Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ mấy hôm nay đều trải qua rất vui vẻ.
Mỗi ngày phụ thân đều sẽ đích thân làm thật nhiều đồ ăn ngon cho bé ăn, còn ở cùng bé, tùy rằng không thể chơi đùa với phụ thân như khi ở nhà, nhưng chỉ cần phụ thân ở cùng với bé, bé đã thấy vui thiệt là vui rồi.
Ô Thuần Nhã ôm Tiểu Bánh Bao đang làm nũng đặt trên đùi, cúi đầu nhìn bé: “Phụ thân đi làm đồ ăn cho con đây, con tự chơi một mình nha” .Cậu mỗi ngày đều ở cùng Tiểu Bánh Bao, chỉ có thể đem việc giáo sư giao cho gấp gáp làm luôn ở đây.
Tiểu Bánh Bao không hài lòng chu chu miệng nhỏ, cập mắt đen nhánh cứ nhìn phụ thân bé.
“Phụ thân, con muốn ăn cháo lá sen”
Gần đây bé ăn rất ít, Ô Thuần Nhã thấy bé ở bệnh viện ăn không ngon ngủ không yên, cho nên bé muốn ăn gì liền làm cái đấy cho bé. Nhíu mi nhìn con trai đang chu chu cái miệng, Ô Thuần Nhã cười đến là ôn nhu:“Trưa hôm qua con nói muốn ăn trứng hấp cá cơm, kết quả ăn hai miếng đã thôi, tối lại muốn ăn mì thịt bò, ăn hết sạch thịt bò nhưng lại bỏ mì đi hơn nửa. Bánh Bao à, con ngày kia đã có thể xuất viện rồi đó nha” Câu cuối cùng có chút cảm thán.
Tiểu Bánh Bao kinh ngạc, thiếu chút nữa là kêu lên rồi, phụ thân bé đây là không hài lòng a! Dạo này được chiều quá nên bé có hơi quên mất đông tây nam bắc, tiêu rồi, nếu hôm nay còn dám bỏ thừa đồ ăn, nhất định sau khi xuất viện phụ thân bé sẽ tính sổ với bé!
Lập tức như con cún con ,vươn cánh tay mập mạp ôm cổ phụ thân mình mà lắc lư:“Phụ thân ơi, phụ thân à, phụ thân tốt của con, Bánh Bao thật sự muốn ăn cháo lá sen, nếu có thêm một cái đùi gà nữa thì càng tốt, đảm bảo sẽ ăn hết sạch. Tuyệt đối con sẽ không bỏ mứa nữa đâu!”
“Đồ con heo tham ăn, ăn đến béo lăn quay rồi chờ xuất chuồng sao!” Cười mắng Bánh Bao một câu, cậu nâng tay lên vỗ một cái lên tiểu mông đầy thịt của bé.
“Éc éc!” Nhăn cái mũi nho nhỏ lại, bắt chước tiếng lợn kêu, bé đắc ý dạt dào nhìn phụ thân bé. Bé biết nhất định thế nào phụ thân cũng xuống bếp làm đồ ăn cho bé nha.
Đặt Bánh Bao xuống giường, dặn bé hai ba câu xong, cậu về nấu cháo cho bé.
Ô Thuần Nhã mới đi chưa lâu, y tá liền đẩy một chiếc xe lăn tiến vào, trên xe lăn là một bé trai mặt không biểu tình ngồi trên chiếc xe đó, phỏng chừng mới có bảy, tám tuổi.
Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ tò mò nhìn cô y tá,rồi nhìn nhìn bé trai kia, sau đó lại nghiêng đầu nhìn ra cửa, không có ai đi cùng.
Bé lễ phép chào hỏi,:” y tá tỷ tỷ hảo, tiểu ca ca hảo”
“Bé con hảo, phụ thân em đâu?” Y tá phụ đẩy chiếc xe lăn đến chiếc giường trống bên cạnh, vừa trải ga giường vừa hỏi bé.
“phụ thân về nấu cháo cho em rồi, chút nữa tỷ tỷ cũng đến ăn cùng nha! Tay nghề của phụ thân em rất được đó!” Bé từng xem trên TV, cho nên biết một nhà hẳn phải có ba mẹ và cục cưng, nhưng nhà mình thiếu mẹ, cho nên bé sẽ kiếm vợ giúp phụ thân bé, kiêm luôn tìm mẹ cho mình. Bé thấy chị y tá này cũng không tồi, tuy không đẹp bằng phụ thân bé, nhưng so với những người khác thì có vẻ tốt hơn nhiều.
“Lát nữa tỷ tỷ có việc rồi, em cứ ăn đi” .Chuẩn bị giường ổn thỏa cô muốn vươn tay bế đứa nhỏ mặt lạnh lùng kia lên giường, nhưng lại bị bé trai ấy phất tay ngăn cản.
