Tống Thụy và Tôn Húc ngồi trong quán cà phê, trước mặt mỗi người là một tách cà phê nóng, không ai nói lời nào.
Hai mắt nhìn đăm đăm vào làn sương tỏa ra từ tách cà phê, Tống Thụy lặng thinh.
Tôn Húc thở dài, nâng tay quơ quơ trước mặt hắn.
Tống Thụy ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Tôn Húc, hỏi, “Cậu bảo tôi ra đây làm gì?”
Hắn trở về từ bệnh viện tâm thần Tây Sơn đến nay đã được một tháng, một
tháng này khiến hắn đã biết cái gọi là nhân tình ấm lạnh, ở bệnh viện
Tây Sơn một tháng, ngây người trong trại tạm giam nửa tháng, ba hắn
ngoại trừ ngày đó đến bắt hắn giả vờ mắc bệnh tâm thần ra, rốt cuộc chưa một lần gặp lại hắn, hắn không hiểu, vì sao người ba trước kia luôn
thương yêu hắn như vậy, giờ lại không muốn nhìn mặt hắn nữa.
Hôm
nay Tôn Húc gọi điện cho hắn, hắn mới bước ra khỏi cửa phòng ngủ, bằng
không, hắn định biến mình thành mắc chứng tự bế luôn mất.
Tôn Húc nhìn hắn một cái, cầm túi tài liệu để bên người đưa cho hắn, nói, “Này, Tư Không Viêm Nghiêu bảo tôi giao cho cậu.”
Kỳ thật Tôn Húc rất tò mò, trong túi này chứa thứ gì, rất dày, cũng khá nặng.
Tống Thụy nhướn mày, vừa nghe là Tư Không Viêm Nghiêu đưa cho hắn lập tức nhanh tay nhận lấy.
Hắn vừa lấy ra xem, mắt liền trợn tròn.
Bên trong toàn bộ là ảnh chụp ướt át của Tống Nam Phong ba hắn, hơn nữa
diễn viên trong các bức ảnh đều là cùng một người – Sở Tây Tây.
Tống Thụy tay run rẩy, hai mắt hoa đào trừng lớn, sắc mặt trắng bệch nhìn
ảnh chụp, hắn nhận ra, các bức ảnh này bắt đầu từ hai năm trước cho đến
hai tháng trước, đầy đủ chi tiết.
Mỗi bức ảnh đều ghi rõ thời gian, Tống Thụy cảm thấy, mình chính là câu chuyện cười châm biếm của tất cả mọi người.
Tôn Húc giương mắt nhìn ảnh chụp rơi xuống bàn, kinh ngạc mở lớn miệng, hắn lấy đại một tấm, chậc lưỡi, thầm nói, “Sở Tây Tây này quả là có năng
lực, còn có thể quyến rũ ba cậu? Bất quá hai người này rốt cuộc là cấu
kết mưu đồ gì đây, cư nhiên đã thông đồng sớm như vậy, hơn nữa….Tiểu
Thụy, cậu và Sở Tây Tây còn có hôn ước đúng không?”
Tống Thụy gắt gao cắn môi dưới, hai tay nắm chặt tách cà phê, khớp ngón tay trắng bệch.
Thì ra trong lòng ba, yêu thương sủng nịch mình như vậy, tất cả chỉ là dối trá!
Tôn Húc thấy hắn kích động tức giận đến run lên, có chút lo lắng trấn an,
“Tiểu Thụy, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi nghĩ Tư Không Viêm Nghiêu cho cậu
thấy những ảnh chụp này chẳng qua là muốn cậu chuẩn bị sẵn sàng, có thể
anh ta sẽ đáp trả.”
Từ khi Tống Thụy rời khỏi bệnh viện tâm thần
hắn vẫn bứt rứt không yên, với tính tình của hai anh em nhà Tư Không, há có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, hóa ra người ta chờ đến lúc này, chậc
chậc, quả là đả kích biết bao.
Tống Thụy đỏ mắt, sắc mặt tái nhợt lắc đầu, hắn biết, Viêm Nghiêu cho hắn xem những bức ảnh này chắc chắn
là có liên quan với việc anh ấy tìm ba hắn trả miếng, hơn nữa còn là nói cho hắn biết, Tư Không Viêm Nghiêu anh có thể khiến nhà họ Tống từ trên mây ngã xuống đáy cốc, để cho bọn họ biết điều mà an phận chút.
