Bánh bao Ô Trạch Vũ ngồi trong xe, ngoái cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngóng trông có thể mau mau về nhà gặp phụ thân.
Bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán thì ở bên cạnh đỡ bé, sợ phanh một cái, em ấy sẽ bị cụng đầu mất.
Bánh Bao quay đầu nhìn lái xe, “Chú lái xe ơi, còn bao lâu nữa mới về đến nhà ạ?”
Tiểu Lưu ngồi phía trước lái xe với tốc độ 60km/h, hắn không dám lái nhanh,
lúc ra khỏi cửa lão gia đã dặn riêng rằng, hết thảy không quan trọng,
chỉ cần an toàn là được.
“Tầm một tiếng nữa là tới nơi rồi, giờ hơi tắc đường, tiểu tiểu thiếu gia chờ một chút.”
Bánh Bao bĩu môi tựa vào lòng Cảnh Hoán, ngồi nghịch nghịch đầu ngón tay ụ thịt của mình.
Cảnh Hoán nâng tay vòng qua ôm bé thấy bé bĩu môi, bèn cúi đầu thơm lên má BÉ một cái, an ủi, “Sắp về đến nhà rồi.”
Bánh Bao gật đầu, không phải bé chưa từng tách khỏi phụ thân, nhưng lần này
trở về nhà chính một chuyến, khiến bé cảm thấy cực kì cực kì muốn về bên cạnh phụ thân.
Ô Thuần Nhã còn đang ngủ, dù sao cũng đã lâu chưa hoan ái, cậu hơi mệt.
Đưa Bánh Bao và Cảnh Hoán về đến nhà xong Tiểu Lưu liền lái xe trở về, hắn
phải đi báo cáo cho lão gia mình đã đưa hai vị tiểu thiếu gia về nhà an
toàn.
Tào quản gia thấy hai đứa nhỏ dắt tay nhau đi từ bên ngoài vào còn thấy kì lạ, ra đón xách hộ balo trên lưng hai nhóc, không khỏi
hỏi, “Sao hôm nay đã về rồi? Lẽ nào ở nhà chính cảm thấy không quen?”
Bánh Bao bĩu môi, ngẩng đầu hỏi, “Phụ thân có ở nhà không ạ?”
Tào quản gia gật đầu, cầm ly nước trái cây để bên cạnh đưa cho hai nhóc, “Thuần Nhã thiếu gia đang ngủ ở trên lầu.”
Bánh Bao chớp mắt mấy cái, tiếp nhận nước trái cây uống một hơi, sau đó quay đầu nói với Cảnh Hoán, “Ca mau đi học đi, em lên xem phụ thân.”
Lúc này đã hơn mười giờ, vậy là bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán đã trốn học hai tiết rồi.
Cảnh Hoán lắc đầu, “Hôm nay không đi, ca lên lầu ngủ đây.” Đêm qua hình như
Bánh Bao gặp ác mộng, cả đêm rầm rì nói mơ, còn đạp chăn vùng vẫy, ồn ào khiến nhóc cũng ngủ không ngon.
Bánh Bao gật đầu, kéo tay tiểu ca ca lên lầu.
Ô Thuần Nhã cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, không thoải mái nhíu mày mở mắt
ra, thì đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con dán sát mặt cậu, chu môi cộp lên một dấu nước miếng. ╭(╯3╰)╮
Kinh hỉ mở to mắt, Ô
Thuần Nhã đưa tay ôm lấy Bánh Bao đang đứng dưới giường, hôn lên hai má
vù vù thịt của bé, “Con về khi nào vậy?”
Bánh Bao bĩu môi nằm
sấp trên giường, cánh tay nho nhỏ vòng quanh cổ phụ thân, mặt thịt cọ cọ hai má phuju thân, non nớt nói, “Con mới về thôi, phụ thân người lại
ngủ nướng rồi.”
Ô Thuần Nhã vỗ mông bé, rồi ôm con nhét vào ổ chăn.
