Hạ Dương ôm Bánh Bao
ngồi trong xe cứu thương, khẩn trương nhìn chăm chú Ô Thuần Nhã, lại
ngẩng đầu nhìn Tống Thuỵ ngồi trên một xe cáng khác bên cạnh Ô Thuần
Nhã, y tá đi theo đã đeo mặt nạ dưỡng khí cho hắn, nhưng Tống Thuỵ vẫn
nhắm mắt hôn mê, máu bên khoé miệng không ngừng chảy ra.
Bánh Bao nhăn mặt nhíu mày, mắt to loé ánh lục âm u, vừa rồi bé không nhìn thấy
rõ, chỉ biết người đâm phụ thân bé và Tống thúc thúc là một người phụ
nữ, song rốt cuộc là ai thì bé không biết.
Hạ Dương khẽ nhíu mày, nâng tay gắt gao bao lấy hai nắm tay của bé, thấp giọng nói, “Bánh Bao, phụ thân con sẽ không sao đâu.”
Bánh Bao gật đầu, bé đương nhiên biết phụ thân sẽ không sao, phụ thân bé
chịu khổ cực suốt bao năm, vất vả lắm mới khổ tận cam lai được cha yêu
thương, bánh bao nhỏ trong bụng cũng vẫn khoẻ mạnh an toàn, nhất định
phụ thân bé sẽ không có việc gì.
Bé chỉ lo cho Tống Thuỵ, tình
huống lúc đó bé đã tận mắt nhìn thấy, nếu không phải Tống Thuỵ đúng lúc
đẩy phụ thân ra rồi tự mình hứng trọn cú va chạm, vậy thì người hiện tại nằm đó miệng phun máu tươi chính là phụ thân bé.
Xe cứu thương
rất nhanh đã tới bệnh viện, lúc Ô Thuần Nhã ở trên xe có tỉnh lại một
lần, giao cho Hạ Dương chăm sóc để ý Bánh Bao liền ngất đi. Mà Tống
Thuỵ, cho đến khi bị đẩy vào phòng cấp cứu, vẫn không hề tỉnh lại.
Tư Không Viêm Nghiêu lái xe như điên trên đường, cái gì mà đèn xanh đèn
đỏ, cái gì mà ngược chiều anh đều không bận tâm, lao vun vút giữa dòng
xe đan xen, may mà kĩ năng lái xe của anh không tệ, nếu không lại làm ra thêm mấy vụ tai nạn giao thông nữa.
Một đường vọt tới trước cổng bệnh viện, tuỳ tiện đỗ xe, Tư Không Viêm Nghiêu mở cửa xe bước xuống, đi thẳng tới phòng cấp cứu.
Hạ Dương nghe thấy tiếng bang bang chạy tới, quay đầu nhìn thấy Tư Không
Viêm Nghiêu, đặt Bánh Bao đang ôm trong lòng ngồi sang ghế trống bên
cạnh, còn mình thì đứng dậy đón anh.
Tuy nhiên hắn còn chưa kịp
nói gì, Tư Không Viêm Nghiêu đã tung một đấm thẳng đến má phải hắn, làm
cả người hắn nghiêng sang một bên, đứng không vững ngã xuống đất.
Chưa hết giận, Tư Không Viêm Nghiêu tiến lên một tay nhấc vạt áo Hạ Dương,
rống giận, “Tôi bảo cậu chăm sóc em ấy, cậu chăm sóc em ấy như vậy hả!”
Tiếng gầm rung trời, Bánh Bao từ cơn khiếp sợ bừng tỉnh, nhảy xuống khỏi ghế
nhựa, chạy đến bên cạnh Tư Không Viêm Nghiêu, ôm chân anh, ngửa đầu khóc hô, “Cha! cha đừng đánh tiểu thúc! Không phải lỗi của tiểu thúc! Hu hu, đều do Bánh Bao, hu hu hu, là Bánh Bao đòi tiểu thúc bế Bánh Bao chạy
nhanh, Bánh Bao không chăm sóc tốt phụ thân! Hu hu, cha đừng đánh tiểu
thúc!”
Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu nhìn con khóc tèm lem như con mèo hoa, quay đầu trừng Hạ Dương vẻ mặt bi thương, hừ một tiếng buông
tay, đẩy hắn ra, cúi người ôm con, ngồi một góc âm trầm không nói lời
nào.
Hạ Dương ho khan một tiếng, nâng tay lau vết máu chảy ra từ
khoé miệng, vừa rồi đại ca hắn đấm quá đột ngột, hắn không phòng bị,
răng cắn vào thịt mềm trong khoang miệng, thực sự rất đau!
Đến
bệnh viện ngay sau Tư Không Viêm Nghiêu không phải là Tư Không Dực Dương và Mạc Tuấn Nghị, mà là Văn Nhân Minh Húc đi xe công ty tới.
Thấy vết bầm ở khoé miệng Hạ Dương, Văn Nhân Minh Húc nhíu mày, đau lòng lại gần giữ chặt tay hắn, ngồi bên cạnh nâng cằm hắn lên nhìn trái nhìn
phải.
“Có đau không?” Một đấm này rốt cuộc Tư Không Viêm Nghiêu dùng bao nhiều lực vậy, tím hết cả rồi.
Hạ Dương nâng tay kéo tay Văn Nhân Minh Húc xuống, lắc đầu. Hắn không chăm sóc tốt cho chị dâu, bị đại ca đấm một quyền coi như để anh ấy bớt
giận.
Tư Không Dực Dương đỡ Mạc Tuấn Nghị từ thang máy đi lên, nhìn mấy người đang ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ, lo lắng tiến lại gần.
“Thuần Nhã sao rồi?” Mạc Tuấn Nghị sốt ruột hỏi.
Tư Không Viêm Nghiêu lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ về lưng Bánh Bao, vừa rồi Bánh
Bao khóc quá hăng, lại chạy nhảy cả trưa, cộng thêm ban nãy quá lo lắng
hãi hùng, giờ đã thút thít ngủ trong lòng anh, chóp mũi đỏ ửng còn sụt
sịt, nước mắt trên mặt chưa tan, càng thêm khiến người ta thương yêu.
Tư Không Dực Dương cau mày, đỡ Mạc Tuấn Nghị ngồi một bên, lo lắng nhìn em trai trầm mặc không nói lời nào.
Thở dài, gã hỏi Hạ Dương, “Rốt cuộc sao lại thành ra thế này?”
Hạ Dương nghĩ nghĩ, thấp giọng nói, “Là Sở Tây Tây, cô ta lái xe muốn đâm
Thuần Nhã, nhưng Thuần Nhã bị Tống Thuỵ đẩy ra, sau đó Tống Thuỵ bị xe
đâm bay ra ngoài, anh cả, em nghĩ lần này Tống Thuỵ sẽ không qua khỏi.”
Nghe hắn nói Tư Không Viêm Nghiêu quay mạnh đầu lại, nhìn Văn Nhân Minh Húc
lạnh lùng nói, “Cậu có thể thu mua.” Vốn còn muốn niệm tình tha cho nhà
họ Sở một con đường sống, không ngờ Sở Tây Tây còn định đâm chết bảo bối của anh, vậy thì anh cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Văn Nhân Minh Húc gật đầu, không nói gì, chỉ nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Hạ Dương, an ủi hắn.
Hai giờ sau, cửa phòng cấp cứu mở, Giang Hán đeo khẩu trang bước ra, biểu tình trên mặt có chút nghiêm trọng.
Tư Không Viêm Nghiêu ôm Bánh Bao, ngẩng đầu nhìn hắn, Tư Không Dực Dương và Mạc Tuấn Nghị đứng lên đón.
“Thế nào?” Mạc Tuấn Nghị sốt ruột hỏi.
Giang Hán thở dài, lắc đầu, “Không cứu được Tống Thuỵ, cậu ấy gẫy ba xương
sườn, hai cái đâm thẳng vào phổi, mất máu quá nhiều, thời điểm đưa tới
đây đã tắt thở, haiz.” Nhìn lướt qua mọi người đang chờ ở đây, hắn không khỏi nhíu mày hỏi, “Chưa báo cho người nhà cậu ấy à?”