Tôn Húc cũng không biết nên nói gì, vốn là, nhà bọn họ tính kế người ta,
kết quả tính kế không thành, ngược lại Tống Thụy còn kích động mà làm
nên loại chuyện này, khiến Tư Không Dực Dương bị thương, người ta không
trực tiếp chiếu phim nóng của ông già nhà hắn lên đường lớn là đã nể
tình lắm rồi, còn muốn thế nào nữa?
Thở dài, Tôn Húc nâng tách cà phê, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, sửng sốt.
Tống Thụy ngẩng đầu thấy dáng vẻ ngây ngốc của hắn, không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn, rồi cũng sửng sốt.
Nguyên nhân khiến hai người bọn họ sửng sốt kỳ thực rất đơn giản, bọn họ nhìn
thấy Ô Thuần Nhã, hơn nữa chỉ có một mình Ô Thuần Nhã.
Ô Thuần
Nhã xách cái túi nhỏ chậm rì rì đi qua cửa quán cà phê, mặc một chiếc áo bành tô nhung dê dáng dài màu nâu nhạt, nhưng vẫn không che được cái
bụng đã lộ rõ, một thân khí chất trong trẻo lạnh lùng phối với cái bụng
đó, khiến cho không ít người qua đường dừng ánh mắt trên người cậu nhìn
chốc lát.
Ô Thuần Nhã không chút để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, lúc này cậu còn đang bận suy nghĩ lung tung đây!
Sáng nay vừa ăn bữa sáng xong, Mạc Tuấn Nghị liền gọi điện tới, muốn cậu đến bệnh viện kiểm tra cùng hắn, Ô Thuần Nhã báo với Tư Không Viêm Nghiêu
một tiếng rồi đi.
Kết quả, Mạc Tuấn Nghị mang thai, không cần
nghĩ cũng biết, là con của Tư Không Dực Dương, hơn nữa dựa vào thời
gian, rất có thể là từ lần hai người vận động ở bệnh viện.
Cơ mà
Mạc Tuấn Nghị không cao hứng một chút nào, vừa biết tin mình mang thai
vẻ mặt liền như bị sét đánh, chậc, phấn khích cực kì.
“Không phải chỉ là mang thai thôi sao, có gì mà ngạc nhiên chứ! Còn để lại mình
mình ở bệnh viện, không biết mình là người mang thai à!” Ô Thuần Nhã vừa đi vừa lẩm bẩm, túi nhỏ trong tay vung tới vung lui.
Vốn cậu
định bắt taxi về thẳng nhà, nhưng đột nhiên lại thấy muốn ăn bánh su
kem, nên cậu mới một mình đi bộ ra đây, dù sao cũng không xa, coi như
tản bộ, chờ đến khi mệt cậu sẽ về liền, nếu không để nam nhân biết, chà
chà, nhất định sẽ dùng khuôn mặt tuấn tú đen sì giáo huấn cậu!
Đứng trên đường dành cho người đi bộ, cậu nhìn trái nhìn phải, vừa định đi
sang đường, chợt nghe thấy phía sau có người gọi tên cậu, hơn nữa giọng
còn rất quen.
“Ô Thuần Nhã!”
Nghi hoặc một tay cầm túi xách một tay đỡ bụng, cậu xoay người, tập trung nhìn, rồi sửng sốt.
Cậu khó hiểu nhướn mày, Tống Thụy? Không phải nói đang ở bệnh viện tâm thần Tây Sơn sao? Sao lại là người này? Tường của bệnh viện tâm thần bị sập
nên cậu ta chạy đến đây chăng?
Nhìn thấy hắn đang vẫy tay lia lịa với mình, Ô Thuần Nhã cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là tiến lại gần.
“Anh có việc gì sao?”
Tống Thụy không được thoải mái lắm, hắn là nhất thời xúc động mới chạy tới
gọi Ô Thuần Nhã, nhưng hắn có thể cam đoan, tuyệt không có ý gì xấu.
Hắn ấp úng nửa ngày, mới thốt ra được một câu, “Tôi….Tôi muốn mời cậu uống cà phê…..”
Ô Thuần Nhã buồn cười chớp mắt mấy cái, lắc đầu nói, “Tôi hiện tại không
được uống cà phê.” Nói xong cậu quay đầu nhìn vào bên trong cửa sổ sát
đất, vừa vặn thấy Tôn Húc vẫy tay với cậu, cậu nhướn mày, lễ độ khẽ gật
đầu một cái coi như chào.