“Phụ thân không mặc quần áo.” Chui vào chăn, bé con dụi vào ngực Ô Thuần Nhã, ngửa đầu nhìn cằm phụ thân mình.
Ô Thuần Nhã thầm nghĩ : May mà sáng đã mặc quần ngủ vào, không thì bây giờ cậu biết đối diện với con thế nào đây!
“Ngủ như thế này thoải mái hơn.”
Bánh Bao chớp mắt mấy cái, ngồi dậy, lắc lắc thân mình cởi quần áo, thẳng
đến khi trên người còn mỗi cái quần nhỏ màu vàng hình gà con, mới lại
chui vào lòng phụ thân, cười hì hì nói, “Đúng ha, rất thoải mái.”
Buồn cười nhìn bé làm nũng, Ô Thuần Nhã ôm bé vào lòng, cúi đầu hỏi, “Ở nhà chính chơi có vui không?”
Bánh Bao dẩu môi lắc đầu, “Không vui, cơm cũng không ngon như của phụ thân nấu.”
“Cho nên mới đòi về nhà?” Cậu sao lại không biết tính con nhà mình, nhất
định là thấy nơi đó không có gì hay, náo loạn ầm ĩ đòi về.
Bánh
Bao hừ hừ hai tiếng, cạp một cái vào ngực phụ thân, bất mãn than thở,
“Phụ thân không nhớ con.” Hôm qua bé đi phụ thân cũng không gọi điện,
nhưng may mà sau đó phụ thân còn gọi điện quan tâm hỏi bé đã ăn cơm
chưa, lúc ấy lòng bé mới được an ủi chút chút. Chỉ chút chút thôi~
“Bánh Bao tâm tình không tốt sao?” Bé con này vậy mà cũng biết oán giận.
Bánh Bao bĩu môi, ngửa đầu nhìn phụ thân, “Có phải phụ thân sẽ luôn ở bên cạnh cha đúng không?”
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, “Ừ, luôn ở bên nhau.” Thì ra là con luôn lo lắng chuyện này? Nếu đã hoàn toàn chấp nhận nam nhân, cậu sẽ không rút
lui đâu.
“Con và phụ thân cũng phải luôn luôn ở bên nhau.” Cọ cọ trong ngực phụ thân, bé nhắm mắt than thở.
Ô Thuần Nhã hôn lên trán bé, nhắm mắt ôm con ngủ, “Được, Bánh Bao và phụ thân sẽ luôn luôn ở bên nhau, ngủ đi.”
Bánh Bao nhận được câu trả lời của phụ thân, thỏa mãn liếm liếm môi, nhắm
mắt ngủ, ngủ ở bên cạnh phụ thân vẫn là thoải mái nhất.
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi ở phòng làm việc, thỉnh thoảng lại cầm di động liếc một cái.
Hạ Dương hai tay khoanh trên bàn làm việc, cằm tựa trên mu bàn tay, giương mắt nhìn anh, cười nói, “Đại ca muốn gọi điện thì gọi đi.” Mình đến đây hơn một tiếng rồi, người này cứ cách năm phút lại nhìn di động, hiệu
suất làm việc giảm đi bao nhiêu.
Tư Không Viêm Nghiêu lắc đầu,
“Vẫn đang ngủ.” Vừa rồi Tào quản gia đã gọi tới một lần báo chuyện Bánh
Bao và Cảnh Hoán về nhà, lúc này phỏng chừng hai phụ tử còn đang ngủ.
Hạ Dương nhìn đồng hồ, dẩu môi, “Giờ mấy giờ rồi còn ngủ chứ?” Nháy mắt
mấy cái, đáng khinh cười nói, “Đêm qua anh với chị dâu tạo trẻ con chứ
gì!”