“Bạn nhỏ Tư Không à, chân em không được tiện cho lắm, để chị bế em nhé” Đứa nhỏ này cũng thật khốc đi, hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy mà đã lộ ra bộ dáng bất phàm, về sau khi lớn lên nhất định sẽ là một suất ca.
“Cảm ơn, không cần, em chỉ bị gẫy một chân” Một câu hoàn toàn lạnh lùng, bé kia chống xe lăn đứng lên, từng chút từng chút kéo chân trái bị thương đến bên giường, sau đó cứng ngắc nhấc chân lên giường. Cho dù đau đến mặt mũi trắng bệch, trán rịn mồ hôi, bé trai kia cũng không than lên một tiếng.
Tiểu Bánh Bao há cái miệng nhỏ nhắn sùng bái nhìn bé trai kia, vỗ tay bồm bộp, hưng phấn kêu lên: “Ca ca anh thật lợi hại! Cũng không sợ đau nha!”
Đứa nhỏ kia nhìn bé một cái, thấy bé trắng trắng tròn tròn bụ bẫm đáng yêu, liền gật đầu nói: “Nam tử hán thà đổ máu chứ không rơi lệ”
Y tá ở một bên khóe miệng co quắp, ngửa mặt lên trời thở dài, đây là cực phẩm nhà nào dưỡng ra a! Mới có tí tuổi đã như này, mai sau còn như thế nào nữa đây!
“Bé à, một chút nữa phụ thân em về em nhớ nói với phụ thân em một tiếng, tiểu bệnh nhân này tên là Tư Không Cảnh Hoán, năm nay tám tuổi, do ở khoa chỉnh hình của bệnh viện không còn giường trống nữa, cho nên đành để cậu ấy ở tạm đây hai hôm, phiền toái nhờ anh ấy chiếu cố một chút nhé” Y tá chầm chậm nói, cô biết đứa nhỏ này có thể nhớ kĩ, hơn nữa còn không sai một chữ. Chỉ cần mình không được nói quá nhanh thôi.
Tiểu Bánh Bao cười híp mắt gật đầu, “Em nhớ kĩ rồi, chờ phụ thân em về em sẽ nói với phụ thân, chị cứ yên tâm, em sẽ chiếu cố cho tiểu ca ca” Bộ dáng nhu thuận không chỉ khiến y tá hết sức vui vẻ,mà ngay cả tiểu suất ca mặt không biểu tình kia cũng nhìn bé đến mấy lần.
Bất quá tiểu suất ca còn có thêm phần hoài nghi, dù sao bé con này nhìn y như cục bột lên men, một đoạn dài như thế em ấy nói có thể nhớ kĩ sao?
“Ngoan lắm ngoan lắm, chị cảm ơn em trước nhé” Xoa xoa mái tóc mềm mại của bé, y tá đặt đồ của Tư Không Cảnh Hoán lên ngăn tủ bên cạnh, sau đó nói, “Bạn nhỏ Tư Không à khi nào thì người nhà của em đến thăm em vậy?” Cô cảm thấy rất bất đắc dĩ, đứa nhỏ này bị tai nạn xe cộ đụng gãy chân, vậy mà người nhà cư nhiên không ai tới xem nó cả.
Lắc đầu tỏ vẻ bản thân không biết, di động của bé ấy trong lúc tai nạn đã rơi mất rồi, lúc này phỏng chừng người trong nhà đã phát hiện bé mất tích nên chắt chắn sẽ đi tìm bé. Bé thành cái dạng này cũng không tiện gọi điện, cho nên chỉ có thể lắc đầu.
“Vậy em có cần chị mang cơm trưa đến cho em không?” Đứa nhỏ này thật đáng thương, lòng thánh mẫu của cô lại nổi lên.
“Không cần đâu chị, phụ thân em sắp về rồi, làm cháo lá sen đó nha, em và anh ấy ăn cùng nhau là được rồi, không sao đâu” Tiểu Bánh Bao ở cạnh xen mồm vào, như vậy bé không phải sợ thừa cơm nữa rồi.
Tư Không Cảnh Hoán muốn cự tuyệt, lại bị cặp mắt to thiện ý kia làm cho ma xui quỷ khiến gật đầu, hơn nữa còn nói cảm ơn, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi.
Tiểu Bánh Bao cười tít cả mắt, thế nhưng trong lòng lại kinh ngạc gào rú liên hồi, đây chính là mặt liệt mà trong TV hay nói đó nha! Nhất định là thế! Mặt ca ca chính là không thay đổi biểu tình kìa!