Tống Thụy liếm cánh môi khô khốc, nhẹ
giọng nói, “Cái kia…..Tôi…..Tôi muốn tâm sự với cậu.” Hắn ngẩng đầu nhìn cặp mắt đen láy trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ô Thuần Nhã, thấy đề
phòng trong mắt cậu, hắn sửng sốt, sau đó xua tay thật mạnh, vội vàng
biện giải, “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý gì, tôi chỉ là, chỉ là
muốn nói chuyện với cậu thôi……”
Ô Thuần Nhã thấy cặp mắt hoa đào trong vắt long lanh của hắn, hơn nữa cậu cũng đúng lúc đi có hơi mệt mỏi, liền gật đầu.
“Được rồi, anh muốn nói gì?”
Khóe miệng Tống Thụy cong lên ý cười, hắn chỉ vào quán cà phê, nói, “Tôi mời cậu uống sữa.”
Ô Thuần Nhã đồng ý, đi trước bước vào quán cà phê.
Tôn Húc thấy cậu tiến vào, vội vàng nhường chỗ cho cậu, sau đó chủ động gọi cho cậu một ly sữa nóng.
Hắn hỏi, “Một mình cậu ra đây? Tư Không Viêm Nghiêu cư nhiên đồng ý?”
Ô Thuần Nhã bĩu môi, đặt túi nhỏ lên bàn, cầm ly sữa uống một ngụm, lúc
này mới nói, “Anh ấy không biết.” Nam nhân nhà cậu chỉ cho cậu bốn
tiếng, giờ cũng sắp hết rồi.
“Tống Thụy, anh muốn nói gì với tôi thì nói đi.”
Tống Thụy ngồi đối diện, có chút băn khoăn.
Còn Tôn Húc lại cười ha hả, “Cậu mấy tháng rồi?” Nhìn thế nào cũng phải năm tháng là ít, nếu không không thể tròn như vầy được!
Tay phải của Ô Thuần Nhã nhẹ nhàng vuốt bụng, ẩn ẩn tự hào nói, “Ba tháng rưỡi, có phải đồ sộ lắm đúng không.”
Không chỉ Tôn Húc, đến Tống Thụy cũng thấy bất khả tư nghị (không thể tin nổi), công nhận quá đồ sộ!
Thật ra Ô Thuần Nhã cũng buồn bực lắm, lúc trước mang thai Bánh Bao năm
tháng cũng tầm thế này, hôm nay cậu đã kiểm tra một chút, không hề giống lời Mạc Tuấn Nghị đoán, nào có phải sinh đôi đâu chứ!
Nhưng cậu
lại không thể không nhớ, trước kia lúc mang thai Bánh Bao gặp phải hoàn
cảnh gì, mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, dinh dưỡng gì đó
không đủ sức mà để tâm, lại còn phải trốn tránh sợ bị mọi người gọi là
quái vật.
Giờ thì sao? Mỗi ngày muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ,
được Tư Không Viêm Nghiêu cưng chiều chỉ còn kém chưa hái trăng trên
trời xuống tặng cho cậu, tư tưởng thoải mái thân thể béo chính là để nói tình trạng hiện giờ của cậu!
Tống Thụy nuốt nước miếng, thấp giọng nói, “Cái kia, tôi phải nói một câu xin lỗi với cậu, còn có…..Cảm ơn cậu…….”
Ô Thuần Nhã nhướn mày, khó hiểu nghiêng đầu, “Anh xin lỗi tôi tôi còn có
thể hiểu, nhưng tôi không rõ sao anh lại cảm ơn tôi, hơn nữa tôi rất tò
mò tại sao anh lại có mặt ở đây.”
Tống Thụy trừng to mắt, hắn trải qua sức ép lần này, cả người lại càng gầy, cho nên mắt trở nên to hơn nhiều.
“Không phải cậu nói hộ tôi để Viêm Nghiêu không truy cứu sao?”
Ô Thuần Nhã nở nụ cười lắc đầu, “Tôi chỉ hỏi tình huống của cậu thôi, à,
đúng rồi, chính là ngày mà Bánh Bao và anh ấy đến gặp cậu đó, ngoài ra
tôi không nói gì cả.”
Nghe cậu nói vậy, trong lòng Tống Thụy vui vẻ, lẽ nào thực ra Viêm Nghiêu không đành lòng với cậu?
Không cần hắn nói, Ô Thuần Nhã cũng hiểu, nhất định người này đã hiểu sai,
nhưng vậy thì sao chứ? Là của cậu thì không ai có thể cướp đi được.
Tôn Húc lắc đầu, Tống Thụy cư nhiên vẫn còn lòng dạ suy nghĩ như vậy? Ô
Thuần Nhã này cũng không phải là đèn cạn dầu dễ khi dễ như vẻ bề ngoài,
kỳ thật là, chậc, trong lòng người ta sáng suốt rõ ràng như gương ấy.