Tư Không Viêm Nghiêu thoải mái gật đầu, nhưng lại nhíu mày
nói, “Đừng gọi cậu ấy như thế.” Cách gọi chị dâu này mình nghe thấy rất
thoải mái, nhưng mà bảo bối không thích, bởi vì chuyện này đã cự nự rầy
rà với mình một lần rồi.
Hạ Dương cười hề hề, “Được, vậy không
gọi trước mặt anh ấy nữa.” Hắn biết, đại ca nhà mình rất thích nghe hắn
gọi Ô Thuần Nhã như thế.
Để di động qua một bên, Tư Không Viêm Nghiêu cầm văn kiện cần anh kí tên bắt đầu làm việc.
Ký mấy trang xong ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, nói, “Có việc thì nói.”
Hạ Dương bĩu môi, nằm bò trên bàn, “Đại ca, em gặp một tên điên.”
Anh gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.
Hạ Dương thở dài, “Chính là Văn Nhân Minh Húc, không phải em đã nói với anh rồi sao.”
“Sau đó?” Đúng là đã nghe hắn nhắc tới chuyện Văn Nhân Minh Húc đến nhà cầu
hôn, nhưng không phải là Hạ Dương đã chạy thoát được rồi đó thôi.
Ngồi dậy nhún vai, Hạ Dương cực kì bất đắc dĩ nói, “Hôm qua nhà họ Tống tổ
chức tiệc, mẹ em sống chết bắt em tham gia.” Nói đến đây, hắn đưa mắt
trộm nhìn sắc mặt nam nhân, thấy anh không có biểu tình gì khác mới nói
tiếp, “Anh cũng biết em từ khi còn nhỏ đã không thích mấy cái tiệc rượu a vũ hội a vân vân a kiểu này, đến liền chui vô một góc đếm giờ, kết
quả…”
“Bị tóm.” Tư Không Viêm Nghiêu đáp.
“Đúng.” Gật
đầu, Hạ Dương lại nằm bò lên bàn, vô cùng buồn bực nói, “Em có chọc gì
đến cậu ta đâu, đại ca anh có thể giúp em không?” Cũng không biết vì
sao, hắn vừa thấy Văn Nhân Minh Húc chân đã nhũn ra, tên kia chỉ cười
tủm tỉm, vậy mà hắn đã cảm thấy lạnh cả người, tóc gáy dựng hết lên.
Tư Không Viêm Nghiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không được.” Một khi tên Minh
Húc này đã để ý đến ai, ngắm chuẩn rồi liền một phát ngoạm chặt không
buông, anh khỏi cần phải nhúng tay vào chuyện này nữa.
Lúc này
nếu người trước mặt là Tư Không Dưc Dương, Hạ Dương nhất định sẽ trợn
mắt gào lên thật to để thể hiện bản thân có bao nhiêu bất mãn buồn bực,
đáng tiếc, lúc này trước mặt hắn lại là Tư Không Viêm Nghiêu, hắn không
đủ can đảm trợn mắt lật bàn với anh.
Thấy hắn buồn bực, anh đồng cảm nói, “Có phải đã quên gì rồi không.”
Hạ Dương gắt gao nhíu mày, hắn không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng hắn thật sự một chút xíu ấn tượng cũng không có.
….Không đúng….Không thể nào…..
Nam nhân thấy hắn vẻ mặt hoảng sợ, không khỏi hiếu kì hỏi, “Nhớ ra rồi?”
Hạ Dương rùng mình một cái, chớp chớp mắt, nói với anh, “Có một lần em lên núi Trường Bạch hái nhân sâm….Ừm, anh không cần để tâm đến cái này….Lúc ấy em cứu được một người đàn ông bị thương, hình như là trượt chân ngã
từ trên núi xuống, nhưng em nhớ rõ người kia đã ngất xỉu từ đời nào rồi
mà….Hơn nữa ngoại hình cũng không giống nhau.” Nói xong hắn bĩu môi,
chắc mình nghĩ nhiều rồi.