Tiểu Bánh Bao hóa thân thành ngụy chân tướng quân, bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán cũng không phải trời sinh đã mặt liệt, mà là từ nhỏ đã luyện thành. Ai bảo bé ấy không nghịch ngợm như Tiểu Bánh Bao, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, với ai cũng cười tít mắt được. Bé không làm được, cho nên giữ nguyên bộ mặt không biểu tình, như thế cũng không khiến người ta đoán được mình có cảm xúc của bé là gì. Thời gian dài khiến bé có thói quen giữ khuôn mặt liệt này, dù sao cũng chẳng có ai để ý.
Sau khi y tá đi rồi Tiểu Bánh Bao liền chổng mông bò xuống giường, sau đó lại gần giường của Tư Không Cảnh Hoán, ôm một cái hộp sắt thật to, thoạt nhìn thấy trọng lượng không nhẹ, ít nhất đối với Tiểu Bánh Bao mà nói muốn ôm quả rất vất vả.
Tư Không Cảnh Hoán lại một lần làm chuyện mà mình chưa bao giờ nghĩ tới, bé thò người ôm Tiểu Bánh Bao đang vật vã đi tới bế đến bên cạnh mình, sau đó nhướn mày. Ý tứ là muốn hỏi em đang làm gì?
Thế nhưng lúc này Tiểu Bánh Bao đang đắc ý cực kì, như hiến vật quý đặt hộp sắt để giữa hai người, móng thịt dùng sức mở nắp hộp ra, bên trong đầy màu sắc rực rỡ, tất cả đều là đồ ăn vặt. Chocolate, thịt bò khô, kẹo đường, bánh xốp, bánh custas, thịt sấy, kẹo chocolate chip, thạch hoa quả, snack tôm, thiệt nhiều túi nhỏ để trong hộp sắt, trách không được lại nặng như thế, hóa ra toàn ăn mấy cái này a!
Tư Không Cảnh Hoán lúc này rốt cuộc cũng có biểu tình, nhóc hơi kinh ngạc há mồm, sau đó liếc nhìn Tiểu Bánh Bao xinh xắn trước mặt, lại nhìn cái hộp, sau đó nói một câu, “Bảo sao em béo như vầy, nguyên lai có thể ăn nhiều đồ ăn như vậy a !”
Bánh Bao hấp hóa thành Bánh Bao rán (mặt vàng khè), nhe răng quay đầu gào lên, “Em không béo! Em là đứa nhỏ bụ bẫm! Đứa nhỏ bụ bẫm thôi có hiểu hay không hả!”
Tư Không Cảnh Hoán nhìn bé, chậm rãi gật đầu, “Hiểu rồi…hóa ra em là bé bự …” (⊙o⊙)
“…” Tiểu Bánh Bao choáng váng, bé bị cười nhạo! (╰_╯)#
Lúc Ô Thuần Nhã đến có mang theo cặp lồng giữ ấm quay lại thấy con mình đang tức giận chu miệng ngồi trên giường của người khác, chiếc giường vốn không ai nằm giờ lại có thêm một tiểu suất ca ngồi. Khẽ cười với đứa nhỏ kia, cậu đi qua nhéo má Tiểu Bánh Bao đang tức giận, “Làm sao vậy? Cãi nhau với tiểu ca ca?” Nhìn thấy cái hộp Bánh Bao coi như bảo bối mỗi ngày đều lấy ra xem, cậu nở nụ cười.
“Bị ca ca cười rằng ăn đồ vặt nhiều nên không thể lớn?”
Tư Không Cảnh Hoán trợn tròn mắt tò mò nhìn nam nhân cười đến ôn nhu kia, cảm giác rất thân thiết, bé chưa từng gặp qua người nào như thế. Cho dù nhà bé ai cũng cười, nhưng căn bản không giống vơi cái kiểu cười của người này. Nam nhân này tươi cười không khiến người ta thấy phản cảm.
“Anh ấy nói con là bé bự!”╭(╯^╰)╮
“Con nói mình là đứa nhỏ bụ bẫm đúng không?” Đầu óc suy chuyển, cậu buồn cười nhìn đứa con nghịch ngợm của mình, lần trước Mạc Tuấn Nghị nói nó béo, nó tự bảo mình là bụ bẫm, kết quả khiến Mạc Tuấn Nghị nghẹn lời không phản đối được, lần này cư nhiên không thành công? Đứa nhỏ này coi bộ cũng rất lợi hại nha.
“Thôi được rồi, phụ thân có nấu cháo cho con đây, còn cả đùi gà nướng, có muốn ăn hay không nha?” Ô Thuần Nhã nghiêng đầu nhìn bé, để cái hộp giữ ấm lên bàn nhỏ di động, sau đó đặt ở giữa hai bé con.