Tống Thụy mơ màng lâm vào thế giới ngây ngất mê say, đáng tiếc, lại bị sự thật đánh vỡ.
Ô Thuần Nhã uống hết ly sữa, cảm thấy không còn gì để nói với Tống Thụy nữa, liền định đứng dậy rời đi.
Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng cáo từ, di động kêu lên.
“Bảo bối ~ nghe điện thoại!” Chất giọng như băng của nam nhân lại mang theo
ôn nhu cùng yêu say đắm, trong giọng nói trầm thấp lộ ra sủng nịch khiến cả ba người đều sửng sốt.
“Bảo bối ~ nghe điện thoại!” Lúc nhạc
chuông vang lên lần thứ hai, Ô Thuần Nhã mới luống cuống tay chân rút
điện thoại trong áo khoác ra, mau chóng tiếp máy.
Hôm trước nhạc
chuông điện thoại của cậu vẫn là chất giọng mềm nhẹ mang hơi sữa của
Bánh Bao, thế nào mà hôm nay lại biến thành giọng của Tư Không Viêm
Nghiêu? Hơn nữa, không biết cái tên sói xám gian xảo này ghi âm từ lúc
nào, buồn nôn muốn chết!
Vừa tức giận lại vừa thấy ngượng ngùng
cùng ngọt ngào, cậu đỏ mặt quát vào điện thoại, “Anh lại tùy tiện cài
nhạc chuông gì cho em thế hả!”
Tư Không Viêm Nghiêu cười khẽ thành tiếng, không cần nhìn cũng biết, bảo bối của anh nhất định là lại tạc mao rồi.
“Bảo bối, đã về nhà chưa?”
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, than thở, “Sắp về rồi.”
Nam nhân sắc mặt trầm xuống, hỏi, “Em đang ở đâu?”
“….Quán cà phê…..” Tiếng nói nhỏ đi không ít, Ô Thuần Nhã cảm thấy anh nhà cậu sắp nổi điên rồi.
Tư Không Viêm Nghiêu cau mày, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, vừa đi ra ngoài văn phòng vừa hỏi cậu, “Em ở quán cà phê nào?”
“Quán cà phê Hắc Miêu ở đường Hải Hà, ừm, em có thể tự mình bắt xe về mà, anh không cần đến đây đâu.” Ô Thuần Nhã kỳ thực không muốn để nam nhân và
Tống Thụy gặp nhau, cậu cũng có chút để tâm chứ bộ!
“Em ở cùng ai vậy?” Tư Không Viêm Nghiêu đương nhiên không có khả năng đồng ý với cậu, trực tiếp hỏi.
“Ách….Tống Thụy và Tôn Húc…..”
“……Ngoan ngoãn chờ anh.” Nói xong anh liền cúp máy.
Ô Thuần Nhã thở dài, đặt điện thoại lên bàn.
Tống Thụy mặt trắng bệch, chút ảo tưởng khi nãy của hắn giờ hoàn toàn tan
biến, còn có thể chờ mong cái gì chứ? Viêm Nghiêu cưng chiều thương yêu Ô Thuần Nhã như vậy, ôn nhu với cậu ta như vậy, bản thân hắn còn chưa
từng được nghe anh mềm giọng nói nhẹ dù chỉ một lần, lại càng không có
khả năng được anh đến đón.
“Anh ấy….anh ấy thực sự rất yêu cậu.” Chua xót ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, Tống Thụy nghẹn giọng nói.
Thoải mái gật đầu, Ô Thuần Nhã mỉm cười, “Ừ, tôi cũng rất yêu anh ấy.”
Tống Thụy gật đầu, cầm túi văn kiện trên bàn, không quay đầu lại rời đi.
Nếu không có được, vậy thì đừng gặp nữa, miễn cho hắn lại kích động tâm tình.
Ô Thuần Nhã không hiểu ý tứ của Tống Thụy lắm, quay đầu nhướn mày nhìn Tôn Húc.
Tôn Húc cười khổ nói, “Chắc sợ chính mình lại động kinh đi!”
Ô Thuần Nhã bĩu môi, động kinh hay không cũng không liên quan đến cậu,
cậu giờ còn phải lo tí nữa giải thích thế nào với Tư Không Viêm Nghiêu
đây? Không thì báo cho anh ấy tin Tuấn Nghị mang thai cũng tốt! Ừ, cứ
quyết định như vậy đi!