“Chỉ có thế?” Tư Không Viêm Nghiêu rõ ràng không tin, nếu là ân nhân cứu mạng, việc gì hắn lại có vẻ mặt như bị quỷ dọa thế.
Hạ Dương khóe miệng run rẩy hai cái, rụt cổ, than thở, “Em chính là tiêm
cho cậu ta một mũi thuốc tiêu viêm, sau đó cầm sạch tiền trên người cậu
ta mặc cậu ta tự sinh tự diệt…” Càng nói giọng càng nhỏ lại.
Tư
Không Viêm Nghiêu cầm văn kiện bên cạnh đập lên đầu hắn một phát, không
định cứu thì đừng cứu, cứu người còn không quan tâm tới sống chết của
người ta, lại còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu đổi lại là anh,
nếu có cơ hội tìm ra người này, chắc chắn sẽ đập chết đối phương.
“Không giống?”
Hạ Dương không thể nói chính xác, khi đó đúng lúc mặt trời xuống núi,
người kia bị thương ở đầu, be bét máu, hơn nữa trên mặt còn bị trầy da,
hắn cũng không nhìn kĩ, thật ra hắn không có ý lột tiền của người ta
đâu, chẳng qua khi đó trùng hợp tiền trên người hắn đều tiêu hết sạch,
nhân sâm cũng không đào được, muốn về nhà lại không có ngân hàng để rút
tiền mặt, cho nên….Thuận tay cầm thù lao cứu mạng trước, khụ, tuy rằng
hắn không đi quan tâm đến sống chết của người ta.
Tư Không Viêm
Nghiêu bất đắc dĩ nhìn hắn, dù sao cũng là em mình, không thể cứ kệ nó
được, đành phải hỏi, “Chuyện xảy ra khi nào.”
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, nghĩ nghĩ, “Là mùa thu năm kia.”
Tư Không Viêm Nghiêu nhếch khóe miệng, biểu tình này của anh nhìn vừa tà khí lại âm trầm.
Nuốt nước miếng một cái, Hạ Dương ngồi thẳng lưng, có chút khẩn trương hỏi,
“Đại….đại ca….Có chuyện gì thì anh cứ nói, anh đừng cười với em….”
“Là một người.” Anh nhớ rõ có năm Văn Nhân Minh Húc đi leo núi thám hiểm,
bị vướng phải cành cây gãy mà trượt chân ngã xuống núi, nhưng lại không
nghe được chuyện có người cứu..
Hạ Dương há hốc mồm, nửa ngày mới giật mình kêu lên, “Không trùng hợp thế chứ!”
Tư Không Viêm Nghiêu nhún vai, rốt cuộc có phải cùng một người hay không
anh cũng không rõ, nhưng có một việc anh có thể khẳng định, Văn Nhân
Minh Húc ưng thằng nhỏ nhà anh.
“Giúp cậu hỏi một chút?”
Hắn lắc đầu lia lịa, “Không cần đâu.” Đùa gì vậy, đại ca mà hỏi, Văn Nhân
Minh Húc chẳng phải sẽ lập tức biết hắn vẫn còn nhớ chuyện này sao! Nhỡ
đúng là cậu ta, vậy thì về sau sẽ mãi mãi không còn được an bình nữa!
Nói gì thì nói, kì thực hắn cũng rất lo cho người bị mình cướp sạch kia, không có biện pháp mà, dù gì hắn cũng có ý định cứu người nên mới tiêm
cho người ta một mũi….
Cúi đầu tiếp tục kí tên, Tư Không Viêm
Nghiêu nhàn nhạt nói, “Tùy cậu.” Trước là anh anh và Mạc Tuấn Nghị hai
người diễn vở kịch cẩu huyết, giờ lại đến thằng nhóc nhà bọn họ cùng Văn Nhân Minh Húc chơi trò anh đuổi tôi chạy, chậc chậc, tối về phải chia
sẻ với bảo bối mới được, cuộc sống như vầy thực sự là quá thoải mái.