Hạ Dương
cười lạnh, “Sao có thể chưa báo cho người nhà cậu ấy được, chẳng qua họ
đều đang bận rộn, không rảnh tới gặp cậu ấy lần cuối cùng.”
Giang Hán gật đầu, nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, nhẹ giọng nói, “Vị kia nhà cậu
bị gãy cẳng chân trái, động thai, nhưng cậu ấy đã bảo vệ bụng, tránh
khỏi lực va chạm mạnh, đã bó thạch cao rồi, cậu yên tâm, lập tức có thể
chuyển qua phòng bệnh.”
Tư Không Viêm Nghiêu giờ mới thở phào một hơi, Mạc Tuấn Nghị cũng thả lỏng tâm tình căng thẳng, tựa vào ngực Tư
Không Dực Dương phía sau.
Ông trời phù hộ, Thuần Nhã không sao.
“Bảo bối, em mau tỉnh lại được không? Bảo bối, đừng ngủ nữa.” Tư Không Viêm
Nghiêu cầm chặt bàn tay phải không bị cắm kim truyền dịch của Ô Thuần
Nhã, ghé vào tai cậu khẽ nói.
Bánh Bao cũng ghé bên tai Ô Thuần
Nhã, nghẹn ngào nỉ non, “Phụ thân, phụ thân mau tỉnh dậy nhìn Bánh Bao
đi, đừng ngủ nữa mà.” Thuốc tê đã tan, thế mà phụ thân bé vẫn mê man,
Giang Hán là đồ lang băm, không chuyên nghiệp một chút nào!
Mạc
Tuấn Nghị ở bên cạnh đỡ Bánh Bao, nhẹ giọng an ủi bé, “Bánh Bao, con về
nhà với Mạc thúc thúc đi, để cha con ở lại với phụ thân con.”
Hai mắt Bánh Bao vì khóc mà đỏ bừng, bé bĩu môi, túm chặt ga giường, lắc đầu thật mạnh, “Con phải đợi phụ thân tỉnh lại.”
Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay bế Bánh Bao, hôn lên mặt bé, “Đừng khóc, phụ thân con mà thấy sẽ đau lòng.”
Bánh Bao lấy tay lung tung lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu, nức nở, “Dạ, hức, Bánh Bao, hức, Bánh Bao không khóc.”
Mạc Tuấn Nghị ở bên cạnh cũng đỏ mắt, tuy biết Ô Thuần Nhã không gặp nguy
hiểm, nhưng cậu vẫn sắc mặt tái nhợt nằm ở đó, dáng vẻ yếu ớt làm hắn
cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tư Không Dực Dương vỗ vai hắn, nhẹ nói, “Em đừng như vậy, Viêm Nghiêu, anh đưa Tuấn Nghị về trước, thu xếp đồ
rồi mang đến cho em.” Nhìn là biết em trai gã quyết ở lại canh bên
giường trường kì. Dù sao phòng VIP của bệnh viện Nhân dân cũng có hai
giường, hơn nữa giường bệnh cũng rộng hơn giường phòng thường khá nhiều.
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, xoay người nhìn Hạ Dương và Văn Nhân Minh Húc đứng bên cạnh, “Hai người cũng về đi.”
Hạ Dương định mở miệng nói, lại bị Văn Nhân Minh Húc giữ chặt, “Bọn em về
trước, ngày mai sẽ lại đến, chuyện kia em sẽ làm tốt, anh hai chỉ cần
yên tâm ở đây cùng Thuần Nhã là được.” Từ khi hắn và Hạ Dương xác định ở bên nhau, hắn cũng sửa lại gọi hai anh em nhà Tư Không là anh cả anh
hai.
Tư Không Viêm Nghiêu ‘Ừ’ một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn Ô Thuần Nhã chăm chú.
Hạ Dương bị lôi ra khỏi phòng bệnh, trừng Văn Nhân Minh Húc, “Cậu kéo tôi ra ngoài làm gì, tôi phải ở đây chờ chị dâu tỉnh lại!”