“Có mấy cái đùi gà ạ? Phụ thân có ăn không?” Mắt to chớp chớp, chờ mong nhìn phụ thân bé.
“Hai cái, chút nữa chú Mạc đến, phụ thân với chú Mạc sẽ cùng đi ra căng tin ăn cơm, hai đứa mau ăn đi” Đặt một cái bát con cùng muỗng lên trên bàn, sau đó cậu múc cháo ra bát rồi đưa cho Tư Không Cảnh Hoán.
“Cho tiểu ca ca một cái đùi gà nè” Giận đến mau mà đi cũng mau, hơn nữa Tiểu Bánh Bao chưa bao giờ thù dai, là không nhớ ức chế với người mình thuận mắt. Tuy rằng tiểu ca ca chê mình là bé bự, nhưng cũng là mình nói sai khiến ảnh hiểu lầm, cho nên bé quyết định không so đo với ca ca nữa.
Tư Không Cảnh Hoán ngơ ngác nhìn hai cha con trước mặt đang bận bịu, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, cũng có chút ê ẩm. Cúi đầu không nhìn họ nữa, nhóc thực hâm mộ.
Lấy túi nhựa bọc quanh đùi gà rồi mới đưa hai đứa nhỏ ăn, lại khuấy cháo cho nguội bớt, Ô Thuần Nhã nhìn đứa nhỏ mắt đỏ ửng kia, khẽ thở dài. Vừa rồi lúc cậu đến đúng lúc gặp y tá kia, đã biết đại khái tình huống của nó, nhỏ như vậy mà lại không được người nhà quan tâm, hẳn sẽ thấy khổ sở lắm.
“ Bánh Bao, không được kén ăn!” Nhìn thấy con định dùng muỗng vớt cà rốt trong cháo ra, Ô Thuần Nhã trừng mắt.
Mím môi không tình nguyện ăn miếng cà rốt vào, Tiểu Bánh Bao đau khổ u oán nhăn hết cả mặt.
Tư Không Cảnh Hoán vùi đầu ăn cháo, liếc mắt thấy Tiểu Bánh Bao khổ sở sắp chảy cả nước mắt, thừa dịp Ô Thuần Nhã quay đi lấy khăn tay thì khẽ đưa muỗng vào bát của Tiểu Bánh Bao, cạch cạch hai cái, đã thấy cà rốt trong bát biến mất tiêu.
Tiểu Bánh Bao há mồm trừng to mắt, nhìn tiểu ca ca mặt không đổi sắc, lại nhìn xuống bát cháo lúc trước còn đầy cà rốt của mình, chớp chớp mắt, cúi đầu cầm muỗng khuấy khuấy cháo, làm mấy miếng cà rốt ở dưới đáy nổi lên hết, lập tức ngẩng đầu chờ mong nhìn Tư Không Cảnh Hoán.
Tư Không Cảnh Hoán bị nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không thể hiện ra, lại trộm nhìn Ô Thuần Nhã đang xem sách không để ý đến chúng nó, một lần nữa chuyển toàn bộ cà rốt cảu Bánh Bao vào trong bát của mình.
Bánh Bao tử mừng rỡ mắt híp thành sợi chỉ, ai nha! Người này tốt ghê! Về sau tiểu ca ca chính là anh trai của mình, ai nói cũng vô ích thôi! Chỉ riêng việc anh ấy giúp mình ăn cà rốt mình chán ghét nhất, bé liền nhận định người này!
Tư Không Cảnh Hoán bị nụ cười xán lạn của Tiểu Bánh Bao cuốn hút, khóe miệng vô thức cũng khẽ cong một chút, khiến khuôn mặt lập tức suất đến bạo =)))) đẹp zai tung tóe)!
“Ca ca anh hẳn là nên cười nhiều một chút, anh cười lên trông rất đẹp trai đó nha!” Hút nước miếng, Tiểu Bánh Bao nói thầm.
Tư Không Cảnh Hoán không nói gì, cúi đầu ăn nốt cháo.
Ô Thuần Nhã đã sớm phát hiện hành động nhỏ này của hai đứa nhỏ, chẳng qua cậu chỉ là không quản thôi, dù sao cũng là trẻ con, kén ăn cũng chỉ là bình thường, cái cậu không ngờ tới chính là đứa nhỏ lạnh lùng như thế lại lo nghĩ cho con mình. Tuy thế này bị coi là đồng phạm, nhưng thôi, ít nhất cũng là bênh vực cho Bánh Bao nhà cậu. Không hổ là con trai bảo bối của cậu a, có thể khiến người người yêu thích, ngay cả tiểu băng sơn cũng thu phục được, thật đủ lợi hại nha!