“Sẽ không trăng hoa nữa?” Cậu nghèn nghẹn hỏi.
Tư Không Viêm Nghiêu lập tức gật đầu, “Cam đoan một lòng, bảo bối, anh
biết quá khứ của mình đen tối bao nhiêu, nhưng hãy tin tưởng anh, từ khi yêu em, anh đã không để ý tới một ai khác, nhìn bọn họ lúc nào cũng
thấy ghê tởm.”
“Cũng sẽ không nổi giận với em?” Tuy đôi mắt đỏ ửng, nhưng cậu vẫn tiếp tục hỏi.
Tư Không Viêm Nghiêu vẻ mặt ôn nhu, “Bảo bối, anh sao có thể hung dữ với em được.”
Ô Thuần Nhã hừ một tiếng, “Viêm Nghiêu, em không có thân thế tốt, cũng
không có ưu điểm gì, em không biết vì cớ gì mà anh lại yêu em, nhưng từ
khi sinh ra đến nay, anh là người đối tốt với em nhất, em…” Nghẹn ngào
làm cậu không thể nói được nữa, Ô Thuần Nhã vươn tay gỡ một chiếc nhẫn
trong hộp, nhẹ giọng nói, “Em đồng ý.”
Tư Không Viêm Nghiêu kinh hỉ trừng lớn mắt, đeo nhẫn lên ngón áp út trái cho cậu, sau đó vươn tay, để cậu đeo lại cho mình.
Cuối cùng anh đứng dậy, ôm cậu vào lòng.
Ô Thuần Nhã nước mắt chảy dài hai má, giờ phút này, là thời điểm mà cậu cảm thấy mình hạnh phúc nhất trong đời.
Mọi người xem diễn đồng loạt vỗ tay, Mạc Tuấn Nghị và Hạ Dương liếc nhau một cái, nở nụ cười.
Tư Không Dực Dương chép miệng, lúc nào gã cũng đi cầu hôn Tuấn Nghị nhỉ?
Văn Nhân Minh Húc ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, hắn lo, nếu mình cũng quỳ xuống
đất cầu hôn, Hạ Dương có thể nào cầm gạch phang lên đầu hắn không….
Bánh Bao dùng sức vỗ móng thịt, vang lên tiếng bộp bộp, “Cha và phụ thân thiệt là hạnh phúc!”
Cảnh Hoán quay đầu nhìn Tư Không Dực Dương, nói, “Ba, ba cũng phải kết hôn
với Mạc thúc thúc, con muốn Mạc thúc thúc là bố dượng của con.”
Đây là lần đầu tiên, tiểu băng sơn Tư Không Cảnh Hoán xác minh thái độ của
mình với chuyện của Tư Không Dực Dương và Mạc Tuấn Nghị.
Tư Không Dực Dương gật đầu, xoa đầu nhóc.
Gã cảm thấy mình cũng nên đẩy nhanh tốc độ thôi.