Văn Nhân Minh Húc nắm vai hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Anh ở trong này cũng vô dụng, mai xốc lại tinh thần đến đây thay anh hai mới là tốt
nhất, hơn nữa, Dương Dương, anh còn có việc phải làm.”
Hạ Dương hé môi, hừ một tiếng, không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.
“Anh cả, nhà Tống Thuỵ thì tính sao đây?” Lần này Tống Thuỵ vì cứu Ô Thuần
Nhã mà mất cả tính mạng, nhưng nhà họ Tống lại không một ai đến, bọn họ
định làm hậu sự giúp hắn, có thể trước kia hắn đã làm chuyện có lỗi với
bọn họ, song hôm nay, quả thực là Tống Thuỵ có ân với nhà bọn họ.
Tư Không Dực Dương thở dài, ôm thắt lưng Mạc Tuấn Nghị rời đi.
“Để lại cho nhà họ một đường sống đi, coi như báo ơn Tống Thuỵ.” Sở Tây Tây dám lái xe đâm người, bất luận người ả muốn đâm là ai, song kết cục đã
hại chết Tống Thuỵ. Cho dù nhà họ Tống đã không còn coi trọng Tống Thuỵ, nhưng Tống Thuỵ dù sao cũng là con của họ, Tống Nam Phong dù là một ông lão hồ đồ cũng không thể tiếp tục thông đồng làm bậy với hung thủ. Chỉ
cần giờ ông ta biết thu tay, vậy sẽ tha cho ông ta, không truy cứu nữa.
Hạ Dương gật đầu, được rồi, hắn đã biết nên làm thế nào.
Ô Thuần Nhã cảm giác như mình đã mơ một cơn ác mộng dai dẳng, trong mơ
cậu thấy Tống Thuỵ bị một chiếc xe chạy như bay lao tới đâm bắn ra xa.
“…” Chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm đỉnh trần trắng tinh, Ô Thuần Nhã nhất thời ngây người, đây là đâu?
Cậu muốn cử động thân thể ngồi dậy, kết quả chân trái truyền đến một cơn đau nhức.
“Ôi!” Cậu thở nhẹ một tiếng, tầm mắt lướt qua vùng bụng cao cao, nhìn thấy chân trái bị bó thạch cao treo lên.
Tư Không Viêm Nghiêu vẫn luôn túc trực trong phòng bệnh, nghe thấy tiếng Ô Thuần Nhã liền lập tức ngẩng đầu, thấy cậu đã tỉnh, kinh hỉ lại gần.
“Bảo bối!”
Ô Thuần Nhã trợn mắt, mỉm cười với anh, khô khốc nói, “Viêm Nghiêu…” Cảm
giác bên tai có hơi nóng thở vù vù vào tai mình, hơi nghiêng đầu, thì ra là Bánh Bao thịt đang chu môi ngủ bên cạnh.
Được nam nhân giúp
cậu uống nước, kí ức dần quay trở lại, cậu ngẩng mạnh đầu, vươn tay bắt
lấy cánh tay Tư Không Viêm Nghiêu, run rẩy hỏi, “Anh ấy…Tống Thuỵ….Tống
Thuỵ sao rồi?”
Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng người ngồi bên giường, cúi người ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tai cậu, lẳng lặng trấn an.
“Bảo bối, đừng kích động, sẽ không tốt cho bánh bao nhỏ.”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, đẩy nam nhân ra, nhìn thẳng vào mắt anh, thấy trong
mắt anh có tia trốn tránh, trong lòng cậu căng thẳng, mắt phiếm hồng, há miệng thở dốc, khàn giọng nói, “Tống Thuỵ, không qua khỏi?”
Tư Không Viêm Nghiêu nhìn cậu, khẽ gật đầu.
Nước mắt từ khoé mắt Ô Thuần Nhã chảy xuống, cậu còn nhớ rõ, cậu và Tống
Thuỵ đang đi trên đường, Tống Thuỵ đã che chở cho cậu, mạng sống của một người còn trẻ như vậy, vì cứu tình địch trước kia là cậu, mà đã mất đi
rồi…